NỮ PHỤ BỎ CHỒNG


Trong lúc ngồi canh truyền nước biển cho Lệ Ngọc.

Dương Quang không khỏi thở dài nói một mình.

- Haiii....!sao mỗi lần đụng vào cô là tôi xui xẻo vậy? Lần trước bị cô lừa hết không còn một xu, lần này phải tốn tiền đưa cô đi nhà thương.

Đợi cô tỉnh lại xem phải trả cho tôi như thế nào đây?
Lệ Ngọc trong mơ mơ màng màng nghe có ai đó nói bên tai gì mà trả với nợ.

Cô nhớ cô có nợ ai đâu ta? Cho nên liền cố gắng mở bừng con mắt ra.

Tuy nhiên, đập vào mắt là tên Dương Quang đang ngồi cạnh bên cô.

Vì thế, Lệ Ngọc liền ngay lập tức nhắm lại, giả chết.

Hừ...!vừa rồi nếu không phải tại hắn thì cô đâu có bị ngất.

Tên này hôm nay vì sao lại nổi cơn điên xuất hiện trước mặt cô nữa vậy? Chẳng lẽ đã phát hiện ra thân phận của cô rồi à? Mà Cũng có thể lắm! Dạ Thảo còn có thể nhìn ra thì cái tên "Mad dog"(chó điên) này có thể nhìn ra cũng là chuyện bình thường.

Nhưng như vậy thì đã sao? Cô muốn xem hắn sẽ làm gì được cô đây?
Dương Quang vừa lúc xoay mặt qua bên kia nên không thấy Lệ Ngọc đã mở mắt.


Đến khi hắn quay đầu lại thì cô đã nhắm nghiền, vờ như chưa tỉnh.

Dương Quang đưa tay sờ trán Lệ Ngọc, thấy đã bớt nóng hơn lúc nãy, cũng an tâm nhẹ nhõm.

Lẳng lặng ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt bình thường còn hơn cả bình thường của Lệ Ngọc.

Đúng là trên sân khấu và ngoài đời, Lệ Ngọc khác nhau một trời một vực.

Dương Quang cũng không biết Hiếu Minh đào đâu ra nhân tài hóa trang cho cô hay thế.

Nếu tìm được người đó, hắn nhất định cũng sẽ lôi về bên hắn.

Dương Quang thầm mắng, "Tên Hiếu Minh chết tiệt! Sao cái gì hắn ta cũng hay hơn mình thế không biết? Nhân tài cứ xuất hiện bên cạnh hắn hàng loạt thôi! Thật đáng ghét!"
Rồi nhìn vào Lệ Ngọc, lại nói.

- Ngay cả cô cũng vậy! Hiếu Minh có gì hơn tôi chứ? Sao cô cũng đi theo hắn thế? Còn lừa tôi nữa! Thật muốn bóp chết cô! Nhưng mà...!
Dương Quang nhìn Lệ Ngọc từ trên xuống dưới.

Mặt Lệ Ngọc tuy không đẹp nhưng cái thân hình nhỏ nhắn này, ngược lại Dương Quang rất thích.

Vừa rồi ở trên xe, để cô ngồi trên đùi, ôm trọn vào lòng mà cảm giác thích thú vô cùng.

Chỉ tại lúc đó hắn đang lo lắng cho cơn sốt của cô nên không có nghĩ gì đến vấn đề khác thôi.

Bây giờ, nhìn cô nằm thế này, thật muốn ôm một lần nữa.

Lệ Ngọc đang mặc áo dài màu trắng, đồng phục của nhân viên nữ trong nhà sách, nhìn hệt như một nữ sinh cấp ba, đáng yêu vô cùng.

Hơn nữa, còn để lộ chiếc eo rất nhỏ nhắn, tinh tế, hắn chỉ cần một bàn tay cũng có thể nắm hết.

Dương Quang khẽ đưa bàn tay to lớn của mình lên trên chiếc eo nhỏ nhắn của Lệ Ngọc mà nắm nắm, không khỏi gật đầu hài lòng.

- Ừm...!tuy rằng hơi ốm nhưng cái eo này thì đúng là chuẩn.

Lệ Ngọc đang giả vờ ngủ, thật muốn mở mắt ra mà đấm cho Dương Quang một phát.

Cô ốm đương nhiên eo phải nhỏ rồi! Ốm mà eo bự mới không bình thường đấy? Cái đồ Mad dog!
Thế nhưng, Dương Quang cũng không dừng lại ở đó.

Hắn bỗng nhiên nâng bàn tay phải của Lệ Ngọc lên, vuốt ve một hồi rồi nhẹ nhàng hôn xuống ngay nốt ruồi trên mu bàn tay của cô.


Lệ Ngọc đen mặt, nhưng chợt nghe hắn nói.

- Cô biết trên cơ thể cô tôi thích nhất là nơi nào không? Chính là bàn tay của cô này, không những có thể gãy đàn mà còn...!
Dương Quang xoa nắn cái nốt ruồi to như hạt đậu kia, rồi trắc lưỡi nói.

- Ai dà...!thật muốn cắn một cái gì đâu...!
Dương Quang đúng là có sở thích hơi kỳ lạ.

Đó chính là hắn cực kỳ thích nốt ruồi trên cơ thể.

Hắn cũng không biết mình tại sao như vậy.

Chỉ cần thấy ai có nốt ruồi là hắn sẽ nhìn chầm chầm không rời mắt.

Nhưng với điều kiện, là nốt ruồi đó không có sợi râu mọc trên đó nha.

Dương Quang si mê Lệ Ngọc, một phần cũng là do nốt ruồi trên mu bàn tay này đó.

Còn Lệ Ngọc thì thầm nói.

"Đúng là chó thì sẽ thích ve chó mà!" 1
Theo ký ức của nguyên chủ thì nốt ruồi này lúc nhỏ có phá một lần rồi nhưng sau đó lại mọc lên to hơn, nên không dám phá nữa.

Tuy Lệ Ngọc cũng không mấy mê tín, nhưng cô đã từng xem nhiều sự việc, biến chứng nguy hiểm có thể xảy ra khi phá nốt ruồi rồi.

Thôi! Trời cho sao để vậy, dù sao cũng đâu phải mọc ở chỗ khó coi đâu mà phải phá.

Với lại, cái cơ thể này nốt ruồi cũng còn nhiều chỗ lắm.


Như phía sau gáy, trên vai, ở ngực, gần rốn, bàn chân thậm chí là ngay cả vùng kín cũng có.

Cho nên, cô cũng không cần phá làm gì, ruổi phá chỗ này nó xì chỗ khác thì còn tệ hơn.

Thật ra thì, cơ thể kiếp trước của Lệ Ngọc cũng có.

Cũng nằm ở những vị trí giống như nguyên chủ.

Duy chỉ có nốt ruồi ở mu bàn tay phải thì không có thôi.

Thay vào đó, nốt ruồi lại mọc ngay ở dưới mi mắt trái.

Người ta nói, đó là nốt ruồi "thương phu tuyết lệ".

Đồng nghĩa với việc tình duyên lận đận, cả đời đau khổ.

Mười năm trước, đúng là cô đã tin, nhưng khi bỏ chồng rồi, không yêu ai nữa thì mười năm sau cô đã không còn tin nữa.

Và bây giờ, khi cô xuyên vào nhân vật nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này.

Nguyên chủ cũng đâu có nốt ruồi thương phu tuyết lệ nhưng theo nguyên tác thì vẫn chịu số phận đau khổ đến nỗi tự vẫn đấy thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc