NUÔNG CHIỀU - THỜI TINH THẢO

Trong lúc nhất thời, nhóm người giằng co mãi không xong.

Thực ra, cũng không thể nói Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh đã thể hiện không tốt. Hai người họ đều nhát gan, nhưng họ có đầu óc thông minh và có vận may bẩm sinh.

Khi cả hai đột nhập vào một căn phòng, họ đi tìm ra manh mối và tìm ra điểm mấu chốt.

Những vị khách mời khác tuy quen thuộc kịch bản, nhưng việc có hai khách mời mới gia nhập lại có thêm những ý tưởng mới.

Cho nên hai người đều tự nói mình không xứng, nhóm khách mời cũ muốn cười nhưng lại không dám.

“Hai người thực sự xứng đáng mà.”

Một vị khách cười nói: “Cấp độ cuối cùng không đáng sợ như tưởng tượng đâu.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh không nghĩ nói: “Vậy thì mọi người đi trước đi.”

Nhìn vào ánh mắt của các vị tiền bối kia, Hướng Nguyệt Minh hợp tình hợp lý nói: “Mọi người không thấy sợ, vậy mọi người đi trước đi.”

Thẩm Mộ Tình phụ họa: “Đúng đúng.”

Mọi người: “…”

Sau một hồi bế tắc, có người đề nghị chơi đoán số, ai thua thì đi.

Hướng Nguyệt Minh im lặng, nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại muốn giao vận mệnh của mình vào trò chơi trẻ con như đoán số?”

Thẩm Mộ Tình: “Số phận nằm trong tay của chính mình mà.”

Fans trong phòng phát sóng trực tiếp dở khóc dở cười trước những lập luận có cơ sở của họ. Hai người này tự nhiên mang theo hào quang, khiến người ta muốn mắng lại không nỡ mắng, chỉ có thể chiều theo.

Nếu đó là một nghệ sĩ khác, thì đã dấy lên cơn bão phản đối từ lâu. Nhưng Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh thì không bị như vậy, mọi người đều cho rằng điều này khá thú vị.

Cuối cùng, dưới sự nài nỉ của các diễn viên khác, Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh đành phải cùng lúc đột nhập vào căn phòng cuối cùng.

Khi bước ra, Hướng Nguyệt Minh đổ mồ hôi hột đầy trán, không nói quá khi hình dung đó là cuộc sinh tồn.

Hai người bị dọa đến không đứng vững, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển.

Những vị khách khác nhìn theo, mỉm cười an ủi: “Hai người cảm thấy thế nào?”

Thẩm Mộ Tình ngước nhìn những vị khách mời, xúc động nói: “Số tiền này thực sự khó kiếm thật.”

Khách mời: “…Cô biết vậy là tốt, nhưng vẫn đang phát sóng trực tiếp đấy, chúng ta hãy nói lời tạm biệt với mọi người nào, tập này đã kết thúc tại đây.”

Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh đành phải đứng dậy, cả nhóm cúi đầu trước ống kính, đồng thanh nói: “Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại.”



Sau khi kết thúc, Thẩm Mộ Tình, Hướng Nguyệt Minh và những người khác cùng nhau đi ăn tối theo lời mời của ban tổ chức.

Ăn tối xong, hai người không nán lại lâu mà quay trở về luôn.

“Gần đây em không tham gia đoàn phim nào à?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Thời gian gần đây em chỉ quay Cuộc sống Chậm Nhiệt thôi.”

Thẩm Mộ Tình gật đầu, cười nói: “Chị rất hóng để xem nha, bộ phim của đạo diễn Du cũng sắp kết thúc rồi đúng không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, thấp giọng nói: “Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể cuối năm phim sẽ phát sóng ạ.”

Dù sao cũng là phim về trường học, không cần trì hoãn quá nhiều thời gian. Gần mấy tháng rồi, chưa kể sẽ có người giúp, lên lịch trước cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Mộ Tình mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chị rất mong đợi.”

Thẩm Mộ Tình ngừng lại, nhìn Hướng Nguyệt Minh và nói: “Chị còn có nghe được một tin đồn.”

“Dạ?”

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn cô ấy: “Tin gì ạ?”

“Bộ phim kế tiếp mà em nhận về máy bay, em đã liên hệ lại với đạo diễn Từ về kịch bản phim chưa?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩn ra, sửng sốt nói: “Đã lâu lắm rồi em không liên lạc với thầy ấy, nhưng em đã đọc kịch bản của thầy ấy.”

Thẩm Mộ Tình dự phòng trước, thấp giọng nói: “Lâm Ưu Viện cũng muốn giành vai này, nên em chú ý chút nhé.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Vâng.”

“Em cảm giác bộ phim sẽ khai máy nhanh thôi.” cô nói.

Thẩm Mộ Tình gật đầu: “Bộ phim sẽ rất nổi tiếng đấy, nhưng khả năng sẽ có nhiều ý kiến trái chiều.” 

“Em biết.”

Hầu hết các bộ phim nói về lịch sử đều như vậy.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh không thể chỉ theo đuổi lưu lượng truy cập, cô cũng muốn có danh tiếng, nhưng cô chỉ muốn đi lên bằng chính thực lực của mình.

Mặc dù thực lực của cô có thể chưa đủ mạnh, nhưng chỉ cần rèn luyện ngày ngày là được.

Thẩm Mộ Tình vỗ vai cô, cười nói: “Khá tốt, nhưng đừng để bản thân quá mệt mỏi. Lát nữa Trình Trạm sẽ đến đón em chứ?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Thẩm Mộ Tình nhướng mày, nghiến răng nói: “Vậy thì tốt, chị đi tính sổ với cậu ta.”

Hướng Nguyệt Minh bật cười, biết những gì cô ấy tính làm gì.

Cô cười hỏi: “Vậy em có nên tính sổ với ông chủ Khương không?”

Thẩm Mộ Tình: “…”

Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Thanh nghẹn giọng nói: “Quên đi, lần này chị sẽ tha cho Trình Trạm đi.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh là một người rất dễ thay đổi tính cách mỗi người, không phải là đi ôm đùi mà đơn giản là cô có năng khiếu.

Khi ở cùng Nhan Thu Chỉ, cô sẽ trầm lặng hơn một chút, nhưng khi ở bên Thẩm Mộ Tình, hai người lại có chung rất nhiều mưu đồ. Trước mặt Trình Trạm, cô sẽ là một tiên nữ mỏng manh không thể gánh vác nổi những gánh nặng, bình thường còn vừa làm việc, vừa làm nũng.

Bởi vì cô biết phương pháp đó sẽ hiệu quả với Trình Trạm.

Nói cô có tâm cơ cũng đúng, hay nói như nào cũng được. Nhưng cô cũng là một người chu đáo và rõ ràng.



Hai người và trợ lý cùng xuống máy bay, tay xách hành lý đi ra ngoài, vừa ra khỏi máy bay, họ liền thấy hai người đàn ông đứng đợi cách đó không xa.

Trời đã khuya, hai người đến gần như cùng một lúc.

Khương Thần đến sớm hơn hai phút, khi anh nhìn thấy Trình Trạm, anh ngước mắt lên hỏi: “Tại sao cậu nói với Hướng Nguyệt Minh là có nguy hiểm cứ việc để Thẩm Mộ Tình đi trước?”

Trình Trạm liếc Khương Thần một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi nói sai sao?”

Khương Thần: “…”

Khương Thần: “Cậu nghĩ sao?”

Trình Trạm nghịch điện thoại, nói một cách thờ ơ: “Thẩm Mộ Tình có lá gan rất lớn, cậu không biết sao?”

“…”

Trong lúc nhất thời, Khương Thần suýt thì bị anh thuyết phục.

Thẩm Mộ Tình rất to gan, nhưng cô ấy chỉ như vậy ở trước mặt bọn họ thôi. Còn khi đối mặt với những điều khủng khiếp và đáng sợ kia, cô nào dám to gan lớn mật như vậy.

Thấy Trình Trạm không ngượng ngùng chút nào, Khương Thần nhất thời không biết nên nói gì mới phải: “Nếu như cô ấy tìm cậu tính sổ, tôi sẽ không giúp đâu.”

Trình Trạm cũng dành thời gian để xem buổi phát sóng trực tiếp chương trình tạp kỹ của Hướng Nguyệt Minh, nên anh phần nào cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở đó.

Anh khẽ hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Chắc là cậu cũng không cần giúp đâu nhỉ?”

Khương Thần: “…”

Anh im lặng, nhìn sang bên kia: “Chắc họ sắp ra rồi.”

Trình Trạm  nhìn thẳng vào mắt anh: “Thẩm Mộ Tình sẽ không dám tính sổ với tôi.”

“Có qua có lại.” anh nói.

Khương Thần nghĩ một hồi, anh cảm thấy Trình Trạm nói cũng khá có lý. Hơn nữa, Thẩm Mộ Tình thực sự không dám khiêu khích anh.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Mộ Tình đã rất rụt rè khi ở trước mặt Trình Trạm và Trần Lục Nam, chỉ có đối với anh ấy là cô ấy mới có thể leo lên đầu mà ngồi.

Hai người đang trò chuyện thì bọn họ vừa lúc bước ra.

Không thể giải thích được, họ đồng loạt tiến về phía trước.

Thẩm Mộ Tình và Hướng Nguyệt Minh nhìn, đột nhiên buồn cười.

“Em có thấy họ rất buồn cười không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Có ạ.”

Thẩm Mộ Tình cong môi nhìn Trình Trạm: “Trình tổng, bây giờ cậu là thê nô à?”

Trình Trạm lạnh lùng nhìn cô: “Tinh thần còn khá tốt nhỉ?”

Thẩm Mộ Tình: “…”

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, trừng mắt nhìn Trình Trạm: “Được rồi, không quấy rầy đôi tình nhân này nữa, chị và Khương Thần  đi trước đây, gặp lại sau nhé.”

Hướng Nguyệt Minh cười gật đầu: “Vâng.”

“Chị nhớ chú ý an toàn.” cô nói.

“Em cũng vậy.”

Hai người một trước một sau mà dời đi.

Hướng Nguyệt Minh nhìn ghế lái xe bên cạnh, khóe môi nhếch lên: “Anh lái xe à?”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, thắt dây an toàn cho cô: “Không muốn anh lái xe sao?”

Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu cười: “Không có.”

Cô  kéo đai an toàn, cười nói: “Anh lái xe, em không ôm được anh.”

Trình Trạm dừng động tác lại, nhìn cô đầy ẩn ý: “Được, về đến nhà anh sẽ để em ôm.”

“…” Hướng Nguyệt Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia ý cười: “Anh đừng suy diễn vớ vẩn.”

Trình Trạm cười nhạt: “Nghe hiểu được là được.”

Hướng Nguyệt Minh lườm anh, bày ra bộ dáng hung dữ, nhưng không có dấu hiệu tức giận nào, tất cả đều như làm nũng.

Trình Trạm xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Có mệt không?”

“Em vẫn ổn.”

Hướng Nguyệt Minh ngáp: “Em và chị Tình Tình ngủ trên máy bay được một lúc rồi.”

Trình Trạm gật đầu: “Nếu buồn ngủ, em có thể thêm ngủ một lúc.”

“Em không buồn ngủ.” Hướng Nguyệt Minh xoa mí mắt nói: “Em muốn nói chuyện với anh.”

Trình Trạm mỉm cười đồng ý: “Được.”

Những gì Hướng Nguyệt Minh nói về cơ bản là những vấn đề vụn vặt.

Có những chuyện xảy ra trong vài ngày tiếp theo của chương trình Cuộc Sống Chậm Nhiệt, và cũng có những chuyện trong chương trình vừa rồi.

Mặc dù Trình Trạm không nói nhiều, nhưng anh rất nghiêm túc lắng nghe. Thỉnh thoảng, anh sẽ hỏi cô vài câu, hỏi cô có mệt không, có bị thương khi làm việc không, có hòa đồng với những vị khách mời khác không.

Hướng Nguyệt Minh trả lời từng câu một.

Trình Trạm không thể tham gia vào tất cả công việc của cô, nhưng khi nghe cô nói chuyện, anh có cảm giác như mình cũng tham dự vào đó.

Anh cảm thấy rất vui.

Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua.

Mãi đến khi tới cửa nhà, Hướng Nguyệt Minh mới sực tỉnh: “Sao nhanh như vậy?”

Trình Trạm xuống xe, xách hành lý hộ cô: “Có gì đâu.”

Anh nói: “Ban đêm ít xe hơn mà.”

Hướng Nguyệt Minh “à” một tiếng rồi theo anh vào nhà.

“Em có muốn ăn gì không?”

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Em không đói lắm, tối nay ban tổ chức đã mời cơm rồi.”

“Em ăn những gì?”

“Thịt nướng ạ.” Hướng Nguyệt Minh nói: “Em ăn nhiều lắm, không thể lại ăn khuya với anh nữa đâu.”

Trình Trạm bật cười, xoa đầu cô: “Đi tắm đi.”

Hướng Nguyệt Minh đứng yên không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu nhìn Trình Trạm, giang hai tay ra: “Anh không định ôm em sao?”

Trình Trạm dừng lại, ôm cô vào lòng.

Hướng Nguyệt Minh đắc thắng cong môi, dụi đầu vào cổ anh, nũng nịu nói: “Em không muốn đi nữa.”

“Hửm?”

Trình Trạm nhướng mày: “Thì sao?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu hôn lên má anh: “Anh bế em đi.”

Trình Trạm cảm nhận được cảm giác nóng bỏng nơi gò má, Tanh cười nói: “Chỉ như vậy?”

Đối diện với ánh mắt híp lại đầy ẩn ý của anh, mặt Hướng Nguyệt Minh không tự chủ mà nóng lên, cô nhón chân hôn lên môi anh rồi nhanh chóng lùi lại, thúc giục: “Mau lên, người em bẩn quá, em muốn tắm.”

Trình Trạm mỉm cười, không quan tâm đ ến thời gian.

Anh bế Hướng Nguyệt Minh lên tầng, đi thẳng vào phòng tắm, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn anh lấy quần áo cho em không?”

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, hơi ngạc nhiên vì sao đột nhiên anh lại ân cần như vậy.

“Được thôi.”

Trình Trạm gật đầu rồi đi ra ngoài để lấy cho cô một bộ đồ ngủ. Đưa đồ xong, anh cũng không thèm ra ngoài.

Hướng Nguyệt Minh tẩy trang xong thì quay sang nhìn Trình Trạm: “Sao anh không ra ngoài đi?”

Trình Trạm nhướng mày, dựa vào tường nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, lười biếng cười: “Có muốn anh tắm cho em không?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, mặt đỏ bừng ngay lập tức.

Cô mím môi dưới, lắp bắp nói: “À…thật ra thì em không cần đâu.”

“Em chắc chứ?” Trình Trạm đến gần cô, cúi đầu nhìn cô: “Anh cảm thấy em muốn mà.”

Hướng Nguyệt Minh không có cơ hội từ chối.

Thậm chí cô còn nghĩ, tối nay Trình Trạm sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, vậy cô cứ hưởng thụ đi.

Cô ngẩng đầu yên lặng nhìn anh: “Được thôi.”

Trình Trạm cúi đầu, nhéo cằm cô mà hôn xuống.

Hai người đã lâu không gặp, men say trong người kìm nén trong người bấy lâu nay đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Không lâu sau trong phòng tắm tràn ngập sương mù, lan rộng mọi ngóc ngách.

Ngoài tiếng nước chảy còn có tiếng rên nhẹ của một người phụ nữ khiến người ta nghe mà đỏ mặt.

Nước trong bồn tràn ra ngoài khiến sàn nhà ướt sũng.

Hướng Nguyệt Minh bám chặt vào vai người đàn ông, ánh mắt mê ly, đắm chìm trong tình yêu mà anh trao.



Lăn lộn trong phòng tắm một lúc lâu, đến khi cô không còn sức để làm nũng nữa Trình Trạm mới bế cô ra ngoài.

Hướng Nguyệt Minh cho rằng đã kết thúc.

Nhưng cô lại không ngờ, từ nãy làm trong phòng tắm đối với Trình Trạm dường như chỉ là món khai vị.

Thời điểm thực sự kết thúc là khi Hướng Nguyệt Minh cạn kiệt sức lực nằm liệt trên giường, trên trán và cơ thể đổ một ít mồ hôi, người lại nhớp nháp khó chịu.

Cô không thoải mái mà cọ quậy, Trình Trạm đành bế cô vào phòng tắm để tắm rửa một lần nữa, còn thuận tay thay ga trải giường.

Hướng Nguyệt Minh để mặc cho anh hành hạ, không còn sức để mắng anh nữa.

Cô lại được ôm lên giường một lần nữa, vừa đặt lưng lên giường liền ngủ thiếp đi. Cô không biết liệu nửa đêm Trình Trạm còn lăn lộn nữa không.



