Edit: Hạ Hạ.
Beta: Nguyệt Hạ.
___________________________
Diệp Lâm Xuyên đến bệnh viện, một mình tiến vào văn phòng của bác sĩ Tô.
"Tới rồi." Bác sĩ Tô đẩy mắt kính về phía trước, "Ngồi xuống đi."
"Kiểm tra có vấn đề gì không?" Diệp Lâm Xuyên kéo ghế dựa ra, trực tiếp hỏi.
Bác sĩ Tô đẩy bản báo cáo trêи bàn cho ông, "Đứa nhỏ bị suy dinh dưỡng, sức đề kháng so với những đứa trẻ đồng trang lứa kém hơn một ít."
Diệp Lâm Xuyên lật vài tờ giấy trêи tay, ngoài thiếu Canxi, vitamin cũng thiếu.
"Các cơ quan trêи cơ thể đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì quá lớn, đối với người nhân bản mà nói là tương đối hiếm thấy." Mấy năm trước kỹ thuật nhân bản còn chưa chuyên nghiệp, những người nhân bản đầu tiên được tạo ra ít nhiều cũng mang theo một số bệnh bẩm sinh, hoặc là có bệnh tâm thần nghiêm trọng, một vài người nhân bản qua đời vì bệnh tật, cũng có vài trường do làm trái với quy tắc nên bị mang đi tiêu hủy. Từ đó về sau, chính phủ mới ý thức được tính nghiêm trọng của việc tạo người nhân bản này, quyết định ra mặt ban hành các luật mới, nghiêm cấm nghiên cứu về người nhân bản và thí nghiệm trêи người sống.
Lúc ấy "Diệp Nha" được tạo ra, bác sĩ Tô đã làm kiểm tra cho cô, trái tim của đứa nhỏ khi đó không hoàn thiện, dự tính chỉ có thể sống được đến 18 tuổi.
Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm bản báo cáo chẩn bệnh trêи tay.
"Chúng tôi phát hiện được một loại nguyên tố không xác định ở trong máu của cô bé, có lẽ chính loại nguyên tố này đã khiến thân thể của cô khôi phục khỏe mạnh."
Diệp Lâm Xuyên vô thức sờ sờ vào vết cắn do Diệp Nha gây lên ở mu bàn tay, "Có hại không?"
Bác sĩ Tô lắc đầu: "Lúc trước ngài có tiếp xúc trực tiếp với chất dịch trong cơ thể cô bé, nếu thân thể của cô bé có mang theo vi khuẩn gây bệnh, thì ngài sẽ người đầu tiên bị nhiễm."
Đã nói đến nước này, Diệp Lâm Xuyên cũng thông suốt.
Bác sĩ Tô khép bản báo cáo lại: "Lấy điều kiện thiết bị của bệnh viện chúng ta hiện tại không có khả năng kiểm tra, đo lường cụ thể tất cả các thành phần trong máu của cô bé được, nếu muốn biết kỹ càng tỉ mỉ, chỉ sợ phải nhờ đến người chuyên nghiệp hơn, nếu Diệp tiên sinh thực sự muốn biết, tôi có thể liên hệ với người ở viện nghiên cứu của trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh bên kia giúp ngài, bọn họ......
"Không cần." Diệp Lâm Xuyên quyết đoán cự tuyệt, "Không có việc gì là tốt rồi."
Sự tồn tại của Diệp Nha là một dạng đặc thù, nếu giao máu của cô bé cho trung tâm kiểm soát, chắc chắn bên người Cục Quản Lý kia cũng sẽ biết được sự tồn tại của cô, đến lúc đó nhất định sẽ tạo ra sóng to gió lớn.
Bác sĩ Tô tức khắc ngầm hiểu được sự lo lắng của ông, do dự một hồi, cuối cùng mở miệng: "Diệp tiên sinh, thứ cho tôi hỏi nhiều. Con gái của ngài trước kia là sống Diệp gia sao?"
Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên chợt lóe lên: "Lời này của bác sĩ Tô là có ý gì?"
Ánh mắt bác sĩ Tô theo bản năng tránh lé ánh mắt của Diệp Lâm Xuyên: "Nhiều lần tôi đi kiểm tra cho Tử ɖu͙ƈ, hình như chưa từng thấy cô bé. Cũng nghe nói ngài đã đem cô bé đi......" Tiêu hủy.
"Diệp Nha là nhân bản của con gái đã mất của tôi, chuyện này bác sĩ Tô cũng biết." Diệp Lâm Xuyên nói, "Lúc ấy vợ tôi bệnh nặng, trước khi chết nguyện vọng duy nhất là kêu tôi bảo vệ tốt cho Diệp Nha. Do sự ích kỷ của tôi, nên đã trộm đưa Diệp Nha ra nước ngoài tĩnh dưỡng, hai ngày trước mới trở về."
Lời ông nói thật giả lẫn lộn, làm bác sĩ Tô cứng họng nửa ngày.
"Nhưng khi kiểm tra tôi phát hiện phía sau lưng của cô bé có vết tích của kim tiêm."
"Bác sĩ Tô." Diệp Lâm Xuyên ngả người ra sau, đầu ngón tay thon dài chậm rãi xé rách tờ báo cáo chẩn bệnh trêи tay thật, động tác của ông vẫn chưa dừng, trong ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo, "Nghe nói quý bệnh viện chuẩn bị an bài cho hai bác sĩ ra nước ngoài học tập ba năm, bác sĩ Tô vẫn chưa lập gia đình phải không?"
Ông xoay chuyển câu chuyện quá nhanh, làm bác sĩ Tô sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu: "Tôi mới ly hôn."
Diệp Lâm Xuyên gật đầu: "Vừa hay, sau khi rời khỏi đây vừa có thể học tập lại vừa có thể giải sầu, ba năm trở về khả năng còn được trực tiếp thăng chức, bác sĩ Tô có muốn suy xét một chút hay không? Dẫu sao thì đây cũng là một cơ hội ngàn năm, đổi lại là tôi nhất định sẽ không bỏ qua."
Bác sĩ Tô nghe mấy lời nói tâm cũng có chút động, cô rất muốn bắt lấy cơ hội này để có nhiều tiền lớn, duy trì cuộc sống hiện tại, nhưng cũng biết lấy tư chất của chính mình không đủ điều kiện cạnh tranh với các bác sĩ khác.
"Nếu bác sĩ Tô bằng lòng, tôi có thể gặp viện trưởng đề cử cô lên, đương nhiên vẫn phải xem lựa chọn của cô." Ông vo nát tờ giấy, ném vào sọt rác, xoay người rời khỏi văn phòng.
Ba phút sau, Diệp Lâm Xuyên nhận được tin nhắn.
[ Bác sĩ Tô: Tôi sẽ không để lộ chuyện này. ]
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, đem xóa luôn tin nhắn và dãy số vừa gửi tin đến, đi nhanh tới chỗ xe hơi.
Trêи đời này, không có ai không cúi đầu trước lợi ích cả.
Tất cả những thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng đều sẽ bị mai táng dưới tiền tài và quyền lợi.
Diệp Lâm Xuyên mở cửa xe đi lên, nói hai chữ: "Lái xe."
"Về nhà ạ?"
"Ừ." Diệp Lâm Xuyên liếc nhìn Diệp Nha, phải đưa nhãi ranh này về nhà đã.
Xe bắt đầu chạy vững vàng trêи đườn, bên trong xe một mảng yên tĩnh, Diệp Lâm Xuyên cúi đầu gửi cho viện trưởng của bệnh viện một phong thư đề cử, sau đó bắt đầu làm việc với chiếc máy tính cứng nhắc. Diệp Nha ăn kỹ uống no liền buồn ngủ, cô lắc lư dựa vào sau ghế, đôi mắt lim dim, cuối cùng không chống đỡ được, ngủ thϊế͙p͙ đi.
"Khò......"
"Khò...khò......"
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, đưa mắt nhìn qua.
Miệng cô nhóc hơi hé mở, khẽ ngáy nhè nhẹ, ngủ vô cùng ngon lành.
Cô chép chép cái miệng, đầu ngón tay gạt gạt cái mũi, đầu nghiêng hẳn sang một bên, từ từ ngã vào cánh tay Diệp Lâm Xuyên. Trêи người đứa trẻ tỏa ra hương thơm dịu êm, cái đầu mềm mềm, khuôn mặt mềm mại, ngay cả cánh tay cũng như không xương cốt, mềm như bông.
Diệp Lâm Xuyên đột nhiên cảm thấy không khoẻ, nhắc cánh tay đẩy cô ra.
Diệp Nha cựa quạy thay đổi tư thế khác, không ngừng kiên trì lao vào người Diệp Lâm Xuyên. Cô y như một con sâu béo ục ịch, dịch chuyển cái đầu lên đầu gối cứng nhắc của Diệp Lâm Xuyên, cả người chui tọt vào lòng.
Mí mắt Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, muốn đẩy cô ra lần nữa. Kết quả tay mới vừa đưa qua, đã bị Diệp Nha trong lúc mơ màng nắm chặt lấy ngón tay ông.
Cô nắm rất chắc, rõ ràng năm cái ngón tay nhỏ kia cộng lại cũng không bằng một ngón tay cái của ông, ấy vậy mà chật vật giãy giụa mãi, cũng không thoát ra được. Diệp Lâm Xuyên mím chặt đôi môi mỏng, chưa từ bỏ ý định, đem những ngón tay đang nắm chặt tay ông kia, từng ngón từng ngón mạnh mẽ gỡ ra.
Trợ lý lái xe nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng ngăn cản: "Diệp tổng, trẻ nhỏ xương cốt chưa phát triển hết, ngài dùng lực thế kia, sợ sẽ làm đau ngón tay của Nha Nha đấy."
Diệp Lâm Xuyên hai mắt sắc bén, như cuồng phong quét đến.
Trợ lý rụt cổ, vâng vâng dạ dạ: "Trẻ...... Trẻ nhỏ có phản xạ cầm nắm, ngài để cứ để nó cầm một lát, dù sao cũng không có rớt mất miếng thịt nào mà."
Cậu có phải không muốn làm nữa hay không??"
Diệp Lâm Xuyên mỗi lần mở miệng chính là một câu như vậy.
"......" Nói thật thì, tôi cũng không muốn làm đâu. Nhưng ai bảo tiền lương kếch xù làm gì, trợ lý nhỏ không tiền đồ, cúi đầu vì lương cao, "Tôi nói đúng mà, Diệp tổng nếu cảm thấy tôi nói chuyện không dễ nghe, thì không nghe là được rồi."
"Gì?"
"Không phải, không phải. Nếu ngài cảm thấy tôi nói chuyện không dễ nghe, thì tôi sẽ không nói nữa, tôi không nói gì nữa." Trợ lý sởn cả gai ốc, thật muốn vả mạnh vào miệng mình một cái.
Diệp Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu, nhìn ngón tay bị nhãi con kia nắm chặt, bực bội mắng chửi trong lòng. Hiện tại cũng không thể làm việc mà chỉ có một tay, chỉ bất đắc dĩ móc di động ra "ăn không ngồi rồi" xem tin tức thời sự.
[ Hiện nay, có tới năm người nhân bản chạy trốn ra bên ngoài......]
[ Tiến sĩ Triệu ngày hôm nay đã thừa nhận với cảnh sát, ngoại trừ sử dụng người nhân bản để làm đối tượng nghiên cứu, còn tham gia vào các thí nghiệm trêи người sống. ]
[ Cục Quản Lý người nhân bản mở đường dây nóng thông báo......]
[...... Khiến cho khủng hoảng. ]
"Ba ơi......"
Một tiếng gọi nhỏ bé truyền đến từ chỗ đầu gối.
