NỮ PHỤ! NỔI LOẠN ĐI!

Buổi làm thêm chuẩn bị đóng cửa

Ở tiệm cà phê

Linh Vũ chằm chằm nhìn chiếc guitar đen được dựng ở góc tường

" Ông chủ cái này của ai vậy? " Linh Vũ chỉ vào cây đàn

" À là của một vị khách tặng ta ấy mà, cháu có biết đánh đàn không? " Ông chủ vừa lau bàn vừa trả lời

" Biết...đôi chút... " Linh Vũ rũ mắt cầm cây guitar lên nhẹ vuốt

Nghĩ lại cô càng cảm thấy buồn...

Nó khiến cô nhớ tới lão đại và những kỉ niệm ở thế giới đó

Có phải hay không hai chúng ta không cùng một thế giới?

" Néu cháu biết thì tặng cháu đấy "

" Vậy cháu có thể đánh đàn và hát ở đây không? "

Ông chủ có hơi bất ngờ

" Được nhưng đừng có làm nó thành thảm họa đấy "

Linh Vũ gật đầu, kiếm một cái ghế đơn kéo ra ngoài cửa tiệm ngồi

Cô hít một hơi, tay nhẹ đặt lên dây có chút run

Chỉ một lần này nữa thôi cô sẽ quên hết trở lại với một Linh Vũ cô độc

Em chơi vơi nơi góc phố quen

Mình từng, từng là tất cả

Hôm ấy mây xanh ngát trời

Cố giữ lấy chút ấm áp từ tay anh

Nhưng biết sao được, hôm nay mình chia tay...

'...'

Tận cùng của nỗi nhớ

Anh có biết là gì không?

Là ngày dài cứ trôi

Em chỉ nghĩ về mình anh thôi

(Tận Cùng Của Nỗi Nhớ-Will)

Linh Vũ ngồi đó và chìm đắm trong những cảm xúc, mọi người qua lại đều bị giọng hát của cô thu hút

Cảm giác nhớ một người thật sự là rất trống vắng

'Em nhớ anh' Câu cuối của lời hát Linh Vũ đã thay thế bằng một câu em nhớ anh

Rất nhiều tràng vỗ tay được vang lên, Linh Vũ đứng dậy cúi đầu chào rồi lại kéo ghế đi vào quán

" Linh Vũ không ngờ cháu có tài năng như vậy đấy chắc ngày mai sẽ rất đông khách đây" Ông chủ tiệm khen ngợi

" Cũng bình thường mà " Linh Vũ đặt chiếc guitar vào bao đeo lên vai

" Thôi cháu về đây "

" Ừ, ngày mai nghỉ muốn đi đâu thì đi nhé " Ông chủ tiệm vẫy tay chào

...

Linh Vũ trở lại căn hộ của mình, mở bgăn kéo ra liền thấy một tấm vé màu xanh. Cô nhớ là hôm trước ông chú đó đưa cho cô...

Hình như là ngày mai đi được thì phải...vậy thì thử đến đó xem sao

Linh Vũ ngả lưng đeo tai nghe nhắm mắt lại bỏ qua những tiếng ồn từ phòng khác. Khu chung cư này đúng là cách âm không được tốt cho lắm

...

Ngày hôm sau

Cô bắt ô tô đến địa điểm quán trà đó. Nhưng không may là quán trà này không giống vối cô tưởng tượng nó rất nhiều tầng và rất to! Giống như một cái công ty vậy!

Biết tìm chỗ nghe hát ở đâu bây giờ?

" Cô bé có vẩn đề gì sao? " Giọng nói vang lên sau lưng Linh Vũ

Linh Vũ quay đầu lại liền thấy một chị gái trông khá trưởng thành khoảng 23-24 tuổi vô cùng xinh đẹp đeo một cái kính đen nhìn về phía mình

Wow! Đai tỷ này trông thật ngầu!

" Em...đang tìm tới chỗ này! " Linh Vũ giơ tấm vé lên

Nữ tử mỉm cười " Đây là công ty của chị để chị dẫn em đi "

" Vâng! "

...

Đứng trước một cánh cửa phòng

" Đến nơi rồi em tự vào nhé "

" Được " Linh Vũ gật đầu " Phải rồi chị tên gì? "

" Thiên Nguyệt...Lam Thiên Nguyệt " Nữ tữ nhếch môi tháo kính dâm của mình xuống lộ ra một đôi mắt rồi nhẹ nhàng bước đi

( Su: Quen không? Quen không?)

Linh Vũ mải mê nhìn bóng lưng của Đại tỷ đã đi mất mới nhớ ra mình đến đây để làm gì

Mở cửa bước vào, những ánh đèn Led đầy đủ màu sắc cứ chiếu đi chiếu lại

Đây là một căn phòng có rất nhiều người đứng ở đây, phía trên chính là sân khấu không biết đang biểu diễn tiết mục gì mà vẫn không thấy động tĩnh

Linh Vũ vừa bước vào thì toàn thấy lưng là lưng cố gắng nhảy lên nhìn phía trên sân khấu nhưng bất lực

Bỗng một tiếng micro kêu trói tai, giọng nói trầm ấm vang lên

" Chào mọi người có mặt ở đây tôi tên Minh Triệt... "

Linh Vũ nghe thấy giọng nói liền kinh ngạc

Chắc không phải trùng hợp đấy chứ? Nhưng mà giọng nói này...

" Này, nhường đường cho tôi một chút " Linh Vũ cố gắng chen ngang đến chỗ có thể nhìn thấy được sân khấu

"...Và sau đây tôi sẽ hát tặng mọi người một bài hát 'Vẽ Màu Bóng Tối' " Nam tử trên sân khấu chuẩn bị động tác gảy đàn

Linh Vũ đứng sững sờ

Thật sự là...

" Lão đại....? "

Bình luận

Truyện đang đọc