Sáng hôm sau, Hướng Nguyệt Minh vẫn đang ngủ thì cảm giác có ai đó hôn lên môi mình.

Cô mơ ngủ trở mình, lẩm bẩm: “Anh làm gì vậy?”

Trình Trạm bật cười, trầm giọng nói: “Anh có hẹn với một người, buổi chiều anh sẽ trở về.”

Anh đắp chăn cho Hướng Nguyệt Minh, thấp giọng nói: “Dậy nhớ ăn cơm đấy.”

“Vâng.”

Giọng nói Hướng Nguyệt Minh khàn đục: “Em biết rồi, anh mau đi đi.”

Thấy cô như vậy, Trình Trạm biết ý tứ của cô.

Anh nhéo má cô, nhỏ giọng nói: “Buổi trưa anh sẽ gọi dì Hứa đến.”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh lại phớt lờ Trình Trạm, ôm chăn ngủ tiếp.

Đến khi cô tỉnh dậy lần nữa thì đã gần mười hai giờ trưa.

Hướng Nguyệt Minh cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện… quá khó. Eo đau chân run, thậm chí còn mệt mỏi hơn so với khi cô diễn cảnh leo dây thép.

Cô nằm trên giường khẽ thở dài.

Trình Trạm thực sự không phải là người mà.

Ăn trưa xong, Hướng Nguyệt Minh ở nhà đọc kịch bản, không thèm quan tâm Trình Trạm đang làm gì ở bên ngoài.

Cô lập kế hoạch cho riêng mình, bây giờ đã là mùa thu, sau khi quay bộ phim của đạo diễn Từ cũng là gần đến giao thừa.

Chắc đến cuối năm cũng không thể kịp hoàn thành bộ phim.

Hướng Nguyệt Minh nhéo ấn đường, cảm thấy hơi mệt, nhưng cô vẫn thích được như vậy.

Cô thích cuộc sống này.

Khi Trình Trạm về đến nhà, Hướng Nguyệt Minh đang nửa nằm trên ghế sofa viết kế hoạch.

Anh liếc nhìn, nhướng mày hỏi: “Lịch làm việc của em kín như vậy sao?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhìn anh: “Có vấn đề gì ạ?”

Trình Trạm trầm mặc, không nói nữa: “Không có gì, em cũng đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, thỉnh thoảng cứ thả lỏng một chút.”

“Tuân lệnh.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Em còn trẻ nên phải cố gắng làm việc chăm chỉ, nếu không sau này em sẽ không còn thời gian để chăm chỉ đâu.”

Trình Trạm liếc nhìn kế hoạch của cô một lần nữa, “hừm” một cách rõ ràng.

“Em ngủ trưa chưa?”

Hướng Nguyệt Minh: “…Em mới dậy từ hai giờ trước.”

Trình Trạm mỉm cười, kéo cô đứng dậy: “Vậy thì ngủ với anh.”

Cuối tuần, Trình Trạm hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi.

Hướng Nguyệt Minh nghĩ đến việc anh phải dậy sớm vào buổi sáng để ra ngoài làm việc, nên bất đắc dĩ cùng anh trở về phòng.

“Anh đi bàn công việc ở đâu vậy?”

“Sân golf.”

“Hả?”

Trình Trạm vén sợi tóc trên mặt cô ra sau, cúi đầu hôn cô nói: “Đối tác thích chơi golf, anh phải ở đó cả buổi sáng.”

Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm câu nào nữa.

“Em sẽ không.”

Trình Trạm ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Em muốn học sao?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Vừa muốn vừa không, nhưng nếu có thể thì không phải rất tuyệt sao?”

“Ừm.” Trình Trạm gật đầu, “Lần sau anh dẫn em đi.”

“Vâng.”



Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Hướng Nguyệt Minh lại bước vào giai đoạn bận rộn.

Ghi hình tạp kỹ, quảng cáo thương mại các loại, chân chạy tứ phía không chạm đất.

Quay chương trình tạp kỹ được một nửa, đạo diễn Từ lại chuẩn bị khai máy, Hướng Nguyệt Minh lại vội vã tham gia vào đoàn.

Vào ngày thông báo chính thức, không ít người tỏ ra khiếp sợ.

Trong trí nhớ của họ, cô đang bận ghi hình cho một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, còn lâu mới có thời gian đóng phim của đạo diễn Từ.

Chỉ trong một khoảnh khắc đã có rất nhiều tranh cãi trên mạng.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh không chú ý nhiều đến điều này, ngay cả công ty cũng không phản hồi.

Việc cô có thể đóng phim này hay không không có ảnh hưởng từ bên ngoài. Điều quan trọng nhất là nhìn vào khả năng của chính mình.

Đương nhiên, cũng có người nói cô không đủ tư cách để đóng chung với Hạ Thừa.

Hướng Nguyệt Minh không phản hồi bất cừ lời nào cả.

Cô đã bước vào giai đoạn bận rộn nhất, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi để ghi hình vài lần cho chương trình Cuộc Sống Chậm Nhiệt, thời gian còn lại cô đều dành cho đoàn phim.

Trước khi quay mỗi cảnh, cô đều nghiền ngẫm rất kĩ, cố gắng để có thể thể hiện khía cạnh tốt nhất của mình.

Thậm chí, với sự giúp đỡ của Trình Trạm, cô cũng biết điều khiển vài động tác đơn giản khi lái trực thăng.

Tuy rằng không đến mức thật sự có thể lái thành thạo, nhưng về cơ bản, chuyện lái trực thăng đã không còn là vấn đề lớn với cô.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy cô gầy đi trông thấy, thỉnh thoảng Trình Trạm sẽ đến thăm phim trường, nhìn thấy bọng mắt cô đen như gấu trúc.

Hướng Nguyệt Minh cũng không muốn giảm cân nhiều như vậy, nhưng dù có ăn nhiều cỡ nào, cân nặng cô vẫn theo xu hướng giảm xuống.

Dần dần, những cuộc tranh cãi trên mạng ít đi nhiều.

Một tháng sau khi quay bộ phim truyền hình, blog chính thức của chương trình đã đăng một đoạn giới thiệu.

Ngay sau khi clip này xuất hiện, ấn tượng của nhiều người về Hướng Nguyệt Minh đã bị đảo lộn.

Hạ Thừa vẫn là diễn viên ổn định như vậy, kỹ năng diễn xuất không có vấn đề gì, hơn nữa ngoại hình của anh cũng phù hợp với vai nam chính trầm tĩnh.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh lại khá bất đồng.

Trong ấn tượng của mọi người, cô là tiên nữ, một bình hoa di động. Nhưng những gì được diễn trong phim lại khác xa so với những gì mọi người dự đoán.

Cô mặc đồng phục cơ trưởng, vừa ngầu lại xinh đẹp.

Khi đối diện với máy ảnh, ánh mắt có chút kiên định và sắc bén, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

Phần “giết người” nhất là đoạn clip cô lái máy bay.

Cô tự tin nở nụ cười trước ống kính, máy bay cất cánh trên đường băng và lao thẳng lên bầu trời

Ở đoạn đầu, clip dừng lại ở cảnh cô cười tự tin, cư dân mạng bày tỏ muốn xem tiếp sao lại dừng ở đây.

【Chết rồi, chết mất! Tôi đã bị chết chìm trong vẻ đẹp của Hướng Nguyệt Minh. 】

【Vãi! Người phụ nữ này ngầu như vậy sao? 】

【Mẹ kiếp! Ai nói Hướng Nguyệt Minh không phù hợp với phim truyền hình! Lại chẳng phù hợp quá đi. 】

【Hướng Nguyệt Minh thực sự làm tôi ngạc nhiên không ít đấy. 】

【Tôi rút lại những gì tôi đã nói trước đó Hướng Nguyệt Minh không phù hợp, tôi thực sự đang tự tát vào mặt mình. 】

【Ai nói Hướng Nguyệt Minh không có kỹ năng diễn xuất? 】

【A a a a a Tuyệt cà là vời! 】



Đột nhiên, những lời khen ngợi trên mạng nổ ra như du kích.

Dù chỉ là một cảnh quay ngắn ngủi mấy chục giây nhưng vẫn khiến mọi người phát cuồng.

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào các bình luận trên mạng và thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết mình đã cố gắng hết sức, nhưng cô cũng sợ dù cố gắng hết sức cũng không làm hài lòng tất cả mọi người.

Nhưng nhìn vào tình hình bây giờ, có vẻ phát triển khá tốt.

Trong khi xem, Hạ Thừa đi về phía cô.

“Thế nào rồi?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Cám ơn anh Hạ.”

Hạ Thừa cười: “Là em tự nỗ lực đấy.”

Anh nâng cằm, chỉ tay nói: “Em xứng đáng mà.”

Anh nghiêng đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh, dừng một chút nói: “Đương nhiên, em cũng không cần căng thẳng như vậy, thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng bản thân một chút.”

Hướng Nguyệt Minh cười, gật đầu và nói: “Được, cảm ơn anh Hạ.”

Thành thật mà nói, Hạ Thừa đã giúp cô rất nhiều trong bộ phim này.

Nội tâm Hướng Nguyệt Minh giống như một tấm gương sáng, rất rõ ràng.

Đương nhiên, sau khi tiếp xúc, cô cũng cảm thấy Hạ Thừa so với tưởng tượng của cô còn thú vị hơn một chút, khác xa so với những gì cô tiếp xúc trước đây.

Không phải là kiểu ý tứ này, nhưng những người đạt được vị trí này không phải là dễ dàng.

Hạ Thừa gật đầu, lật một trang bên kịch bản nói: “Hãy diễn cho tốt.”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh không từ chối, diễn xuất với Hạ Thừa có thể khiến cô tiến bộ rất nhiều, cô phải nắm thật chặt cơ hội béo bở này.

Hai người nói chuyện một hồi, Hạ Thừa nhìn xung quanh và nói: “Hình như lâu lắm rồi Trình tổng không có đến đây.”

Hướng Nguyệt Minh cúi đầu ghi chép, thản nhiên nói: “Vâng, anh ấy đang bận đi công tác.”

Công ty bên nước ngoài xảy ra vấn đề gì đó, Trình Trạm đã ở đó gần mười ngày.

Trước đây, chủ nhật nào anh cũng đến xem cô, thỉnh thoảng anh sẽ đến vào buổi tối các ngày trong tuần.

Hạ Thừa mỉm cười, nhìn cô và nói: “Em và Trình Trạm, hai người có kế hoạch gì không?”

Hướng Nguyệt Minh không hiểu, vừa viết vừa hỏi: “Kế hoạch gì ạ?”

Hạ Thừa: “…Em thực sự không đọc Weibo hay sao?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, sau đó nhìn anh, cười nói: “Gần đây đúng là tôi không có xem.”

Cô có rất nhiều lời thoại phải học thuộc, cũng không đủ kinh nghiệm. Ngoài ra, Hướng Nguyệt Minh đã không đăng gì trên Weibo khi cô bị mắng quá nhiều trong buổi công bố chính thức của chương trình.

Cô không ngốc mà lại lên Weibo mà xem người khác mắng mình.

Hạ Thừa dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói: “Em thật là có tấm lòng bao dung.”

Hướng Nguyệt Minh: “Gần đây có chuyện gì quan trọng trên mạng sao?”

Hạ Thừa: “Cũng không hẳn, chỉ là mọi người nói em và Trình tổng thân thiết hơn mà thôi.”

“A?”

Người trong cuộc sửng sốt: “Ai truyền ra vậy?”

“Trên mạng lan truyền, mà rất bài bản nhé.”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Lúc trước phát sóng Cuộc Sống Chậm Nhiệt ai cũng nói vậy hết, thầy cứ yên tâm đi.”

Khi tập đầu tiên của “Cuộc Sống Chậm Nhiệt” được phát sóng, cảnh Trình Trạm xuất hiện cũng được biên tập vào, cuộc đối thoại giữa hai người cũng bất ngờ xuất hiện.

Nhiều cư dân mạng xem tập đầu tiên dần dần tin tưởng vào tình yêu đích thực giữa hai người, cũng cảm thấy bọn họ không phải đang diễn kịch, cũng không cần phải diễn kịch xa như vậy.

Sau đó, một số người bắt đầu nói Trình Trạm  đã xác định ở bên cô cả đời và sẽ không bao giờ rời xa cô, ngay cả khi gia đình anh không cho phép, Trình Trạm vẫn sẽ ở bên cô.

Nói chung là đủ loại tin đồn lộn xộn.

Nếu Hướng Nguyệt Minh không phải là người có liên quan, cô sẽ gần như tin vào điều đó.

Hạ Thừa dừng một chút, cười gật đầu: “Được.”

Anh ta nói: “Đừng quá để tâm vào mấy chuyện như vậy.”

Hướng Nguyệt Minh không hiểu ý của anh, tiếp tục đọc kịch bản: “Anh Hạ, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

Hạ Thừa: “Được.”



Sau khi gia nhập đoàn làm phim, thời gian trôi qua nhanh hơn Hướng Nguyệt Minh tưởng tượng.

Sau khi ghi hình cho chương trình Cuộc Sống Chậm Nhiệt, cô toàn tâm toàn ý cho chương trình, ngoại trừ công việc phải tham gia, Hướng Nguyệt Minh về cơ bản chưa bao giờ rời đi.

Thậm chí, cô chưa từng về nhà.

Khi Trình Trạm trở về sau chuyến công tác, anh đã đến phim trường ngay lập tức.

Hướng Nguyệt Minh đôi khi cảm thấy có lỗi với Trình Trạm, nhưng khi cô bận, cô còn bận hơn cả Trình Trạm.

Hôm nay, Trình Trạm lại xuất hiện ở phim trường.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, ánh mắt sáng lên, lon ton chạy tới: “Sao anh lại tới đây?”

Trình Trạm cúi đầu nhìn cô, lau bụi trên má cô, thấp giọng nói: “Vừa vặn có việc ở gần đây nên đến gặp em.”

Hướng Nguyệt Minh “a” một tiếng, chớp mắt nói: “Anh đang nói về chuyện ở sân bay phải không?”

Trình Trạm: “…”

Anh dở khóc dở cười nhéo nhéo má cô: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh lại sắp đi công tác à?”

Trình Trạm gật đầu: “Cuối năm anh sẽ bận rộn.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu ra, mỉm cười: “Lần này sẽ đi bao lâu?”

“Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Sao lâu như vậy?”

Trình Trạm gật đầu.

Hướng Nguyệt Minh tính toán thời gian, yên lặng nói: “Được, vậy chúng ta hẳn là không thể cùng nhau đón giao thừa rồi.”

Trình Trạm nhìn cô: “Ngày đầu năm không có ngày nghỉ sao?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Đạo diễn Từ nói sẽ không có nghỉ lễ, cố gắng quay xong càng sớm càng tốt.”

Trình Trạm không nói gì.

Anh xoa đầu Hướng Nguyệt Minh, nhỏ giọng nói: “Đừng lo, có thời gian anh sẽ về.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày cười cười, nhìn anh: “Không cần, anh cứ làm việc của anh đi, quay xong bộ phim này là em có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

Trình Trạm không hoàn toàn tin lời cô.

Anh biết lịch trình làm việc của Hướng Nguyệt Minh dày đặc như thế nào.

“Phim của Du Chu sắp phát sóng.”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, trợn to hai mắt: “Thật sao?”

“Ừm.”

Trình Trạm cũng vừa nhận được tin. Đợt trước nói phát sóng vào cuối năm, nhưng đã bị trì hoãn vì nhiều lý do.

Hơn nữa, bản thân bộ phim này là một bộ phim trực tuyến, nhưng anh đã phải giúp anh ấy rất nhiều trong việc quảng bá phim. Cũng chính vì lý do này mà việc phát sóng phim bị hoãn lại.

Bộ phim này không được coi là một bộ phim về tình yêu dành cho giới trẻ, rất khó để nổi tiếng, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.

Trình Trạm biết bộ phim này có ý nghĩa như thế nào đối với Du Chu và Hướng Nguyệt Minh, trong phạm vi cho phép, anh đã dành một chút sức lực để giành lấy cơ hội này.

Hướng Nguyệt Minh rất ngạc nhiên, nhịn không được ôm anh làm nũng: “Vậy thì tốt rồi.”

Trình Trạm  “ừm” một tiếng, xoa đầu cô và nói: “Nhiều người sẽ nhìn thấy sự xuất sắc của em.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Em không thèm để ý đến họ, anh để ý đến là được.”

Trình Trạm cúi đầu hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Anh biết mà.”

Anh dừng một chút, thấp giọng nói: “Quay xong bộ phim này, cùng anh về nhà gặp mặt ông bà nhé?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Bình luận

Truyện đang đọc