NUÔNG CHIỀU THÀNH HỌA

Lúc hoàng hôn, Mạnh Thiệu Đình từ Nam Nha trở về, vừa vào đến ngõ Thắng Nghiệp đã nhìn thấy bên đường dừng một chiếc xe ngựa nóc xanh, đang cảm thấy hơi quen mắt thì thấy phu xe kia xuống ngựa, gọi hắn một tiếng “Mạnh công tử”, ngay sau đó rèm xe ngựa bị vén lên, một cái đầu nhỏ chải hai búi tóc ló ra.
Gương mặt trắng nõn tròn tròn của tiểu cô nương vậy mà lại gầy đi một chút, đôi mắt đen nhánh có vẻ lớn hơn.

Mạnh Thiệu Đình kinh ngạc “ơ” một tiếng, hiển nhiên không ngờ tới sẽ nhìn thấy Kỷ Thấm ở chỗ này.
“Mạnh Nhị ca.” Kỷ Thấm chui từ trong xe ra, làn váy xanh dương bị gió thổi nhẹ nhàng bay bổng, dán chặt trên người, làm cho thân hình nho nhỏ của cô bé lại hiện ra mấy phần lả lướt.
Mạnh Thiệu Đình đi tới, giọng nói khó nén kinh ngạc: “Sao muội ở đây? Ra ngoài một mình hả?”
Kỷ Thấm giẫm lên tấm ván trước xe ngựa, đang định nhảy xuống dưới thì bị Mạnh Thiệu Đình nắm hai tay, người đã đứng trên mặt đất. Cô bé đã gần mười một tuổi, mà Mạnh Thiệu Đình đã cập quan, ở trong mắt hắn, cô bé cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên cũng không mấy để ý nam nữ cách biệt, nắm tay hay xoa đầu đều không tính là gì, tiểu nha đầu Kỷ Thấm này càng sẽ không cảm thấy có cái gì, chỉ có phu xe đứng ở một bên âm thầm cảm thấy hành động của Mạnh Nhị công tử dường như không được tốt, có điều hắn chỉ là một nô tài, tiểu chủ tử nhà mình có vẻ không vui mừng cho lắm, hắn đương nhiên không dám nói thêm gì.
“Mạnh Nhị ca…”
Kỷ Thấm ngẩng đầu nhìn Mạnh Thiệu Đình, hốc mắt đột nhiên ngập nước, dọa Mạnh Thiệu Đình giật mình, hắn vội hỏi: “Muội làm sao vậy?”
Kỷ Thấm kéo ống tay áo hắn, mếu máo nhìn, hơi có chút đáng thương: “Mạnh Nhị ca, huynh có cách nào mang muội vào cung không?”
“Cái gì?” Mạnh Thiệu Đình sửng sốt: “Vào cung? Muội muốn vào cung làm gì?”

Vẻ mặt Kỷ Thấm tràn đầy đau khổ, buồn bã nói: “A tỷ cãi nhau với ca ca nên bỏ vào trong cung rồi, đã rất nhiều ngày vẫn không về nhà, muội muốn bảo tỷ ấy trở về.”
Ánh mắt Mạnh Thiệu Đình khẽ di chuyển, nhớ tới chuyện hôm Thất Tịch, bèn hỏi, “Hiện giờ muội có biết vì sao a tỷ và ca ca muội cãi nhau không? Trước giờ a tỷ muội luôn hiểu chuyện, lúc này sao lại làm to chuyện như vậy?”
Kỷ Thấm nghe vậy thì ánh mắt tối lại, cúi đầu xuống, ấp úng nói không ra lời. Tuy cô bé còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tuy rất tin tưởng Mạnh Thiệu Đình nhưng cô bé cũng không dám nói thân thế của ca ca mình cho hắn biết. Kỳ kèo hồi lâu, Kỷ Thấm lắc đầu, tỏ vẻ cô bé cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là bọn họ cãi nhau.
Thấy cô bé có vẻ tránh né, Mạnh Thiệu Đình sao lại không biết cô bé có điều giấu giếm, nhưng tiểu cô nương nhà người ta không muốn nói cho hắn, một đại nam nhân như hắn cũng không tiện truy tìm nguồn gốc, bèn nói: “A tỷ muội chỉ là giận dỗi thôi, chờ muội ấy hết giận, tự nhiên sẽ về nhà, muội ở nhà chờ là được.”
“Nhưng muội nhớ a tỷ, muội muốn vào cung bảo tỷ ấy mau trở về, ca ca không dẫn muội theo, Mạnh Nhị ca huynh cũng không muốn giúp muội sao?”
Tiểu nha đầu mở to đôi mắt đen nhánh trông mong nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy cầu xin, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ mềm lòng, Mạnh Thiệu Đình sao có thể từ chối cho được, nhưng mà hắn cũng không thể đồng ý, hơi khó xử nói: “Ta không phải không muốn giúp muội, chỉ là muội không nhận được thiệp trong cung, cho dù ta có lệnh bài của cấm vệ thì cũng không có cách nào dẫn muội vào cung đâu!”
Thấy ánh mắt Kỷ Thấm lập tức phai nhạt, hắn có chút không đành lòng, suy nghĩ một chút lại nói: “Không bằng như vậy đi, không phải muội muốn a tỷ muội về nhà sao? Vừa hay ngày mai ta vào cung gặp Tứ điện hạ, tiện đường giúp muội chuyển lời cho a tỷ muội, như vậy được không?”
Không ngờ Kỷ Thấm sau khi nghe xong lời này thì sắc mặt cũng không cải thiện, “Chuyển lời có ích sao? A tỷ có vẻ rất quyết tâm, muội phải cầu xin thì có lẽ tỷ ấy mới mềm lòng.”
Dứt lời, thấy Mạnh Thiệu Đình khó xử, cô bé cũng hơi ngượng ngùng, ấp úng nói: “Muội biết chuyện này rất phiền toái Mạnh Nhị ca, nhưng muội không còn cách nào khác, hay là… Hay là Mạnh Nhị ca huynh có thể đi khuyên nhủ ca ca giúp muội không? Bảo huynh ấy ngày mai vào cung cùng huynh, để huynh ấy cầu xin a tỷ, nhận sai với tỷ ấy, nói với tỷ ấy mấy lời dễ nghe để a tỷ mau chóng hết giận, được không?”
Mạnh Thiệu Đình suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể, ngày mai ta vào cung gặp điện hạ, Tứ điện hạ xưa nay nể trọng ca ca muội, ta lôi kéo ca ca muội đi cùng, hẳn là không sao, có lẽ ca ca muội cũng sẽ không từ chối.”
“Vậy muội cảm ơn Mạnh Nhị ca!” Vẻ mặt Kỷ Thấm cuối cùng buông lỏng một chút, khuôn mặt nhỏ tràn ra ý cười, Mạnh Thiệu Đình cảm thấy hài lòng, giơ tay xoa đầu cô bé theo thói quen rồi nói: “Tiểu nha đầu thật ngoan!”
Trước kia Kỷ Thấm không thích bị hắn xoa đầu, trái lại hôm nay không có nói gì, giống như kiểu “Huynh giúp muội, cho nên muội ngoan ngoãn cho huynh xoa đầu”, Mạnh Thiệu Đình hiếm khi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô bé, tâm trạng lập tức rất tốt, mở miệng nói: “Không cần buồn vì chuyện của a tỷ muội, Mạnh Nhị ca dẫn muội đi ăn ngon!” Sau đó hắn lập tức dẫn cô bé đi tới một quán ăn nhỏ trong ngõ.
Mạnh Thiệu Đình nói được làm được, buổi sáng hôm sau lập tức kéo Kỷ Tuyên vào cung.
Tháng bảy hàng năm luôn oi bức, Hoàng thượng đều sẽ đi hành cung Tây Sơn tránh nóng nửa tháng, dựa theo lệ thường sẽ chọn vài vị phi tần theo hầu, cũng sẽ có hoàng tử, công chúa đi cùng, mà hộ vệ đi theo sẽ chọn trong số mười sáu vệ, năm nay quyết định là Tả hữu Linh vệ và Kim Ngô vệ, trong đó lấy Kim Ngô vệ làm chủ, Tả hữu Linh vệ chỉ cần điều động một đội kỵ binh dũng mãnh, mà Mạnh Thiệu Đình làm Trung Lang tướng trong Kim Ngô vệ, hôm nay vào cung chính là bẩm báo với Tứ hoàng tử về việc sắp xếp mười sáu vệ trong chuyến đi Tây Sơn lần này.

Kỷ Tuyên đã bố trí xong việc điều động trong Tả hữu Linh vệ, mấy ngày trước cũng đã bẩm báo với Tứ hoàng tử, nhưng khi Mạnh Thiệu Đình tới tìm chàng thì chàng cũng không từ chối.
Mấy ngày này Kỷ Du ở trong cung, Kỷ Tuyên đã tìm đủ loại cơ hội để vào cung vài lần, mỗi lần đều đi lại ở những chỗ có thể đi rất lâu, đi nhiều nhất chính là Ngự Hoa Viên nhưng chưa lần nào gặp được nàng. Cho nên Mạnh Thiệu Đình vừa mời chàng một câu, chàng lập tức không muốn bỏ qua cơ hội này, dù chỉ là đơn thuần thử vận may thì chàng cũng muốn đi.
Vào cung, trước tiên hai người tới cung Duật Thừa bàn bạc chính sự, sau khi ra ngoài, Mạnh Thiệu Đình cũng không quanh co mà lập tức bảo Kỷ Tuyên tới điện Thanh Tư tìm Kỷ Du.
Kỷ Tuyên không phải là không muốn đi, nhưng mà chàng biết Kỷ Du không muốn thấy chàng, nếu chàng đến điện Thanh Tư cầu kiến thì nhất định sẽ bị từ chối.
Mạnh Thiệu Đình thấy chàng do dự, lập tức thúc giục chàng: “Ta mặc kệ huynh và A Du ầm ĩ cái gì, hiện giờ làm hại nha đầu Niệm Niệm kia lo lắng vì hai người, thật quá đáng, huynh chọc A Du tức giận, dù thế nào cũng phải dỗ trở về chứ? Cứ kéo dài như vậy đâu phải là cách làm của đại trượng phu?” Dứt lời đã lập tức kéo Kỷ Tuyên đi về phía sân trong, “Đi thôi, ta cùng huynh đến điện Thanh Tư cầu kiến Tích Phi nương nương, nàng và đại tỷ ta từng là bạn tri kỷ, có lẽ sẽ không đuổi ta ra ngoài đâu!”
Mạnh Thiệu Đình đã nói đến mức này, Kỷ Tuyên không nói gì nữa, đi theo đến sân trong. Dù gì chàng đã nhiều ngày không nhìn thấy Kỷ Du, đã rất nhớ nàng, cho dù bị nàng ghét, nhưng có thể nhìn nàng một cái cũng đủ rồi.
Kỷ Tuyên vốn nghĩ rằng phải sai cung nhân vào điện Thanh Tư cầu kiến mới có thể gặp được Kỷ Du, nhưng không ngờ bọn họ vừa mới vào sân trong thì đã thấy nàng ở bên hồ Thái D1ch.
Kỷ Du đang chơi đùa với Cửu hoàng tử ở bên trong núi giả cạnh hồ Thái D1ch, Cửu hoàng tử rất thích biểu tỷ này, mỗi ngày hết giờ học sẽ lập tức đến điện Thanh Tư tìm nàng, hiện giờ hai người đang chơi trốn tìm cực kỳ vui vẻ. Kỷ Du không ngờ rằng Kỷ Tuyên sẽ đến, cho nên lúc nàng nắm tay Cửu hoàng tử từ trong sơn động chui ra ngoài, nhìn thấy Kỷ Tuyên và Mạnh Thiệu Đình xuất hiện ở trước mặt thì sững sờ một lúc.
Kỷ Tuyên đột nhiên nhìn thấy nàng, cũng ngẩn người, mắt phượng đen nhánh yên lặng nhìn nàng, dáng vẻ này lại có chút ngốc, trái lại Mạnh Thiệu Đình phản ứng nhanh nhất, trước tiên là tiến lên hành lễ với Cửu hoàng tử, ngay sau đó hết sức tự nhiên nói với Kỷ Du: “A Du, nhiều ngày không gặp muội, thì ra là chạy vào cung!”
“Mạnh Nhị ca,” Kỷ Du lấy lại tinh thần, rời tầm mắt khỏi người Kỷ Tuyên, nói với Mạnh Thiệu Đình: “Sao huynh lại tới đây?”
Kỷ Tuyên nghe thấy tiếng nàng mới bừng tỉnh, làm lễ với Cửu hoàng tử, sau đó nhìn về phía Kỷ Du, gọi một tiếng: “Yểu Yểu.”
Nhưng Kỷ Du không nhìn chàng mà chỉ nhìn Mạnh Thiệu Đình.
Mạnh Thiệu Đình cười với nàng: “Ta đi cùng ca ca muội tới đây, này, hắn tới tìm muội đấy.” Nói xong, hắn đẩy Kỷ Tuyên lên phía trước.
Kỷ Du nắm tay Cửu hoàng tử tránh sang bên một chút, Kỷ Tuyên thấy nàng như vậy thì con ngươi hơi co rụt lại, trong lòng hụt hẫng.
Mạnh Thiệu Đình nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, lặng yên không tiếng động tiến lên một bước, đi đến bên cạnh nói với Cửu hoàng tử: “Nghe nói gần đây Cửu điện hạ mới học thuật công phòng (tấn công + phòng thủ), thần cả gan khẩn cầu điện hạ nể mặt, dời bước đến Ngự Hoa Viên luận bàn với thần một phen.”
Cửu hoàng tử vừa nghe lời này, khuôn mặt tròn tròn lập tức lộ ra biểu cảm hứng thú, đôi mắt đen nhánh nhìn Mạnh Thiệu Đình nói: “Ta đã nghe Tứ ca nhắc đến ngươi, huynh ấy nói ngươi võ nghệ cao cường, là thật hả?
“Chuyện này… Là Tứ điện hạ quá khen.” Mạnh Thiệu Đình khiêm tốn cười một tiếng.
Cửu hoàng tử lắc tay Kỷ Du, ngửa mặt nhìn nàng: “Du biểu tỷ, đệ có thể tỷ thí với hắn không? Mẫu thân sẽ không tức giận chứ?”
Kỷ Du nắm bàn tay nhỏ của cậu bé: “Tiểu Cửu đánh nhau với người ta, mẫu thân đệ đương nhiên không vui rồi.” Nói xong nàng quay đầu lại, có chút bất mãn lườm Mạnh Thiệu Đình.
Mạnh Thiệu Đình bị nàng nhìn thấu, ngượng ngùng sờ chóp mũi, hơi lúng túng cười với nàng một cái.
Kỷ Du sao lại không biết hắn vì sao phải cố ý lấy cớ mang Cửu hoàng tử đi, nhưng nàng không muốn ở chung một chỗ với Kỷ Tuyên, cho nên không hề cho hắn cơ hội, chỉ nói với Cửu hoàng tử: “Tiểu Cửu, chúng ta về thôi.”
Tuy Cửu hoàng tử hơi thất vọng nhưng vẫn hết sức nghe lời Kỷ Du, cậu bé gật đầu đáp một tiếng, Kỷ Du nắm tay Cửu hoàng tử, vòng qua trước mặt hai nam nhân, định đi về phía điện Thanh Tư. Ai ngờ vừa đi được hai bước, Kỷ Tuyên vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng gọi nàng lại.
“Yểu Yểu,” Kỷ Tuyên bước vội một bước, ở phía sau hỏi nàng: “Khi nào muội về nhà?”
Kỷ Du dừng lại nhưng không quay đầu, đứng yên một lát mới lạnh nhạt nói: “Ta không muốn về nhà.” Nói xong, nàng nắm tay Cửu hoàng tử đi.
Kỷ Tuyên nhìn bóng lưng nàng, sau một lúc lâu vẫn không thu hồi tầm mắt.

Mạnh Thiệu Đình đi tới vỗ vai chàng, nghi ngờ không hiểu nói: “Rốt cuộc huynh đã làm gì khiến muội ấy tức giận? A Du xưa nay hiểu chuyện, không phải loại cô nương ra vẻ yếu đuối giả vờ giả vịt, hiện giờ bị chọc tức đến như vậy, ta thật là không nghĩ ra, huynh làm ca ca nhà người ta kiểu gì vậy?”
Kỷ Tuyên không có cách nào trả lời hắn, chỉ nói với hắn một câu: “Đi thôi.”
Kỷ Du vẫn không về phủ, Kỷ Thấm khó tránh khỏi thất vọng, Mạnh Thiệu Đình tới an ủi cô bé một lúc lâu.
Năm ngày sau, xe ngựa từ trong cung xuất phát đi hành cung Tây Sơn, Kim Ngô vệ và kỵ binh dũng mãnh đi theo hộ tống. Lần tránh nóng này, Tích phi đương nhiên ở trong nhóm phi tần theo hầu, bà cũng dẫn Kỷ Du đi cùng.
Hành cung Tây Sơn rất rộng, các phi tần, công chúa và hoàng tử đều có viện riêng, ngay cả Kỷ Du cũng được phân một gian thiên viện, có điều Cửu hoàng tử dính nàng, cuối cùng Tích phi vẫn giữ nàng lại viện Uy Nhuy của mình.
Mạnh Thiệu Đình là người đầu tiên biết tin Kỷ Du đi hành cung Tây Sơn, trước khi xuất phát hắn biết được việc này nên lập tức phái người báo cho Kỷ Tuyên. Vốn đội kỵ binh dũng mãnh của Tả hữu Linh vệ là do Hữu tướng quân dẫn đầu, nhưng sau khi Kỷ Tuyên biết được tin tức này thì đã đi tìm Tứ hoàng tử, tạm thời sửa lại bố trí lúc đầu, chuyển thành chàng đích thân dẫn binh đi.
