NUÔNG CHIỀU NỮ CHÍNH TRONG NGƯỢC VĂN

Hòa Vi rũ lông mi xuống, không nhìn anh.

Kỳ thật cô không thật sự muốn chia tay.

Hòa Vi cũng không phải trẻ con ba tuổi, chết qua nhiều lần như vậy, trong lòng cô cũng rõ ràng loại lời nói chia này không thể nói bậy.

Lời nói vừa ra ngoài khả năng liền không có đường sống.

Hòa Vi đương nhiên là thích Yến Hoài.

Cho dù cô rõ ràng anh là dạng người gì, cũng vẫn là không thể tránh khỏi việc thích anh.

Chẳng qua càng là thích, cô lại càng không thể chấp nhận việc Yến Hoài đối xử với cô như vậy.

Ai cũng có thể ngược cô, nhưng Yến Hoài thì tuyệt đối không được.

Hòa Vi thật vất vả mới nghẹn được nước mắt xuống lúc này lại muốn chảy ra, cô dùng sức chớp chớp mắt, đẩy tay anh ra sau đó lại bò trở lại gối.

Rượu của Yến Hoài dường như lúc này mới phát hết ra ngoài, hiện tại anh hoàn toàn thanh tỉnh, cả người lạnh lùng yên tĩnh, vừa rồi lệ khí đều tản ra không ít, giọng nói anh mềm mại, “Bụng còn đau không?”

Bụng còn đau không——

Hòa Vi mở choàng mắt.

Vừa rồi cô chỉ cho rằng Yến Hoài không phân biệt đen trắng mà tức giận, mạnh mẽ muốn ngược cô.

Nhưng dường như không phải như vậy.

Cô đã xem nhẹ trình độ biến thái của tác giả.

Vì sao lại gọi là ngược?

Không phải bởi vì vừa rồi Yến Hoài cái gì cũng không hỏi liền muốn ép cô, mà anh biết rõ hôm nay là kỳ sinh lý của cô——

Cả người Hòa Vi đều không khống chế được mà bắt đầu phát run.

Không phải bị dọa, hoàn toàn là bị chọc tức.

Hốc mắt Hòa Vi thực sự trướng đau, cô tùy tiện sờ soạng từ mép giường đến cái gối đầu, sau đó ném qua, “Yến Hoài, anh cút xéo đi cho tôi!”

Cô thật sự tức giận, nên khi ném gối sử dụng rất nhiều lực.

Tuy rằng cô ném chính là gối mềm, nhưng Yến Hoài lại chính diện nghênh đón, gương mặt đau đớn rõ ràng.

Anh cũng không tức giận, kéo gối đầu ném sang bên cạnh, nghe thấy giọng Hòa Vi phát run liền đau lòng không thôi, anh liếc mắt nhìn hộp cơm trên tủ đầu giường chưa vơi được mấy miếng, rõ ràng là thời gian không ngắn, thức ăn đã không còn nóng.

Yến Hoài nhăn mày lại, ngữ khí lại càng dịu dàng: “Anh gọi người mang cơm lên cho em.”

“Cút đi.”

Yến Hoài biết Hòa Vi tức giận, tay mới vừa với qua, muốn giúp cô lau nước mắt, cô liền xoay mặt đi: “Đừng chạm vào tôi.”

Cô nói hung hăng, nhưng ngữ điệu run rẩy không thành dạng.

Hôm nay Hòa Vi khóc quá lợi hại.

Yến Hoài ấn ấn huyệt thái dương, “Được, anh không chạm vào em.”

Anh nhìn thẳng mặt Hòa Vi, rất muốn ôm cô vào trong ngực, chỉ là tay mới vừa vươn ra, ngón tay lại nhẹ nhàng gập lại, sau đó thu hồi.

Buổi tối hôm nay tuy rằng Yến Hoài uống nhiều rượu, nhưng cũng không phải t*ng trùng lên não.

Ngày thường anh chỉ cần ôm cô một chút cô liền ngo ngoe rục rịch, nhưng lần này nửa điểm phản ứng đều không có, anh cũng không thật sự muốn Hòa Vi trong kỳ sinh lý, do anh bị sự ghen ghét lấp đầy đầu óc, cứ nghĩ đến người tên Phó Thừa Ngọc này, đầu Yến Hoài liền không còn tỉnh táo, anh chỉ nghĩ tới cách đơn giản trực tiếp nhất để chứng minh hiện tại Hòa Vi là của anh.

Vĩnh viễn đều là của anh.

Chỉ có thể là của anh.

Đáy mắt Yến Hoài thâm trầm, thanh âm ẩn ẩn lộ ra chút mất tiếng cùng mỏi mệt: “Về sau em không muốn, anh liền không chạm vào em.”

“Đừng nóng giận, bảo bối.”

“Nhớ phải ăn cơm.”

Hòa Vi không nói lời nào.

Yến Hoài càng dịu dàng, cô lại càng khó chịu.

Mặt gối đều bị nước mắt thấm ướt, hiện tại cả khuôn mặt Hòa Vi đều không thoải mái, nhưng chính cô không muốn nâng lên, cô biết tầm mắt Yến Hoài vẫn dừng ở trên người mình.

Rất dịu dàng, cũng rất trực tiếp.

Bàn tay Hòa Vi bên cạnh người nắm chặt lấy khăn trải giường, cho đến vài phút sau, tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó chính là tiếng mở cửa.

Yến Hoài ra ngoài.

Hòa Vi thở dài một hơi, lúc này mới trở mình nằm thẳng trên giường.

Kỳ thật vừa rồi cô có thể nói với Yến Hoài để phủi sạch quan hệ giữa cô và Phó Thừa Ngọc, ngày trước nguyên chủ và anh ta từng có một đoạn tình cảm, cô hiện tại không có bất cứ lưu luyến gì với anh ta, nếu Yến Hoài có lý trí, khẳng định có thể nghe hiểu.

Nhưng Hòa Vi chưa nói.

Bởi vì nếu nói, cô liền xuất phát từ một vị trí hoàn toàn bị động.

Ngắn hạn còn tốt, nếu là trường kỳ——

Hòa Vi và anh căn bản không có cách nào đi tiếp.

Tâm lý học thường nói, người có dục vọng chiếm hữu cùng người cố chấp 

đều là loại người khuyết tật tính cách.

Không bằng thừa dịp lần này, đem loại khuyết tật này của Yến Hoài trị một chút.

Có thể trị được thì tốt.

Nếu trị không hết——

Hòa Vi thở dài, không có nếu, cần phải chữa khỏi.

-

Đêm đó Hòa Vi vẫn bị nhân viên phục vụ của khách sạn mang thêm một phần cơm nóng hầm hập lên.

Người nọ càng cẩn thận càng đáng sợ hơn, nước ấm đường đỏ, thuốc giảm đau chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn nhờ một cô nhân viên mang một gói băng vệ sinh lên cho cô.

Thời điểm cô gái nhỏ kia đưa lại đây mặt đỏ cả lên, lại còn khen cô có một người bạn trai rất tri kỉ.

Đáy lòng Hòa Vi mềm nhũn, nhưng vẫn không để ý tới Yến Hoài.

Bao gồm cả việc anh nhắn tin cho cô, cô cũng không trả lời.

Bởi vì khóc quá nhiều, sáng sớm ngày hôm sau, đôi mắt Hòa Vi thiếu chút nữa không thể mở được.

Cô không dám xoa, nhẹ chớp vài cái sáu đó mới chậm rãi mở to mắt.

Vừa rời giường liền thấy, đôi mắt của cô gái ở trong gương như hai quả hạch đào, hai mí mắt đều sưng biến thành mắt một mí, đôi mắt toàn bộ co lại một vòng, mặt có chút sưng vù, thoạt nhìn như là một người vợ bị gia đình giàu có bỏ rơi.

Hòa Vi căn bản không dám ra cửa, nhắn tin cho Phùng Ninh, hỏi cô ấy có mang theo kính râm hay không.

Năm phút sau, Phùng Ninh mang theo kính râm gõ cửa phòng cô, thấy hai quả hạch đào trước mắt, nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn là không nhịn được “Phụt” một tiếng cười lên, bất quá cô ấy nhát gan, mới vừa cười một chút vội vàng bưng kín miệng: “Chị Vi, ngày hôm qua làm gì a?”

Còn có thể làm gì.

Cô lại không thể nói là giận dỗi với bạn trai, chỉ có thể đeo kính râm lên,  thuận miệng xả một câu: “Ngày hôm qua đọc kịch bản có một cảnh buồn, không kìm nén được cảm xúc nên đã khóc.”

Loại sự tình này rốt cuộc không nên hỏi nhiều, Phùng Ninh gật đầu, trước khi ra sân bay cô tìm phục vụ luộc mấy quả trứng gà, sau khi lên máy bay, bóc vỏ xong liền đưa cho Hòa Vi.

Hòa Vi cắn một miếng.

“…Đừng cắn!” Phùng Ninh vội vàng đình chỉ động tác của cô. “Chị Vi, đây là chườm cho đôi mắt bớt sưng.”

Vừa rồi Hòa Vi một đường đều mang theo kính râm, mà năm vị khách quý kia dọc theo đường đi không ít người ngó nhìn cô.

Cố tình đương sự hoàn toàn không cảm thấy có cái gì, chỉ có thời điểm kiểm tra an ninh mới tháo kính râm xuống một chút.

Phùng Ninh lại bóc một quả nữa, “Chị Vi, chiều mai chị còn phải quay phim đấy… Đôi mắt như vậy không thích hợp để trang điểm.”

Hòa Vi ừ một tiếng, cô kéo kính xuống, nhắm mắt lại lấy trứng gà xoa nhẹ lên.

Loại đồ vật này kỳ thật tác dụng tâm lý tốt hơn tác dụng thực tế, cô xoa nhẹ nửa ngày, cũng không thấy mí mắt tiêu sưng.

Nhưng thật ra cánh tay nâng lâu rồi có chút mỏi, Hòa Vi đặt trứng gà bên cạnh hộp rác, kéo kính râm xuống, lại nhắm mắt ngủ một giấc.

Lần này máy bay trực tiếp bay đến Đồng Thành, thời điểm đến sân bay Đồng Thành là hơn 9h sáng.

Mới bước ra khỏi sân bay, sau khi kết nối internet, WeChat liền lập tức nhảy ra vài tin nhắn.

Hòa Vi click mở  tin nhắn của Yến Tình trước: 【 Vi Vi, cuối buổi chiều tới văn phòng tôi một chuyến, có chút việc muốn nói với cô. 】

Sau đó là Trình Nặc, không có chính sự gì, chỉ hỏi cô trước khi về, có thể giúp cô ấy xin chữ ký của Phó Thừa Ngọc không.

Hòa Vi duỗi tay chọc Phùng Ninh: “Ninh Ninh, lát nữa em có thể đi theo Phó Thừa Ngọc xin chữ ký được không, cứ nói là em muốn, nhất định phải nói là em muốn!”

Phùng Ninh sửng sốt một chút: “Chị Vi tại sao chị không nói là chính mình muốn a?”

“Chúng ta đều là nhân vật công chúng… chị sợ fans hiểu lầm.”

Phùng Ninh bị dăm ba câu của cô lừa gạt, chạy tới xin chữ ký Phó Thừa Ngọc.

Lúc này Hòa Vi mới click mở tin nhắn cuối cùng.

Đến từ Yến Hoài, từ trên xuống dưới có vài tin.

Hỏi cô rời giường chưa, ăn cơm sáng chưa, lên máy bay chưa.

Loại cảm giác này, có chút giống như đã từng quen biết.

Giống như khi cô cùng nick name  “Y” yêu đương qua mạng, cô nhắn tin cho đối phương thăm hỏi sáng tối.

Hòa Vi trước sau đều không tin người kia là Trình Diễm.

So với Trình Diễm, cô càng nguyện ý tin tưởng là một người xa lạ.

Hòa Vi nhìn chằm chằm màn hình di động, ngón tay di chuyển qua lại ở cuộc trò chuyện, lại nhìn mấy câu nói đó thêm vài lần.

Trước kia cô cũng không phát hiện Yến Hoài lại rảnh rỗi như vậy.

Phải cực kỳ bình tĩnh, cô khắc chế chính mình không được mềm lòng xúc động, không được trả lời anh.

Liên tục ba ngày, mỗi ngày sáng trưa chiều Hòa Vi đều sẽ nhận được cùng một loại tin nhắn.

Cô thật vất vả mới tự chủ được, một tin cũng không trả lời.

Buổi chiều thứ tư, sau khi rời khỏi phim trường Hòa Vi liền đến truyền thông Hoa Ảnh.

Yến Tình nhắn tin trên WeChat nói có chính sự muốn nói với cô, cho nên thời điểm cô đi lên thuận tiện mang theo bút và sổ.

Văn phòng của Yến Tình ở tầng ba, bởi vì không phải thời gian nghỉ ngơi, người dùng thang máy không nhiều lắm.

Mà số tầng lại không cao, nên cũng không mất nhiều thời gian.

Hòa Vi ấn thang máy không quá ba giây liền “Đinh” một tiếng, cửa thang máy ở trước mặt mở ra.

Người bên trong hẳn là muốn đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, cho nên không ra ngoài, Hòa Vi nhấc chân đi vào.

Thời điểm cửa thang máy đóng lại, cô giương mắt nhìn thấy người đàn ông trong gương ở trước mặt thang máy.

Mấy ngày không thấy, Yến Hoài cơ hồ không có thay đổi gì.

Anh vẫn như cũ áo mũ chỉnh tề, trừ bỏ cằm có chút râu hơi nhú ra, so sánh với mấy ngày trước thì nửa điểm cũng không kém.

Tầm mắt Hòa Vi dịch chuyển, giơ tay ấn tầng ba.

Thang máy quả nhiên lại đi xuống, thời điểm đến tầng hầm, cửa thang máy mở ra, người nọ lại không ra ngoài.

Cho đến khi cửa thang máy lại khép lại, Hòa Vi mới nâng mắt, di động vừa vặn có thông báo, là tin nhắn của Yến Tình: 【 Cô đến chưa Vi Vi, tôi có người bạn làm đạo diễn đúng lúc đang ở đây, lát nữa sẽ giới thiệu cô một chút. 】

Hòa Vi trả lời đơn giản mấy chữ.

Thang máy chậm rãi di chuyển.

Di động lại rung, Hòa Vi vừa click mở liền thấy, cô nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

Bởi vì ngay tại đây, khi ở cùng một thang máy.

Cô nhận được tin nhắn của Yến Hoài.

Bốn chữ đơn giản: 【 Anh rất nhớ em. 】

Bình luận

Truyện đang đọc