NUÔNG CHIỀU EM TỚI TẬN XƯƠNG TỦY


Mí mắt nặng tựa ngàn cân, sọ não tựa như bị rót đầy thủy ngân, trời đất quay cuồng, Phó Vị Vũ đột nhiên ngã xuống đất, phát sốt rồi.
Không hề báo trước, cô nói bệnh liền bệnh nha.

Nhưng thật ra, cô cũng có thể nhân cơ hội này mà ngủ một giấc thật ngon, chỉ là không ngờ tới một khi đã ngủ là ngủ một mạch đến hai giờ sáng.
Phó Vị Vũ giật mình tỉnh dậy, ánh đèn mờ chiếu xuống bên giường của cô.

Là Thư Tịnh, Phó Vị Vũ còn cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng tay của mình còn đang nắm chặt tay của anh đã cho cô biết rằng, đây không phải là mơ.

Lành lạnh lại man mát, rất là thoải mái nga.
Ý thức được mình đang làm cái gì, cô vội vả rút tay của mình về, hàng động này đã kinh động đến người bên cạnh rồi.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói lười biếng khi vừa thức giấc của anh khiến cho toàn thân cô tê dại một trận.
Dù là vậy cô vẫn một mực không trả lời, trong lúc đó, Thư Tịnh lại đưa tay về phía trán của cô, thấy vậy, cô liền đưa tay lên ngăn cản: “Anh muốn làm gì?”
“Xem em đã hết sốt hay chưa.” Thư Tịnh không để ý tới sự kháng cự của cô, trả lời thật thản nhiên.
Lúc Vũ Vũ ngủ vẫn là ngoan nhất nga.
“Tôi tự mình biết, không cần tới anh.”
Phó Vị Vũ rất ít khi phát sốt, nhưng chỉ cần cô đổ mồ hôi, lại ngủ một giấc thật ngon thì trên cơ bản là cơn sốt sẽ không còn đáng ngại nữa.
Thư Tịnh không muốn cố chấp đôi co với cô, chỉ đơn giản đứng dậy rồi rót cho cô một ly nước.
Nhìn chằm chằm vào ly nước, Phó Vị Vũ như nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: “Vì sao anh lại ở đây?”
Đồng hồ ở trên đầu giường hiện rõ bây giờ là 2.15, nếu như cô nhớ không lầm thì mình trở về khách sạn vào lúc chín giờ, tức là đã trôi qua năm tiếng rồi.
“Em uống nước trước đi, sau đó thì ăn cháo, ăn no rồi thì lại uống thuốc.”
Thư Tịnh không trả lời câu hỏi của Phó Vị Vũ.
Anh đã bảo nhà bếp nấu cháo dinh dưỡng rồi, chỉ cần cô tỉnh lại là có thể ăn luôn.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Trước đó, Phó Vị Vũ ăn gì cũng đều không vô nên bây giờ quả thực là có chút đói.
“Bạn gái bị bệnh thì tất nhiên là bạn trai phải ở bên cạnh chăm sóc rồi.”
Phó Vị Vũ chưa từng thấy người nào có da mặt dày, vô sỉ giống như anh, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của cô.
“Anh không nói thì tôi cũng biết, chắc chắn là nha đầu Triệu Điềm Điềm kia vẽ vời thêm chuyện chứ gì.” Phó Vị Vũ cúi đầu lầm bầm.
Thấy cô không phản bác lại cách xưng hô, Thư Tịnh không kìm được mà cong môi, đi lấy cho cô một chén cháo nhỏ.
Nhìn thấy nồi cháo thơm ngon, Phó Vị Vũ vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