Kỷ Du cũng không biết là Kỷ Tuyên sửa lại sắp đặt, suốt đường đi nàng ngồi trong xe ngựa, tới Tây Sơn mới xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy chàng mặc quần áo đen tuyền đứng trong đám kỵ binh, dáng người thon dài tuấn tú, tóc đen như mực, nàng lập tức sững sờ một lúc lâu, mãi tới khi Cửu hoàng tử đi tới gọi một tiếng thì nàng mới phản ứng lại.
Khi Tích phi mời nàng tới đây, nàng còn cố ý hỏi thăm, biết Kỷ Tuyên sẽ không tới nên nàng mới đồng ý, chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy chàng ở chỗ này, thế nên bây giờ trong lòng Kỷ Du hơi không thoải mái. Nàng vốn muốn tránh chàng, không ngờ hiện giờ lại ở cùng một chỗ, đây là nghiệt duyên gì chứ?
Sau khi vào ở trong hành cung, Kỷ Du liên tiếp hai ngày ở trong viện Uy Nhuy, ngay cả cửa viện cũng chưa từng bước ra, nếu không phải hôm nay Thất công chúa tới mời nàng ra phía sau hành cung ngắm hồ hoa sen thì nàng cũng sẽ không ra ngoài.
Nói tới Thất công chúa Triệu Ninh, Kỷ Du cảm thấy nàng ấy đúng là một cô nương kỳ quái. Mới đầu Kỷ Du cho rằng Triệu Ninh ghét nàng nên mới luôn thấy nàng không vừa mắt, còn luôn soi mói nàng, tết Thượng Tị (ngày 5/5) lần trước Triệu Ninh còn ôm một con mèo lớn hại nàng ngã chảy máu trán, suýt nữa bị phá tướng. Nhưng lần này ở trong cung, hai người gặp nhau nhiều, Kỷ Du lại cảm thấy không hiểu nổi vị Thất công chúa này, có lúc nàng ấy hung dữ với nàng, có lúc lại đối xử với nàng khá tốt, ví dụ như lúc trước cảm xúc của nàng xuống thấp, ngồi ngây ngốc một mình ở Ngự Hoa Viên, Triệu Ninh trông thấy thì lập tức dẫn nàng tới thao trường cưỡi ngựa, vậy mà ngày hôm đó hai nàng chơi đùa thật sự vui vẻ, còn có một lần Ngũ công chúa giễu cợt nàng, Triệu Ninh lại nói chuyện giúp nàng, làm cho Kỷ Du cũng mơ mơ hồ hồ.
Lần này tới hành cung chỉ có hai vị công chúa, ngoại trừ Triệu Ninh thì còn có một vị khác là Ngũ công chúa Triệu Chân do Trịnh Hoàng Hậu sinh ra. Bởi vì tranh giành giữa Hoàng Hậu và Trang phi nên Triệu Ninh cũng không hợp với vị Ngũ tỷ này, hai người ai cũng không ưa ai, lần này ở hành cung, Triệu Ninh cũng chỉ chơi cùng Kỷ Du.
Công chúa đích thân mời, Kỷ Du sao có thể từ chối, dĩ nhiên là nàng đồng ý.
Triệu Ninh không giống với công chúa hoàng thất, tuy nàng có chút kiêu căng nhưng lại không nhõng nhẽo, từ trước đến nay là người to gan, cho dù ở trong hoàng cung hay hiện giờ ở tại hành cung Tây Sơn, nàng ra ngoài cũng không thích để cho cung nhân hoặc thị vệ đi theo.
Triệu Ninh dẫn Kỷ Du ra ngoài từ cửa bên của hành cung, binh lính Kim Ngô Vệ canh giữ ở bên ngoài nhận ra nàng là Thất công chúa nên không dám ngăn cản, hai người lập tức đi đến hồ nước phía sau hành cung ngắm hoa sen.
Khí hậu ở Tây Sơn khác với thành Trường An, tuy đầu giờ chiều là thời điểm nóng nhất nhưng cũng không làm người ta cảm thấy oi bức, hai bên hành cung đều là rừng rậm, gió từ trong rừng thổi tới đặc biệt mát mẻ thoải mái.
Hồ hoa sen phía sau hành cung được đào khi bắt đầu xây dựng hành cung, rộng khoảng nửa mẫu, hiện giờ đúng lúc hoa sen nở rộ, phong cảnh khá đẹp, Kỷ Du và Triệu Ninh chơi bên hồ hoa sen một buổi chiều, lúc gần đi thì hái một ít hoa sen, mỗi người cầm trên tay mấy bông, chậm rãi đi trở về.
Vừa đi qua một con đường nhỏ thì nhìn thấy bảy tám nam nhân cưỡi ngựa từ bãi săn phía bắc trở về, chính là vài vị hoàng tử và tùy tùng của bọn họ đi săn thú trở về, Kỷ Tuyên và Mạnh Thiệu Đình cũng ở trong đó.
Triệu Ninh tiến lên nói chuyện với bọn họ, Kỷ Du không thể né tránh, chỉ có thể đi theo nàng ấy chào hỏi hết một lượt. Kỷ Du thường xuyên vào cung, mấy vị hoàng tử đều đã gặp nàng, đối xử với nàng cũng coi là hòa nhã, trong đó quen với nàng nhất có thể nói là Tứ hoàng tử, chuyện này đương nhiên có liên quan tới Kỷ Tuyên.
Lúc này Kỷ Du đã hành lễ, Tứ hoàng tử có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Tuyên ở bên cạnh, cười nhạt nói: “Dung Tu, nhìn muội muội ngươi khá là hiểu chuyện, thế sao lại bỏ quên mỗi mình vị huynh trưởng là ngươi chứ?”
Kỷ Du nghe vậy thì gương mặt cứng lại, hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình, giống như tạm thời không nghe thấy lời này, một lát sau mới nghe thấy tiếng trả lời trầm thấp của Kỷ Tuyên: “Có lẽ là xá muội quá thân thiết với ta nên cảm thấy không cần thiết phải khách sáo.”
Tiếng nói của chàng vừa thoát ra, trong lòng Kỷ Du lập tức bực bội, âm thầm mắng chàng mặt dày, ai thân thiết với chàng chứ? Bản lĩnh trợn mắt nói dối này trái lại càng ngày càng thấy tăng!
Tứ hoàng tử nghe vậy thì cười vang: “Dung Tu ngươi trái lại rất rộng lượng đấy! Nếu đổi thành Tiểu Thất đối xử với ta như vậy, ta quả thật là rất đau lòng!”
Triệu Ninh oán trách nhìn hắn một cái: “Trái tim Tứ hoàng huynh thật quá yếu ớt, phải học hỏi Cảnh Dương Quận vương một chút mới được!”
Mọi người nghe vậy thì cười rộ lên, ngay cả Kỷ Tuyên cũng hơi giương khóe môi, nhưng không có ai hiểu được cảm xúc trong lòng chàng.
Đang nói cười thì có cung nhân tới nhận lấy chim muông và thú rừng mọi người vừa săn được, cũng dắt luôn ngựa về chuồng, mọi người đều trở về viện của mình.

Triệu Ninh và Kỷ Du cũng đi về, lúc đi qua vườn thì gặp được Ngũ công chúa Triệu Chân.
Triệu Chân đã mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp, nàng ta mặc cung trang màu đỏ thêu chỉ bạc, dáng người đ ẫy đà hơn Triệu Ninh và Kỷ Du không ít, lả lướt hấp dẫn, diện mạo này trong các cô nương hoàng thất coi như là xuất sắc.
Có điều Triệu Ninh lại không cảm thấy như vậy, ở trong mắt nàng, vị Ngũ hoàng tỷ này có một bộ mặt ghê tởm, là người hay giở trò nhất trong số các tỷ muội, tranh sủng so với vài vị phi tần còn lợi hại hơn. Mà Triệu Ninh nàng lại thẳng tính, không thích ngấm ngầm giở trò, cho nên không vừa mắt Triệu Chân, nàng cũng lười phản ứng lại, thế nhưng nếu Triệu Chân đắc tội nàng thì nàng cũng không nhượng bộ, nàng không âm thầm mà sẽ quang minh chính đại đấu với nàng ta. Tuy rằng mấy năm nay ăn không ít đau khổ vì Triệu Chân, thế nhưng Triệu Ninh cũng không để cho Triệu Chân được sống tốt.
Kỷ Du sớm nghe nói hai tỷ muội này tranh đấu với nhau, hơn nữa lúc trước còn từng nhìn thấy, lúc này vừa thấy vị Ngũ công chúa này thì trong lòng nàng lập tức không nhịn được lộp bộp một chút.
Đúng như dự đoán, Triệu Chân thấy Thất muội của nàng ta coi nàng ta như người vô hình, ngay cả một tiếng “Ngũ hoàng tỷ” cũng không gọi mà đã đi vòng qua, lập tức có một cơn tức từ trong ngực xông lên, ngay sau đó lại thấy Kỷ Du đang định hành lễ với nàng ta nhưng lại bị Triệu Ninh giữ chặt thì càng thêm tức giận. Có điều nàng ta tự nhận mình là người thông minh, chủ trương lấy quanh co ngoắt nghoéo để đả kích người mình căm ghét, lần này Kỷ Du cực kỳ bất hạnh trở thành bia ngắm của nàng ta.
“Không phải Kỷ Tam cô nương ở lại trong cung rất nhiều ngày rồi sao? Sao vẫn không học được quy củ trong cung thế? Là quá mức ngu dốt hay là thiếu dạy dỗ?” Triệu Chân nâng cằm, ánh mắt khinh thường nhìn Kỷ Du, sau đó liếc mắt nhìn Triệu Ninh một cái, thấy Triệu Ninh tức giận phồng má lên thì trong lòng cực kỳ thoải mái, lời nói ra cũng càng thêm khó nghe: “Để ta nói xem nào, đúng là người không còn phụ mẫu, không có ai dạy quy củ, thế nên bây giờ cử chỉ mới vô lễ như vậy! Hay là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở cùng một chỗ với người bỉ ổi lâu rồi, tính tình này cũng hỏng theo?”
Mấy chữ “Người bỉ ổi” hiển nhiên là chỉ Triệu Ninh, Kỷ Du không phải kẻ ngốc, vừa nghe đến đây thì lập tức hiểu được Ngũ công chúa vì sao phải làm khó nàng, xem ra nàng thật đúng là mệnh khổ, cũng không có phạm sai lầm gì nhưng chỉ vì hơi gần gũi với Thất công chúa một chút mà đã bị người ta ghét lây, cũng thật quá oan uổng.
Triệu Chân nói khó nghe như vậy, theo như tính tình Triệu Ninh thì dĩ nhiên là không nhịn được. Nàng duỗi tay kéo Kỷ Du ra sau, nghểnh cổ tới gần Triệu Chân rồi nói: “Xem ra da mặt Ngũ hoàng tỷ còn dầy hơn cả tường thành của thành Trường An đấy! Đường đường là công chúa nhưng lại nói ra mấy lời ác độc, làm khó tiểu cô nương nhà Quận vương phủ người ta, ta thấy không có giáo dưỡng chính là ngươi chứ?”
“Triệu Ninh, ngươi im miệng!” Triệu Chân giận dữ: “Ngươi có mục đích gì còn tưởng ta không biết sao? Không phải là thấy hiện giờ phụ hoàng sủng ái Tích phi, cho nên mới tiếp cận lôi kéo cháu gái của người ta, đúng là biết gió chiều nào theo chiều ấy mà, ghê tởm chết người!” Dứt lời, tầm mắt nàng ta lướt qua Triệu Ninh nhìn về phía Kỷ Du, không lưu tình chút nào mà châm chọc nói: “Ngươi tên ngốc này còn tưởng rằng Thất công chúa rất thích ngươi sao? Chẳng qua là nhìn thấy ngươi ngốc nên mới lấy tới làm đá lót đường thôi!” Nàng ta vừa nói vừa cười lạnh vài tiếng.
Miệng nàng ta nói rất sảng khoái nhưng không nghĩ tới Triệu Ninh dứt khoát ra tay tàn nhẫn, lập tức giơ tay lên cho nàng ta một cái tát.