Lực chú ý của Diệp Lâm Xuyên nháy mắt bị hấp dẫn qua, tầm mắt ông nhàn nhạt nhìn xuống dưới. Cô gái nhỏ nằm nghiêng trong lòng ông, mặt mũi đỏ bừng, mái tóc rối mù dán lên trán. Ông đột nhiên phát hiện diện mạo của người nhân bản này gần giống với mình, đôi mắt cũng là mắt hoa đào, đuôi mắt rất dài, do còn đang ngủ nên không nhìn rõ được hết, khi mở mắt ra mới thấy được đôi mắt to tròn, vô cùng sinh động; môi cô rất giống vợ ông, đều là đôi môi đẹp, xinh tươi, đầy đặn.
Nghĩ đến vợ, trong lòng Diệp Lâm Xuyên vô cơ dâng lên một nỗi buồn.
Ông kém Dư Nghiên ba tuổi, môn đăng hộ đối, Dư Nghiên thông minh ngoan ngoãn, còn ông thì hư hỏng khó dạy. Khi đó ba mẹ lúc nào cũng đem ông ra so sáng với chị gái nhà đối diện, Diệp Lâm Xuyên đã bắt đầu thấy phiền, mãi đến khi cha mẹ hai bên đều chết trong vụ hỏa hoạn lớn ở một bữa tiệc, Dư Nghiên giống như trưởng bối luôn chăm lo cho ông.
Sau đó kết hôn, sinh con.
Sau đó lại bỏ đi, chôn cất.
Đầu ngón tay Diệp Lâm Xuyên nhẹ nhàng chạm vào môi Diệp Nha, trong mắt không có chua xót cũng như đau khổ, chỉ là một người đã chết tâm, lặng lẽ khô cạn.
Cây cỏ nhỏ trêи đỉnh đầu Diệp Nha đang cuộn tròn chậm chậm giãn ra, cô cũng theo những chiếc lá xanh, dần dần mở to mắt.
Hai mắt đối diện, yêu quái nhỏ vô tình nhìn thấy một tia trìu mến trong mắt Diệp Lâm Xuyên.
Cô chớp chớp mắt, tay nhỏ vươn ra chạm vào mắt Diệp Lâm Xuyên.
Diệp Lâm Xuyên nháy mắt tỉnh táo, cau mày, đẩy Diệp Nha ra.
Ông không thể hiểu được tự nhiên hung dữ, Diệp Nha không dám lên tiếng.
Cô ngáp một cái, chân nhỏ lắc lắc, ánh mắt cố ý lơ đãng trêи người Diệp Lâm Xuyên, cuối cùng nhịn không được, Diệp Nha nhẹ nhàng mở miệng, gọi: "Em trai......"
Diệp Lâm Xuyên giả vờ không nghe thấy.
Khóe miệng Diệp Nha cong xuống, cực kỳ ủy khuất.
Có lẽ là do lúc nãy uống nhiều nước quá, nên bây giờ cô rất muốn đi WC......
Diệp Nha rụt cổ, chu miệng, nhìn biểu tình lạnh lùng của người đàn ông làm cô không dám nói. Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe cô bên ngoài tấp nập như nêm, sở dĩ không có nhà vệ sinh. Diệp Nha nhịn đến vô cùng khó chịu, lại lần nữa giật giật tay áo Diệp Lâm Xuyên.
"Ta đang bận, tự mình chơi đi."
"Nhưng mà......" Không nín được!!!
Đinh.
Thông báo điện thoại chợt vang lên, Diệp Lâm Xuyên liếc mắt nhìn qua, sau đó ấn nút nghe.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó dữ dội, tay nắm chặt, cắn chặt móng tay nín nhịn.
Diệp Lâm Xuyên nói chuyện điện thoại nửa ngày mà vẫn chưa xong, Diệp Nha nghẹn đến cực hạn rồi, mặt đỏ tía tai, cô duỗi hai đầu ngón tay, cẩn thận kéo ống tay áo ông: "Chảy, chảy ra ngoài rồi......" Âm thanh trẻ con, ngọt ngào nhỏ như muỗi kêu.
Tay Diệp Lâm Xuyên run lên: "Cái gì?"
Cô mím môi, muốn khóc, "Ta...... ta muốn đi WC......"
Hít.
Diệp Lâm Xuyên hít một hơi lạnh, nơi nào còn lo lắng điện thoại nữa.
"Tiểu Hà! Dừng ở trung tâm mua sắm phía trước!" Ông khẩn trương đến nỗi giọng cũng đổi luôn.
Trợ lý bị dọa cho phát ngốc, vội vàng phanh lại, dừng ở ngay ven đường.
Diệp Lâm Xuyên bế Diệp Nha xuống xe, chạy như điên vào trung tâm mua sắm, chỉ để lại một mình trợ lý ngẩn ngơ ở trong xe.
Đôi chân dài miên man của ông lao nhanh về phía trước, làm cả người Diệp Nha tưng tửng tưng tửng cả lên, mỗi lần tưng tửng như thế, nó sẽ lại chảy ra một chút. Diệp Nha là một bé ngoan yêu sạch sẽ, trừ ngày đầu tiên học tập, áp lực lớn, nên tè dầm, về sau cô đều rất ngoan, cho dù dì bảo mẫu không thể xuyên mặc tã cho cô, cô cũng không sợ.
Nhưng......
Nhưng......
"Tất cả là em trai sai!" Diệp Nha thẹn quá thành giận, tay nhỏ hung hăng nắm lấy lỗ tai Diệp Lâm Xuyên, "Nha Nha bị chê cười rồi!"
Cô, cô đã là một đứa trẻ lớn như vậy rồi, vậy mà sẽ, sẽ tè trong quần!
A......
Hức......
Thật buồn, thật buồn, xấu hổ quá, không dám gặp bạn bè nữa.
Xấu hổ xấu hổ không dám gặp ai nữa!
Lỗ tai Diệp Lâm Xuyên bị túm đến phát đau, nhưng cũng không muốn so đo cùng với một đứa trẻ tè ra quần. Một mạch chạy thẳng vào nhà vệ sinh ở chỗ ngoặt, Diệp Lâm Xuyên sốt ruột đưa cô vào nhà vệ sinh nên không để ý đến biển hiệu mà bước vào WC nữ, ông thật may mắn vì lúc này trong nhà vệ sinh không có ai, hầu hết các phòng đều trống không, Diệp Lâm Xuyên tùy tiện ném cô vào một phòng, "Nhanh tiểu đi."
Diệp Nha nắm lấy quần áo, hai mắt đẫm lệ: "Cúc áo...... mở không được......"
Diệp Lâm Xuyên quay đầu lại nhìn, hoàn toàn hít không thông luôn.
―― Mẹ nó, ai mặc quần yếm cho nó thế??!
Ông luống cuống tay chân nghiên cứu hai cái đai áo trêи người cô, mồ hôi vã hết cả đầu, đột nhiên, cô bé ngừng khóc.
Ngón tay Diệp Lâm Xuyên dừng lại, đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Ra, ra rồi?" Ông phá lệ hoài nghi, hỏi.
Diệp Nha chậm rì rì, chậm rì rì gật gật đầu nhỏ, đôi mắt to tròn đẫm lệ nhìn ông, cuối cùng cúi đầu, khuôn mặt hoàn toàn giấu vào trong lòng bàn tay.
Diệp Lâm Xuyên: "......"
Rốt cuộc là ai đã mặc quần yếm cho cô vậy hả??!!!!
"Bảo vệ! Chính là người này!"
Thân mình Diệp Lâm Xuyên cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, một người phụ nữ đi đầu chỉ ngón tay vào người ông, ánh mắt ghét bỏ lên án hành vi biến thái của ông cho bảo vệ nghe. Bên cạnh, một cô gái mới từ trong một gian phòng đi ra, nơm nớp lo sợ, dán chặt vào tường, không dám đi ra.
Diệp Lâm Xuyên lúc này mới ý thức được.
Ông vào WC nữ......