NUÔNG CHIỀU EM TỚI TẬN XƯƠNG TỦY


Bữa cơm tất niên sau năm năm xa nhà làm băng tuyết tan biến.
“Tiểu Vũ à, con xem hôm nay trời đã tối rồi, chúng ta ăn cơm tối cũng đừng làm phiền người ta, về sớm một chút nhé, đường tối không dễ đi.”
Ở nhà mình ăn cơm tất niên nhưng bà ngoại lại muốn kéo Phó Vị Vũ ‘về nhà’.
Buổi chiều hôm nay lão nhân gia còn rất tốt, trước khi ăn cơm còn ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ, còn vừa cười vừa nói với Chu Tuyết Như.

Nhưng sao đến buổi tối đã không nhớ được ai nữa vậy?
“Bà ngoại, đây chính là nhà của bà mà.

Đây là mẹ của con, đây là ba của con, sao bà không nhớ chứ?” Phó Vị Vũ khoát tay Nguyên Tĩnh Hỉ, chỉ vào Chu Tuyết và Phó Triệu Văn nói.
Đôi mắt chợt đỏ lên.
Nguyên Tĩnh Hỉ chợt ngây người, lấy lại tinh thần nói: “Cháu nói bậy gì thế, ba mẹ cháu đang bận rộn đi làm, nào có thời gian ăn cơm cùng bà lão này? Mau về nhà với bà ngoại nào, chúng ta về nhà xem TV.”
Trí nhớ của bà luôn dừng lại lúc Phó Vị Vũ vẫn còn nhỏ.

Khi đó, vợ chồng Phó Triệu Văn luôn đi công tác, rất ít khi xuất hiện trước mặt bà.

Người ở cùng với bà lâu nhất chỉ có Phó Vị Vũ và Phó Nghệ Luân mà thôi.
Cho nên bà đã quên đi đứa con gái ruột và con rể của mình.
“Mẹ, mấy ngày nay Tiểu Vũ sẽ ở lại đây, mẹ cũng ở lại đi.” Đôi mắt của Chu Như Tuyết ngập nước, khẽ khàng đi lại gần khuyên nhủ.
“Hả, ở đây sao?” Nguyên Tĩnh Hỉ nhìn về phía Phó Vị Vũ, yên lặng chờ câu trả lời.

Phó Vị Vũ gật đầu: “Dạ, bà ngoại, chúng ta ở lại đây vài ngày nha.

Ở đây cũng có ti vi mà còn rất lớn nữa.

Bà thích xem cái gì thì xem cái đó.”
“Ti vi này cũng có chương trình kia của con với Tiểu Thư sao?” Nguyên Tĩnh Hỉ rất thích xem chương trình gameshows tình yêu của Phó Vị Vũ và Thư Tịnh.
“Có”.

Phó Vị Vũ mỉm cười.

Cô không nhìn thấy trên gương mặt của Phó Nghệ Luân thoáng lóe lên một chút không vui.
“Đã lâu rồi không thấy Tiểu Thư tới thăm bà, không phải hai đứa các con lại cãi nhau chứ?”
Nguyên Tĩnh Hỉ đã quên rất nhiều chuyện, chỉ còn nhớ một chút chuyện linh tinh vụn vặt, thế nhưng lại vẫn nhớ rất rõ đoạn thời gian ở chung với Thư Tịnh.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng Phó Vị Vũ vẫn lựa chọn an ủi Nguyên Tĩnh Hỉ trước: “Không có.


Bà ngoại, gần đây anh ấy bận đi đóng phim, không có thời gian rảnh để đến thăm bà.

Chờ thêm mấy ngày nữa anh ấy hết bận thì con sẽ dẫn anh ấy đến thăm bà nhé, như vậy có được không?”
“À, lại bận rộn, vậy cậu ấy có thể chăm sóc cho cháu được không? Định lúc nào sinh con? Bà đang chờ bế cháu cố ngoại đây!”
“Mẹ…”
Không ngờ Nguyên Tĩnh Hỉ đã trực tiếp bỏ qua chuyện kết hôn, hỏi xem bao giờ Phó Vị Vũ và Thư Tịnh sẽ sinh con, việc này làm Chu Như Tuyết sợ hãi, nhịn không được mà kêu lên, trong âm thanh cất giấu sự nghẹn ngào.

“Con làm mẹ cũng thật là, sao không lo lắng gì đến con cái vậy?” Sau tiếng “mẹ” thất thanh vang lên.

Lão nhân gia như chợt nhớ ra người phụ nữ bên cạnh mình chính là đứa con gái mình mang nặng đẻ đau mười tháng trời.
Chu Như Tuyết suýt chút nữa đã bậc khóc thành tiếng: “Mẹ, Tiểu Vũ vẫn còn chưa…”
“Bà ngoại, chúng con còn trẻ, không vội có con sớm đâu.” Trước khi Chu Như Tuyết vạch trần sự thật, Phó Vị Vũ vội vàng đưa mắt ra hiệu cho mẹ mình.
Với tình trạng hiện tại của bà ngoại thì có giải thích cũng không có ích lợi gì.
“Không vội, không vội, tuổi trẻ dễ sinh dễ dưỡng, nếu lại trễ mấy năm nữa thì với sức khỏe này của cháu sao mà chịu được?”
“Được, được, được.

Vậy con nghe theo lời bà ngoại, trở về sẽ cố gắng hơn.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Lúc này Nguyên Tĩnh Hỉ mới vừa lòng gật đầu, ngáp một cái, nói: “Bà mệt rồi, cháu đỡ bà lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Lúc này, bà đã nhớ lại nơi này là nhà của mình.
Trong lòng chợt dâng lên sự chua xót bất đắc dĩ.

Phó Vị Vũ đỡ Nguyên Tĩnh Hỉ lên lầu.
Hai người vừa đi, Chu Như Tuyết không nhịn được nữa liền bắt đầu khóc nức nở: “Triệu Văn, bệnh tình của mẹ ngày càng nặng, ngay cả em và anh cũng không nhận ra nữa.

Chúng ta không tìm chuyên gia đầu ngành chữa bệnh cho mẹ sao?”
“Mấy năm nay chúng ta mời rất nhiều chuyên gia rồi, cũng kê rất nhiều đơn thuốc, theo lý, không chữa trị được thì bệnh tình cũng đã giảm nhẹ hơn, sao có thể càng ngày càng nghiêm trọng như vậy?” Phó Triệu Văn cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Sao em biết được? Đều là lỗi của em, nhiều năm qua em chỉ lo bận rộn chuyện công ty với anh, cũng chưa từng có thời gian bầu bạn với mẹ.” Nói rồi Chu Như Tuyết lại bắt đầu nghẹn ngào.
Phó Triệu Văn im lặng không nói gì.

Ông chau mày nghĩ tới ‘Tiểu Thư’ trong lời nói của Nguyên Tĩnh Hỉ, nên quay sang hỏi Phó Nghệ Luân: “Vừa rồi bà ngoại nhắc tới Tiểu Thư kia là ai vậy? Có phải là Thư Tịnh năm đó đã từ chối Tiểu Vũ không?”
Ba năm trước, việc Phó Vị Vũ bị từ chối trở nên rất nóng, cho dù là người ngoài giới giải trí như vợ chồng Phó Triệu Văn cũng nghe thấy.

Người có thể từ chối con gái của Phó Triệu Văn ông đúng là mắt bị mù rồi.

Nhưng sau khi biết người này là con trai của Thư Chính Lương thì ông lập tức biết trong chuyện này có ẩn tình gì đó.
Phó Nghệ Luân có thể giấu được mọi người chứ làm sao có thể gạt được người chinh chiến trên thương trường mấy chục năm như Phó Triệu Văn.


Hơn nữa, ông chính là ba ruột của anh ấy, trong lòng thằng nhóc này nghĩ gì, người làm ba như ông hiểu rất rõ.
“Chính là cậu ta ạ.” Phó Nghệ Luân bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

“Tiểu Vũ vẫn còn qua lại với cậu ta?”
“Dạ, gần đây Vũ Vũ nhận đóng một bộ phim mới.

Thư Tịnh là nam phụ số hai.”
Phó Nghệ Luân cũng không nói chuyện trong giới giải trí cho người trong nhà biết.
“Tiểu Vũ vẫn còn thích cậu ta sao?” Phó Triệu Văn trầm tư một lúc rồi hỏi.

Phó Nghệ Luân bỗng ngước mắt lên, không ngờ là Phó Triệu Văn sẽ hỏi như vậy, anh ấy lắc đầu tỏ vẻ không xác định.
“Không thích hay là con không biết? Nói cho rõ ràng.” Phó Triệu Văn lộ ra dáng vẻ nghiêm khắc của một người làm ba.
Phó Nghệ Luân nói: “Tiểu Vũ nói rằng nó không bỏ xuống được, nhưng con không xác định là bọn họ có châm lại tình xưa trong đoàn làm phim hay không.”
Phó Triệu Văn như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, không hỏi thêm lời nào.

Nhưng thật ra Chu Như Tuyết đã ổn định được cảm xúc, nói: “Mẹ nhớ năm đó Tiểu Vũ rất thích Thư Tịnh, hiện tại bà ngoại vẫn rất thích đứa nhỏ này.

Nếu có cơ hội chúng ta có nên đi gặp cậu ta không? Lại nói tiếp, cậu ta cũng là con cháu Thư gia.

Mấy năm nay Thư gia xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng một mình cậu ta vẫn có thể gánh vác nỗi.

Có lẽ chúng ta có thể thử tâm tư của hai đứa nhỏ, nhìn xem có thể kết làm thông gia hay không, như vậy cũng có thể dỗ bà ngoại vui vẻ?”
Thấy bệnh tình của mẹ càng lúc càng nặng, Chu Như Tuyết rất muốn trong lúc sinh thời có thể thỏa mãn được tâm nguyện của mẹ mình.
Bà hiểu con gái của mình, bà giúp con bé giữ lại mọi thứ về Thư Tịnh trong căn phòng kia, khi con bé vào phòng cũng không làm um sùm lên, vậy nghĩa là bà không đoán sai, con bé vẫn còn có tình ý với Thư Tịnh.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Thư Tịnh cậu ta hại Tiểu Vũ nhà chúng ta thành ra như vậy, kết thông gia cái gì chứ!” Vừa nghe lời đề nghị của Chu Như Tuyết.

Phó Nghệ Luân chợt nổi giận lôi đình.
“Con đừng tưởng chúng ta không biết cái gì hết.

Năm đó, nếu không phải con động tay động chân thì em gái con sẽ bị đả kích quá lớn mà làm mình nhập viện sao?”
Năm đó, tuy gia nghiệp Thư gia đã bắt đầu xuống dốc, nhưng Phó Triệu Văn và Thư Chính Lương cũng xem như có chút giao tình.

Vốn dĩ ông đã có ý muốn cứu giúp Thư gia, không ngờ giao cho Phó Nghệ Luân đi bàn bạc việc góp vốn thì anh ấy lại làm ra mấy việc đó.


Sau này khi đã trăm năm, ông cũng không biết phải lấy mặt mũi nào để đi gặp Thư Chính Lương nữa.
“Đúng vậy, nếu Tiểu Vũ và đứa nhỏ kia có thể ở bên nhau thì đây chính là chuyện tốt của hai nhà.

Con bé cũng không cần ở lại giới giải trí kia làm việc xấu nữa.”
Ba mẹ anh ấy liên kết lại quở trách anh ấy đã làm sai, Phó Nghệ Luân cũng thừa nhận là mình khốn nạn, nhưng nào có ai hiểu được tâm tư của anh ấy chứ?
Anh ấy chỉ có duy nhất một đứa em gái này mà thôi, anh ấy từng nói sẽ che chở cô suốt đời, giới giải trí kia chính là chảo nhuộm a, ai có thể đảm bảo Thư Tịnh kia là sạch sẽ chứ? Nếu hai người họ ở bên nhau, thì ai có thể đảm bảo là cô sẽ không bị tổn thương đây?
Sẽ không, dư luận sẽ làm tổn thương đến cô.
Anh ấy sợ hãi.
Sau bữa cơm tất niên, Lộc Kiều thức đón giao thừa cùng Phó Vị Vũ.

Hai người ngồi nói chuyện đến gần sáng mới ngủ.

Sáng hôm sau vẫn là một ngày dậy sớm, Phó Vị Vũ ăn sáng xong lại quay về phòng của mình.
Đột nhiên có tiếng người gõ cửa.

Có tật giật mình, cô lập tức ngồi thẳng lưng, vô cùng cẩn thận nói: “Mời vào.”
Cánh cửa được mở ra, cô nhìn thấy người đến là Lộc Kiều thì vẻ mặt đang căng thẳng mới thả lỏng một chút.
“Có chuyện gì vậy? Nhìn thấy mình mà cậu căng thẳng quá vậy? Chẳng lẽ cậu đang trộm xem mấy thứ tốt mà mình đã chuẩn bị cho cậu ư?” Lộc Kiều quay lại đóng cửa và nở một nụ cười ái muội.
“Không phải đâu.” Phó Vị Vũ trợn trắng mắt lên, nói.

Lộc Kiều không đùa cô nữa, đi đến bên người cô, nghĩ một chút rồi nói: “Mình có việc này muốn nói với cậu.”
Phó Vị Vũ lắc đầu: “Chuyện gì vậy?”
Lộc Kiều nói: “Chuyện về cậu và Thư Tịnh.”
Phó Vị Vũ: “Cậu mau nói đi.”
“Thật ra tối qua, lúc cậu đưa bà ngoại lên lâu, mình có vô tình nghe được một chút chuyện… Thì ra chuyện năm đó ba mẹ cậu đã biết từ lâu rồi, vốn dĩ bọn họ cũng có ý định cho hai nhà Phó Thư liên hôn.

Tối hôm qua không phải cậu và bà ngoại luôn nhắc đến Thư Tịnh sao.

Mẹ cậu là định thuận nước đẩy thuyền tác hợp cho hai người các cậu đó.

Như vậy thì quá tốt rồi, tình chàng ý thiếp, ba mẹ cậu đã đồng ý, hay là cậu nói thẳng với hai người là các cậu đang yêu đương đi!”
Vốn dĩ sau khi ăn cơm tất niên xong, Lộc Kiều đã lôi kéo bạn trai định đi dạo loanh quanh, nhưng đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng động, thế nên cô ấy lại quay trở về, không ngờ lại nghe được những lời bàn luận này.
“Hả? Vậy sao tối qua cậu không nói cho mình biết?
Lộc Kiều cũng định nói tin tức tốt này cho cô biết, ai ngờ cô ấy vui quá nên uống hơi nhiều, quên mất chuyện này.
Sáng nay tỉnh rượu, cô ấy mới nhớ ra phải nói tin tức quan trọng này cho cô.
Lộc Kiều mỉm cười: “Ngại quá, tối hôm qua mình có hơi quá chén.

Thế nào? Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Thiên thời địa lợi nhân hòa, dù ngày mai các cậu đi đăng ký kết hôn thì mình cũng đồng ý luôn ấy.”
“Mình…”
Cô còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã vang lên tiếng chuông thông báo trên wechat.


Thư Tịnh.
[Vũ Vũ, anh đến rồi, đang ở trước cổng nhà em này.]
Phó Vị Vũ giật mình ngồi bật dậy.
Lộc Kiều cũng bị dọa nhảy dựng lên: “Sao cậu đột nhiên đứng lên thế? Bị ma nhập à?”
Phó Vị Vũ nói: “Thư Tịnh đến rồi, đang ở trước cổng.

Mình phải làm sao bây giờ?”
Tại sao anh lại biết nhà cô chứ?
“Mình còn tưởng là chuyện lớn gì chứ, thì ra là bạn trai đến nhà.

Vậy cậu dẫn anh ta vào nhà đi, cũng không phải không thể cho người khác biết, đúng lúc nói rõ mọi chuyện luôn một thể.”
“Nhưng mà anh trai mình… Mình không định nói cho cả nhà biết chuyện này sớm như vậy.”
Hai người bọn họ mới ở bên nhau hơn một tháng, hoàn toàn chưa giống với mong muốn của cô, nếu cứ như thế để anh bước vào nhà, cô có thể thuyết phục được ba mẹ mình, nhưng anh trai của cô thì thì phải làm sao bây giờ?
Chắc sẽ tức chết mất.
Về công lẫn tư, cô đều đã lừa dối anh ấy.
“Tiểu thư, bên ngoài có một vị tiên sinh đến tìm cô.

Lão gia và phu nhân bảo cô xuống nhà một chút.”
Nhưng mà, có người đã chiếm trước thời cơ nhấn chuông cửa và đi vào nhà cô.
Người giúp việc đi lên truyền lời làm Phó Vị Vũ sợ hết hồn hết vía, lại cúi đầu xuống, cô nhìn thấy tin nhắn phía sau của Thư Tịnh.
[Em không trả lời tin nhắn của anh sao? Vậy anh đi vào vậy.]
Phó Vị Vũ hít sâu một hơi.

Anh thật sự là, quá xằng bậy rồi.
“Lão công tương lai đến nhà rồi, cậu mau xuống đi, đừng để anh ấy chờ lâu!” Lộc Kiều thấy vậy liền thúc giục cô xuống nhà, nếu không, Phó Nghệ Luân nhất định sẽ đánh nhau với bạn trai cô.
Phó Vị Vũ xuống nhà thì thấy bốn người đang ngồi trên ghế sofa bên trái phòng khách.

Trên bàn chất đầy hộp quà, tất cả đều là những thứ mà người nhà cô thích.
Hai vợ chồng Phó Triệu Văn đang quan sát Thư Tịnh.

Gương mặt Thư Tịnh đầy vẻ ôn hòa, kèm theo đó là nụ cười khiêm tốn.

Còn Phó Nghệ Luân thì sắc mặt hầm hầm, ánh mắt như sắp bốc lên tia lửa.
Trong bốn người ngồi ở đây chỉ có một mình Thư Tịnh đang nói chuyện.

Giọng nói của anh như tia nắng ngày đông, như nước mưa ngày hè, như thấm vào lòng người nghe.
“Cháu xin lỗi, là cháu đường đột vì đến chơi mà không báo trước cho cô chú.

Cháu cũng cảm ơn vì cô chú đã cho cháu ngồi đây vào lúc này.”
Anh vẫn lễ phép và lịch sự như vậy, thật sự khiến người khác yêu thích..


Bình luận

Truyện đang đọc