NƯƠNG NƯƠNG NÀNG KHÔNG MUỐN CUNG ĐẤU

Chớp mắt đã đến hai mốt tháng hai, Vĩnh An đế cùng đoàn người xuất phát từ Thần Võ Môn đi tới trường săn.

Hoàng đế vi hành, nghi trượng thủ vệ trước sau quây lại thành đoàn, cờ bay phấp phới, xe xếp thành hàng trông rất hoành tráng. Trừ ngự liễn của Vĩnh An đế còn khoảng hơn 80 cái xe ngựa khác, xe của Khương Mạn xếp ngay sau xe của Giang Quý phi. Trong xe ngựa, Khương Mạn dựa người vào thành xe, nghe bọn Liễm Thu Vãn Đông đang kích động nói về phong cảnh bên ngoài.

Bãi săn nằm ở núi Vũ Sơn bên ngoài kinh thành, chỗ đó đã sớm được chuẩn bị đầy đủ, hành cung cũng đã dựng xong, chỉ còn chờ Vĩnh An đế đến là có thể bắt đầu.

Lúc đoàn người đến nơi cũng đã là giữa trưa, Khương Mạn ngồi xe ngựa lâu như vậy nên thân thể có hơi khó chịu, sau khi tới nơi liền nhanh chóng ra khỏi xe.

Xuống xe ngựa, Khương Mạn nhìn quanh bốn phía. Nơi này là chân núi Vũ Sơn, địa thế khá bằng phẳng, cây cối xung quanh cũng đã bị chặt hết, nhưng nhìn ra xa hơn một chút sẽ thấy một mảnh xanh um tươi tốt.

Khương Mạn quan sát hoàn cảnh xung quanh xong đã có người tới dẫn nàng đến lều của mình.

Sau khi vào lều, Vãn Đông và Liễm Thu sắp xếp đồ đạc ổn thỏa xong liền nói: "Chủ tử, người rửa mặt chải đầu trước rồi nghỉ ngơi một lát, để nô tỳ đi xem xem bữa trưa thế nào rồi."

"Ừ." Khương Mạn dựa người vào tháp chẳng còn chút hình tượng nào, lười biếng đáp.


Liễm Thu mang nước tới, đỡ Khương Mạn ngồi lên. Khương Mạn lấy khăn mặt trong tay Liễm Thu, bắt đầu lau mặt rửa tay.

Khương Mạn vừa rửa mặt xong thì Vãn Đông đã trở lại, "Chủ tử, bữa trưa sẽ tới ngay đây."

Nói xong Vãn Đông lại nổi hứng nói về hội săn mùa thu lần này: "Nô tỳ nghe nói hội săn lần này sẽ kéo dài bảy ngày, hôm nay mọi người phải đi lại đều đã mệt mỏi, ngày mai hội săn sẽ chính thức bắt đầu. Hình như mai còn tổ chức thi đấu, ba người săn được nhiều nhất sẽ được Hoàng thượng ban thưởng, nô tỳ nghe nói ngày đầu tiên của hội săn năm ngoái là lúc để mọi người so kè thân thủ."

"Ừ." Chuyện Vãn Đông nói Khương Mạn không mấy hứng thú. Đừng nói là săn thú, ngay cả cưỡi ngựa nàng còn chưa thử bao giờ. Khương Mạn khẽ ghé cằm lên bàn, suy nghĩ miên man: lúc nãy ở trường săn nàng thấy rất nhiều tiểu thư thiếu gia đang tuổi cập kê, nói không chừng sau khi hội săn kết thúc sẽ có mấy cặp thành đôi cũng nên.

Tâm trí của Khương Mạn đang bay xa tít tận chân trời thì bên ngoài lều trại lại vang lên tiếng của Liễm Thu, "Triệu công công, sao công công lại đến đây?"

Khương Mạn ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt hớn hở của Liễm Thu đang vén rèm đi vào, báo: "Chủ tử, Triệu công công tới."

Bấy giờ Khương Mạn mới ngồi thẳng dậy trông rất đoan chính, cười nói: "Còn không mau mời Triệu công công vào?"

"Tiểu nhân thỉnh an Chiêu viện nương nương."

Triệu công công vừa tiến vào liền hành lễ với Khương Mạn, Vãn Đông ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ Triệu Toàn Phúc lên.

Khương Mạn nói: "Triệu công công khách khí rồi, sao công công lại rảnh rỗi tới nơi này của ta vậy? Bây giờ chỗ của Hoàng thượng hẳn là không thể thiếu ngài mới đúng."

Triệu Toàn Phúc là người hầu thân cận của Vĩnh An đế, bây giờ vừa tới trường săn, ở chỗ của Vĩnh An đế hẳn là phải rất bận rộn, sao mà Triệu Toàn Phúc còn có thời gian chạy đến chỗ nàng chứ?

Triệu Toàn Phúc cười tủm tỉm nói: "Cái này còn không phải là do Hoàng thượng tìm người tới mời nương nương cùng đến dùng bữa với Hoàng thượng sao, tiểu nhân nghe thế liền xung phong nhận việc chạy tới đây. Nương nương đã thu dọn xong chưa, nếu xong rồi thì mời nương nương đi cùng tiểu nhân."

"Làm phiền công công phải chạy một chuyến, giờ ta đi cùng công công luôn."


Lều của Vĩnh An đế ở ngay chính giữa, so với những lều xung quanh thì tốt hơn rất nhiều. Lều được chia thành hai gian trong ngoài, Khương Mạn đi theo Triệu Toàn Phúc vào bên trong thì thấy Vĩnh An đế đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một quyển sách.

Thấy Khương Mạn đi vào, Vĩnh An đế liền buông quyển sách trên tay xuống, Khương Mạn vừa định hành lễ hắn đã tiến lên đỡ nàng dậy: "Ái phi không cần đa lễ, lại đây ngồi đi."

Kéo Khương Mạn ngồi xuống trước bàn, Vĩnh An đế hỏi: "Lần đầu tiên tham gia hội săn mùa thu, nàng thấy thế nào? Có mệt không?"

Khương Mạn đáp: "Cũng khá mệt, cả đường đi xương cốt của thần thiếp như bị nghiền thành đống vụn vậy. Vốn thần thiếp khá mong chờ hội săn lần này, nhưng ngồi xe ngựa cả đường đã làm sự mong chờ của thiếp bay đi gần hết rồi."

Vĩnh An đế cười nói: "Trước kia có phải ái phi chưa bao giờ đi xa nhà không?"

Khương Mạn trả lời: "Đúng vậy, trước kia căn bản thần thiếp chỉ ở trong nhà, cho dù ra khỏi cửa cũng chỉ là đi dạo quanh kinh thành thôi."

Kỳ thật lúc nhỏ Khương Mạn cũng rất thích ra ngoài chơi, không phải lúc nào cũng ru rú trong nhà. Nhưng sau này lớn hơn một chút thì hiểu rằng nếu mình ra ngoài chơi có khi sẽ gây thêm phiền phức không cần thiết cho Khương Phù, vì vậy nàng không còn thường xuyên ra ngoài nữa, qua thời gian dài liền thành thói quen.

"Về sau ái phi nên đến trường săn thêm mấy lần nữa cho quen đi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Triệu Toàn Phúc đã dẫn hai tiểu thái giám bày bố đồ đạc xong xuôi.


Dùng bữa xong, Khương Mạn cùng Vĩnh An đế đi dạo loanh quanh một lát tiêu cơm, xong mỗi người về lều của mình.

Ở nơi khác cách lều trại của Khương Mạn rất gần vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, sau khi biết buổi trưa Vĩnh An đế dùng bữa cùng Khương Mạn, sắc mặt Giang Quý phi âm trầm đến đáng sợ. Lần này trong các phi tần đi theo nàng ta là người có phân vị cao nhất, kết quả lúc tới trường săn người đầu tiên Vĩnh An đế gặp lại không phải nàng ta, thế này thì mặt mũi nàng ta biết vứt đi đâu?

Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ tuy cũng hâm mộ Khương Mạn có thể cùng dùng bữa với Khương Mạn, nhưng hai nàng đều là người phân vị thấp, lại không có hoàng tử, công chúa nào bên mình, đối với chuyện Khương Mạn được Vĩnh An đế triệu kiến trước mình vẫn có thể hiểu và chấp nhận được.

Đến tối, Vĩnh An đế vẫn để cho Giang Quý phi chút thể diện, cho nàng ta ở lại lều của mình một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hội săn chính thức bắt đầu. Để nâng cao tinh thần của mọi người, Vĩnh An đế tuyên bố ba người đứng đầu sẽ được ban thưởng, sau đó các vương công quý tộc và công tử thế gia liền thúc ngựa chạy về núi Vũ Sơn.

Sau khi những vị công tử kia đi, Khương Mạn thấy rất nhiều tiểu thư phu nhân cũng cưỡi ngựa đi theo, mà trong những người này liếc mắt một cái liền thấy một thân kỵ trang màu đỏ rực của Giang Quý phi. Tuy năm nay Giang Quý phi đã đầu ba, nhưng nàng ta bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chẳng khác nào những tiểu thư đang tuổi xuân xanh. Nàng ta một thân đỏ lửa cưỡi con tuấn mã màu trắng trông càng nổi bật hơn.

Vãn Đông cũng nhìn thấy Giang Quý phi, cảm thấy có chút may mắn, nói: "May là chủ tử đoán Giang Quý phi sẽ mặc đồ màu đỏ nên không mặc quần áo màu đỏ mà Thượng Cung Cục đưa đến."

Vừa rồi trong đám các tiểu thư phu nhân, có một tiểu thư không biết là con nhà ai cũng mặc kỵ trang màu đỏ. Tuy kỵ trang của cô gái đó chắc chắn không thể sánh bằng đồ của Giang Quý phi, nhưng vẫn phải nhận ánh mắt đầy ý xấu của Giang Quý phi.


Bình luận

Truyện đang đọc