Chỉ nghe một tiếng “Bốp” vang lên, mặt Triệu Chân nghiêng sang một bên, nàng ta đau đến mức kêu lên một tiếng, một tay che mặt, một tay chỉ vào Triệu Ninh: “Ngươi, ngươi ――”
Triệu Ninh túm tay nàng ta, đẩy nàng ta ra phía sau: “Ngươi đi khóc lóc kể lể với phụ hoàng đi! Cứ nói là ta đánh ngươi, đi mau đi mau! Ta đang muốn tìm phụ hoàng nói một chút xem vừa nãy ngươi nói Kỷ cô nương nhà người ta như thế nào đấy? Ngươi cũng đừng quên năm đó Kiếm Nam nổi loạn, mạng của phụ hoàng là ai cứu? Ngươi có gan thì đến trước mặt phụ hoàng nói lại mấy lời đó một lần đi, nếu ngươi dám, Triệu Ninh ta đây lập tức nhận thua ngươi!”
Triệu Chân tức đến phát run, hai mắt đỏ ngầu, nhưng Triệu Ninh không thèm để ý nàng ta mà chỉ xoay người kéo Kỷ Du đi.
Kỷ Du cũng không nói thêm gì trước mặt Triệu Ninh, nhưng trong lòng lại cảm thấy nàng hành động như vậy tuy rằng hả giận nhưng lại hơi quá mức rồi, lấy tính tình Triệu Chân tất nhiên là ghi hận trong lòng, chỉ sợ sẽ không bỏ qua như vậy, xem ra ở giữa hai tỷ muội này đã mọc lên một vách núi lớn, náo loạn như vậy, Triệu Chân đại khái cũng càng thêm căm hận nàng. Kỷ Du thở dài trong lòng một hơi, nghĩ thầm chờ chuyến đi Tây Sơn này kết thúc thì vẫn nên về phủ thôi, hậu cung thật sự quá phức tạp, nàng không chống đỡ nổi, vẫn nên trốn xa một chút mới tương đối an toàn.
Nhưng mà Kỷ Du không nghĩ tới Triệu Chân trả thù nàng còn nhanh hơn dự đoán.
Ngày mười hai tháng tám, Hoàng Thượng tham gia săn thú, vài vị hoàng tử đi theo, ngay cả Cửu hoàng tử bảy tuổi cũng bị mang đi, một đội kỵ binh dũng mãnh đi theo bảo vệ, Kỷ Tuyên và Mạnh Thiệu Đình cũng đi theo nhóm, mà Thất công chúa lại là nữ quyến duy nhất tham gia săn bắn. Cơ hội này dĩ nhiên là do Triệu Ninh tự mình cầu xin. Triệu Ninh là nữ nhi Hoàng Thượng chiều chuộng nhất, trong mấy vị công chúa chỉ có một mình nàng từng học cưỡi ngựa bắn cung với nam nhi, kỹ thuật bắn cung tương đối tốt, khá được Hoàng Thượng yêu thích, lần đi săn này, nàng hao hết tâm tư cầu xin vài lần mới được Hoàng Thượng cho phép.
Các nam nhân đi săn, hành cung cũng chỉ còn lại nữ quyến, sau buổi trưa, Tích phi và mấy vị nương nương khác tới viện Xuyến Môn của Trang phi, trong viện Uy Nhuy chỉ còn lại mình Kỷ Du.
Dùng xong bữa trưa rồi nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Du ra khỏi viện Uy Nhuy, định đi dạo trong vườn một lát thì lại thấy một cung nữ mặc quần áo màu xanh chạy tới, đưa lệnh bài của Triệu Ninh cho nàng, nói là Thất công chúa đã dặn dò trước là sẽ ở giữa đường đi săn trở về, hẹn nàng gặp mặt ở rừng phía đông, nhân lúc mọi người săn thú sẽ tranh thủ chơi đùa vui vẻ một chút.
Kỷ Du thấy cung nữ này quen mắt, đúng là đã từng gặp trong viện của Triệu Ninh, hơn nữa lại có lệnh bài của Triệu Ninh nên nàng không nghi ngờ chút nào. Loại ý tưởng xấu tranh thủ chơi bời này rất phù hợp với tác phong của Triệu Ninh, hơn nữa mấy ngày trước Triệu Ninh từng nói với nàng rằng ngọn núi phía đông hành cung có một cánh rừng thần bí. Nhớ tới chuyện này, Kỷ Du lập tức càng thêm không hoài nghi, nàng cầm lệnh bài của Triệu Ninh, đi cùng cung nữ này ra ngoài từ cửa bên của hành cung.
Cung nữ đưa Kỷ Du đến nửa đường thì xin về trước, nói là dựa theo mệnh lệnh của Thất công chúa, nàng ta phải ở lại trong viện để phòng ngừa vạn nhất, nếu Trang phi nương nương đột nhiên tới thì nàng ta phải che giấu cho công chúa.
Mượn cớ này đã có chút sơ hở, nhưng Kỷ Du không suy nghĩ nhiều, cũng không nghi ngờ nàng ta mà đi thẳng vào rừng.
Kỷ Du nghe Tích phi nói cánh rừng này có tên là Vô Phong, nghe nói bên trong có đủ loại cây cối, vô cùng kỳ quặc, trong rừng rậm rạp um tùm ngay cả gió cũng không thổi vào được, nếu có người đi vào thì trăm phần trăm bị lạc đường, cho nên không có ai dám đi vào. Tích phi đã dặn nàng dù có ham chơi đi nữa thì cũng không thể đến đó, nhưng lúc ấy Triệu Ninh nhắc tới thì hoàn toàn là giọng điệu không thèm để ý, nàng ấy từ trước đến nay tự tin, lại thích nhất mấy chuyện kỳ quái mới lạ, hôm đó lập tức nói với Kỷ Du là hôm nào đó sẽ đi vào thăm dò một chút, còn từng dõng dạc nói là có nàng ấy ở đó, bảo đảm sẽ không lạc đường, nhất định là vui vui vẻ vẻ đi vào, nhẹ nhàng thoải mái đi ra.
