Mới vừa bị nhốt ở ngoài cửa một giây, Tống Huỳnh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Cho đến khi phát ngốc nhìn chằm chằm ván cửa nửa phút, cô mới hồi phục tinh thần, giơ tay dùng sức đập lên cánh cửa, “Anh anh anh!”
Tiếng đập cửa rung vang trời, có thể đoán được người bên ngoài có bao nhiêu tức giận.
Vừa rồi Hòa Vi căn bản không kịp chú ý tới Tống Huỳnh đã bị Yến Hoài đẩy vào nhà, lúc này màng tai đều bị tiếng “Thịch thịch thịch” này kích thích mà chấn động, tay cô đặt ở trước ngực người đàn ông đẩy anh sau đó xoay mặt ra nói: “Em gái anh…”
Tống Huỳnh chắc bị tức chết rồi.
Cô gái lẻ loi bị chặn ở ngoài cửa, càng nghĩ càng giận, một bên gõ cửa, một bên tàn phá bồn hoa trước cửa.
Yến Hoài căn bản không muốn nhớ đến Tống Huỳnh, giơ tay nhéo cằm Hòa Vi xoay mặt cô trở lại, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người đè cô trên ván cửa, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Ngoài cửa Tống Huỳnh vẫn đang gõ cửa.
Tuy rằng ván cửa Quan Hải Uyển cứng rắn rắn chắc, nhưng lúc này cả người Hòa Vi kề sát ở trên ván cửa, vẫn mơ hồ có thể cảm giác được khi Tống Huỳnh gõ cửa ván cửa nhẹ nhàng chấn động.
Loại cảnh tượng này, có chút giống với một cảnh quay trong bộ phim thanh xuân vườn trường mà cô đang đóng.
Trong phim thời điểm vai nam nữ số 2 lần đầu tiên hôn môi, chính là ở trong nhà của nam số 2, ở ngoài cửa mẹ nam số 2 gọi hai người bọn họ ra ăn cơm, còn bên trong cánh cửa hai thiếu niên đang thân mật dịu dàng triền miên.
Nhưng mà Yến Hoài một chút cũng không dịu dàng, anh hôn thật sự vội vàng, lực độ như là muốn dùng một ngụm nuốt cô vào bụng.
Hòa Vi bị hôn đến hô hấp không thuận, môi cũng có chút tê dại, bàn tay bắt lấy cổ tay áo người đàn ông càng nắm lại càng chặt.
Ngay lúc cô sắp không thở nổi, rốt cuộc Yến Hoài cũng buông cô ra, đôi mắt lim dim, nắm chặt cổ tay cô kéo cô khỏi tấm ván cửa, sau đó giơ tay mở cửa.
Tống Huỳnh đang chuẩn bị giơ tay tiếp tục gõ cửa, trong tay cô vẫn còn nắm một mảnh lá cây, nheo đôi mắt cười nói: “Anh, em biết ngay anh sẽ mở cửa cho em.”
Yến Hoài không kiên nhẫn nói: “Anh gọi tài xế đưa em trở về.”
“Không được.” Tống Huỳnh lập tức cự tuyệt nói, một bên cự tuyệt một bên giơ chân hướng vào phía bên trong cánh cửa nhìn xung quanh, “Em còn muốn cùng anh ăn sinh nhật mà…”
Hôm nay Tống Huỳnh thật sự vì sinh nhật Yến Hoài mà tới.
Cô biết gần đây Yến Hoài và Hòa Vi có chút giận dỗi, sợ anh mình cô đơn ngay trong ngày sinh nhật, cho nên chờ anh xuống máy bay liền theo chân anh đến đây.
Tống Huỳnh cười tủm tỉm, “Anh anh yên tâm, em theo anh ăn sinh nhật xong liền rời đi!”
Khóe miệng Yến Hoài mím chặt, lấy di động ra gọi điện thoại.
Điện thoại là gọi cho Tiểu Ngô, Tống Huỳnh nghe thấy, cô bất mãn bĩu môi, “Không cho em đi vào cũng có thể, nhưng dù sao cũng phải để em chào chị dâu một tiếng chứ?”
Hòa Vi: “…”
Yến Hoài liếc nhìn cô một cái, trầm mặc hai giây, sau đó anh quay đầu lại nhìn về phía Hòa Vi, “Được không?”
Ánh mắt anh cực nóng, rõ ràng là áp lực, cho nên hai chữ này nói ra có chút nặng, từng từ rõ ràng.
Dù sao cũng là em gái ruột của Yến Hoài, Hòa Vi gật đầu, “Có thể.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Tống Huỳnh tự mình chui vào, “Hi, chị dâu!”
Nay là một ngày đẹp trời, cô sẽ không hỏi đến vấn đề mất hứng như lý do Hòa Vi và Yến Hoài cãi nhau, mà nhào lên rất tự nhiên thuần thục tặng cho Hòa Vi một cái ôm.
Ôm được vài giây, Hòa Vi nghe thấy Tống Huỳnh nhỏ giọng nói một câu: “Vừa rồi anh em gọi điện cho chị chị không nhận, chị nhìn thấy sắc mặt của anh ấy chưa, đen xì một mảng.”
Khóe miệng Hòa Vi cong cong, tự nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười.
Vừa rồi cô vẫn luôn ở trong phòng bếp bận việc, di động lại đặt trong phòng khách, cho nên căn bản không chú ý tới.
Tống Huỳnh còn muốn nói gì nữa, thanh âm lạnh lùng của người đàn ông phía sau liền vang lên: “Còn không buông tay?”
“…”
Tiểu Ngô cũng đã xuất hiện ở cửa, hướng Yến Hoài chào hỏi sau đó quay sang nhìn Tống Huỳnh nói: “Tiểu thư, tôi đưa cô trở về đi.”
Vừa rồi tuy rằng Tống Huỳnh nói là chào hỏi xong liền đi, nhưng căn bản cũng không nghĩ đi nhanh như vậy.
Nhưng mà Tiểu Ngô đều đã đến, hơn nữa buổi tối cũng muốn về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi, Tống Huỳnh không tiện chậm trễ thời gian hơn nữa, cô yên lặng trừng mắt nhìn Yến Hoài một cái, sau đó thập phần không tình nguyện mà bước ra cửa.
Yến Hoài không lưu tình chút nào đem cửa đóng lại.
Quanh hơi thở của Hòa Vi còn lưu lại hương nước hoa trên người Tống Huỳnh, nhưng trong nháy mắt, phòng khách chỉ còn lại hai người cô và Yến Hoài.
Vừa giương mắt liền thấy, Yến Hoài giơ tay tháo cà vạt thả xuống dưới.
Hòa Vi lập tức lui về phía sau hai bước, đến khoảng cách an toàn rồi, cô mới trước một bước mở miệng hỏi: “Cơm tối còn chưa ăn đi?”
Yến Hoài tùy tiện ném cà vạt ở trên sô pha, “Ừ.” một tiếng.
Lời dì Hàn nói rất đúng.
Tầm mắt Hòa Vi dừng ở trên mặt Yến Hoài vài giây, sau đó dời xuống, nhìn đến ngón tay thon dài xinh đẹp đang ở trên cổ áo sơ mi cởi mấy cái cúc áo, cô vội đem tầm mắt bỏ qua một bên, “Em đi nấu cho anh một tô mì.”
Nói xong căn bản không đợi Yến Hoài trả lời, Hòa Vi liền quay trở lại phòng bếp, sau đó đóng cửa.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết nên mì sợi nấu rất nhanh, vài phút đã xong, cô đặt ở trong hai cái tô, mở cửa bưng sang phòng ăn ở bên cạnh.
Yến Hoài đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, đầu ngón tay anh còn đang kẹp nửa điếu thuốc, chưa hút xong.
Hòa Vi gõ lên cửa kính nhà ăn nhắc nhở anh “Đến ăn cơm.”
Đuôi lông mày Yến Hoài nhẹ nâng, dập tắt thuốc sau đó nhấc chân bước lại đây.
Áo sơ mi của anh đã cởi đến cúc áo thứ ba, xương quai xanh lộ ra tới nửa thanh, thực gợi cảm.
Hòa Vi không dám nhìn nhiều, thu hồi tầm mắt đem chiếc đũa gác ở trên miệng tô đẩy nhẹ về phía đối diện, sau đó mới lại ngồi xuống.
Tối nay Hòa Vi đã ăn cơm rồi, vốn dĩ không nên lại ăn cơm vào giờ này, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật Yến Hoài, nếu để anh ăn một mình thì thật quá thê thảm, cho nên cô vẫn múc cho mình non nửa tô mì.
Yến Hoài kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lại không lập tức ăn.
Hòa Vi nhìn về phía đối diện, đôi mắt cong cong nói: “Ăn xong em có quà muốn tặng anh.”
“…”
Lông mày Yến Hoài lại càng nhăn chặt.
Hòa Vi đợi hơn nửa phút, cũng không thấy Yến Hoài động đũa, vừa muốn hỏi anh như thế nào còn không ăn, người nọ đột nhiên đứng lên, vòng qua bàn đi tới bên cạnh cô.
Giây tiếp theo, Hòa Vi còn chưa kịp phản ứng xem đây là có chuyện gì, lại đột nhiên bị người đàn ông cúi xuống hôn lên môi.
Một tay Yến Hoài ấn ở phía sau cổ cô, một tay khác đặt ở trên lưng ghế dựa, hôn đến thâm nhập mà triền miên.
Hòa Vi tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn theo bản năng ngẩng mặt đón ý hùa theo anh, cũng không biết qua bao lâu, Yến Hoài mới rời khỏi khóe miệng cô, anh nghiêng đầu đi, thanh âm trầm thấp vang ở bên tai: “Không chia tay.”
Hòa Vi: “???”
Cô nói phải chia tay khi nào?
Hòa Vi xác thật chưa nói lời chia tay, nhưng ở trong trí nhớ của Yến Hoài, lần trước thời điểm sinh nhật Yến Thần cô cũng vào khoảng thời gian này nói với anh ta muốn tặng quà cho anh ta.
Thời gian trùng khớp, ngay cả lời nói của cô cũng đều trùng hợp.
Vừa rồi khi Yến Hoài nhìn thấy cô thì cảm xúc xao động mới vừa được bình ổn xuống, lúc này lại điên cuồng trào ra, ngón tay anh nắm chặt, dùng lực nắm lấy ghế ngồi của Hòa Vi.
Kỳ thật anh rất muốn cô.
Nhưng lại sợ Hòa Vi không vui.
Yến Hoài thầm hít một hơi thật sâu, tận lực nói chuyện chậm lại một chút: “Hòa Vi, em nghĩ muốn gì——”
Hòa Vi hoàn toàn bị mấy câu nói đó làm cho ngốc luôn rồi, cứ như vậy vài giây, cô thậm chí cảm thấy là chính mình đang nằm mơ, nhưng thanh âm vang lên bên tai lại rõ ràng chính xác như vậy, “Anh đều có thể cho em.”
“…”
Tuy rằng Hòa Vi còn đang ở trong trạng thái mông lung, nhưng việc đó cũng không cản trở tâm tình đang rất tốt của cô mà cong cong đôi mắt.
Cô theo bản năng nói tiếp một câu: “Em muốn tâm của anh, anh cho sao?”
Mới vừa nói xong, Yến Hoài đột nhiên kéo tay cô đưa vào trong cổ áo anh, “Đã sớm cho em rồi.”
Phía dưới lòng bàn tay của Hòa Vi là trái tim người đàn ông đang nhảy lên với tần suất vô cùng chân thật.
Cô nâng mắt, ngón tay hơi hơi gập lên, “Em không nghĩ sẽ chia tay.”
Vừa muốn nói thêm một câu gì đó, lại đột nhiên bị anh ôm từ trên ghế lên.
Hòa Vi biết anh muốn làm gì, giọng nói bởi vì đột nhiên bị ôm lên mà trở nên có chút bén nhọn: “Ăn mì trước…”
“Ăn anh trước đi.”
-
Rốt cuộc không phải lần đầu tiên, thêm nữa lần này Yến Hoài lại cố ý chiếu cố cô, làm đầy đủ các bước dạo đầu, cho nên lần này vô luận là thân thể hay là cảm quan thể nghiệm đều tốt hơn lần trước không ít.
Hòa Vi chỉ cảm thấy đèn thủy tinh trên đỉnh đầu vẫn luôn đong đưa qua lại, đầu càng ngày càng trống rỗng, trước mắt cũng càng ngày càng trắng.
Hô hấp của cô nhanh hơn rồi lại thả chậm, tới một lúc nào đó khi cô mới vừa nhắm mắt, liền nghe thấy hệ thống lúng túng nói: “Túc, ký chủ, Yến Thần đang tới gần.”
Hòa Vi: “???”
Không đợi cô hỏi hệ thống cho rõ ràng, bên ngoài thanh âm của dì Hàn liền cố tình cất cao tiếng mà truyền vào: “Cậu chủ, ông chủ cùng cậu hai tới!”
Hai người trẻ tuổi đã mấy ngày không gặp, vừa rồi còn nháo ra động tĩnh không nhỏ, dì Hàn cũng không phải chưa từng trải qua thời kỳ này, bà tự nhiên biết bên trong đang phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà không có biện pháp, Yến Như Cảnh vừa tới, liền bảo bà đi lên gọi Yến Hoài xuống.
Yến Hoài không kiên nhẫn mà nhíu mày, hầu kết dùng sức đè ép mà mở miệng: “Ai?”
Dì Hàn lại lặp lại một lần.
Yến Hoài đột nhiên bất động, anh hít sâu mấy hơi, sau đó kéo chăn đắp lên người Hòa Vi.
Loại cảm giác này, giống như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc khi chuẩn bị tới đỉnh điểm, thì đột nhiên động cơ chết máy không lên được, nghèn nghẹn ở yết hầu.
Hòa Vi khó chịu, theo bản năng duỗi tay giữ chặt ngón út Yến Hoài, dịu dàng yếu đuối nói: “Yến Hoài…”
“Ngoan, chờ anh vài phút.”
Yến Hoài khoác thêm áo ngủ, quay người lại hôn một cái lên mặt cô, sau đó nhấc chân ra khỏi cửa.
Hòa Vi: “…”
Đậu má.
Yến Thần là đồ cẩu nô tài, mỗi lần đều là nên đến thì không đến, không nên đến thì lại đến.
Hòa Vi nắm chặt khăn trải giường dưới thân, mới vừa từ trong lòng đem Yến Thần thăm hỏi vài câu, liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở nói: “Chúc mừng ký chủ, giá trị ghen tuông của Yến Thần tăng lên ba điểm, trước mắt đang là 21 điểm.”
Hòa Vi: “…”
???
-
Thời điểm Yến Hoài xuống lầu, Yến Như Cảnh và Yến Thần đang ngồi ở phòng khách tán gẫu.
Vẫn là Yến Như Cảnh chú ý tới anh trước, vừa quay đầu liền thấy, con trai lớn nhà mình áo ngủ khoác tùy ý, phía dưới cổ có mấy vệt đỏ đầy ái muội.
Dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ được vừa rồi con trai ông đang làm cái gì.
Yến Như Cảnh một bó tuổi rồi mà mặt già vẫn đỏ lên, “A Hoài, con con con…”
Ông “con” nửa ngày, cũng không “con” ra cái gì.
Yến Hoài tùy tiện kéo cổ tay áo, sau đó đi qua, ngồi xuống sô pha, “Cha.”
Yến Thần liếc mắt một cái liền chú ý tới dấu vết trên người anh.
Yến Hoài và anh ta lớn lên có chút giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, gương mặt Yến Hoài lúc này thoạt nhìn thì không giống như là người túng dục, nhưng đáy mắt mơ hồ có tơ máu màu hồng, đuôi mắt lại có dấu vết ái muội động lòng người.
Rõ ràng là bị bọn họ làm hỏng chuyện tốt, lúc này đáy mắt người đàn ông tràn đầy lệ khí cùng diễm sắc, anh lấy bật lửa châm điếu thuốc, giọng nói anh ách mà mở miệng: “Sao hai người lại đến đây?”
“Hôm nay là sinh nhật con, vừa lúc cha và Yến Thần không có việc gì, cho nên lại đây nhìn xem.”
Mặt già Yến Như Cảnh nhìn về phía cổ Yến Hoài: “Con này…”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Yến Hoài nâng lên chạm vào xương quai xanh, sau đó đôi mắt hơi cong, thẳng tắp nhìn về phía Yến Thần, cười như không cười: “Cô ấy xuống tay tương đối nặng.”