NỮ PHỤ BỎ CHỒNG


Tuy rằng Lệ Ngọc đã có nhà riêng, nhưng Dương Nguyên vẫn không an tâm cô ở một mình, nên cũng ở lại.

Lệ Ngọc cũng không phản đối.

Dù sao hai người ở chung thời gian cũng quen rồi.

Dương Nguyên luôn giữ đúng mực với cô, nên cô cũng không phải sợ bị anh ăn thịt.

Tuy nhiên, Khôi Nguyên lại không muốn điều đó.

Chỉ là cậu ta cũng không tiện lên tiếng phản đối.

Cậu ta lấy tư cách gì mà phản đối hai người ở chung nhà.

Đột nhiên, Hiếu Minh lại lên tiếng.

- Này...!tôi cũng muốn ở chung nhà với cô nữa.

Nhà cô cũng còn dư phòng mà.

Hiếu Minh là do quá thích cách trang trí của nhà cô.

Với lại, Hiếu Minh phát hiện Dương Nguyên đối với cô cũng giống anh, đã vượt xa tình cảm bạn bè bình thường.

Mà Lệ Ngọc hình như cũng có phần thích Dương Nguyên hơn anh ta nữa.

Nên Hiếu Minh không muốn thua Dương Nguyên.

Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại nói.

- Anh là ông chủ! Túp lều nhỏ này của tôi không tiếp nối đại thần như anh.

Cho nên hiện tại miễn đi! Đợi tôi xây được biệt thự, tới lúc đó anh dọn qua ở chung cũng không muộn, càng đông càng vui mà.


Lệ Ngọc nhe răng cười, đồng thời chớp chớp mắt vứt cho Hiếu Minh mấy cái mị nhãn.

Ý nói, "anh phải nhanh chóng giúp tôi có nhiều tiền rồi cất biệt thự, sau đó mới cho anh ở chung được! Nếu không anh chỉ có thể ngắm ngôi nhà của tôi thôi!"
Hiếu Minh đương nhiên là thừa biết Lệ Ngọc muốn nói gì.

Nhưng anh ta cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Hiếu Minh từng tiếp xúc với nhiều nhạc sĩ, chỉ thấy người ta nói nhạc sĩ yêu nghề không yêu tiền, dù có yêu cũng đâu ai thể hiện ra mặt như cô vậy.

Duy chỉ có cô là rất khác người ta thôi.

Ừ! Nhưng Hiếu Minh cũng biết điều đó từ lâu rồi mà.

Chỉ là, mỗi lần cô lại cứ luôn hấp dẫn anh.

Hiếu Minh thật không biết ngày nào đó mình có thể chịu nỗi mà đè cô ra ăn thịt không nữa.

Mặt khác, Hiếu Minh cũng lo sợ, Lệ Ngọc vừa mới nổi tiếng, tuy trên sân khấu và ngoài đời cô rất khác, nhưng, đâu ai chắc chắn có một ngày sẽ không lộ ra.

Nếu anh mà ở chung với cô vào lúc này thì mấy kẻ săn tin lá cải mà biết chắc chắn sẽ viết lung tung, ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.

Lệ Ngọc không thể bị xì - căng - đan được.

Hơn hết, Hiếu Minh lo sợ nhất, chính là tên Dương Quang kia.

Hắn ta không lôi kéo được cô thì sẽ có hàng khối thủ đoạn đối phó cô.

Tuy rằng Lệ Ngọc nói cô không sợ nhưng mà anh sợ.

Anh không muốn cô gặp bất kỳ chuyện gì.

……………
Tại một nơi khác, Dương Quang đang ngồi xem cuốn băng mới của Lệ Ngọc vừa phát hành.

Nhìn hình ảnh của cô trong màn hình, rồi lại nhớ đến hình ảnh ngoài đời thật của cô.

Trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ gì đó.

Hắn đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ.

- Lệ Ngọc! Lần này tôi sẽ bắt được em!
Từ khi biết được khuôn mặt thật ngoài đời của Lệ Ngọc, Dương Quang bắt đầu cho người theo dõi từng nhất cử nhất động của cô.

Đối với Lệ Ngọc, hắn sẽ không hành động lộ liễu như những người khác, bởi vì, cô rất đặc biệt đối với hắn.

Hắn phải chờ cơ hội thật thích hợp, mới có thể xuất hiện trước mặt cô.

Và cơ hội cuối cùng sau bao lâu đợi mòn mỏi đã đến.

Hôm đó, Lệ Ngọc đang ở trong nhà sách làm ca ngày.

Nhưng đột nhiên thấy choáng váng mặt mày.

Nghĩ chắc là do tối hôm qua cô bị mắc mưa nên bị cảm.

Thấy không thể trụ được nữa, cho nên tới giờ cơm, Lệ Ngọc bèn xin về sớm để nghỉ ngơi.

Tuy rằng bây giờ Lệ Ngọc không thiếu tiền, có thể nghỉ làm ở nhà sách cũng được.

Nhưng mà cô vẫn cứ thích nơi này.


Cho nên Lệ Ngọc cứ muốn đi làm thôi.

Hơn nữa còn đọc được rất nhiều sách miễn phí nữa mà.

Từ nhà sách tới nhà cô cũng gần.

Đi không tới 15 phút.

Nên Lệ Ngọc quyết định đi bộ.

Tuy nhiên, vừa mới đi được một đoạn chưa tới nữa đường thì Dương Quang đột ngột xuất hiện trước mặt.

Hắn là tình cờ đi ngang qua, thấy cô đi trên đường, nên liền vội vã cho tài xế tấp xe vào lề.

Hắn bèn đứng ở một nơi khuất, chờ cô đi tới mới bước ra chặn đường cô.

Dương Quang không cho Lệ Ngọc kịp phản ứng, đã đưa tay bịt miệng cô, kéo vào hẻm khuất.

Hắn tưởng cô sẽ la hét hay giãy dụa nên mới làm thế.

Tuy nhiên, khi Dương Quang bỏ tay ra khỏi miệng cô thì phát hiện, cô đã nhắm nghiền hai mắt, cả người đều xụi lơ.

Cũng may hắn còn ôm cô, nếu không chắc cô đã nằm dài trên đất rồi.

Dương Quang khiếp sợ hô.

- Sao thế này?
Hắn nhớ chỉ bịt miệng chứ đâu có bóp mũi đâu mà sao cô lại bất tỉnh được!?
Nhưng khi sờ lên khuôn mặt cô thì thấy nóng ran.

Bây giờ Dương Quang mới cảm nhận được cả người cô cũng đều rất nóng.

- Là bị sốt sao?
Dương Quang vội vã bế cô ra xe, rồi bảo tài xế chở đến nhà thương.

Tài xế tuy vẫn làm theo nhưng trong lòng thầm nói.

"Ông chủ lần này ra tay với cả phụ nữ, đánh người ta đến bất tỉnh luôn sao? Càng ngày càng đáng sợ! Tội nghiệp cô gái! Không biết đắc tội gì với ông chủ nữa!"
Dương Quang cũng không hề biết tài xế đang nghĩ gì về hắn.

Lúc này, mọi chú ý của hắn đều tập trung vào cô gái đang nằm trong lòng.

Liên tục đưa tay lên sờ trán Lệ Ngọc, còn miệng thì hối tài xế chạy nhanh một chút.


Xe vừa thắng cái két trước cổng nhà thương.

Dương Quang lật đật bế Lệ Ngọc chạy như bay vào.

Đặt cô xuống giường bệnh, rồi túm ngay một bác sĩ kéo đến.

- Mau...!làm cho cô ấy tỉnh lại...!
Dương Quang rất hung dữ nên vị bác sĩ kia rất sợ.

- Đươc...!được...!nhưng anh phải buông tôi ra đã...!tôi mới khám được.

Dương Quang lập tức buôn cổ áo vị bác sĩ đó ra.

Vị bác sĩ lại khám khám gì đó, rồi nói.

- Vợ anh mang thai mấy tuần rồi? Sao tôi không thấy dấu hiệu nào của thai nhi hết vậy?
Dương Quang trừng mắt vị bác sĩ, quát lớn.

- Cái gì mà mang thai cha nội! Cô ấy là bị sốt đó!
Bác sĩ sợ hãi lắp bắp nói..

- Xin...!xin lỗi...!tôi...!tôi là bác sĩ khoa sản…
Dương Quang: "..."
Hắn không khỏi nổi đóa.

- Vậy thì mau tìm cho tôi bác sĩ khác cứu cô ấy tỉnh lại...!
Bác sĩ kia vội vã chạy đi còn nhanh hơn thỏ.

Lần đầu gặp một người hung dữ đáng sợ như vậy mà.

Nhưng cũng đi gọi một bác sĩ khác chuyên về cảm sốt đem qua.

Vị bác sĩ ấy sợ nếu không sẽ bị hắn ta tìm tính sổ mất, nhìn là biết không phải dân hiền lành gì rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc