NỮ PHỤ BA TUỔI RƯỠI HẮC HOÁ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Manh

Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ

***

Rạng sáng 2 giờ, trang viên Diệp gia ngủ say ở dưới ánh trăng, trong viện vài chiếc đèn vẫn bật tỏa ánh sáng ấm áp, côn trùng vờn quanh đèn đuốc, tham lam rút lấy nhiệt độ yếu ớt.

Nhưng đột nhiên, một tiếng động vang lên đánh vỡ màn đêm tối tĩnh mịch.

Âm thanh như có một vật nặng gì đó rơi xuống, rất nặng nề, ngột ngạt, nhưng rất nhỏ, nếu là bình thường căn bản sẽ khó có thể phát nghe thấy, nhưng do Diệp Nha mới vừa tỉnh lại từ ác mộng, nên chỉ hơi động một chút thôi cũng khiến cô sợ đến mức tim đập chân run.

Diệp Nha từ trêи giường nhổm dậy, sờ soạng tìm kiếm đồ vật xung quanh mình, hồi lâu sau mới tìm thấy chiếc mũ mèo, bên trong hai mắt mèo có gắn hai bóng đèn nhỏ, cô hơi dùng sức một chút là hai luồng hồng quang từ bên trong mắt mèo con chiếu ra.

Diệp Nha đội mũ đi ra khỏi phòng.

Bởi bóng đèn bên trong mũ cần phải lắc lắc mới có thể sáng, nên cô lúc nào cũng phải duy trì thân thể ở trạng thái rung lắc, Diệp Nha cứ đi được hai bước thì lại phải lắc đầu một cái, đi được một đoạn cầu thang lại lắc đầu một hồi.

Cứ như vậy một đường loạng choà loạng choạng bò lên trêи lầu bốn, Diệp Nha nương theo ánh sáng của chiếc đèn mắt mèo mà nhìn thấy trước cửa phòng ngủ có hai bóng người, một người đỡ một người, động tác có vẻ khá là nặng nề.

"Diệp tổng, mật khẩu cửa phòng ngài là gì thế?"

Âm thanh này hình như là của trợ lý Hà.

"Diệp tổng, sao ngài lại đặt mật khẩu ở phòng ngủ cơ chứ, Diệp tổng ngài nói gì đi chứ, Diệp tổng??"

Đúng là trợ lý Hà rồi.

Diệp Nha tiến lên hai bước, lễ phép chào hỏi: "Chú, chào buổi tối. . ."

Một giọng nói non nớt đột nhiên truyền đến làm trợ lý Hà và Diệp Lâm Xuyên đang say khướt cùng quay đầu nhìn sang.

Cô bé đứng ở đầu cầu thang, trêи người mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, khuôn mặt có hơi tái nhợt dưới ánh đèn mờ ảo, con ngươi cô đen kịt, ánh mắt khóa chặt hai người.

Tạch.

Ánh đèn trước mắt tắt đi.

Trong không gian tối đen như mực, một dáng người nhỏ nhắn lắc lư qua lại, chiếc mũ mèo trêи đỉnh đầu cô lại chợt sáng lên.

". . ."

Con ngươi trợ lý Hà co lại, cả người run lên, khẽ buông tay, Diệp Lâm Xuyên không sức lực ngã nhào trêи mặt đất, "bịch" một tiếng, đầu ông bị đập mạnh vào cánh cửa.

"Nha, Nha Nha?" Giọng nói của trợ lý Hà vẫn còn đang run.

Diệp Nha vừa lắc đầu vừa tiến lại gần: "Chú ơi, chú ở đây à?"

"A. . . Ừ." Trợ lý Hà ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc đèn phát ra ánh sáng chói loé trong mắt mèo trêи đỉnh đầu của cô, không thể phản ứng, "Cháu đây. . . cái mũ này của cháu thật khác biệt a."

"Tử ɖu͙ƈ cho cháu đấy ạ." Khi đang nói chuyện đèn lại tắt, Diệp Nha lắc lắc đầu để ánh đèn sáng lên.

Tim trợ lý Hà đập lại, bình tĩnh hỏi: "Cháu biết mật khẩu phòng của ba cháu không?"

Diệp Lâm Xuyên đã say thành bùn nhão, hỏi hắn cũng hỏi không ra.

Diệp Nha lung lay đầu nói: "Cháu không biết."

Trợ lý Hà thở dài, lầm bầm: "Cháu nói xem có ai lại đi đặt mật khẩu ở phòng ngủ của mình không cơ chứ. . ." Thế giới của người có tiền hắn quả nhiên không biết.

Diệp Nha không nói lời nào.

Nghe anh trai nói Tử ɖu͙ƈ phát bệnh sẽ đến phòng ngủ của ba đập phá, có mấy lần còn xé hợp đồng ông chưa kịp cất cẩn thận. Tránh tổn thất, Diệp Lâm Xuyên trực tiếp đặt mật khẩu cho thư phòng cùng phòng ngủ, bình thường không ở nhà đều sẽ khoá lại.

"Này vân tay cũng không mở ra a. . ." Trợ lý Hà lôi kéo ngón tay Diệp Lâm Xuyên ấn ấn ở trêи khóa cửa, cửa phòng không có chút dấu hiệu nào muốn mở.

Nhìn trợ lý Hà khó khăn, làm Tiểu Yêu quái hiền lành nhất trêи thế giới ngay lập tức đứng dậy, hào phóng đề nghị: "Có thể để cho em trai đi phòng ngủ của Nha Nha, cháu có thể đem giường nhỏ tặng cho hắn."

Biết điều như vậy?

Trợ lý Hà vui vẻ, đỡ Diệp Lâm Xuyên tiến vào thang máy trực tiếp đi tới chỗ Diệp Nha.

Giường của bé rất rộng rãi, lại có thêm một Diệp Lâm Xuyên cũng không sao, đầu giường bày các loại đồ chơi lông nhung, đều là Tử ɖu͙ƈ còn có anh trai đưa cho cô nữa.

Diệp Nha mở đèn bàn nhỏ ở đầu giường, trải chăn ra, tay nhỏ vỗ vỗ một bên gối màu trắng có chứa hoa nhỏ, làm một cái thủ hiệu mời: "Tới bên này tới bên này, đem em trai đặt ở bên này."

Trợ lý Hà cực kỳ tùy ý đỡ Diệp Lâm Xuyên vào bên trêи, vừa thở, vừa xoa xoa vai đau xót, buồn cười hỏi: "Nha Nha tại sao gọi ba là em trai thế?"

Diệp Nha ngẩng đầu lên đến chăm chú nói: "Bởi vì tuổi hắn nhỏ."

"Hả?"

"Nha Nha là bề trêи." Diệp Nha nhấn mạnh, đối với việc mình đã được một trăm tuổi cao tuổi, cô có một cảm giác tự hào khó tả.

Trợ lý Hà khì khì cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Nha, "Là người lớn thì phải chăm sóc cho ba thật tốt nha, chú đi trước đây."

"Vâng ạ." Diệp Nha cảm giác bả vai nặng trình trịch, chắc hẳn đây chính là ý thức trách nhiệm mà ba đã nói, "Vậy cháu tiễn chú ra cửa."

Trợ lý Hà lần thứ hai bị vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng này làm cho buồn cười, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, "Không cần, chú đi thang máy xuống cũng được."

Diệp Nha: "Cháu nói là tiễn chú đến trước cửa phòng."

". . ."

Được rồi.

Trợ lý Hà yên lặng rời đi.

Đi ra khỏi phòng ngủ, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Diệp Nha, căn dặn nói: "Tâm trạng của ba cháu hôm nay không tốt cho lắm, chờ ngài ấy tỉnh lại Nha Nha nhớ phải cố gắng ngăn ngài ấy không được làm loạn lên nha."

Diệp Nha không hiểu mấy, con mắt long lanh nghi vấn: "Tâm tình em trai có lúc nào dễ chịu hay sao?"

Cổ trợ lý Hà cứng lại.

Lời này nói không sai, boss nhà bọn họ một ngày có 24 giờ mà tận 25 giờ nằm ở thời mãn kinh, y như cái quả pháo hoa, động chút là cháy, nói chút là nổ.

Nhưng mà tình huống lần này có hơi đặc thù. . .

Nghĩ đến cục diện mà công ty đang phải đối mặt, trợ lý Hà nặng nề thở dài.

"Chú ơi, chú không vui à?"

Trợ lý Hà hoàn hồn, cười cợt: "Đâu có. Chờ ba cháu tỉnh lại cháu hãy cẩn thận an ủi ngài ấy một chút."

Diệp Nha nghiêng đầu nhìn.

Đáy mắt cô gái nhỏ tràn đầy tò mò, khiến trợ lý Hà, đang kìm nén tâm sự muốn tìm tới một chỗ nào đó để phát tiết, không chút suy nghĩ thổ lộ hết chuyện trong những ngày qua: "Trước đó công ty đầu tư một hạng mục rất lớn, đây vốn là một chuyện tốt, ai mà ngờ đến lại thành. . ." Trợ lý Hà hít một hơi thật sâu, "Ngày hôm nay bọn chú lại nhận được công văn phía trêи, nói hạng mục làm trái pháp luật, buộc phải ngừng. . ."

Thật ra thì hạng mục này ngoại trừ Diệp thị, trước đó còn có mấy công ty cũng đồng thời tham gia cạnh tranh, một trong số đó thuộc loại xí nghiệp cỡ lớn, Diệp gia đột nhiên thò một chân vào cắt ngang, làm đối phương ghi hận trong lòng, nên sau khi bọn họ khởi công trực tiếp báo cáo với cấp trêи, cuối cùng lấy danh nghĩa không đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường ra lệnh dừng xây dựng lại, nhưng là cụ thể sửa chữa ra làm sao, sau khi sửa có được thông qua hay không rồi mới nói đến chuyện khác.

―― Còn về phía truyền thông, từ lâu đã có người không ưa danh tiếng vang dội kia Diệp Lâm Xuyên mấy năm qua, đã cố ý lấy vụ việc lần này mà chèn ép.

Hiện tại hạng mục dừng xây dựng, cổ phiếu rớt giá, tiền vốn bù vào không đủ, ngân hàng cùng với mấy công ty khác cùng tham gia đầu tư thúc giục trả nợ.

Đừng nói Diệp Lâm Xuyên tâm tình không tốt, mà mỗi công nhân của xí nghiệp Diệp thị cũng không có tâm tình tốt.

"Xem chú kìa, lại đi nói cùng cháu những cái này." Trợ lý Hà cười khổ, "Chú đi đây, Nha Nha nhớ phải chăm sóc ba thật tốt nha."Hắn vẫy tay với Diệp Nha một cái, cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.

Diệp Nha đứng ở cửa một hồi, chờ thang máy xuống, cô mới nhón chân lên đóng cửa trở về phòng.

Diệp Lâm Xuyên say rượu y như đống bùn nhão nằm co quắp ở trêи giường, mày cau lại, hơi thở toàn là mùi cồn gay mũi.

Diệp Nha bịt miệng bịt mũi lại tiến lại gần, coi Diệp Lâm Xuyên đang bất tỉnh nhân sự như một món đồ chơi mới mẻ mà đánh giá, đầu ông sưng lên hai cái cục lớn, một cái là vừa nãy đụng, một cái hẳn là trước đó khá lâu rồi.

Không biết có đau không nhỉ. . .

Diệp Nha không tự chủ đươc duỗi đầu ngón tay ra xoa xoa vết xanh tím kia.

"A. . ." Diệp Lâm Xuyên rêи rỉ một tiếng, hai hàng lông mày càng cau có chặt hơn.

Diệp Nha vội vàng thu tay lại, trong đầu hiện lên những lời trợ lý Hà nói khi nãy.

Không sai, cô chính là trưởng bối, trưởng bối thì phải chăm sóc cho tiểu bối thật tốt.

Diệp Nha dùng hết sức lực

nhanh chóng cởi giày da và đôi tất đen trêи chân của Diệp Lâm Xuyên ra, thậm chí còn hiếu kỳ đưa lại gần ngửi thử――

"Hôi quá!" Diệp Nha giơ chiếc tất lên, giả vở ngất xỉu.

Sau một lát liền bò dậy, lại lần nữa không khống chế được mà ngửi thêm một chút.

"Eo ôi, thôi quá!"

Cô mang một niềm hưng phấn không tên lăn qua lăn lại ở trêи giường, sau khi chơi chán chê, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhồm dậy.

"Lau mặt cho em trai ~" Diệp Nha mang chiếc ghế nhỏ đi vào phòng tắm, thấm ướt khăn mặt, vui vẻ trở lại bên người Diệp Lâm Xuyên, tỉ mỉ lau chùi khuôn mặt đỏ ửng lên vì say rượu của ông, sau đó đến lau bàn tay.

Tay Diệp Lâm Xuyên rất lớn, làm Diệp Nha trông hệt như Cô bé tí hon (*).

__________________________________

*Thumbelina / ˌθʌmbəˈliːnə / (tiếng Đan Mạch: Tommelise) là một câu chuyện cổ tích văn học được viết bởi tác giả người Đan Mạch Hans Christian Andersen do C.A. Reitzel xuất bản lần đầu tiên vào ngày 16 tháng 12 năm 1835 tại Copenhagen, Đan Mạch, với "The Naughty Boy" và "The Traveling Companion" ở phần thứ hai phần Truyện Cổ Tích Kể Cho Trẻ Em. Thumbelina kể về một cô gái nhỏ bé và cuộc phiêu lưu trốn tránh những con cóc, chuột chũi và vẹt đuôi dài có ý định bắt cô. Cô đã tự mình thành công thoát khỏi của bọn họ và yêu một hoàng tử tiên hoa.

Ở Việt Nam, bộ truyện đã được dịch, xuất bản và chuyển thể thành phim hoạt hình với tên Cô bé tí hon hay Cô bé tí hon Thumbelima.

_________________________________________

Cô ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo, khuôn mặt kia giống ba cô y như đúc, men say che lấp đi tính cách lạnh lùng nghiêm túc của người đàn ông khi tỉnh táo, thay vào đó lại có mấy phần dịu dàng nhang nhác giống ba cô.

"Ba ơi. . ." Diệp Nha nho nhỏ kêu một tiếng, dịch cả người vào lồng ngực Diệp Lâm Xuyên.

Nhịp tim mạnh mẽ, trong lồng dày rộng.

―― giống ba quá.

"Ba ơi, Nha Nha nhớ người lắm."

Diệp Nha từ từ nhắm hai mắt, nhỏ giọng thủ thỉ hết những nỗi niềm nhưng nhớ với ba mình, "Con rất ngoan. Ngày nào con cũng tắm nắng, con cũng uống nước nữa, nhưng mà, nhưng mà, nước uống vào là ở trong bụng, không phải ở trêи đầu nhỏ, chú nói không được tưới nước cho cây nhỏ ở trêи đầu, nếu không đầu bị nước vào rồi thì sẽ không thông minh. . . Nhưng rõ ràng là mẹ vẫn luôn tưới nước trêи đầu con mà."

Cô nói: "Ba ơi, Nha Nha đang lớn lên rất tốt, chờ con gặp được ba. . . Là có thể ôm được ba nha."

Diệp Nha lắc chân, trong đầu đã có một viễn cảnh hoàn hảo tỉ mỉ.

Ở đó có ba, có mẹ, có ngàn hoa vạn cỏ, có bướm múa lượn; mà cô thì đang nằm trong ngực ba, ôm ba giống như ngày xưa.

Sau khi ôm đủ, Diệp Nha lưu luyến không rời, xoay mình đi xuống tiếp tục lau tay cho Diệp Lâm Xuyên.

Đêm đã khuya, nhưng yêu quái nhỏ của chúng ta không hề buồn thấy ngủ, đầu óc tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, thậm chí còn muốn cho tô sơn móng tay cho em trai.

Diệp Nha nghĩ đi nghĩ lại, rồi nghĩ lại nghĩ đi, cuối cùng cũng không kìm nén được ý đồ xấu ngọ nguậy từ trong tâm mà muốn hành động ngay, từ trêи bàn trang điểm công chúa cầm hai bình ba (*) với lọ sơn móng tay màu hồng nhạt lại. Diệp Nha đặt tay Diệp Lâm Xuyên lên trêи chân của mình, chăm chú sơn móng tay cho ông.

_______________________________

Ba so với màu đỏ của sơn móng tay thì diễm lệ chói mắt hơn rất nhiều, kết hợp với xương tay rắn chắc của Diệp Lâm Xuyên rắn chắc tạo ra một pha đặc biệt thú vị.

Sơn xong đầu ngón tay còn có cả chân nữa, Diệp Nha đeo khẩu trang vào, tri kỷ tô hẳn màu xanh lục lên ngón chân.

Mẹ nói rồi, đỏ mà phối với xanh thì đẹp như ngọc.

Thật xinh đẹp, giống công chúa quá ~

"Ngủ ngon, công chúa." Diệp Nha đắp kín chăn cho Diệp Lâm Xuyên, ngáp một cái ngả đầu xuống liền ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, từng tiếng chuông báo thức vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm.

Một vài sợi nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ đi vào phòng, dịu dàng mê người.

Đầu của Diệp Lâm Xuyên đau nhức vô cùng, nhíu mày từ trong cơn say tỉnh lại, trong cơn mê man cảm giác như cánh tay bị cái gì đó đè ép, khiến cánh tay của ông vừa đau vừa nhức, Diệp Lâm Xuyên chuyển mắt nhìn lại, một khuôn mặt nhỏ ngủ say không hề báo trước lọt vào trong tầm mắt.

Cô gái nhỏ tóc tai rối bời kề sát ở bả vai, cô béo rất rõ ràng, mặt so với lúc mới tới tròn hơn hẳn một vòng, béo ục giống nhân vật trong phim hoạt hình phiên bản Q kia.

Diệp Lâm Xuyên đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng lại thô bạo đẩy bạn nhỏ từ trêи người ra.

Ông ngồi dậy, quay lại nhìn trong gian phòng được bố trí xa lạ mà mờ mịt.

―― đây là phòng của nhóc con này?

Diệp Lâm Xuyên chưa từng tới nơi này, đối với tất cả đều không hề có chút ấn tượng.

Đang chìm vào những suy nghĩ ngớ ngẩn, bên cạnh truyền đến tiếng nói mê bé nhỏ.

"Không tìm thấy nhà vệ sinh . . ."

Hả? ? ?

"Tìm thấy rồi!" Rất mừng rỡ.

! ! !

Trái tim Diệp Lâm Xuyên nhảy lên dữ dội, vội vàng ôm lấy Diệp Nha chạy vào nhà tắm.

"Tiểu Nha Nha, dậy đi thôi, chuẩn bị đi nhà trẻ nào."

Cửa mở ra, bảo mẫu cười híp mắt đi vào.

Diệp Lâm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, mặt lạnh chỉ vào Diệp Nha đang nửa mê nửa tỉnh: "Chuẩn bị tốt cho nó."

"?"

Bảo mẫu hoảng hốt.

Diệp Lâm Xuyên mò giày da trêи đất lên, mặt không cảm xúc rời khỏi phòng.

Điện thoại trong túi liên tục vang lên, ông thiếu kiên nhẫn nghe máy, ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên chú ý tới sự khác lạ của ngón tay và ngón chân của mình.

Đây là sơn móng tay.

Màu phấn hồng kia còn bị tô lem cả ra ngoài nữa.

Diệp Nha làm! !

Khuôn mặt Diệp Lâm Xuyên vặn vẹo, cơn tức giận nơi đáy mắt vô cùng mãnh liệt.

"Diệp tổng, ngài có ở đó không?"

Diệp Lâm Xuyên hít sâu một cái: "Tôi đây, cậu nói đi." Có thể là do uống rượu quá nhiều, nên hôm nay cổ họng rất rát.

Giọng nói của thư ký căng thẳng: "Chúng ta nhận được giấy gọi của tòa án."

Hô hấp của Diệp Lâm Xuyên căng cứng lại.

"Ngân hàng Thịnh Giang liên hợp với công ty Tứ gia vu khống ngài, hiện tại giám đốc Triệu cùng với các giám độc trong hội đồng quản trị đều đang đợi ngài đến."

Diệp Lâm Xuyên chưa nói, đôi môi bởi vì tâm tình âm u mà mím chặt thành một đường thẳng.

Tay trái ông cầm điện thoại di động bởi vì dùng sức mà không biết kìm chế, gân xanh trêи mu bàn tay nổi hết cả lên, xương ngón tay hơi ửng hồng, nửa ngày ông mới chỉ nói có năm chữ: "Tôi sẽ lập tức tới."

Cúp điện thoại, Diệp Lâm Xuyên trở lại thay một thân âu phục, vội vã bước vào thang máy.

"Ba! Hôm nay con muốn đi học!"

Thang máy mở ra trong nháy mắt, con mắt Diệp Tử ɖu͙ƈ sáng lên, hắn chạy tới, kϊƈɦ động nói: "Ba, ba không đưa con đi sao?"

Diệp Lâm Xuyên cúi đầu che sơn móng tay trêи ngón tay, ông đang có bận, lỗ tai tự động che đậy tất cả âm thanh bên ngoài.

"Ba?" Diệp Tử ɖu͙ƈ ngăn Diệp Lâm Xuyên lại, "Sao ba lại không để ý tới con, ba có thể đưa con đi đến trường học không, không làm lỡ bao nhiêu thời gian của ba đâu."

Điện thoại giống như tới đòi mạng lần nữa, Diệp Lâm Xuyên buồn bực mất tập trung, nhấn nghe.

"Diệp tổng, ngân sách bên kia xảy ra vấn đề, nếu thật sự không thể bù đắp thì. . ."

"Tôi biết rồi." Diệp Lâm Xuyên đánh gãy, "Tôi lập tức đến xử lý."

"Ba. . ."

"Tôi nói tôi biết rồi! !" Lải nhải ồn ào làm thần kinh căng thẳng đã lâu của ông hoàn toàn bị tan vỡ, Diệp Lâm Xuyên hất cánh tay Diệp Tử ɖu͙ƈ đặt ở trêи cánh tay mình ra, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn, nhanh chân rời đi.

Tử ɖu͙ƈ ngã nhào trêи mặt đất, kinh ngạc nhìn bóng ba rời xa.

Ong ――

Lỗ tai bắt đầu vang lên, vô cùng kịch liệt.

Diệp Tử ɖu͙ƈ nhanh chóng che hai lỗ tai lại muốn ngăn những âm thanh này, nhưng là không có tác dụng, dù thế nào cũng không che được.

Tim hắn đập rất nhanh, lộn xộn rơi xuống giống như nhịp trống.

"Tử ɖu͙ƈ?"

"Tử ɖu͙ƈ em không sao chứ?" Mới từ trêи lầu xuống, Diệp Thanh Hà chạy như bay đến bên người Diệp Tử ɖu͙ƈ, "Tử ɖu͙ƈ nhìn anh."

Ánh mắt hắn trống rỗng, không thấy nửa phần vui sướиɠ lúc trước.

Sáng sớm là thời điểm có khả năng phát bệnh cao, Diệp Thanh Hà biết hắn lại phát bệnh rồi.

"Dì, dì đi lấy thuốc. . ."

Diệp Thanh Hà vừa dứt lời, Diệp Tử ɖu͙ƈ bỗng nhiên có phản ứng, ngồi xổm dậy, hắn nhàn nhạt đẩy tay của anh cả ra, hờ hững từ dưới đất đứng lên nói: "Em không sao, thật đấy."

"Tử ɖu͙ƈ. . ." Diệp Thanh Hà mấp máy môi, lại không nói ra được một lời an ủi.

Ở trong nhà này, Tử ɖu͙ƈ cần ba làm bạn hơn bất kì ai, càng cần có một cái ôm hơn bất kỳ ai.

Hắn rất cô đơn, ốm đau kiểu gì hắn cũng đều sẽ âm thầm hết vào bụng.

"Hôm nay. . . hôm nay, nếu không hay là đừng đến trường học nữa?" Diệp Thanh Hà ngồi vào bên cạnh Tử ɖu͙ƈ, dịu dàng chăm chú nhìn hắn, "Chờ em tốt hơn một chút chúng ta. . ."

"Ừm, em không sao." Diệp Tử ɖu͙ƈ nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, "Anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em."

Diệp Thanh Hà không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Trêи gương mặt xinh đẹp nặn ra một nụ cười, rất rực rỡ, rất sạch sẽ, trước giờ chưa bao giờ có.

"Anh ở trường học phải học tập thật tốt, ngày hôm nay em không đi nữa." Nói xong, Tử ɖu͙ƈ mang theo túi sách một lần nữa trở về phòng.

Diệp Thanh Hà nghĩ thế nào cũng không thấy an lòng, trước khi đến trường học còn dặn dò tất cả mọi người trong nhà một lần, mãi đến tận khi sắp bị muộn, mới mang theo Diệp Nha từ trong nhà rời đi.

Nhưng vào khoảng năm giờ chiều, Diệp Thanh Hà nhận được cuộc gọi của bảo mẫu trong nhà gọi tới ――

[ Diệp Tử ɖu͙ƈ mất tích. ]

Bình luận

Truyện đang đọc