NUÔNG CHIỀU - THỜI TINH THẢO

Hướng Nguyệt Minh không ngờ Trình Trạm lại có thể thốt ra những lời lưu manh như vậy ở nơi đông người.

Cô không nói nên lời nhìn anh, mở to mắt: “Anh có thể đừng… vô liêm sỉ như vậy được không.”

Trình Trạm nhướng mi, hờ hững nhìn cô: “Anh nói sai sao?”

“…” Hướng Nguyệt Minh không thèm nói chuyện với người mặt dày này nữa: “Không sai.”

Cô tức giận nói: “Em tự làm, không cần anh nữa!”

Trình Trạm thấy cô cau mày, ánh mắt hiện lên ý cười.

Anh vô thức nhếch khóe môi lên, thấy cô chuẩn bị đeo găng tay, anh giơ tay kéo găng tay ni lông qua.

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Trình Trạm, anh làm gì vậy?”

Trình Trạm liếc cô, không lên tiếng.

Hướng Nguyệt Minh hừ nhẹ, chống cằm nhìn anh một lúc, cũng không lên tiếng châm chọc nữa.

Cô không bao giờ nói quá nhiều khi chiếm ưu thế. Nếu Trình Trạm sẵn sàng giúp đỡ, cô sẽ không gây khó khăn cho anh nữa.

Cứ hưởng thụ cho thật thỏa đáng.

Trình Trạm không giỏi bóc tôm, trước giờ chưa từng phục vụ ai. Lần trước cũng là vì Hướng Nguyệt Minh làm nũng trong lòng anh, mở miệng ra là anh trai. Anh chịu không nổi nên mới nửa đêm ngồi bóc tôm cho cô.

Nhưng tối hôm đó, anh đã đè Hướng Nguyệt Minh ra đòi cả vốn lẫn lãi của việc bóc vỏ tôm.

Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài của anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Trình Trạm, nếu một ngày nào đó anh phá sản—”

Trình Trạm ngẩng đầu nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh không sợ anh, tiếp tục nói: “Anh có thể đi làm người mẫu tay.”

“…”

Trình Trạm đem con tôm đã bóc sạch vỏ bón vào miệng cô, bình tĩnh hỏi: “Sau đó?”

Hướng Nguyệt Minh nuốt con tôm trong miệng một cách ngon lành “A” một cái: ” Làm gì còn sau nào nữa?”

“Tự tay lột tôm cho người khác?”

“…” Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ: “Đôi bàn tay anh có thể làm rất nhiều nghề.”

“Thật sao?”

Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Anh không có hứng thú.”

“Vậy anh có hứng thú với cái gì?”

Trình Trạm liếc nhìn cô, trầm giọng nói: “Em muốn anh phá sản?”

“?”

“Em không có ý đó.” Hướng Nguyệt Minh cũng không hề thấy bối rối, vừa thưởng thức đồ ăn vừa nói: “Em chỉ muốn cùng anh tán gẫu một chút thôi.”

“Ừ.”

Trình Trạm chậm rãi bóc tôm trên đ ĩa bỏ vào bát của cô, rút ​​khăn giấy ướt bên cạnh lau tay, nói: “Em…”

“Hả?”

Hướng Nguyệt Minh đang thưởng thức đồ ăn ngon, không hiểu lắm ý của anh: “Em cái gì?”

Trình Trạm: “…”

Anh liếc nhìn người đang chăm chú ăn, gõ đầu cô: “Không có gì, hôm nay em có đến công ty không?”

“Có, em chuẩn bị quay chương trình cho Tân Xuân.”

Trình Trạm nhướng mày: “Tại sao không chọn LR?”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh buồn cười nhìn anh: “Khi anh gửi tài nguyên cho em, anh có bao giờ nghĩ rằng nó sẽ không phù hợp không?”

Trên môi nở một nụ cười, cô từ tốn nói: “Nếu em chọn LR, anh có tin không, dân mạng sẽ lập tức tìm ra kim chủ đứng sau em là ai.”

Trình Trạm không trả lời, nhìn thẳng vào cô: “Kim chủ?”

“Không phải sao?”

Ánh mắt Hướng Nguyệt Minh lấp lánh nhìn anh: “Không thì là gì?”

“Em cảm thấy là gì thì chính là như vậy.” Trình Trạm không để ý sắc mặt của cô thay đổi, cũng không muốn cùng cô nói tiếp vấn đề rối rắm này: “Tân Xuân có điều kiện gì thêm sao?”

Hướng Nguyệt Minh rũ mắt xuống, trả lời: “Vâng.”

Trình Trạm ngẩng đầu nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày tới em phải tham gia một chương trình tạp kĩ văn nghệ, sẽ tương đối bận rộn.”