Lá gan Kỷ Du không lớn bằng Triệu Ninh, tâm tư cũng cẩn thận hơn Triệu Ninh. Hiện giờ nàng cầm lệnh bài ra ngoài không phải thật sự tới chơi với Triệu Ninh mà là muốn khuyên Triệu Ninh trở về, dù sao tất cả mọi người đều nói không thể đi vào cánh rừng này, tốt nhất là không nên mạo hiểm.
Nhưng mà nàng đi tới bên bìa rừng, vòng quanh một lúc lâu cũng không nhìn thấy Triệu Ninh đâu, nàng cho rằng Triệu Ninh vẫn chưa tới nên đứng chờ ở đường vào rừng, ai ngờ trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy trên một thân cây thấp có buộc một khăn lụa màu đỏ, nàng đi đến lấy xuống thì thấy bên trên thêu nhũ danh “Tiểu Thất” của Triệu Ninh.
Kỷ Du sửng sốt một chút, chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, đoán Triệu Ninh có lẽ đã đi vào nên buộc khăn ở chỗ này làm ký hiệu cho nàng. Nàng đứng ở đó do dự một chút, lại buộc khăn về chỗ cũ rồi đi về phía trước, đi được vài bước, lại nhìn thấy một túi lưới màu hồng nhạt treo trên cành cây, nàng càng thêm chắc chắn Triệu Ninh đã vào rừng rồi, thế nên vội vàng đi sâu vào trong.
Mà nàng đi vào không bao lâu thì khăn lụa và túi lưới buộc trên cây bị người tháo ra cầm đi.
****************
Buổi săn bắn kết thúc vào cuối giờ Thân.
Lúc này Tích phi đã phát hiện không thấy Kỷ Du, bà cho người đi hỏi hộ vệ bên ngoài hành cung, tìm được cung nữ Hồng Thược đó trong viện của Triệu Ninh, nhưng Hồng Thược lại nói với Tích phi khác hoàn toàn, chỉ nói là Kỷ Du chủ động tới mượn lệnh bài của Thất công chúa, nói là đã hẹn công chúa ra ngoài chơi, nàng ta tưởng là thật nên lập tức đưa lệnh bài cho Kỷ Du.

Hồng Thược nói luôn miệng giống hệt như thật, không hề có sơ hở, Tích phi không biết làm thế nào cho phải, đang nóng lòng như lửa đốt bố trí người ra ngoài tìm kiếm thì các nam nhân đã đi săn về.
Kỷ Tuyên biết tin Kỷ Du mất tích thì sắc mặt lập tức thay đổi, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của ngày thường, chàng không có lòng dạ nào điều tra nội tình trong đó mà lập tức xin lệnh Hoàng Thượng, muốn dẫn người ra ngoài tìm, Hoàng Thượng dĩ nhiên là cho phép.
Mạnh Thiệu Đình đi cùng chàng, mỗi người dẫn một đội kỵ binh tinh nhuệ đi tìm theo hai hướng khác nhau.
Triệu Ninh nghe được chuyện này cũng kinh hãi, vặn hỏi Hồng Thược rất nhiều lần cũng không hỏi ra cái gì, lập tức muốn đi thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép nàng đi ra ngoài tìm nhưng bị Trang phi cản lại.
Trang phi sống trong thâm cung nhiều năm, lấy kinh nghiệm của bà thì lập tức có thể đoán được chuyện này rất không bình thường, cái gọi là “Chuyện khác thường nhất định có mờ ám”, Trang phi mơ hồ cảm thấy người giật dây sau lưng này không phải muốn hại Kỷ Du mà chính là muốn hại nữ nhi Tiểu Thất của bà. Nếu Kỷ Du chỉ là ham chơi, tự ý lấy Tiểu Thất làm cái cớ để lén ra ngoài chơi thì ngược lại không tính là gì, nhưng nếu không phải như vậy, Kỷ Du thật sự xảy ra chuyện, dựa theo cách nói của Hồng Thược thì ở trong mắt người khác, việc này không thoát khỏi có liên quan đến Tiểu Thất, chỉ cần có người đứng ra nói một câu “Có lẽ chính là Thất công chúa cố ý lừa Kỷ cô nương ra ngoài, lại dùng chuyện đi săn để che đậy” thì chỉ sợ Tích phi và Cảnh Dương Quận vương đều sẽ để tâm, đến cuối cùng, Tiểu Thất thật đúng là có nhảy vào hồ Thái D1ch Trì cũng không rửa sạch được oan ức.
Trang phi nghĩ đến đây, không khỏi rùng mình một cái, lập tức phong tỏa mục tiêu lên người đối thủ lâu năm của bà ―― chính là mẹ con Trịnh Hoàng Hậu.
Cùng lúc đó, Kỷ Tuyên và một đội kỵ binh đã ở bên ngoài tìm gần một canh giờ, trời dần chuyển tối nhưng vẫn không có tin tức của Kỷ Du.
Ngoại trừ rừng Vô Phong, còn lại cánh rừng xung quanh hành cung, khe núi, hồ nước, tất cả đều đã tìm một lượt. Sở dĩ không có ai vào rừng Vô Phong tìm, một là bởi vì tất cả binh lính đều biết được rừng Vô Phong quỷ quái bí hiểm, không có người nào dám tùy tiện đi vào, hai là bởi vì Tích phi nói bà đã từng dặn dò Kỷ Du, lấy tính tình ngoan ngoãn của Kỷ Du hẳn là sẽ không đi vào đó.
Kỷ Tuyên phân chia đội kỵ binh ra, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Khi trời tối, Tứ Hoàng tử dẫn một đội Kim Ngô vệ mang theo đuốc, đèn lồng tới hỗ trợ tìm kiếm.
Nhưng mà tìm hồi lâu vẫn không thấy, sắc trời sắp sửa tối đen, trong lòng Kỷ Tuyên cực kỳ lo lắng, chàng không dám nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Kỷ Du, dùng tốc độ cưỡi ngựa nhanh nhất chạy vòng quanh khắp nơi một lần, gọi tên Kỷ Du, nhưng không hề có tiếng đáp lại. Cuối cùng chàng dừng lại ngoài bìa rừng Vô Phong, dắt ngựa đi vào.
Chàng đi thẳng một đường, trên đường dùng mảnh vải cắt ra từ áo choàng buộc lên cây làm ký hiệu.
Vào rừng, Kỷ Tuyên tìm một cây khô để đốt lửa, buộc dây cương ngựa vào một thân cây, cầm cây đuốc soi đường, vừa đi sâu vào rừng vừa lớn tiếng gọi Kỷ Du. Chàng không biết đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm sợ hãi, sắc trời đã sớm đen kịt, cây đuốc trong tay chàng cũng sắp cháy sạch, trong rừng lá cây rậm rạp tối đen như mực, ánh trăng mỏng manh dường như không thể len lỏi vào. Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến đủ loại tiếng chim kêu cổ quái làm người nghe sởn tóc gáy. Chàng không dám tưởng tượng nếu Kỷ Du thật sự ở chỗ này thì không biết hiện giờ sẽ sợ thành dáng vẻ gì đây.
Chàng cũng không biết mình đã gọi bao nhiêu tiếng, giọng đã trở nên khàn đặc thô ráp, nhưng chàng vẫn liều mạng dùng âm thanh lớn nhất để gọi nàng. Nếu nàng ở đây, vào lúc chàng còn chưa tìm được nàng, chàng hy vọng nàng có thể nghe được tiếng gọi của chàng, ít nhất sẽ không để cho nàng sợ hãi như vậy.
Ở giữa những tiếng chim kêu quỷ dị, loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tiểu tự của mình, Kỷ Du suýt nữa hoài nghi nàng đang nằm mơ.
Nàng vòng tay quanh hai đầu gối, dựa vào một cây to không ngừng co rúm lại, chân trái bị trẹo đau đớn khiến nàng không dám cử động, trên người trên đùi bị gai đâm vừa rát vừa đau, nhưng tất cả những thứ này đều không địch lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Từ lúc trời tối nàng đã khóc hai lần, đến lúc này hốc mắt vẫn còn ướt nhẹp. Trước khi trời tối, nàng còn liều mạng kéo lê cái chân bị thương đi trong rừng, trong lòng nghĩ đến lời Triệu Ninh nói, nghĩ mình nhất định có thể đi ra ngoài, nhưng mà mệt đến kiệt sức, vết thương ở chân càng ngày càng sưng to, nàng còn đang quay vòng trong khu rừng đáng ghét này thì trời đã tối sầm lại, tất cả sợ hãi và bất lực bị nàng cố hết sức đè nén đột ngột xông ra. Nàng không có lòng tin, thậm chí cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ này.
Tuy là mùa hè nhưng ban đêm trên núi lạnh vô cùng, nàng không đi được nữa, cũng không dám đi nữa, tìm một thân cây ngồi xuống dựa vào, vẫn luôn run cầm cập bởi vì vừa lạnh lại vừa sợ. Hiện nay đột nhiên nghe thấy tiếng gọi như có như không, trong nháy mắt, nàng cho là nàng quá sợ hãi, sợ đến mức đầu óc bị bệnh nên nghe lầm.
Sao chàng có thể tới chứ?
Chàng đi săn thú cùng Hoàng thượng, căn bản sẽ không biết nàng ở chỗ này, dì cũng không biết, mà Triệu Ninh… Có lẽ cũng không biết. Nàng bị người khác hãm hại, không có ai biết nàng ở chỗ này, vậy thì sao có thể tới tìm nàng?
Kỷ Du ôm đầu gối, chôn đầu giữa hai ch@n, ép buộc mình không nghe những tiếng chim kêu đáng sợ kia nữa. Nàng càng nghĩ như vậy, những âm thanh đó càng ra sức chui vào lỗ tai nàng, ầm ĩ khiến người nàng run rẩy, đầu cực kỳ đau đớn. Nhưng mà giữa những âm thanh hỗn tạp này, từng tiếng “Yểu Yểu” lại càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến giống như thật.
Kỷ Du che lỗ tai lại, trào phúng cười bản thân mình. Đã là lúc này rồi mà nàng còn nghĩ tới chàng, khi nàng bất lực, lại vẫn sẽ không khống chế nổi mà nhớ tới chàng, có lẽ trước đây nàng thật sự tin tưởng chàng.
Nàng không muốn để cho bản thân mình không có tiền đồ như vậy mà nghĩ đến chàng nữa, vì thế đỡ cây đứng dậy, từ từ xê dịch chân trái đang sưng đau. Nàng phải đi tiếp, còn ngồi như vậy, nàng sẽ càng ngày càng sợ hãi, ngay cả đầu óc cũng sẽ mơ mơ màng màng.
Mới dịch được hai bước, chân trái lập tức đau đến mức không động đậy được, nàng không thể không dừng lại nghỉ ngơi một lát, giơ tay lau sạch nước mắt vờn quanh hốc mắt, lại tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy phía trước có một đốm lửa nhỏ như ẩn như hiện, mà cùng lúc đó, từng tiếng “Yểu Yểu” dường như càng ngày càng gần.
Kỷ Du mơ màng dừng chân, ở trong bóng đêm nhìn theo phương hướng của ánh lửa kia, cho đến khi nhìn thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Trong tay người này cầm một cây đuốc sắp cháy hết, ánh lửa đã cực kỳ yếu ớt, nàng không nhìn rõ dáng vẻ người này, nhưng giọng nói hơi khàn càng ngày càng rõ ràng.
Kỷ Du ngơ ngác nhìn chỗ đó, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, khó chịu vô cùng, có chút ấm áp, lại có chút chua xót.
Dường như đột nhiên thấy được nàng, dáng người mơ hồ kia đột nhiên dừng lại.
Bỗng ánh lửa trước mắt vụt tắt, Kỷ Du đoán là cây đuốc đó đã bị đốt hết rồi.
Trước mắt nàng tối sầm, nhưng mà giây tiếp theo, nàng cảm giác được có người chạy nhanh về phía nàng, trong bóng đêm đen kịt ôm chặt nàng vào lồ ng ngực.


Bình luận

Truyện đang đọc