“Cảm ơn.”
Phó Vị Vũ đưa tay ra, nhưng Thư Tịnh lại không đưa chén cho cô.
Phó Vị Vũ không hiểu lắm.
Thư Tịnh: “Anh đút cho em ăn.”
Phó Vị Vũ cảm thấy buồn cười: “Tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nha.”
“Vậy thì hôm nay, em cứ làm một đứa trẻ ba tuổi đi.” Thư Tịnh nghiêm trang nói.
Cái này gọi là gì? Cô bị bệnh nên anh muốn làm gì thì làm sao? Nói đùa cái gì vậy.
“Thư Tịnh! Rốt cuộc thì anh muốn chơi đùa đến lúc nào? Tôi cầu xin anh, anh có thể tha cho tôi được không?”
Cuộc sống này đã mệt mỏi như vậy rồi, nếu còn phải dây dưa không rõ với người đàn ông này thì không biết cô sẽ bị tổn thọ đến mức nào nha.
“Ngoan, em mau ăn đi, nếu không thì cháo lại nguội, như vậy sẽ không tốt đâu.” Thư Tịnh vẫn không nhúc nhích, anh dỗ Phó Vị Vũ như đang dỗ trẻ con.
Phó Vị Vũ nhìn chằm chằm vào chén cháo, chỉ hận không thể cho anh một cái bạt tai nga.
“Mặc dù tôi không biết là anh đang muốn làm gì, nhưng tôi cũng không thể để bụng của tôi đói được, anh mau đút đi.” Phó Vị Vũ không muốn nói nhảm với anh nữa, dựa vào đầu giường, tùy anh sắp xếp.
Mỗi lần đút, Thư Tịnh đều nhẹ nhàng thổi qua, Phó Vị Vũ nhìn thấy mà ghét bỏ nói: “Có thể đừng thổi nữa được không? Toàn là nước bọt của anh, tôi ăn thế nào đây?”
Thư Tịnh chế nhạo nói: “Không phải là em từng thử qua nước bọt của anh rồi sao?”
Phó Vị Vũ xém chút nữa là bị sặc chết, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Thư Tịnh để chén cháo lên tủ đầu giường, động tác thành thạo, tựa như hai người là bạn bè lâu năm của nhau vậy.
Chờ anh làm xong xuôi mọi chuyện, lúc này, Phó Vị Vũ mới phát hiện ra hai người đang duy trì một tư thế mập mờ, giống như cô đang dựa vào lồng ng.ực của anh vậy.
Không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn, Thư Tịnh để tay ở bên cạnh cô, muốn tiếp cận nhưng lại sợ cô kháng cự.

Đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng anh vẫn quyết định kéo cô vào lòng, vùi đầu vào cần cổ của cô, giống như đang cầu xin: “Vũ Vũ! Chúng ta ở bên nhau đi.”
Lần này, Phó Vị Vũ không có giãy giụa, cô cực kỳ bĩnh tĩnh nói: “Được thôi.”
Trong lòng Thư Tịnh khẽ động.
“Nếu như anh bằng lòng chia sẻ bạn gái của mình với người đàn ông khác thì tôi có thể đồng ý với anh.”
Điều kiện này của cô đã đẩy anh rơi xuống vực sâu, chà đạp lên lòng tự tôn của anh rồi.
Đáy mắt của Thư Tịnh ngay lập tức trở nên âm trầm: “Vũ Vũ! Anh thật sự rất nghiêm túc, em không thể nói đùa chuyện này được.”
“Vậy tại sao khi anh từ chối tôi ở trước mặt mọi người, anh không nói đó là nói đùa đi? Bây giờ nói muốn ở bên tôi, anh là đang muốn đùa giỡn tôi, hay là muốn đùa giỡn để cho cả cái nước này thấy được?”
Phó Vị Vũ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, đem tất cả những ủy khuất của năm đó nói ra trước mặt anh.
Thừa nhịp Thư Tịnh thân thể cứng đờ, cô nhẹ nhàng thoát khỏi anh, không đợi anh mở miệng mà lại nói rõ ràng một lần nữa: “Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, đừng cố gắng gợi lại để tôi cảm thấy buồn nôn.

Thư Tịnh! Tôi nói lại một lần nữa, chúng ta là không thể nào.


Anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi cũng không rảnh để chơi với anh đâu.

Nể tình anh đã chăm sóc cho tôi, tôi sẽ không đuổi anh đi, anh tự đi ra đi.”
Cũng không biết là anh có nghe hay không, chỉ biết là lúc đứng lên, anh nhỏ giọng nhắc cô ăn hết chén cháo rồi uống thuốc, anh đã phân loại để ở trong hộp thuốc rồi.
Khép cửa lại, Thư Tịnh nắm chặt lấy chốt cửa, gân xanh ở tay cũng nổi lên.
Dựa lưng vào cánh cửa, anh chậm rãi trượt xuống, cuộn mình lại, vùi đầu vào đầu gối, nhìn vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Chỉ một sai lầm thôi mà anh đã đánh mất cô thật rồi.
Ba giờ sáng, khi mọi người vẫn còn đang ngủ say thì ở bên ngoài hành lang tăm tối, có một thân ảnh cô độc đang ngồi đó, cơ thể run lên nhè nhẹ.
*
“Anh Thư? Sao anh lại ngồi ở ngoài này?”
Thư Tịnh không hề rời đi.

Bất tri bất giác mà trời đã sáng rồi, cũng không biết là anh có ngủ được không.
Sau khi thức dậy, Triệu Điềm Điềm định tới xem Phó Vị Vũ như thế nào, không ngờ lại thấy có người ngồi ở bên ngoài, tới gần thì mới nhận ra là Thư Tịnh.
Thư Tịnh nghe được một giọng nói trong trẻo quen thuộc thì ngẩng đầu lên, thần sắc lộ rõ sự tiều tụy.
“Anh Thư! Anh ngồi ở ngoài này nguyên một đêm sao? Hai người...!cãi nhau sao?” Triệu Điềm Điềm nhìn xung quanh không có camera giám sát, liền đi tới trước mặt Thư Tịnh, hỏi.
Bóng người cô ấy rơi ở trên người anh, lúc sáng lúc tối, gương mặt anh tiều tụy lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, một câu cũng không nói liền đứng dậy rời đi.
Triệu Điềm Điềm giống như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, thấy Thư Tịnh đã đi xa mới mở cửa phòng ra.
Lúc vào phòng, Phó Vị Vũ vẫn còn đang tắm, Triệu Điềm Điềm liền giúp cô sắp xếp đồ đạc, cũng như chuẩn bị bữa sáng.
Phó Vị Vũ tắm rất nhanh, Triệu Điềm Điềm vừa dọn dẹp đầu giường xong thì cô đã mặc áo choàng đi ra rồi.
“Chị đã khá hơn chút nào chưa?” Triệu Điềm Điềm nhìn thấy Phó Vị Vũ, câu hỏi đầu tiên vẫn là quan tâm về sức khỏe của cô.
Chuyện này vốn dĩ là phải báo cáo với Phó Nghệ Luân, nhưng Phó Vị Vũ đã ngăn cản Triệu Điềm Điềm lại.

Một Thư Tịnh đã đủ làm cô đau đầu rồi, nếu thêm một Phó Nghệ Luân nữa thì không biết sẽ còn đau đầu đến mức nào.
“Ừm! Sao tối qua em lại gọi Thư Tịnh tới?” Phó Vị Vũ vừa nhìn thấy Triệu Điềm Điềm liền bắt đầu chất vấn cô nàng.
Triệu Điềm Điềm không hiểu: “Chị không cho em gọi Nghệ Luân ca, nên em chỉ có thể gọi anh Thư thôi.”
Bà chủ của mình bị bệnh, cô ấy đã không báo cho anh trai của bà chủ thì cũng phải báo với bạn trai của bà chủ một tiếng chứ.

“Chị với Thư Tịnh không có quan hệ gì đâu, về sau, em đừng đi làm phiền người ta nữa.”
Nội tâm của Phó Vị Vũ không chút gợn sóng nào, phảng phất như rạng sáng nay chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cô bình tĩnh phá vỡ tất cả mộng tưởng của Triệu Điềm Điềm.
“A? Em thấy anh Thư ngồi ở ngoài kia cả một đêm, nhìn rất tiều tụy, giống như là động vật nhỏ bị tổn thương vậy.

Không phải là hai người lại cãi nhau sao?”
Triệu Điềm Điềm ngốc lăng, cô ấy nhìn ra được Thư Tịnh là rất thích bà chủ nha.
Nghe Triệu Điềm Điềm nói như vậy, Phó Vị Vũ dừng hai tay lại một chút, nhìn bản thân mình trong gương, không thể lại phí công nhọc sức vì người này được, đôi mắt cô lộ rõ vẻ kiên quyết: “Tóm lại là về sau, ngoại trừ công việc ra thì bọn chị không có bất cứ quan hệ gì với nhau, em đừng có suy đoán lung tung nữa.”
Triệu Điềm Điềm chỉ cho là cô đang giận dỗi, nên cũng không tiếp tục đứng vào đầu họng súng nữa, ỉu xìu “A” một tiếng.
Nhưng cô nàng vẫn hiếu kì không biết là đã xảy ra chuyện gì nha.
“Chị ơi! Chị có điện thoại nè.”
Điện thoại ở đầu giường bỗng nhiên sáng lên, hiển thị: Lư Húc Cẩn.
Triệu Điềm Điềm tựa như biết chuyện gì đã xảy ra.
“Lấy hộ chị với.”
Phó Vị Vũ không nhớ là mình đã để chế độ im lặng khi nào, thấy Triệu Điềm Điềm vẫn còn đang do dự không đưa thì nói: “Em làm gì vậy?”
Triệu Điềm Điềm có nhiệm vụ riêng của mình, chỉ là không thể nói cho cô biết được.
Vừa nãy nhìn thấy điện báo, Triệu Điềm Điềm theo thói quen liền nói cho Phó Vị Vũ biết, nhưng vừa nói xong thì cô ấy đã cảm thấy hối hận rồi.

Phó Nghệ Luân đã dặn dò kỹ càng là không thể lại để Phó Vị Vũ và Lư Húc Cẩn tiếp xúc quá gần với nhau nữa.

