NƯƠNG TỬ LƯU MANH

- Phù, may quá, thoát rồi

Hai người đáp xuống Trúc Chi viện, nàng đi một mạch vào phòng rót chén trà uống một hơi, nếu bị Bạch Doãn Vi bắt được chẳng biết phải đối mặt làm sao, có khi còn bị bịt miệng.

- Nàng biết sợ sao?

- Đương nhiên rồi, tên mặt lạnh như hắn tốt nhất đừng chọc vào

Sở Thương Dạ vẫn là cái bộ ân cần lau mồ hôi cho nàng, có chuyện gì hắn cũng đều bình tĩnh như vậy thật là không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu.

- Nàng mệt rồi, đi ngủ thôi

- Ta chưa có mệt nha, ta còn có thể làm một số chuyện đó, chẳng hạn như...

...diễn lại cảnh ban nãy

Nghê Thường cười xấu xa, nàng đẩy hắn ngã xuống giường, y phục trên người cũng từng lớp cởi bỏ chỉ chừa lại lớp áo trong.

Bờ vai trắng nõn, nàng bước đến cố tình câu dẫn hắn, ai bảo hắn ban nãy tỏ vẻ quân tử làm gì, nàng phải chọc hắn, xem hắn có đỏ mặt hay không.

- Nương tử muốn viên phòng sao?

Nước cờ này nàng tính sai rồi, hắn không đỏ mặt ngược lại còn đổi ngược tình thế, nàng từ chủ động chuyển sang bị động.

- Ta... ta đùa chút thôi mà, chàng...chàng đừng căng thẳng

- Ta thấy nàng mới căng thẳng, đến nói cũng không rõ ràng

Hắn ghé sát vào tai nàng trêu chọc, ở bên ngoài hắn chính là một chính nhân quân tử, nhưng mà trên giường thì hắn không chắc!

- Tiểu Nghê

- Hả?

- Là nàng chọc ta trước đấy nhé!

- Ta... ta...

' Ọt ọt '

Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Thường thật sự muốn chui xuống đất để đỡ mất mặt, bụng nàng không biết vì cớ gì lại kêu lên rồi.

- Nàng đói nữa sao?

- Không phải, hình như là muốn đi nhà xí rồi



Sở Thương Dạ khụ vài tiếng cũng tránh ra cho nàng đi giải quyết, hắn đã bảo nàng không nên ăn nhiều điểm tâm, giờ thì hay rồi, miếng thịt dâng tận miệng mà vẫn vồ hụt.

Nghê Thường đáng thương chống hông lủi thủi trở về phòng, ban nãy tham ăn bây giờ lại thành ra thế này, đúng thật cái miệng hại cái thân cũng còn là nói về cái này mà!

- Nàng không sao chứ ?

- Không sao mới lạ đấy

Nàng nằm bẹp trên giường một bộ mệt mỏi, hắn nhìn nàng liền không nỡ nên đến tủ lục lấy thuốc.

- Dậy uống thuốc đi, nàng đó, lần sau không được tham ăn như vậy nữa đấy

- Ta biết rồi mà

...----------------...

Hắn đỡ nàng lên xe ngựa, tối qua nàng không được ngủ ngon sáng ra lại phải đến học viện, thật là làm khó nàng mà.

- Nàng ăn thử món này đi

Sở Thương Dạ gắp vào bát nàng một ít dưa muối chua ngọt, hắn biết nàng không có khẩu vị liền căn dặn nhà bếp làm một ít.

- Ta không ăn có được không ?

- Không sao đâu mà, nàng ăn một chút đi, nếu không sẽ đổ bệnh cho xem

- Cũng ngon đấy chứ !

Nghê Thường bỏ một miếng vào miệng nhai, quả thật mùi vị cũng không tệ, nói gì chứ con sâu tham ăn trong người nàng là bất diệc.

- Vậy thì nàng ăn thêm đi

Một ngày mới của nàng cứ lập lại, đương nhiên là bắt đầu từ việc đến Quốc tử giám, Nghê Thường để ý thấy ánh mắt Bạch Doãn Vi nhìn mình có điểm không đúng.

" Ánh mắt kia là sao nhỉ? Không lẽ biết người tối qua là mình rồi !"

Nàng khép nép đi bên cạnh Sở Thương Dạ không rời bước, nàng sợ Bạch Doãn Vi sẽ ra tay diệt khẩu mất, dù sao cái danh thanh bạch kia của hắn vẫn rất quan trọng.

- Nàng sao vậy?

- Đâu có sao đâu, chàng nghĩ nhiều rồi

- Nàng theo ta làm gì?

- Chàng muốn đi một mình để gặp ai khác đúng không, ta muốn theo cùng liền không cho

- Nhưng mà... ta muốn đi nhà xí, nàng cũng muốn theo sao?



Sở Thương Dạ hỏi nhỏ, nàng có chút bối rối, xem ra là nàng nghĩ nhiều rồi, tên Bạch Doãn Vi kia chắc không dám làm gì nàng đâu.

- Khụ, chàng đi đi

Nàng xua xua tay, hắn cười cười véo mũi nàng một cái rồi cũng rời đi.

- Nghê Thường, trò làm gì mà tránh ta vậy?

- Ta có sao?

- Có

- Ta làm sao có thể tránh tư nghiệp chứ, tại sao phải tránh

Miệng nói vậy nhưng đầu nàng đang liên tục nhảy số nghĩ xem làm sao để chuồn đi, có phải là nàng sợ cái gì cáu đó liền tới hay không chứ?!

- Chẳng biết có phải là đã làm chuyện gì đó không muốn để ai biết hay không, trò nói xem

Bạch Doãn Vi từ từ tiến lại gần nàng, Nghê Thường cắn môi, nơi này không có ai, rất thích hợp để diệt khẩu a!

" Toang rồi, toang thật rồi, hay là bây giờ mình thành thật nhỉ, biết đâu cầu xin hắn sẽ không giết mình"

- Tư nghiệp, ta sai rồi, ta sẽ không nói chuyện đó ra ngoài đâu

- Chuyện gì, nói xem?

- Chuyện ngài nuôi nữ nhân trong phủ đấy, ta biết cả mà

Nghê Thường làm một bộ hiểu rõ, Bạch Doãn Vi đỡ trán, nữ nhân này làm sao có thể trưng ra khuôn mặt như thế, hắn thật là khóc không ra nước mắt a!

- Ngươi hiểu lầm rồi, nàng ấy là người ta cứu được, hiện tại ở nhờ trong phủ thôi

- Ta hiểu mà, ngài không giết ta đó chứ, ta thề không nói ai biết đâu

- Ta giống loại người xem mạng người như cỏ rác sao?

Nàng lắc đầu nguầy nguậy nhưng mặt khác lại bĩu môi không tin tưởng, cái khó đoán nhất chính là lòng người mà, tạo ra một cái vỏ bọc cho mình nói ra cũng không khó.

- Huống hồ bọn ta trong sạch không có gì phải sợ cả

- Ta biết, ta hiểu, nếu vậy ta cáo từ đây

Đôi chân nhỏ của nàng xem vậy mà rất nhanh, Bạch Doãn Vi sơ hở chớp mắt một cái nàng đã chuồn mất tiêu, hắn cũng không biết rốt cuộc nàng hiểu hay là không hiểu, còn nữa, hắn đáng sợ như vậy sao?!

Hắn nhìn túi thơm ở trong tay, nàng chạy nhanh quá hắn vẫn là không kịp trả lại cho nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc