NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


Trời ngày đông, xe ngựa đi rất chậm, có lúc còn phải dừng lại nhường đường, sau đó lại chầm chậm đi tiếp, đây là chuyện hết sức bình thường.
Độ rộng của đường xá ở kinh thành đủ cho bảy tám chiếc xe ngựa đi dàn hàng ngang cùng một lúc, nhưng ngày đông mọi người đi thăm thân thích nhiều, xe ngựa trên đường nhiều, lại đi rất chậm, mắc lại một chỗ cùng hết sức bình thường.
Vậy nên lúc xe ngựa đột ngột dừng lại, bốn người cũng không để ý, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng binh khí đánh nhau, bốn người mới kinh ngạc vén rèm che ra quan sát bên ngoài.
“A Man, đợi trên xe ngựa, đừng ra ngoài”.

Tiêu Cảnh Vân dặn dò xong, lập tức xuống xe ngựa, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Thế tử gia, vừa nãy ba chiếc xe ngựa này đột nhiên chắn trước xe của chúng ta, đang yên đang lành lại rút đao kiếm muốn động thủ, người của chúng ta đã lên rồi, nhưng số lượng không địch lại họ nên chịu thiệt”.

Nha hoàn Ngọc Thanh lập tức trả lời.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Vân trầm xuống, xe ngựa của y có phủ húy* rõ ràng, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám có người động thủ với y, đúng là chán sống rồi mà.
*Phủ húy: Ký hiệu của phủ thế tử.
“Ngọc Thanh, bảo vệ xe ngựa”.


Ân Nguyên Tân nói xong, nhìn Tiêu Cảnh Vân.
Hai người đối mặt, hiểu rõ ý của đối phương, nhanh chóng xông lên, tránh sự việc phát triển ngày càng nghiêm trọng, dám ám sát xe ngựa thế tử ngay trên phố, kẻ động thủ cũng đáng để suy ngẫm đây.
Ân Nguyên Tân và Tiêu Cảnh Vân gia nhập trận đấu, bên này giảm bớt áp lực, ào ào xông lên, từng bước từng bước thu hẹp phạm vi của kẻ ám sát.
Bên này Bạch Như Sương nhìn kĩ ba chiếc xe ngựa, sau một hồi thăm dò, lôi được một người từ một trong ba chiếc xe ngựa xuống, đẩy ra đất, trường kiếm kề lên cổ, ánh mắt lạnh như băng.
“Tiểu tiện nhân, dám làm ta bị thương”.
Một âm thanh sắc bén vang lên, Tiêu Cảnh Vân và Ân Nguyên Tân đồng thời dừng tay, quay đầu lại nhìn.
Ân Tố Tố đứng bên ngoài xe ngựa, nhìn toàn bộ cảnh tượng diễn ra, cũng tận mắt nhìn thấy Bạch Như Sương lôi được một phụ nhân váy áo hoa gấm từ chiếc xe ngựa đứng giữa xuống.
“Ngọc Thanh, ta cảm thấy người đó hơi quen mắt”.

Ân Tố Tố nửa ngồi, thấp giọng hỏi.
“Ân tiểu thư, người này hình như là phu nhân của Hộ bộ Thị lang Tiền Thị lang, Tiền phu nhân”.

Ngọc Thanh cũng hơi bất ngờ, Hộ bộ Thị lang phu nhân dám ám sát thế tử ngay trên phố, Hộ bộ Thị lang điên rồi sao?
Ân Tố Tố chỉ bất ngờ trong giât lát, sau đó phản ứng lại, người trong cuộc phải hỏi rõ Tiền phu nhân mới biết được mọi chuyện, còn cô đã biết trước thông qua kịch bản rồi.
Tuy Bạch Như Sương không ở trang tử giống như kiếp trước nữa, vẫn ở trong kinh thành, nhưng chuyện đụng phải con trai của Tiền Thị lang vẫn sẽ xảy ra như đúng kịch bản.
Con trai của Tiền thị lang tên Tiền Minh Vũ, chính là một kẻ cả ngày ăn không ngồi rồi, văn không thành võ chính là một kẻ ăn chơi trác táng, thích dạo hoa lâu vào sòng bạc, trong tiểu thuyết, chỉ cần hắn xuất hiện là sẽ gây thù chuốc oán với người khác, cơ bản không có nhiều đất diễn lắm.
Tên này gặp phải Bạch Như Sương, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn là nhìn trúng đóa hoa cao lãnh này, nói vài lời mạo phạm, kết quả bị dập cho mật trận tơi bời.
Tiền phu nhân cưng chiều con trai, tất nhiên không nuốt trôi cục tức này, bà ta không phải muốn ám sát thế tử, mà là muốn giết Bạch Như Sương báo thù cho con trai.
“Ngọc Thanh, gần đây Cảnh Vân ca ca phái ngươi đi theo hầu hạ Bạch cô nương?” Ân Tố Tố hỏi.
“Vâng”.
“Vậy Ngọc Thanh, gần đây ngươi vẫn luôn dùng chiếc xe ngựa này?” Ân Tố Tố lại hỏi.
“…..Vâng”.


Ngọc Thanh dường như nghĩ tới cái gì đó.
“Vậy ba ngày gần đây, Bạch cô nương có đụng phải tên nào, sau đó kết thù rất sâu không?” Ân Tố Tố khoanh tay hỏi tiếp, sự việc gần như đã rõ ràng rồi.
“….Đúng là có gặp phải một người, người đó uống chút rượu, nói vài lời….có hơi không đứng đắn, chọc Bạch cô nương nổi giận, sau đó hai bên liền động thủ, tất cả đều không phải đối thủ của Bạch cô nương, Bạch cô nương trực tiếp dùng ngân châm, khiến vị công tử đó…..” Mặt Ngọc Thanh biến sắc, có chút hoảng hốt nhìn vị Tiền phu nhân kia.
“Làm sao?” Ân Tố Tố hiếu kỳ hỏi.
“Thì là, thì là….Ân tiểu thư người đừng hỏi nữa, nếu Ngọc Thanh nói ra, sẽ làm bẩn tai người, nếu để thế tử gia biết, nhất định sẽ xử lý nô tài.
Cả mặt Ngọc Thanh ngượng ngùng, đỏ như sắp vắt ra máu tới nơi.
Ân Tố Tố đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không nhịn được nhìn về phía Tiền phu nhân đang bị ép quỳ trên mặt đất kia, chép miệng lắc đầu.
Con trai bị đánh thê thảm, thị thiếp trong hậu viện không được phép mang thai khi chưa có chính thê, vậy nên sợ là Tiền gia phải tuyệt hậu rồi, trách không được lại hận như vậy, muốn giết người ngay trên phố.
Có điều chuyện này cũng không thể trách Bạch Như Sương, nếu cô gặp phải loại người này, nhất định cũng sẽ ra tay thật tàn nhẫn.
Bên này sau khi Ân Tố Tố hiểu rõ mọi chuyện, phía Tiêu Cảnh Vân trong tiếng chửi rủa của Tiền phu nhân cũng đã biết đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt hơi ngưng lại, cũng không biết đang nghĩ gì.
Ân Nguyên Tân bình thản nhĩn một cái, sau đó đi về phía xe ngựa.
“A Man, không bị dọa chứ?” Ân Nguyên Tân hỏi.
“Không có”.

Ân Tố Tố cười, giơ ra hai nắm đấm nhỏ, trong kinh thành này, cô hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình.

“Hôm nay náo một trận ầm ĩ như vậy, chắc là không đi đâu được nữa”.

Ân Nguyên Tân nói, lại thở phào một hơi, vừa nghĩ tới lỡ như xuất hiện lời đồn muội muội cậu và Bạch cô nương có giao hảo, cậu không muốn như vậy, huống hồ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Thiên kim tôn quý trong kinh thành coi trọng danh tiếng hơn cả trời, Bạch cô nương ra tay cũng không có gì phải nói, nhưng cô ta cũng ngàn vạn lần không nên ra tay ngay trên phố, náo đến mức người người đều biết.

Chỉ cần cẩn thận chút, nhân lúc đêm tối, thần không biết quỷ không hay mà ra tay, chuyện này cứ như vậy kết thúc, nhưng bây giờ náo lớn chuyện rồi, không khỏi phải đến phủ nha một chuyến.
Chuyện Bạch cô nương ở kinh thành, Vương phi cũng không biết, hiện tại thì hoàn toàn biết rồi, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu, dù gì thì con trai mình chắc chắn sẽ bị liên lụy ít nhiều.
Ân Nguyên Tân trực tiếp lên xe ngựa, kéo cả Ân Tố Tố quay về trong xe.
Một lát sau, Tiêu Cảnh Vân tới cáo tội, nói hôm nay không đi đâu được nữa, bảo Ngọc Thanh đưa họ quay về Ân phủ trước.
Ân Nguyên Tân nói: “A Man khó lắm mới ra ngoài một lần, ta mượn xe của ngươi, đưa A Man đi ăn một bữa rồi về”.
Tiêu Cảnh Vân gật đầu đồng ý, liền đưa người và Tiền phu nhân đi phủ nha, trước mắt chuyện này không thể nào âm thầm giải quyết được rồi, không biết phải náo tới cỡ nào nữa đây.
Ngọc Thanh đóng chắc cửa xe ngựa, sau đó theo chỉ dẫn của Ân Nguyên Tân đi Quỳnh Ngọc Lâu, chầm chậm đánh xe đi..


Bình luận

Truyện đang đọc