NỮ PHỤ! NỔI LOẠN ĐI!

Vì sự cố lần trước lên cuộc thi tạm hoãn

Chân của Linh Vũ mặc dù miệng nói không nặng nhưng bị đâm khá sâu hơn nữa còn bị trẹo chân lên phải nằm ở nhà (Đã xuất viện)

Dạo gần đây Minh Triệt thường hay chạy tới thăm cô nhưng bất cứ khi nào cô hỏi về cuộc thi anh ta liền làm lơ và đổi chủ đề

Linh Vũ: "..." Đây là lần đầu ta cảm nhớ trường lớp như vậy đấy

...

Tại phòng luyện tập

" Anh...không với Linh Vũ là chúng ta đang thiếu người sao? "

" Nói cho nó làm gì chứ. Không thấy nó đang bị thương sao?! " Minh Triệt gẩy đàn

" Nhưng bây giờ biết kiếm người khác ở đâu... " Dư Nghị trầm tư

" Từ Minh Triệt....tôi có thể nói chuyện với anh một chút không? " Ngự Kỷ bên ngoài cửa kính vọng vào

Bên ngoài hành lang

" Linh Vũ...cô ta không sao chứ? " Ngự Kỷ nhỏ giọng

Minh Triệt trừng mắt " Hỏi làm gì "

" Thì tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi mà! "

" Nó khỏe rồi. Nhưng hiện tại nó không thể tham gia cuộc thi, cậu thay nó được không? "

" Ý anh là... " Ngự Kỷ như nghe lầm hỏi lại

" Chỉ là một thời gian thôi!...Chúng tôi đang thiếu người... "

" Được, tất nhiên được chứ! Vậy tôi có thể gọi anh là lão đại như trước kia không? " Ngự Kỷ hào hứng

" Không Được! " Minh Triệt lạnh giọng

" hửm? Tại sao? "

" Chỉ có con nhóc đó mới được gọi như vậy " Minh Triệt xoay người

" Anh... " Ngự Kỷ ngẩn ra

Cái thằng cha suốt ngày tỏ ra mình hiểu biết nhưng vô cùng ngây thơ trong sáng này....

Anh ta là biết yêu rồi sao? Đùa à!

" Dư Nghị mau lấy bản soạn đưa cho thằng nhóc này đi " Minh Triệt chỉ vào Ngự Kỷ

Dư Nghị lục lọi trong túi

" Kì lạ thật. Tôi không thấy nó đâu hết "

" Chắc là anh làm mất rồi đó mau viết lại tờ khác đi! " Dư Tịch phàn nàn

Dư Nghị: Rõ ràng tôi để trong này mà!

...

Quay trở lại phòng Linh Vũ

Đám người Minh Triệt, Dư Nghị, Dư Tịch, Ngự Kỷ có mặt đầy đủ

Linh Vũ lông mày nhăn lại

" Cái gì cơ?! Anh muốn tên nam nữ lẫn lộn này thay thế tôi sao?! Đùa à! " Linh Vũ chỉ vào Ngự Kỷ

" Cô nói ai nam nữ lẫn lộn chứ! " Ngự Kỷ tức giận

Hai người trừng lớn mắt nhìn nhau

" Linh Vũ bình tĩnh một chút! Cậu đang bị thương, Minh Triệt anh ta chỉ muốn tốt cho cậu thôi " Dư Tịch ấn cô xuống giường

" Chỉ còn một ngày nữa đợi tên đó tập thì làm sao mà kịp! Thà để tôi nhảy lò cò tới trường còn hơn " Linh Vũ giãy giụa

" Linh Vũ! " Minh Triệt to tiếng

Đám người đang ồn ào kinh ngạc nhìn qua

Anh ta lên cơn thịnh nộ rồi sao?

"...Nghỉ ngơi cho tốt! " Nói xong liền kéo đám người rời đi

Để lại cô ngồi ngơ ngác ở trong phòng

Linh Vũ: "..."

Còn tưởng anh ta mắng mình nữa cơ!

Có cần thiết phải mạnh giọng thế không?

Bình luận

Truyện đang đọc