Bất quá nhiệm này thật khó a, cô ấy không thể làm được đâu.
Dưới “uy quyền” của Phó Vị Vũ, Triệu Điềm Điềm đành bất đắc dĩ buông tay.
Điện thoại lúc này lại dập máy.
Đồng thời hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là của Lư Húc Cẩn.
Bởi vì điện thoại để ở chế độ im lặng, mà cô lại ngủ mê man không tỉnh nên mới bỏ qua 10 cuộc gọi này.
Triệu Điềm Điềm dùng sức lắc đầu, khẳng định sự trong sạch của bản thân: “Hôm qua, điện thoại của chị vẫn luôn ở trong túi xách.

Em thề, em không có làm gì cả.”
Phó Vị Vũ tin tưởng Triệu Điềm Điềm sẽ không nói dối, cũng không truy cứu nữa, gọi lại cho Lư Húc Cẩn.
Gọi nhiều như vậy, chắc chắn là có chuyện gấp đi.
Rất nhanh, giọng nói lo lắng của Lư Húc Cẩn vang lên: “Vũ Vũ! Cuối cùng thì em cũng nhận điện thoại rồi! Em không sao chứ?”
“Em không sao! Chỉ là tối qua bị sốt, nhưng ngủ một giấc là ổn rồi.

Điện thoại để ở chế độ im lặng nên không biết là anh gọi tới, có chuyện gì gấp sao?”
“Em bị sốt sao?” Giọng nói lo lắng lại thêm mấy phần khẩn trương: “Có nặng lắm không?”

Lư Húc Cẩn giống như đang hoảng loạn, lời nói cũng lộn xộn hết cả lên.
Phó Vị Vũ chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh ta, nhất thời không có trả lời.
“Vũ Vũ? Em vẫn còn ổn chứ? Không được, anh phải đến thăm em mới được.”
“Không cần đâu! Em đã ổn rồi.” Nghe được lời anh ta nói, Phó Vị Vũ ngay lập tức bừng tỉnh: “Vừa rồi đã đo nhiệt độ cơ thể rồi, là 36.7, đã bình thường rồi, anh không cần phải lo lắng đâu.”
“Anh cảm thấy không yên lòng, bằng không thì em gửi một tấm hình cho anh đi.”
“Cái gì?”
“Không có gì! Anh chỉ đùa em thôi.

Em nói không sao thì chính là không sao.

Thật ra thì anh cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là lần này, doanh số bán ra của vé xem phim mà chúng ta đóng cũng không tệ lắm, anh với mọi người định rủ nhau tụ tập một lần, em có đi được không?”
Đầu bên kia điện thoại đã khôi phục lại giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa như lúc trước.
Phim của Phó Vị Vũ và Lư Húc Cẩn đã được công chiếu vào tháng trước, số người xem khá cao, vẫn luôn là quán quân phòng vé.

Chính vì vậy mà đạo diễn đã mời dàn diễn viên tới, tổ chức một buổi ăn mừng.
Đã trôi qua gần một tháng, mặc dù nhiệt độ phim đã giảm nhưng quan hệ của mọi người vẫn còn khá tốt, cho nên vẫn thường xuyên tụ tập với nhau.
Chỉ có Phó Vị Vũ vẫn còn đang quay phim nên rất ít khi tụ tập với bọn họ.
“Chỉ vì muốn tụ tập mà gọi cho em nhiều cuộc như vậy, nếu em không đi thì thật là không phải phép.”
“Ai bảo em trong khoảng thời gian này vẫn luôn không đi, anh còn tưởng rằng em đang cố ý tránh mặt anh, sợ dư luận bàn tán mà không muốn gặp lại anh nữa.”
Lư Húc Cẩn nói đùa, nhưng cũng tràn đầy ủy khuất nha.
Trong khoảng thời gian tuyên truyền phim, cư dân mạng vẫn luôn gán ghép hai người bọn họ, vì thế, ngoại trừ lúc hợp tác với nhau ra, hai người vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với nhau.

Lần này bạn bè tụ tập cùng một chỗ, hai người họ tự nhiên cũng sẽ gặp được nhau.
“Lịch trình của tháng này đã được sắp xếp kín hết rồi, nhưng trước tết nguyên đán, đoàn làm phim sẽ được nghỉ một khoảng thời gian, nếu lúc đó rảnh, em chắc chắn sẽ đi tụ tập với mọi người.”
Bây giờ, ngoài việc quay phim ra, thì cô còn phải tham gia hoạt động quảng cáo của thương hiệu.

Mặc dù rất bận rộn nhưng cô không thể vì chuyện này mà làm mất đi tình cảm của bạn bè được.
“Được rồi! Đến lúc đó, anh sẽ báo địa điểm và thời gian cho em.”
“Ừm.

Đến lúc đó gặp.”
Không đợi Lư Húc Cẩn đáp lại, Phó Vị Vũ nhìn thời gian rồi cúp điện thoại.
Thời gian đã không còn sớm, cô phải tranh thủ ăn sáng rồi còn tới đoàn làm phim nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc