Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Đèn đầu giường mở cả một đêm, đến bây giờ vẫn chưa tắt.

Chu Yến Hỗn nhìn ngọn đèn không rời mắt, nhìn một lúc lâu, lâu đến mức trong tầm mắt cũng xuất hiện những đốm sáng nhỏ.

Quanh mắt u ám, những chấm sáng ngày càng trở nên chói mắt.

Cậu nhắm mắt lại, những đốm sáng này vẫn cứ nổi lên khiến cảm xúc cậu rối loạn, tâm trạng không yên.

Rất nhiều suy nghĩ ập đến, không có lý do, cũng không có manh mối.

"Còn một chuyện nữa." Đường Phái vắt chéo chân, "Chị Lê đang ở phòng tổng thống."

Chu Yến Hỗn nhanh chóng xoay người lại, "?"

Đường Phái nhàn nhạt nói, "Muốn hỏi xem chị Lê có ở cùng người đàn ông kia hay không à? Thẩm Tùng Chu chỉ ở phòng cao cấp thôi."

"Nhưng mà, chị Lê và cô gái kia, hai người bọn họ lại ở phòng tổng thống."

*

Trong phòng tổng thống, Thẩm Vi Lê ngồi xổm trên đất sắp xếp hành lý.

Phương Tiểu Hủy tới toilet kiểm tra xem bọn họ có bỏ quên đồ mỹ phẩm dưỡng da gì hay không, chỉ còn sót lại một chiếc máy sấy tóc, là Thẩm Vi Lê mua ở Nhật Bản, cô ấy đặt vào vali Thẩm Vi Lê rồi nói, "Chị Lê, chân chị có sao không? Cần nghỉ ngơi thêm hai ngày không?"

Thẩm Vi Lê chống đầu gối đứng dậy, đi một vòng quanh phòng rồi cười nói, "Hồi còn nhỏ, chị ngã bị thương ở đầu gối nhiều lần mà vẫn đạp được xe, không sao đâu."

Phương Tiểu Hủy nhìn kỹ, có thể nhìn ra lúc Thẩm Vi Lê đi đường, chân vẫn hơi khập khiễng.

Thẩm Vi Lê đúng là người có thể chịu đau mà không kêu than, cổ họng đau đến mức không nuốt được nước miếng vẫn có thể mạnh mẽ tiếp tục phát sóng trực tiếp.

Phương Tiểu Hủy nhớ tới chuyện nửa đêm gặp được Chu thiếu gia thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Vi Lê, "Nhưng mà chị Lê à, em cảm thấy Chu thiếu có chút đáng thương... Chị thật sự sẽ không bao giờ để ý tới cậu ấy nữa sao?"

Thẩm Vi Lê ngồi trên sofa, nhớ lại Chu Yến Hỗn mặc áo sơ mi mỏng manh đứng ở đại sảnh khách sạn, đỏ mắt nhìn cô.

Nói thật thì, cô đau lòng.

Không nhắc tới chuyện cậu là người cô thích, chỉ mỗi việc cậu là người em trai cô chăm sóc từ bé thôi, cô cũng không phải người máu lạnh vô tình, không thờ ơ nổi, rất đau lòng.

Nhưng trong chuyện tình cảm, nếu như không dùng một dao cắt đứt thì chỉ khiến tơ vương trong lòng khó chịu mà thôi.

Chu Yến Hỗn không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, tính cách tùy hứng, vì vậy, chuyện này chỉ có thể là cô chủ động thôi.

Thẩm Vi Lê xoay người đổi đề tài, "Buổi chiều là có thể gặp idol Phó Tranh của em rồi, vui không?"

Phương Tiểu Hủy thấy Thẩm Vi Lê không muốn nhắc tới Chu thiếu thì cũng không hỏi nữa, vội vàng gật đầu, "Trời ạ! Em cũng coi như đi theo chị tới đỉnh cao của đời người rồi! Đi máy bay cùng ảnh đế, còn được gặp idol, chị Lê, cả đời này của em sẽ dành hết cho chị!!!"

Thẩm Vi Lê bật cười gõ đầu cô ấy, "Chị không muốn ở bên em cả đời đâu, sau này chị còn phải yêu đương với trai đẹp nữa!"

Chốc nữa hai người bọn họ sẽ đi cùng chuyến bay với Thẩm Tùng Chu, anh tới thành phố N ghi hình, Phó Tranh cũng quay MV ở đó, vừa hay đi chung với nhau.

"Nhưng mà chị Lê..." Phương Tiểu Hủy vẫn cảm thấy tính cách thân thiện của ảnh đế không hợp với bình thường cho lắm, "Không phải là tính tình của ảnh đế tốt quá rồi sao? Trùng hợp gặp chị hai lần đã ngồi đợi chúng ta trang điểm cho Giang Nhiễm Giai, mời chúng ta ăn khuya, còn đưa chị đi quay MV? Tuy ảnh đế cũng phải có bạn bè, nhưng mà, chúng ta cứ vậy trở thành bạn của ảnh đế rồi sao?"

Thẩm Vi Lê đang định phân tích cho Phương Tiểu Hủy lại thấy cô ấy lẩm bẩm gật đầu, "Nhưng mà cũng phải, 380 triệu chị cũng trúng, còn có gì không có khả năng nữa, tất cả đều có thể."

Thẩm Vi Lê, "..."

Được rồi, không cần phân tích.

Lúc Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy thu xếp đồ đạc xong xuôi, chuông cửa vang lên, Thẩm Vi Lê đứng dậy đi mở cửa, "Có lẽ là anh Chu tới."

Cô nhiệt tình mở cửa, cười nói, "Anh Chu, chúng em..."

Lời nói nghẹn ở cổ họng.

Ngoài cửa là Chu Yến Hỗn.

Cậu không còn dáng vẻ chật vật như hôm qua, sơ mi trắng sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, trên người còn có mùi sữa tắm nam.

Tay cầm túi, thắt lưng khiến eo trông thon hẹp, đôi mắt đào hoa kiêu ngạo ngày thường lúc này lại không có cảm xúc gì, sâu thẳm cụp mắt nhìn cô.

Khí chất trên người Chu Yến Hỗn vừa có vẻ tự phụ của quý công tử hào môn, vừa có vẻ kiêu ngạo của một cậu trai mới lớn.

Thẩm Vi Lê khẽ thở dài một tiếng, nụ cười không có chút tình cảm nào, "Chu thiếu, cậu có việc gì sao?"

Chu Yến Hỗn không nói gì, trực tiếp đẩy cửa ra, chen người bước nhanh vào trong.

Nếu như là trước kia, Thẩm Vi Lê sẽ bắt lấy vạt áo cậu, không cho cậu đi vào.

Hai mắt Chu Yến Hỗn lạnh lùng cuồng vọng, giày da đạp trên sàn nhà cứ như thiếu gia đang đi chọn mua nhà, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lại đẩy cửa xem ban công.

Thẩm Vi Lê đứng ở cửa không nhúc nhích, chờ "người mua" đi dạo xong ra ngoài.

Trở lại ngoài phòng khách, Chu thiếu đến trước mặt Thẩm Vi Lê, liếc xéo cô, "Chị lấy đâu ra tiền?"

Thiếu gia vừa mở miệng, trong phòng như nổi lên một trận bão cát, giọng nói khàn như mười ngày nửa tháng chưa uống ngụm nước nào.

Thẩm Vi Lê im lặng hai giây, bình tĩnh nói, "Mua vé số trúng 300 triệu."

Chu Yến Hỗn, "Sao chị không nói mình trúng 3 tỷ luôn đi."

Phương Tiểu Hủy, "..."

Trong lòng Thẩm Vi Lê thầm nói, người thật thà như cô mà lại bị coi như kẻ lừa đảo.

Cô lui ra sau, mở cửa phòng lớn hơn nữa, ngẩng đầu nhìn cậu, "Chu thiếu còn việc gì không?"

Chu Yến Hỗn nghe thấy ba chữ "Chu thiếu gia", lông mày nhảy dựng lên, sắc mặt cũng ngày càng nặng nề.

Không nói tiếng nào, cậu ngồi xuống nắm lấy cẳng chân Thẩm Vi Lê.

Chân Thẩm Vi Lê run lên, theo phản xạ có điều kiện muốn hất ra, "Cậu muốn làm gì!"

Nhưng Chu Yến Hỗn nắm rất chặt, cô hất không ra.

Chu Yến Hỗn quỳ một chân trên mặt đất, bắt lấy chân cô đặt lên đùi mình.

Thẩm Vi Lê càng giãy giụa, cậu càng dùng sức, "Đừng nhúc nhích, để em xem cổ chân chị."

Thẩm Vi Lê, "Chân tôi không sao cả."

Chu Yến Hỗn, "Không sao thì để em nhìn một cái, nhìn xong thì thả chị ra."

Thẩm Vi Lê còn muốn giãy giụa, động tác thân mật như thế nhìn sao cũng không thích hợp.

Chu Yến Hỗn bỗng cởi dép lê đeo trong phòng của cô ném ra bên ngoài hành lang.

Thẩm Vi Lê, "..."

Cô không đeo tất, dép đột nhiên bị tháo ra khiến ngón chân mất tự nhiên co lại, ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn ở lối ra vào.

Thẩm Vi Lê rất gầy, chân khá nhỏ, mu bàn chân gầy đến mức nhìn rõ gân xanh, có cảm giác xinh đẹp từ tận xương cốt.

Chu Yến Hỗn nhìn mu bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Vi Lê, khựng lại hai giây, hô hấp dần nóng lên, lần đầu tiên cậu nhìn chân con gái gần như vậy.

Đè nén cảm xúc nóng bừng trào lên từ đáy lòng, Chu Yến Hỗn rời sự chú ý tới cổ chân cô.

Xắn ống quần bò lên, nghiêm túc nhìn bên trái rồi bên phải.

Mắt cá chân của cô rất nhỏ, cũng rất trắng, cậu bỗng muốn thử xem cảm giác nắm lấy chân cô có phải là tinh tế trơn mềm hay không.

Rất nhanh, Chu Yến Hỗn đã vứt bỏ suy nghĩ bỉ ổi không thể hiểu nổi này của mình ra khỏi đầu, quan sát thật kỹ mắt cá chân cô.

Bên ngoài hình như sưng lên, cậu đưa tay khẽ chạm vào, "Đau không?"

Đúng là Thẩm Vi Lê bị đau ở chỗ này, nhưng Chu Yến Hỗn chạm vào rất nhẹ, cô không cảm thấy đau chút nào.

Vô ý thức cúi đầu nhìn cậu một cái, Chu Yến Hỗn không ngẩng đầu, chăm chú nhìn cổ chân cô, sau đó lại thay đổi vị trí, nhẹ nhàng chạm vào cô, "Nơi này thì sao, đau không?"

Cậu vẫn như trước đây, lo lắng nơi cô bị thương có đau hay không, thương tiếc và đau lòng.

Chu Yến Hỗn không thấy cô trả lời, ngẩng đầu nhìn cô.

Trước đó Thẩm Vi Lê đã tiếp tục nhìn về phía ngọn đèn ngay lối ra vào.

Chu Yến Hỗn, "... Em hỏi chị có đau không, chị nhìn đi đâu thế?"

Thẩm Vi Lê rất muốn đạp cậu một cái, "Không đau, cậu có thể buông tôi ra không?"

Lại là thái độ lạnh nhạt này.

Chu Yến Hỗn tức giận, dùng sức nắm chặt nơi cô bị sưng lên.

Thẩm Vi Lê đau đớn cắn chặt răng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Hay là thế này đi, Chu thiếu, cậu đánh gãy chân tôi là có thể nghe được đáp án cậu muốn rồi."

Người từng nói chuyện đùa giỡn với cậu, bây giờ lại nói ra những câu lạnh nhạt như vậy.

Chu Yến Hỗn tức giận hất chân cô ra, đứng dậy dùng thân hình cao lớn áp chế cô, giọng nói nghẹn ngào, "Chị xem em là người xa lạ hay kẻ thù vậy? Cho dù bây giờ chị nghĩ thế nào, em vẫn là em trai chị đã chăm sóc chín năm nay, Thẩm Vi Lê, em đang quan tâm chị đấy!"

Đây là điều cô kiêng kị nhất, "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng".

Cậu vẫn muốn được trở lại như trước, không màng tới cảm nhận của cô, muốn tiếp tục là người em trai có thể bắt nạt, trêu chọc và bảo vệ cô.

Thẩm Vi Lê đã nói rõ với cậu hết rồi, không biết cô còn phải nói thế nào mới khiến cậu nhận thức được sự thật là "tốt nhất sau này nên xem nhau như hai người xa lạ".

Cô trực tiếp không để ý tới cậu nữa, chống tường, chân nhảy lò cò đi nhặt dép.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Thẩm Tùng Chu xách hai vali hành lý tới, thấy cô nhảy lò cò ở hành lang thì bật cười, "Lê Tử, em đang làm gì vậy?"

Chu Yến Hỗn đứng trong nghe giọng nam này, sắc mặt trở nên âm trầm, thậm chí còn dữ tợn.

Phương Tiểu Hủy từ đầu đến cuối đứng trong góc không lên tiếng, "..."

Cô ấy hơi lo lắng cảnh tượng tranh giành tình cảm này.

"Nhặt dép lê thôi, anh Chu chờ bọn em hai phút là được rồi." Thẩm Vi Lê cười nói tự nhiên, đeo dép lê vào rồi trở về phòng, xem nhẹ thần giữ cửa đang đứng đó, nhìn về phía Phương Tiểu Hủy, "Tiểu Hủy, thay quần áo, chúng ta đi thôi."

Chu Yến Hỗn bị bơ đẹp còn đang suy nghĩ tới việc ôm Thẩm Vi Lê vào lòng, xem cô còn bơ mình kiểu gì.

Thẩm Tùng Chu kéo vali tới, thấy người trẻ tuổi mình gặp đêm qua, kinh ngạc hai giây, rồi gật đầu với cậu, nói với hai người bên trong, "Không cần vội, hai người cứ kiểm tra kỹ lại xem có quên gì không."

Thẩm Vi Lê tất đeo giày, mặc áo khoác treo ở bên lên, cười nói, "Cũng may là khách sạn trong nước, làm mất đồ cũng có thể tìm lại được. Lần trước em đi Ma Rốc quên đồ, mới ra ngoài năm phút quay về hỏi đã không thấy đâu nữa."

Ma Rốc?

Còn đi Châu Phi chơi?

Chu Yến Hỗn đứng cạnh cửa lạnh lùng nhìn Thẩm Vi Lê, giọng nói chua chát, "Ha ha, bảo sao bây giờ em không lọt được vào mắt người nào đó nữa."

Còn có nửa câu sau cậu không nói – bây giờ cô Thẩm là người vừa có tiền vừa có đàn ông, Chu Yến Hỗn cậu đến xếp hàng cũng không có cửa.

Thẩm Vi Lê coi như mình bị điếc, không nghe thấy lời trào phúng của thiếu gia, kéo vali rút thẻ phòng ra ngoài.

Chu Yến Hỗn nhanh chóng bắt lấy tay cô, "Đi đâu?"

Cậu liếc Thẩm Tùng Chu, "Hay là, chị muốn đi đâu với anh ta?"

Chu Yến Hỗn vẫn cho Thẩm Vi Lê mặt mũi, giọng nói rất nhỏ chỉ nói cho mình cô nghe.

Vẻ ghen tuông trong lời nói cũng rất rõ ràng.

Thẩm Vi Lê cũng thấp giọng trả lời, "Chu thiếu, cậu đừng ấu trĩ trẻ con như thế nữa, trưởng thành một chút được không?"

Chu Yến Hỗn ghét nhất là hai từ "trưởng thành" cô chọn để nói về Thẩm Tùng Chu ngoài cửa, anh ta là ảnh đế, anh ta trưởng thành thì sao chứ?

Bây giờ cô không thích người như cậu nữa, thích mấy lão già như anh ta sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc