Lần này vì Nhị Hoàng tử, Vĩnh An đế quyết định tự mình đi một chuyến đến trấn Tuyền Nhạc.
Nhị Hoàng tử thông minh như vậy, chỉ có danh sĩ thông thái như Mai Cán mới đủ tư cách làm thầy Nhị Hoàng tử.
Ngày hôm sau Khương Mạn mới biết tin Vĩnh An đế xuất cung, là Vĩnh An đế tự mình tới Vân Hoa Cung nói cho nàng.
Vĩnh An đế ngồi trước mặt Khương Mạn, sắc mặt ôn nhu nói: "Hai ngày này trẫm đang chuẩn bị đưa Nhị Hoàng tử xuất cung một chuyến, có lẽ phải đi mười ngày mới về, nếu nàng có chuyện gì cứ tìm Triệu Toàn Phúc."
Lần này xuất cung Vĩnh An đế định để Triệu Toàn Phúc lại trong cung, chủ yếu là để đề phòng lúc hắn không có trong cung sẽ có người động tay động chân với Khương Mạn.
Khương Mạn nghe xong có chút mơ hồ, Hoàng thượng phải xuất cung, còn muốn dẫn Nhị Hoàng tử theo?
Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Vĩnh An đế xuất cung chỉ có thể là vì đi tuần tra, vội hỏi Vĩnh An đế: "Hoàng thượng muốn đi vi hành sao? Dẫn theo Nhị Hoàng tử có phải là hơi bất tiện không?"
Hoàng đế Đại Cảnh luôn có thói quen đi tuần vào mùa xuân, coi như quan sát cuộc sống của nhân dân, chỉ là không phải năm nào cũng sẽ đi. Thật ra lúc tiên đế còn tại vị thì năm nào cũng đi, nhưng tiên đế đi không phải vì quan sát cuộc sống của dân chúng mà là để du ngoạn. Sau khi Vĩnh An đế đăng cơ thì hai ba năm cũng sẽ vi hành một lần, năm nay vừa vặn đúng dịp để đi.
Lần này Vĩnh An đế rời cung quả thật định lấy lý do đi tuần, Khương Mạn hỏi vậy đương nhiên hắn gật đầu, nói: "Lần này trẫm sẽ không đi quá xa, đưa Giác nhi theo vừa lúc có thể cho nó quan sát cuộc sống của nhân dân, hơn nữa Giác nhi thông minh hiểu chuyện, sẽ không tạo thành ảnh hưởng cho nó."
Khương Mạn nghe được Vĩnh An đế đã quyết định, không tìm cách từ chối nữa, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Hoàng thượng chỉ đưa Giác nhi theo thôi sao?"
Vĩnh An đế gật đầu, "Ừm, chỉ đưa Giác nhi theo thôi."
Khương Mạn chần chừ, bây giờ Vĩnh An đế không phải chỉ có mỗi một đứa con là Nhị Hoàng tử, trên Nhị Hoàng tử còn có Nhị Hoàng tử mà? Nếu lần này Vĩnh An đế chỉ đưa một mình Nhị Hoàng tử xuất cung liệu có khiến quần thần nghĩ đây là một tín hiệu của Vĩnh An đế không?
Vĩnh An đế nhìn thần sắc do dự của Khương Mạn thì nghĩ rằng Khương Mạn lo cho Nhị Hoàng tử, hắn nắn nắn tay Khương Mạn, nói: "Ái phi không cần lo lắng, trẫm sẽ cho người chăm sóc tốt cho Giác nhi."
Khương Mạn buông sự chần chừ trong lòng xuống, gật gật đầu, ôn nhu nói: "Giác nhi đi theo Hoàng thượng đương nhiên thần thiếp yên tâm, chỉ là chiến tranh giữa chúng ta và Bắc Thương còn chưa chấm dứt, lần này Hoàng thượng xuất cung phải chú ý an toàn hơn mới được."
Dương Dực dụng binh như thần, bây giờ Bắc Thương lo đối phó với Dương Dực còn chưa kịp, sợ là không có tinh lực lo mấy chuyện khác.
Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Khương Mạn, Vĩnh An đế cũng không nói vậy với nàng, chỉ nói: "Ái phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ đưa Nhị Hoàng tử bình an trở về."
Khương Mạn gật đầu, sau đó nói với Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng cũng phải bình an trở về đấy."
"Được." Vĩnh An đế đảm bảo: "Trẫm cũng sẽ bình an trở về."
"Vậy bao giờ Hoàng thượng xuất cung?" Khương Mạn hỏi.
Vĩnh An đế nói: "Chắc là bảy tám ngày nữa, Liêu Thù còn phải chuẩn bị hộ vệ nữa." Hơn nữa trước khi xuất cung hắn còn phải xử lý vài người cần xử lý, sứ thần Đông Lê quốc đã ở Đại Cảnh được nửa năm cũng nên rời đi rồi, còn cả công chúa Elisa nữa.
Vĩnh An đế định xử lý công chúa Elisa đương nhiên sẽ không kéo dài thời gian, ngay ngày hôm đó đã chọn ra một vương công quý tộc phù hợp, cho người gửi hình và thông tin gia thế đến Từ Ninh Cung.
"Cảnh Phi Ngang?" Elisa nhìn bức họa trên bàn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Một nha hoàn khẽ thăm dò sắc mặt của Elisa, dè dặt nói: "Cảnh Phi Ngang cũng coi như có huyết thống hoàng gia, phụ thân hắn là Thái Quận vương, là đường đệ của tiên đế Đại Cảnh. Thái Quận vương cũng xem như là một vương gia nhàn tản, trong tay không có thực quyền. Cảnh Phi Ngang là con trai thứ năm của Thái Quận vương, tuy rằng không phải loại người quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi đàng điếm, nhưng hắn tư chất bình thường, không ôm chí lớn giống phụ thân hắn, nếu gả vào đây có thể yên ổn sống qua ngày."