NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


Kim Quang Tự xảy ra án mạng, chết mất một ma ma, sau gáy có vết thương, nhìn có vẻ giống như bị va đập vào đâu đó, nguyên nhân xảy ra cháy cũng tìm ra rồi, có lẽ là lỡ tay làm đổ giá nến, lửa lan ra màn che, màn che lại rơi vào chậu than, mới dẫn đến cháy.
Tin tức này khiến không ít người nhẹ nhõm hơn, lỡ tay là tốt, không phải có thích khách là tốt, nếu không trong Tự nhiều nữ quyến như vậy, đúng thật là phải cẩn thận cả ngày lẫn đêm, còn phải đề phòng danh tiếng chịu tổn hại.
Thanh Trúc cũng nghĩ như vậy, đợi sau khi Ân Tố Tố bị đưa về, nhanh chóng khuyên cô quay về phòng, đây là định nếu như không đến lúc xuống núi ngày mai, thì quyết không để cô ra khỏi phòng.
Tiểu Nha giúp Ân Tố Tố cởi áo choàng treo sang một bên, lại quạt cho chậu than ấm lên.
"Tiểu thư, nô tỳ sẽ canh giữ ở đây".

Tiểu Nha có hơi lo lắng nói.

"Không cần đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi, Tiêu thế tử phái người tới đây, bây giờ trong Tự rất an toàn".

Ân Tố Tố cười nói, sau khi đuổi Tiểu Nha đi, cô lại tự mình bò lên giường, quấn chặt chăn quanh người.
Một đêm không nói.
Sáng sớm hôm sau, Ân Tố Tố dậy sớm đánh răng rửa mặt, dùng bữa sáng cùng mẫu thân cô.
"Tiêu thế tử nói hôm nay có thể xuống núi".

Thanh Trúc dâng trà tới, thêm một đ ĩa sứ đựng điểm tâm, mới thở phào một hơi nói: "Nỗi lòng của nô tỳ cũng xem như buông được rồi".

"Cũng làm phiền Tiêu thế tử rồi, cậu ấy vừa đi ban sai ở nơi khác về, liền đến đây luôn?" Tần Tư Sương hỏi.
Ân Tố Tố cầm một miếng điểm tâm lên, nói: "Vâng, là vừa mới về, hình như là đến Ô Đầu Sơn".
Tần Tư Sương lấy khăn tay lau đi một ít bột mịn còn dính trên đầu ngón tay Ân Tố Tố, khẽ hỏi: "Hình như bên cạnh còn có một người nữa?"
Ân Tố Tố nâng mắt nhìn biểu cảm của mẫu thân cô, cười đến xán lạn: "Vâng, là một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, quan hệ hai người rất thân mật, có lẽ lần này quay về sẽ ở lại kinh thành một khoảng thời gian".
Thời gian lâu rồi, mới tính đến chuyện thành hôn chứ.
Tần Tư Sương hơi choáng, nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của nữ nhi nhà mình, liền thở dài một tiếng nói: "Ta cũng tính là nhìn Tiêu thế tử trưởng thành, có quan hệ tốt với ca ca con, Vương phi cũng là người cởi mở hào phóng, họ...."
"Mẫu thân, không phải là người chấm thế tử ca ca rồi đó chứ?" Ân Tố Tố cười nói, "bọn con cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, huynh ấy đối với con giống như muội muội ruột thôi".
"Ta là cảm thấy đáng tiếc, chúng ta hiểu rõ gốc rễ nhà họ...." Tần Tư Sương hơi cau mày, có hơi lo âu, cũng không biết cô nương kia là ai, trông như thế nào, lẽ nào thắng được A Man của bà sao?
"Mẫu thân, đó là Trấn Nam Vương Phủ đó".
Ân Tố Tố trực tiếp nhắc câu này, Tần Tư Sương khẽ lắc đầu thở dài.

Bà chỉ chú ý tới Vương phủ thanh tịnh, Tiêu Cảnh Vân là người tốt, mà lại quên mất khoảng cách thân phận giữa hai nhà, hơn nữa nếu thật sự kết thân, thì từ khi còn nhỏ lẽ ra nên để Hoàng thượng ban hôn.
Ân Tố Tố nhìn đầu mày mẫu thân cô từ đầu tới giờ vẫn luôn nhăn lại, bây giờ hoàn toàn buông bỏ rồi, liền thở dài một hơi, cô không muốn có quan hệ gì với Tiêu Cảnh Vân đâu.
Nữ chính có hào quang, còn cô không có đâu.
Tần Tư Sương không nghĩ đến chuyện này nữa, mà bảo Thanh Trúc thu dọn đồ đạc, đợi phía Tiêu thế tử chuẩn bị xong, thì chuẩn bị xuống núi.
Ân Tố Tố về phòng, ngồi trên giường nhìn Tiểu Nha thu dọn đồ đạc, không nói chuyện.
Lục Dịch nói ba ngày, thì chính là ba ngày, ai cũng không thể xuống núi.
Ân Tố Tố vô cùng tin lời hắn, cho dù Tiêu Cảnh Vân đích thân đi nói chuyện, Lục Dịch cũng có cách khiến Tiêu Cảnh Vân phải ở lại ba ngày.
Đúng như dự đoán, không lâu sau Tiêu Cảnh Vân liền tới bái kiến mẫu thân cô, bên cạnh có Tôn An đi theo.
Lúc Ân Tố Tố đến đó, trùng hợp nghe thấy Tiêu Cảnh Vân nói phải đợi ba ngày nữa, sau ba ngày mới xuống núi được.
"Cảnh Vân ca ca".

Ân Tố Tố nâng chân bước vào phòng, sau khi nhìn y một cái, cố ý hỏi trêu y một câu: "Vị tỷ tỷ hôm qua đâu?"
"Muội ấy có hơi không khỏe, đang nghỉ ngơi".

Tiêu Cảnh Vân cười nói.
Ân Tố Tố ồ một tiếng, quay người đi đến bên mẫu thân cô, ngồi xuống cạnh bà.
Tần Tư Sương nghe ngữ khí của Tiêu Cảnh Vân, lại nhìn biểu cảm của y, còn gì không hiểu nữa chứ, ý nghĩ cuối cùng còn sót lại cũng triệt để biến mất.
"Sao phải đợi ba ngày nữa?" Tần Tư Sương hỏi, "lẽ nào là án mạng kia..."

Tiêu Cảnh Vân lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi nói: "Vừa nhận được tin tức, Trần Phó tướng đang truy kích một đám thổ phỉ, đuổi theo đến đây.

Mấy tên thổ phỉ đó bị đuổi đến sức cùng lực kiệt, hung tính đại phát, đến giờ vẫn chưa biết chúng đang trốn ở đâu, nếu lúc này xuống núi, lỡ như gặp phải chúng, mấy kẻ đó không cần mạng cũng quyết phải lôi người khác chết cùng, hơn nữa số người con đem theo cũng không đủ bảo vệ tất cả mọi người".
Tần Tư Sương sắc mặt trắng bệch, hoang mang hỏi lại: "Vậy trong Tự thì sao?"
"Trong Tự không sao, trụ trì đã phân phó xuống, các võ tăng hiện đều đang canh giữ ở khắp nơi, đảm bảo không có thổ phỉ trà trộn vào đâu".

Tiêu Cảnh Vân nói.
Tần Tư Sương lúc này mới thở phào một hơi.
"Ba ngày sau, tuyêt cũng tan nhiều rồi, quan phủ mới phái người tới đây được, đến lúc đó có quan phủ bảo vệ, sẽ càng an toàn hơn".

Tiêu Cảnh Vân nói.
"Làm phiền thế tử rồi".

Tần Tư Sương cảm tạ.
Sau khi Tiêu Cảnh Vân nói xong, liền đứng dậy cáo biệt.
"Mẫu thân, con tiễn Cảnh Vân ca ca".

Ân Tố Tố nói lại một tiếng với Tần Tư Sương, liền đi theo Tiêu Cảnh Vân ra ngoài, tiễn đến cửa viện, Ân Tố Tố nhìn thấy một thân ảnh màu trắng lấp ló, liền cố ý trêu chọc: "Đây là không xa nhau nổi khắc nào?"
Tiêu Cảnh Vân không nhịn được gõ đầu Ân Tố Tố một cái, thấp giọng giả vờ tức giận nói: "Con bé này, học được mấy lời này ở đâu thế?"
"Trong thoại bản đó".


Ân Tố Tố nói, chỉ nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia dần dần lại gần, chính là Bạch Như Sương.
Bạch Như Sương vẫn ăn mặc như hôm qua, sắc mặt thanh thanh lãnh lãnh, khí sắc cực tốt.

Đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Cảnh Vân, ánh mắt rơi trên người Ân Tố Tố, đánh giá cô một hồi từ trên xuống dưới.
Ân Tố Tố lười nói chuyện với cô ta, nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Cảnh Vân ca ca, vậy muội quay về trước, đợi ba ngày sau huynh cùng bọn muội xuống núi sao?"
"Ừm, cùng đi, phải tiễn mọi người vào phủ ta mới yên tâm".

Tiêu Cảnh Vân nói, nhìn người đang ôm cánh tay mình kia, khẽ cười, lại quay đầu hỏi Ân Tố Tố: "A Man, ta nhớ muội có một trang tử ở Đại Điền Thôn vùng ngoại ô?"
Một dòng điện chạy qua, Ân Tố Tố nhớ lại tình huống xảy ra ở kiếp trước.
Lần này Bạch Như Sương hồi kinh cùng y, Vương phi không hề hay biết, Vương phi muốn chọn một mối hôn sự môn đăng hộ đối cho Tiêu Cảnh Vân, lúc này có lẽ là đang chọn lựa, còn định sau kì thi mùa xuân tổ chức một Lễ hội thưởng hoa, để phu nhân các nhà đưa nữ nhi đến, đó là một cuộc xem mắt lớn nha.
Bạch Như Sương là nhân sĩ giang hồ, tính cách cao ngạo, chịu không nổi ràng buộc, vậy nên mới đầu Vương phi có chút lo ngại, thậm chí mãi không mở miệng.
Mà Ân Tố Tố lúc đó vì muốn thể hiện mình rộng lượng, lúc Tiêu Cảnh Vân hỏi về trang tử ở Đại Điền Thôn, liền cho mượn luôn, để Bạch Như Sương tạm thời ở đó.
Phía sau Tiêu Cảnh Vân lai dứt khoát bỏ tiền mua trang tử đó luôn, tặng cho Bạch Như Sương, Bạch Như Sương xem nó thành cứ điểm bí mật của cô ta.
Nghĩ tới đây, Ân Tố Tố giả vờ không biết, nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Đúng là có một trang tử, bây giờ là do mẫu thân muội làm chủ, nói là đợi muội xuất gia sẽ cho muội"..


Bình luận

Truyện đang đọc