Giờ lên đèn, Kỷ Du vừa ăn xong cơm tối thì Tuyết Ương lập tức vào phòng. Nàng tới bẩm báo ẩn tình và tiến triển mới nhất của chuyện xấu trong phủ.
Vẻ mặt Tuyết Ương tràn đầy phẫn nộ, lúc nói chuyện giọng điệu cũng có chút tức giận, ngược lại Kỷ Du bình tĩnh nghe nàng nói, có điều sau khi nghe xong cũng không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu ――
“Kỷ Hạm này thật đúng là có phong phạm chủ mẫu!”
“Còn không phải sao!” Tuyết Ương lắc đầu, lộ ra vẻ khinh thường: “Theo nô tỳ thấy chuyện này tám phần là Thẩm thị dạy, mặc dù Tiểu Sam không nói rõ nhưng nô tỳ nghe chính là ý tứ như vậy, muốn lấy được loại thuốc đó cũng không phải dễ, bọn họ cũng thật to gan, ngay cả thế tử Hầu phủ mà cũng dám chụp mũ, đây còn chưa tính, lại còn dám lấy cô nương ra lợi dụng, nếu không phải lấy danh nghĩa của người gửi thư đi thì Tống thế tử có thể mắc mưu sao?”
Tuyết Ương vừa nói vừa tức giận không thôi, sắc mặt Kỷ Du lại đột nhiên thay đổi: “Ngươi vừa nói bọn họ dùng danh nghĩa của ta để gửi thư cho Tống Ngôn Thâm, gửi đi chính là thư, chứ không phải lời nhắn? Chuyện này có thể chắc chắn?”
“Thiên chân vạn xác, đúng là một lá thư,” Tuyết Ương quả quyết nói: “Nha hoàn Xuân Hoa nhóm lửa ở phòng bếp lớn và Tiểu Sam là đồng hương, các nàng xưa nay thân thiết, nô tỳ bảo Tiểu Sam đi dò hỏi, cho không ít tiền bạc, lại còn có thân phận của cô nương ở trên tạo áp lực, chắc hẳn hai tiểu nha đầu đó không dám lừa người, nghe nói nha đầu đi gửi thư và Tiểu Sam có quan hệ không tồi, nàng tự tay làm chuyện này, là nghe theo lời căn dặn của Đại cô nương, ai biết được sau đó người đến Thanh Tiêu cư lại biến thành Nhị cô nương!”
Tuyết Ương nói rất cẩn thận, Kỷ Du nghe vậy thì gật đầu, cũng đồng ý với lời Tuyết Ương nói, sắc mặt nàng lại trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Tuyết Ương nhìn ra, vội hỏi: “Cô nương nghĩ tới điều gì?”
“Nếu việc này là thật, vậy có lẽ trong viện chúng ta có kẻ gian.” Kỷ Du nói: “Tống Ngôn Thâm rất quen thuộc chữ viết của ta, trước đây hắn còn dạy ta luyện chữ, lá thư mà Kỷ Thường cho người gửi tới chắc chắn đã bị đụng tay đụng chân, nếu không Tống Ngôn Thâm không thể không nhận ra, ta đoán lá thư đó đã mô phỏng chữ ta, nhưng Kỷ Thường không có bản lĩnh này, Kỷ Hạm cũng không có, nghĩ thế này, rất có thể là mang bút tích của ta ra ngoài tìm người mô phỏng.”
“Ôi trời,” Tuyết Ương vỗ trán: “Cô nương nói phải, nô tỳ cũng không nghĩ tới, trong Lan Hinh viện sao có thể có chữ viết của cô nương chứ, chắc chắn là bọn họ trộm!”
Kỷ Du gật đầu: “Chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến người trong viện chúng ta, ngươi tập hợp tất cả nha hoàn lại một chỗ, nghiêm khắc tra hỏi, có lẽ sẽ sớm biết,” nói tới đây, sắc mặt nàng ngưng lại một chút rồi mới nói: “Tuyết Uơng, chuyện này không lớn không nhỏ, chuyện đã như vậy, tuy nói không thể xoay chuyển cái gì nhưng trong phòng có một con chuột bẩn thỉu thì dù sao cũng khiến người sợ hãi, vẫn nên xử lý sạch sẽ, việc này giao cho ngươi, điều tra xong thì báo cho Đổng ma ma để bà ấy giải quyết.”
Tuyết Ương lập tức vâng lời.
Kỷ Du vẫn chưa cho nàng ra ngoài, lại hỏi tình hình ở Thiều Quang viện, biết được mấy ngày nay Kỷ Tuyên đã đến An Lăng Hầu phủ hai lần, có vẻ rất coi trọng chuyện này.
Kỷ Du nghe xong thì không nói gì, im lặng suy nghĩ một lát rồi phất tay cho Tuyết Ương đi ra.
Sau khi ra ngoài, Tuyết Ương lập tức gọi Sương Thanh đến, hai người triệu tập tất cả nô tỳ của Linh Miểu uyển vào một chỗ, không bao lâu đã điều tra ra.
Phạm lỗi chính là tiểu nha đầu Tú Nhi mới được điều đến Linh Miểu uyển nửa năm, ban đầu làm việc ở phòng giặt. Lại nói, Tú Nhi này không phải là người mưu mô nham hiểm, trên thực tế nàng chính là một tiểu nha đầu đơn thuần, lần này là bị người ta lừa gạt.
Tuyết Ương mới nói mấy câu độc ác thì Tú Nhi đã lập tức khóc lóc quỳ xuống nhận tội, khai báo đầu đuôi câu chuyện rõ ràng.
Thì ra lúc Tú Nhi làm việc ở phòng giặt có quan hệ rất tốt với một nha hoàn tên A Thảo, trong nhà A Thảo có một đệ đệ, hiện giờ đang đọc sách ở trường tư thục, sau khi Tú Nhi được điều đến Linh Miểu uyển thì phụ trách quét dọn thư phòng, không lâu trước đây A Thảo tới tìm nàng, nói là nghe nói Tam cô nương viết chữ rất đẹp, muốn lúc Tú Nhi quét dọn phòng thì lấy cho nàng ta mấy tờ giấy viết bỏ đi, nàng ta có thể mang về cho đệ đệ học tập. Đây vốn không phải là chuyện gì to tát, Tú Nhi cũng không nghĩ nhiều, lúc thu dọn giấy bỏ đi trong thư phòng thì tiện tay giữ lại cho nàng ta hai tờ, mãi đến lúc này nghe Tuyết Ương nói xong mới đột nhiên phản ứng kịp.
Tuyết Ương bẩm báo chuyện này cho Kỷ Du, Kỷ Du thở dài một hơi, bảo nàng nói với Đổng ma ma có thể xử nhẹ Tú Nhi, thế nhưng A Thảo thì phải đuổi khỏi phủ.
Chuyện này cứ thế trôi qua, hiện giờ Kỷ Du quan tâm nhất chính là cuối cùng Kỷ Tuyên sẽ xử lý chuyện của Kỷ Hạm và Tống Ngôn Thâm như thế nào.
Đương nhiên còn có người quan tâm chuyện này hơn cả Kỷ Du.
Trong Lan Hinh viện, một ngày Thẩn thị phải phái nha hoàn đi nghe ngóng đến tám lần, đương nhiên là nghe ngóng xem hôm nay trong phủ có khách tới không hoặc là hôm nay Quận vương có ra ngoài không vân vân. Đợi như vậy ba ngày, cuối cùng cũng đợi được một tin tức làm bọn họ kích động, theo tin tức từ tiền viện truyền đến, mấy ngay nay Kỷ Tuyên đã đến An Lăng Hầu phủ hai lần, nghe nói chàng còn từng ở Thiều Quang viện tiết lộ nhất định phải gả Kỷ Hạm đến An Lăng Hầu phủ, tóm lại là không thể để cho Tống gia thoát thân.
Tin tức này khiến Thẩm thị và Kỷ Hạm cực kỳ vui mừng, chỉ có Kỷ Thường là tức giận không thôi, đã nhiều ngày không thèm để ý tới Kỷ Hạm. Sao có thể không tức chứ? Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ bị muội muội ruột của mình cho một vố đau như vậy, đây chính là chuyện chung thân đại sự, ảnh hưởng đến cả đời nàng, nhưng bây giờ đã bị Kỷ Hạm đoạt mất, bực cũng bực đến chết.
Kỷ Hạm mới không cần quan tâm thái độ của Kỷ Thường đâu, hiện giờ trong đầu nàng chỉ nghĩ đến chuyện gả cho Tống Ngôn Thâm. Tống Ngôn Thâm lịch sự tuấn tú, nho nhã lễ độ, thân phận lại không thấp, chính là lang quân như ý. Mấy năm trước Kỷ Hạm đã gặp Tống Ngôn Thâm ở trong phủ, lúc ấy biết hắn là hôn phu của Kỷ Du, nàng có mất mát, cũng có ghen ghét, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ gặp được cơ hội tốt như vậy, cho nên dù thế nào nàng cũng không bằng lòng buông bỏ, thà rằng đắc tội tỷ tỷ ruột, ngỗ nghịch mẫu thân, bại hoại thanh danh thì nàng cũng phải bám chặt lấy hắn. Tuy rằng thủ đoạn này quả thật khiến người ta không chấp nhận được nhưng nàng tin rằng chỉ cần nàng gả đến An Lăng Hầu phủ làm thế tử phu nhân thì tất cả sẽ khác, nàng tự nhận mình xinh đẹp, rất có lòng tin có thể khiến Tống Ngôn Thâm lâu ngày sinh tình với nàng, còn những lời đồn đại vớ vẩn ngoài kia, chờ nàng ở địa vị cao, thành thế tử phu nhân, tương lai lại làm Hầu gia phu nhân, ai dám nói mấy lời ong tiếng ve thì nàng lập tức cắt lưỡi người đó!
Nhưng niềm vui sướng và mong đợi của Kỷ Hạm cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã bị Hàn Nghiệp tới Lan Hinh viện truyền lời phá hủy sạch sẽ.
Không chỉ Kỷ Hạm mà ngay cả Thẩm thị và Kỷ Thường nghe được lời của Hàn Nghiệp cũng khiếp sợ không khép được miệng, quả thật không dám tin tưởng lỗ tai mình, vẫn là Kỷ Thường đột nhiên khóc thét lên mới khiến hai người kia phản ứng lại.
Cả người Thẩm thị run rẩy, sắc mặt cũng trắng đến dọa người, ngắc ngứ hỏi Hàn Nghiệp: “Ngươi nói là thị thiếp?! Thị thiếp?!”
Hàn Nghiệp nhíu mày, còn chưa trả lời thì đã bị Thẩm thị níu lấy hai bên tay áo.
“Sao hắn có thể như vậy? Sao có thể như vậy?” Đôi mắt Thẩm thị trợn trừng, sắc mặt khó coi đến dọa người, nghiến răng nghiến lợi túm Hàn Nghiệp không thả, đột nhiên giống như người điên kêu lên: “Có còn lẽ trời hay không? Nữ nhi của ta thì không phải là cốt nhục của lão gia ư, chẳng lẽ Thường Nhi và Hạm Nhi của ta chính là nhặt được ư, hắn cứ chà đạp như vậy? Để Hạm Nhi của ta làm thị thiếp cho người ta, làm một thị thiếp không danh không phận! Ngay cả trắc thất di nương cũng không phải, vậy không phải để con ta làm nha hoàn sao? Kỷ Dung Tu hắn có còn là con người nữa hay không! Hắn làm huynh trưởng kiểu gì thế, sẽ không sợ bị trời đánh sao? Này, ngươi nói đi, ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Hàn Nghiệp chán ghét đẩy bà ta ra, lạnh mặt nói: “Quận vương nói các người làm cái gì thì trong lòng rõ nhất, lúc này Quận vương phủ đã mất hết thể diện, cho dù Hầu phủ nhà người ta không muốn thì cũng là hợp tình hợp lý, ngay cả mang đến trước mặt Hoàng thượng thì các người cũng không chiếm được nửa phần lý, hiện nay cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đến Hầu phủ làm thị thiếp, hoặc là lập tức đến am ni cô làm ni cô, dù sao cũng không còn nhà ai dám muốn nữa, các người tự chọn đi!” Nói tới đây, hắn liếc Kỷ Thường, lại nói: “Còn Đại cô nương, Quận vương cũng nói, nếu Nhị cô nương muốn vào Hầu phủ thì Đại cô nương phải gả ra ngoài trước, Quận vương đã chọn được ba nhà, lát nữa Đổng ma ma sẽ tới báo cho mấy người biết, đến lúc đó cũng tùy các người chọn, trong vòng một ngày tha hồ suy nghĩ, ngày mai phải lập tức báo lại cho Quận vương!”
Nói xong, Hàn Nghiệp không dừng lại chút nào mà lập tức xoay người đi, để lại mấy nữ nhân hoặc ngơ ngác hoặc gào khóc.