Trình Trạm hiểu ra: “Nếu có chuyện gì, cứ tìm Đinh Thuyên.”

“Vâng.”



Ăn xong, hai người không nắm tay nhau như những đôi tình nhân khác cùng nhau dạo chợ đêm hóng gió.

“Về nhà luôn à?”

“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh nhìn thoáng qua thời gian: “Em phải về để chạy bộ tầm nửa giờ nữa.”

Trình Trạm: “…”

Sau khi về đến nhà, Hướng Nguyệt Minh trở lại phòng, thay quần áo rồi đến phòng tập thể dục.

Minh Uyển có một phòng tập thể dục chuyên dụng, miễn là Trình Trạm không quá bận rộn đến nỗi mất ngủ, về cơ bản anh sẽ tập thể dục năm ngày một tuần. Tất nhiên cũng có đầy đủ thiết bị tập thể dục bên trong.

Trình Trạm cũng không ngăn cản, anh còn có chút việc phải làm, không rảnh đi cùng cô.

Khi anh kết thúc công việc, tắm rửa xong, Hướng Nguyệt Minh vẫn chưa trở về phòng.

Trình Trạm cúi đầu,nhìn thời gian.

Đã không còn sớm.

Anh đi đến phòng tập thể dục, vừa bước vào, bên trong có tiếng nhạc đinh tai nhức óc đang phát ra, Hướng Nguyệt Minh đổ mồ hôi đầm đìa nằm trên thảm tập yoga.

Tóc cô ướt một nửa, quần áo gần như ướt sũng, hai má đỏ bừng, một hồi vận động, làn da trắng nõn cũng ửng hồng.

Trình Trạm đến gần nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em ngủ rồi à?”

“…” Hướng Nguyệt Minh mở to hai mắt nhìn anh: “Cái gì?”

Trình Trạm: “Không buồn ngủ à?”

“Buồn ngủ.” Hướng Nguyệt Minh mệt mỏi nói: “Nhưng em đang mệt.”

Ánh mắt cô sáng quắc nhìn Trình Trạm, giơ tay: “Kéo em đi.”

Trình Trạm giúp cô một tay.

Ngay giây tiếp theo, Hướng Nguyệt Minh nhào vào vòng tay anh. Cô ướt đẫm mồ hôi, dụi dụi mặt vào bộ đồ ngủ sạch sẽ của anh.

Trình Trạm cau mày.

Hướng Nguyệt Minh tựa hồ là cố ý, giơ tay móc cổ anh, kiều mị nói: “Anh đã giúp là phải giúp cho đến cùng, bế em vào phòng tắm đi.”

Trình Trạm không nhúc nhích.

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt nhìn anh: “Được không?”

Đó là hành động năn nỉ, nhưng ngữ điệu không hề mang ý nghĩa cầu xin nào.

Trình Trạm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó bế cô lên.

Hướng Nguyệt Minh trông giống như một đứa trẻ đã đạt được mục đích, khóe môi cong lên. Cô dụi vào cổ anh, giả vờ nói: “Cảm ơn anh.”

Trình Trạm “ném” cô vào bồn tắm, thậm chí còn xả nước ấm giùm cô.

Hướng Nguyệt Minh thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh: “Lại đây cầm quần áo hộ em.” Cô vừa nói vừa giơ tay muốn cởi qu@n áo.

Nhìn thấy người đàn ông ở một bên không nhúc nhích, Hướng Nguyệt Minh vội vàng bổ sung: “Đêm nay không làm.”

Trình Trạm nheo mắt nhìn cô một lúc rồi quay người rời khỏi phòng tắm.

Anh không cầm quần áo hộ Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh cũng không quá quan tâm, gội đầu và tắm rửa sạch sẽ, cô kéo lấy khăn tắm trong phòng tắm rồi bọc người đi ra ngoài.

Trình Trạm có lẽ cũng vừa tắm lại, vì bộ đồ ngủ bị cô làm dơ đã được thay.

Nguyệt Minh liếc nhìn, cô lặng lẽ sấy khô tóc rồi đi ngủ.

Sau khi nằm trên giường, người bên cạnh vẫn không nhúc nhích.

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một lúc, chủ động lao vào lồ ng ngực anh, rõ ràng là cố gắng lấy lòng anh.

Trình Trạm nhìn cô, nhưng vẫn im lặng.

Hướng Nguyệt Minh nằm trên ngực anh, trợn tròn mắt: “Không phải, anh sao lại nhỏ mọn như vậy.”

Cô chọc chọc vào ngực Trình Trạm: “Không phải vừa chỉ là làm bẩn quần áo của anh sao? Trước kia anh xé quần áo của em bao nhiêu lần em cũng không so đo đâu.”

“…”

Trình Trạm vòng tay ôm cô vào lòng: “Những thứ này có thể so sánh với nhau sao?”

Hướng Nguyệt Minh không suy nghĩ, hợp tình hợp lý nói: “Tại sao không?”

Trình Trạm: “…”

Trong lúc nhất thời, anh đúng là cạn lời với cô.

Anh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Im lặng, ngủ đi.”

“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh li3m môi dưới, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Trình Trạm không trả lời, bàn tay đang ôm cô dần siết chặt hơn.

Một đêm ngon giấc.



Hướng Nguyệt Minh nói cô sẽ bắt đầu bận rộn, và cô thực sự rất bận rộn.

Cùng Tân Xuân ăn tối rồi bàn chuyện hợp tác, cuối cùng việc đại diện cũng đã được giải quyết.

Tân Xuân có yêu cầu khá cao đối với việc quay quảng cáo, vì vậy đã phải mất vài ngày Hướng Nguyệt Minh mới quay xong quay chụp xong.

Sau khi quay xong, mỗi ngày Hướng Nguyệt Minh đều phải chạy đến hai lớp học vũ đạo.

Buổi sáng ở lớp học diễn xuất, buổi chiều và buổi tối trong phòng tập nhảy.

Cô rất thích cuộc sống viên mãn như thế này, Hướng Nguyệt Minh có nền tảng tốt về khiêu vũ từ khi còn học tiểu học, nên lĩnh hội rất tốt.

Bàn chân và thắt lưng của cô trước đó đã bị thương, nhưng phần eo của cô được coi là tốt hơn, đôi chân của cô đã từng được bác sĩ kết luận là không thể nhảy được nữa.

Nhưng cô không muốn bỏ cuộc, tiếp tục luyện tập. Dần dần, cũng thành thói quen.

“Chị, chị có muốn nghỉ ngơi không?”

Tiểu Hi cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy cô đã tập cả buổi chiều không nghỉ ngơi.

“Năm phút nữa.”

“…Vâng.”

Năm phút sau, Hướng Nguyệt Minh nhận cốc nước từ Tiểu Hi: “Cảm ơn.”

Tiểu Hi nhìn cô: “Tối nay chị sẽ nhận được thông báo mới.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Hi quay đầu nhìn cô, rút ​​khăn tắm từ một bên đưa cho cô: “Chị lau người đi.”

Hướng Nguyệt Minh lau mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn cô nàng: “Chị có chút lo lắng.”

Tiểu Hi “A” một tiếng, nói: “Tại sao ạ?”

Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chị cũng không biết, chỉ là cảm thấy lo lắng thôi.”

Có thể là đã quá lâu rồi cô không tham gia cuộc thi khiêu vũ, cũng có thể là nguyên nhân khác. Hướng Nguyệt Minh có chút hồi hộp khó tả.

Sau khi thông báo, kể cả có sự hậu thuẫn của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh sẽ không đổi ý.

Cô hít một hơi thật sâu rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phòng nhảy ở khu nhà cao tầng của công ty, phòng tập rất rộng.

Được bao quanh bởi các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn, có thể thu vào tầm mắt hầu hết các công trình kiến ​​trúc của thành phố khi cúi đầu nhìn xuống.

Hướng Nguyệt Minh nằm sấp nhìn một lúc, chỉ cảm thấy mình đã thả lỏng rất nhiều.

“Tiếp tục.”

Tiểu Hi “A” một tiếng, ngạc nhiên nhìn cô: “Chị không nghỉ sao?”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Ghi hình sẽ vào ngày thứ ba sau khi có thông báo, không có thời gian để nghỉ ngơi.”

Tiếu Hi thở dài: “Mệt thật đấy.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, tiếp tục luyện tập.



Lúc bảy giờ, Hướng Nguyệt Minh thu dọn đồ đạc, định rời đi.

Sơ Hạ đến tìm cô, đưa cho cô một tài liệu.

“Đây là gì vậy ạ?”

Sơ Hạ hất cằm: “Danh sách dự thi vũ đạo đã chốt xong, đây là thông tin thí sinh mà chị tìm được cho em.”

Hướng Nguyệt Minh đã đọc tin tức trên Internet trước đó, có một vài người quen đã tham gia chương trình này.

Cô gật đầu: “Được, về nhà em sẽ xem.”

Sơ Hạ hiểu ý nhìn cô: “Chị muốn thông báo trước cho em.”

“Cái gì?”

“Vu San San cũng tham gia cuộc thi.”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nguyệt Minh, Sơ Hạ bất lực nói: “Cô ta và Tống Phi là bạn nhiều năm rồi.”

Hướng Nguyệt Minh: “Ồ.”

Cô nhẹ giọng nói: “Em hiểu rồi.”

Sơ Hạ “ừm” một tiếng, vỗ bả vai cô nói: “Cẩn thận một chút, trở về đi, buổi tối nhớ xem qua tài khoản weibo chính thức.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Khi cô về đến nhà thì đã đúng tám giờ.

Hướng Nguyệt Minh còn chưa kịp vào nhà, điện thoại bắt đầu rung.

Ban tổ chức của chương trình khiêu vũ đã gửi cho cô một tin nhắn, nói với cô rằng thông báo chính thức đã có.

Tên của chương trình rất đơn giản và thô sơ, được gọi là “Vũ Đạo Nhân Sinh”, tên quá thông thường.

Trước đó trên mạng đã có nhiều lần tiết lộ cho biết ai và ai sẽ tham gia chương trình tạp kỹ này.

Khi đến thời điểm công bố chính thức, nhiều người đã bị sốc.

Trong những tiết lộ trước đây, tên của Hướng Nguyệt Minh không bao giờ xuất hiện.

Thậm chí rất ít người biết rằng Hướng Nguyệt Minh có thể khiêu vũ. Kể từ khi chân cô bị thương, cô được nhận vào Học viện Điện ảnh để học diễn xuất, cô chưa bao giờ đề cập trước công chúng rằng mình nhảy giỏi.

Khi được giới truyền thông hỏi, Hướng Nguyệt Minh luôn nói rằng cô đã được học một thời gian. Cô không nổi tiếng, giới truyền thông cũng không đào quá sâu.

Mọi người đương nhiên nghĩ rằng cô cũng như hầu hết mọi người, coi khiêu vũ là một sở trường chứ không phải công việc chính.

Vì vậy, ngay khi tin tức trên tài khoản weibo chính thức được đưa ra, ngoại trừ fans mừng cho nghệ sĩ của họ, thì chính cư dân mạng cũng tò mò về việc Hướng Nguyệt Minh sẽ tham gia chương trình này.

【 Đợi đã, tại sao Hướng Nguyệt Minh muốn tham gia chương trình tạp kỹ này? 】

【 Sau khi xem xét, những thí sinh khác đều tốt nghiệp học viện khiêu vũ hoặc đã từng tham gia một cuộc thi khiêu vũ trước đó, Hướng Nguyệt Minh làm thế nào mà vào được? 】

【 Aaaaaaaaaaaaaaaaaa tôi có thể thấy tiên nữ khiêu vũ lúc còn sống sao.】

【… Có ai thấy quen quen không? Chị này từng đoạt giải quán quân trong cuộc thi khiêu vũ quốc tế, năm đó chắc chị ấy mười sáu tuổi rồi nhỉ? 】

【??? 】

Ngoài cư dân mạng, nhiều bạn bè trong giới cũng gửi tin nhắn cho Hướng Nguyệt Minh.

Có lẽ cũng đang thắc mắc tại sao cô lại muốn tham gia các chương trình tạp kĩ về khiêu vũ.

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn các bình luận, không biết trả lời mọi người như thế nào, vì vậy cô không trả lời.

Cô vừa mở cửa vào nhà, đang nhìn điện thoại, nên không phát hiện trong phòng khách có người.

Hướng Nguyệt Minh thay giày, kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình đến ghế sô pha.

Đi được vài bước, Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh.

Hai người nhìn nhau.

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Anh về nhà lúc nào vậy?”

Trình Trạm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nửa giờ trước.”

“Ồ.”

Hướng Nguyệt Minh ngồi phịch xuống sô pha, ném điện thoại sang một bên: “Mệt quá.”

Vừa nói, cô vừa đặt chân lên đùi Trình Trạm.

Trình Trạm: “…”

Anh cụp mắt xuống, biết ý của cô.

Anh bất đắc dĩ bóp bắp chân cho cô thả lỏng, ôn tồn nói: “Mệt thì đừng tham gia.”

“Không được.”

Hướng Nguyệt Minh không muốn nói: “Tiền vi phạm hợp đồng quá cao, em không ứng phó nổi.”

Trình Trạm bóp mạnh bắp chân của cô: “Nghe nói tiết mục múa của em sẽ có hai người hợp tác biểu diễn chung.”

“?”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh nhướng mày cười, nhìn anh với đôi mắt lấp lánh: “Sao vậy, Trình tổng ghen sao?”

Trình Trạm đẩy chân cô ra: “Anh ăn mặn.”

Hướng Nguyệt Minh nói không chút suy nghĩ: “Vậy anh sẽ không bị bệnh thận sao?”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc