NƯƠNG TỬ LƯU MANH

- Ca ca, lâu rồi không gặp a!

Nghê Thường ăn quá no nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, Diệp Thường Phong cũng theo sau nàng.

- Quả thật là lâu rồi, đại hôn của muội ca ca không đến được, muội không giận ta đó chứ

Diệp Thường Phong trái ngược với vẻ mặt cương trực ban nãy, hiện tại hắn chỉ dùng sự nhu hoà cùng cưng chiều đối mặt với muội muội.

Nghê Thường nũng nịu cọ cọ vào cánh tay ca ca, những lúc nên hiểu chuyện thì nàng sẽ hiểu chuyện, nàng biết ca ca có công vụ nên không thể tự ý hồi kinh.

- Không giận, dù gì sau này ca ca sẽ bù đắp cho muội mà, muội phải làm nũng đòi quà với ca ca nữa

- Muội đó, vẫn như lúc nhỏ, nhưng ai bảo muội là bảo bối nhỏ của chúng ta chứ

Hắn chỉ có một muội muội, từ khi sinh ra đã là viên minh châu trong lòng Diệp gia, đến mắng một câu cũng không nỡ.

- Thế tử phi đã có phu quân mà vẫn lén lút ở cùng nam nhân khác, mọi người biết sẽ nghĩ thế nào đây?

Nàng cùng ca ca nhìn Lưu Dục Lê bằng ánh mắt quái dị như nhìn một sinh vật kỳ quái nào đó, không nói hai người cùng mang họ Diệp, chỉ riêng gương mặt có năm phần giống nhau vẫn không nhìn ra được không biết nàng ta có bị lừa đá hay không nữa?!

- Ngươi bị lừa đá à, bọn ta là quang minh chính đại, lén lút khi nào

- Ngươi tự thừa nhận rồi

- Ta thừa nhận gì chứ?

- Không cần giảo biện, người đâu, gọi mọi người ra xem thế tử phi cùng nam nhân khác lén lút

Diệp Thường Phong thở dài, không ngờ lại có nữ nhân ngu ngốc như vậy, dám chọc vào muội muội nhà hắn thì thôi đi, đằng này còn bảo hai người có tư tình, thật hết nói nổi!



Đám người trong điện bị kéo đến ngự hoa viên, bọn họ nghe tỳ nữ của Man quốc công chúa nói Diệp Nghê Thường hẹn riêng cùng nam nhân khác ở trong cung, đám người kia còn không tin, chỉ là qua lời kể sinh động của tỳ nữ kia bọn họ lớn nhỏ đều kéo đến ngự hoa viên.

- Ngươi nói đây là hẹn hò tư tình gì đó sao?

Hoàng đế cùng đám quần thần trên đầu hiện rõ dấu ba chấm, đang yên đang lành bị kéo đến đây bảo là bắt gian thế mà khi đến rồi chỉ để xem huynh muội nhà người ta hàn huyên, đúng thật là rảnh rỗi!

- Chẳng phải sao, hai người một nam một nữ thì là hẹn hò chứ là gì?

- Công chúa, người có bệnh thì nên chữa, tại hạ hàn huyện vài câu với muội muội nhà mình trong miệng ngươi lại là hẹn hò

Lưu Dục Lê trở thành một trò cười, ngoài miệng đám người đến không nói nhưng trong thâm tâm đối với vị công chúa này thì xem nàng ta là người có bệnh, cũng cảm thấy nàng ta rất phiền.

- Được rồi, quay lại yến tiệc, chỉ là hiểu lầm thôi

Hoàng đế phất tay dẫn đầu đám người quay trở lại chính điện, Lưu Dục Lê bị mất mặt vẫn lườm nàng một cái mới chịu rồi đi, Nghê Thường không ngại làm cho nàng ta cái mặt quỷ.

- Thế tử gia, không hay rồi

Tư Dạ sáng sớm đã chạy đến phòng thuốc của hắn kêu om sòm, đúng là hắn ngồi còn chưa nóng ghế đã có chuyện.

- Chuyện gì vội vàng vậy, tác phong thường ngày của ngươi đâu?

Hắn không ngẩng đầu lên, tay vẫn là đem cất mấy hộp thuốc trị thương vừa điều chế.

- Thế tử phi cùng công chúa Man quốc kia đánh nhau, lôi nhau đến dưới mép hồ luôn rồi, thế tử phi ngài ấy không biết bơi...

Tư Dạ còn chưa nói xong quay sang đã thấy Sở Thương Dạ vội vã đuổi đến bờ hồ, đúng là cái gì vẫn không khiến thế tử mất hình tượng duy chỉ liên quan đến thế tử phi chủ tử nhà hắn như một người khác vậy.



- Ngươi buông bổn công chúa ra, có tin ta nói với hoàng đế trị tội ngươi không?

- Cứ nói đi, lão nương cho ngươi nói

Nàng túm tóc Lưu Dục Lê nhấn đầu nàng ta xuống hồ, đợi đến khi nàng ta sắp chết ngạt liền kéo lên.

- Tiểu Nghê đừng đánh nữa, các ngươi mau kéo nàng ấy lên treo

Đám hạ nhân đỡ nàng lên một bên lại xách cổ vị công chúa kia mang lên bờ, nàng ta vậy mà vẫn không chịu thua, thua thiệt ngày hôm nay nàng ta sao nuốt trôi được.

- Tiện nhân!

- Vẫn chưa đủ à, cũng tốt, ta còn muốn đánh tiếp

Hai người vừa mới tách ra chưa được bao lâu lại xông vào đánh nhau, nữ nhân một khi nổi điên thì quên mất cả võ công chỉ có dùng tay đánh đấm lộn xộn.

Nghê Thường vẫn là trông còn tạm ổn, chỉ thấy vị công chúa kia đầu tóc như ổ gà, y phục bị nàng cào cho rách nát, thật sự là không nhìn nổi a!

Cả hai đánh đấm túi bụi một hồi rồi chẳng biết bằng cách nào lại ôm nhau lăn xuống hồ, chỉ tội cho đám cá chép của Sở vương nuôi bị hai người khuấy cho nổi lên hết.

-

- Xem ra bữa trưa bổn vương có cá chép ăn rồi

- Phụ vương người vẫn ổn chứ

- Ta ổn, chỉ là mấy bảo bối của ta đổi cách bơi hết rồi, chúng đều ngửa bụng mà bơi đấy

Sở vương mếu máo, đám cá chép ông còn không nỡ ăn lấy một con, giờ thì trong một ngày làm luôn đại tiệc cá chép rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc