Ở LẠI BÊN ANH

Edit + Beta: Khang Vy

Thẩm Nguyện Hề khẽ lắc đầu với Thẩm Lan, "Không đi nữa."

Bên ngoài văn phòng có nhiều người, Kỳ Dạng và Thẩm Uyển Hề cũng bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy Chu Yến Hỗn, Thẩm Uyển Hề khẽ cụp mắt.

Cô từng gặp Chu Yến Hỗn ở phim trường, cũng biết giữa cậu và Nguyện Nguyện có khúc mắc sâu với nhau.

Đường Phái thấy nhiều người ở đây, đặc biệt là ba của chị Lê - Thẩm Lan, phản ứng đầu tiên của cậu ta là thiếu gia phải gặp ba vợ rồi.

Nếu Thẩm Lan biết chuyện trước đây của chị Lê và thiếu gia, lỡ đâu cho rằng thiếu gia bắt nạt khiến chị Lê phải chịu ấm ức, lỡ muốn làm khó thiếu gia thì... Đường Phái lặng lẽ xoay người đi vào thang máy, tính toán đi gọi cứu binh Chu Yến Hoài tới.

Kỳ Dạng là người ở giữa, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm giới thiệu hai bên, "Các vị, đây chính là người phụ trách công ty này, Chu tổng. Chu tổng, đây là người bên đoàn làm phim chúng tôi, đạo diễn Thẩm, biên kịch Quy Gia và nữ chính, cô Thẩm – Thẩm Nguyện Hề."

Lúc nhắc tới nữ chính, Kỳ Dạng nhìn về phía Thẩm Nguyện Hề.

Lúc mới nghe thấy ba chữ "Thẩm Nguyện Hề", Chu Yến Hỗn không biết đây là nghệ danh hay tên thật của cô, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Ở trong lòng cậu, cô là Thẩm Vi Lê.

Chỉ là Thẩm Vi Lê.

Thẩm Nguyện Hề đã rời tầm mắt, ánh mắt trở nên thản nhiên, thản nhiên đến mức Chu Yến Hỗn cho rằng người trước mặt không phải Thẩm Vi Lê nữa. Giống như bọn họ chưa từng quen biết, giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Suy nghĩ này chỉ lóe lên một cái trong đầu Chu Yến Hỗn, tuy cậu không biết người định mượn công ty làm phim trường là Thẩm Nguyện Hề, nhưng Chu Yến Hỗn cũng nhanh chóng khôi phục như thường.

Chuyển tầm mắt khỏi khuôn mặt Thẩm Nguyện Hề, cậu lễ phép bắt tay với cả ba người.

Mà khi bắt tay với Thẩm Nguyện Hề, dù sao cũng có chút khác biệt, lòng bàn tay hai người đều nóng bừng ướt đẫm.

Chỉ chạm vào nhau một cái rồi rời đi cũng cảm thấy sự khác thường của đối phương, cũng thấy lòng bàn tay mình khẽ run.

Chu Yến Hỗn lịch sự thu tay lại, "Xin chào cô Thẩm."

Thẩm Nguyện Hề khẽ gật đầu, "Xin chào, Chu tổng."

Mỗi người mang một tâm tư riêng giả bộ như không quen biết, một trước một sau đi vào văn phòng.

Thẩm Uyển Hề lùi lại hai bước, giữ lấy cánh tay Thẩm Nguyện Hề, nhỏ giọng hỏi, "Ổn không bé ngoan?"

Thẩm Nguyện Hề cười rồi lắc đầu nói, "Chị, em không có việc gì đâu."

Trên bàn Chu Yến Hỗn còn có một đống hạt dẻ đang tách dở, đuôi mắt cậu lướt qua Thẩm Nguyện Hề, lông mày khẽ nhíu lại.

Ngay sau đó, cậu lại làm như không có việc gì cầm lấy hai tập tài liệu phủ lên trên, đi tới sofa tiếp khách trước đó mời tất cả bọn họ ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi, "Xin hỏi, các vị dự định ngày bao nhiêu khai máy, quay trong bao lâu?"

Kỳ Dạng nhạy bén nhận thấy giọng điệu Yến Hỗn không kiên định như hôm trước nữa mà vô cùng bình tĩnh như đang nói chuyện đã định sẵn, anh đáp, "Tháng này bắt đầu khai máy." Kỳ Dạng nói, "Dự tính quay từ ba tháng đến nửa năm."

Chu Yến Hỗn gật đầu, nhìn về phía Thẩm Lan. Cậu đã từng bắt gặp dáng vẻ thân mật khi Thẩm Lan ôm lấy Thẩm Nguyện Hề, bây giờ Thẩm Lan lại để cô đóng vai nữ chính trong phim của mình, có thể thấy là rất yêu thương đứa con gái mới tìm về được, giọng nói trầm ổn nhiều thêm một phần kính trọng, "Đạo diễn Thẩm, chú có tiện nói về chủ đề của bộ phim này không ạ?"

Cho tới giờ, Thẩm Uyển Hề thực sự bội phục người trẻ tuổi trước mặt này, trên khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì khác lạ, còn dám đặt vấn đề với ba cô.

Thẩm Lan là người phụ trách của bộ phim, tất nhiên phải hiểu rõ nội dung đề tài của nó, "Bộ phim này..."

Ông vừa mở đầu, Thẩm Uyển Hề đã cắt lời, "Tôi là biên kịch, để tôi nói cho."

Từ trước đến nay, Thẩm Uyển Hề luôn bênh vực người nhà, lúc này không để Nguyện Nguyện nói chuyện với Chu Yến Hỗn, cũng không muốn để ba mình nói chuyện với cậu, lập tức nhìn thẳng Chu Yến Hỗn rồi nói, "Bộ phim này kể về một đôi vợ chồng cùng tìm kiếm đứa con đi lạc, chống lại bọn buôn người."

Dường như Chu Yến Hỗn đang nhìn Thẩm Uyển Hề, mà Thẩm Uyển Hề và Thẩm Nguyện Hề đang ngồi cạnh nhau, khóe mắt dừng trên mặt Thẩm Nguyện Hề.

Chống lại bọn buôn người, bây giờ thì cậu đã hiểu tại sao Thẩm Nguyện Hề lại đồng ý đóng bộ phim này rồi.

"Vậy thì..." Mười ngón tay Chu Yến Hỗn giao nhau, không nhanh không chậm hỏi Thẩm Uyển Hề, "Xin hỏi cô Thẩm, vì sao phải lấy bối cảnh là công ty của Chu thị? Nghề nghiệp của nam nữ chính thế nào?"

Thẩm Lan thấy Chu Yến Hỗn gọi Thẩm Uyển Hề là cô Thẩm thì vẻ mặt thay đổi. Vừa rồi Kỳ Dạng giới thiệu con gái lớn của ông là biên kịch Quy Gia, sao chàng trai trẻ này lại biết họ con bé là Thẩm?

Thẩm Uyển Hề nói, "Công việc của nữ chính là marketing, nam chính nghiên cứu AI, ở nửa sau bộ phim sẽ phối hợp với cảnh sát nghiên cứu thiết bị nhận diện hình ảnh, trợ giúp nhiều đứa trẻ bị lạc tìm được người nhà, nghề nghiệp của nam chính rất hợp với công ty của cậu."

Chu Yến Hỗn rơi vào trầm mặc, đang trong trạng thái suy nghĩ.

Văn phòng trở nên yên tĩnh, trên tường không có đồng hồ, không có tiếng kim giây chuyển động, vô cùng yên ắng.

Chu tổng trẻ tuổi, ngoài vẻ tự tin kiêu ngạo từ khi sinh ra đã có thì bây giờ còn thêm vẻ bình tĩnh trầm ổn.

Chu Yến Hỗn không có bất kỳ động tác nào, thời gian trôi qua, cứ như thể cậu đang tìm cách từ chối vậy.

Ngay lúc Kỳ Dạng đang định lên tiếng khuyên bảo, cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng ngẩng đầu, lần này, ánh mắt rõ ràng dừng trên mặt Thẩm Nguyện Hề.

Thẩm Nguyện Hề ngạc nhiên khi bị cậu đột ngột nhìn thẳng như thế, dường như trong mắt Chu Yến Hỗn có ý cười.

Thẩm Lan lại lần nữa nhận thấy ánh mắt Chu Yến Hỗn dừng trên mặt con gái nhỏ, có ẩn ý, cũng có ý cười.

Chút ý cười trong mắt Chu Yến Hỗn cũng chỉ xẹt qua một lát rồi cậu lại nhìn về phía Thẩm Lan, "Đạo diễn Thẩm, dưới trướng cháu có một công ty chuyên về AI, cũng đang hợp tác với phía cảnh sát và cơ sở dữ liệu DNA để chế tạo thiết bị nhận diện hình ảnh, dự tính hai năm sau bắt đầu đưa vào hoạt động ở các nơi công cộng như trung tâm thương mại, nhà hàng và siêu thị, đề phòng cũng như điều tra các vụ bắt cóc đi lạc. Đạo diễn Thẩm, cháu rất vui vì có thể không mưu mà hợp với bộ phim của chú về mặt này, cháu sẽ cung cấp phim trường cho chú, cũng không yêu cầu thời hạn sử dụng."

Chu Yến Hỗn vừa nói những lời này, mấy người ngồi đây đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Đặc biệt là Thẩm Nguyện Hề, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Yến Hỗn, trong mắt là sự ngạc nhiên.

Cô vẫn biết Chu Yến Hỗn có hứng thú với nghiên cứu AI, Phương Tiểu Hủy cũng từng kể rằng cậu đang có kế hoạch đầu tư gì đó, nhưng cô hoàn toàn không ngờ bây giờ Chu Yến Hỗn lại đang làm việc này.

Thẩm Uyển Hề cũng kinh ngạc không thôi, cô ấy không đoán được vị thiếu gia này sẽ l quyết đoán làm ra việc như vậy vì Nguyện Nguyện sau này sẽ rất giúp ích cho xã hội.

Thẩm Lan để ý tới bầu không khí giữa con gái nhỏ và chàng trai trẻ này khi ở ngoài cửa đã có chút không thích hợp, bây giờ ông đã suy đoán được năm sáu phần, có khả năng con gái nhỏ và Chu tổng này là người quen cũ, lại nghe nói cậu đang nghiên cứu thiết bị nhận diện hình ảnh đề phòng buôn người bắt cóc, ông càng chắc chắn con gái nhỏ quen biết người này.

Ba người đồng thời mở miệng, "Cậu..."

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, "Quấy rầy một chút, tôi..."

Giọng nói người đàn ông trôi chảy, ba người cùng nhìn về phía cửa.

Người ngoài cửa mặc tây trang đen, thân hình cao lớn đĩnh đạc.

Thẩm Uyển Hề trừng lớn mắt.

Tầm mắt Chu Yến Hoài xẹt qua vài người đang ngồi trên sofa, sau khi thấy Thẩm Uyển Hề, sắc mặt anh thay đổi rõ ràng, ngay sau đó thay đổi lời nói, "Tôi đi nhầm phòng, mọi người cứ tiếp tục."

Dứt lời, Chu Yến Hoài xoay người rời đi.

Đường Phái cố ý đi gọi cứu binh, "???"

Vậy là đi rồi à?

Mặc kệ em trai luôn sao?

Thẩm Uyển Hề hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên nặng nề, đột nhiên đứng dậy, "Tôi đi toilet, mọi người tiếp tục đi."

Lúc này, suy nghĩ của Thẩm Nguyện Hề thay đổi liên tục, hình như cô đã hóng được một chuyện lớn rồi!

Thẩm Nguyện Hề tạm quên chuyện của mình, lập tức đứng dậy, "Chị, em cũng đi."

Thẩm Uyển Hề quay lại xoa đầu cô, "Nguyện Nguyện ngoan, em không cần đi, ngồi xuống."

Khuôn mặt kích động của Thẩm Nguyện Hề tan thành mây khói, gật đầu ngồi xuống.

Thẩm Lan nhíu mày nhìn theo phía con gái và người đàn ông kia rời khỏi, hỏi Chu Yến Hỗn, "Chu tổng, xin hỏi vừa rồi là ai vậy?"

Chu Yến Hỗn lễ phép nói, "Đạo diễn Thẩm, người vừa rồi là anh trai cháu."

Kỳ Dạng đã rõ tình hình trước mặt, thong thả ung dung nói thêm, "Đạo diễn Thẩm, tình cảm của anh em họ rất tốt, vừa rồi là Chu Yến Hoài, năm trước mới từ nước ngoài về, lớn hơn tiểu Chu tổng 6 tuổi, là chủ tịch tương lai của Chu thị."

Thẩm Nguyện Hề, "..."

Không hiểu sao lời Kỳ tổng nói lại cứ như bà mối đang giới thiệu hai bên với nhau thế nhỉ...?

Thẩm Lan suy tư trầm ngâm gì đó, gần đây áp lực của ông hơi nhiều.

*

Thẩm Uyển Hề nhanh chóng ra ngoài, thấy Chu Yến Hoài đang đợi thang máy, một thân tây trang ưu tú bất phàm, cô khẽ híp mắt nhíu mày, đi tới trước mặt Chu Yến Hoài rồi ngẩng đầu nhìn ảnh.

Chu Yến Hoài không nhìn cô một cái, chỉ nhìn chằm chằm số trên thang máy.

Thẩm Uyển Hề cắn răng, hốc mắt ngày càng đỏ, sống mũi cũng cay cay.

Dường như Chu Yến Hoài thấy được cảm xúc của cô đang dao động, cuối cùng thở dài, chậm rãi cúi đầu nhìn cô.

Đột nhiên, Thẩm Uyển Hề giơ tay tát anh một cái.

"Chát" một tiếng, Chu Yến Hoài bị đánh nghiêng mặt sang một bên, khuôn mặt cũng hằn rõ năm vết ngón tay.

Anh không nói gì, Thẩm Uyển Hề cũng không nói gì, tay lại tát thêm cái nữa.

Chu Yến Hoài vẫn không cử động, không đánh lại cũng không tức giận, cảm xúc cũng không phập phồng dù chỉ một chút, tùy ý để cô đánh.

Cho đến khi thang máy "ting" một tiếng, Chu Yến Hoài mới vòng qua Thẩm Uyển Hề đi vào trong.

Anh vẫn ngẩng đầu nhìn con số thay đổi trên thang máy, cửa đóng lại, rời khỏi đây.

Đường Phái đóng vai quần chúng hóng được tin mới nhìn toàn bộ quá trình Chu Yến Hoài bị đánh, "???"

Đây là tình huống gì vậy???

Hốc mắt Thẩm Uyển Hề đỏ bừng, cúi đầu định tới toilet, cảm thấy bên cạnh có người đang đứng, cô ngẩng đầu nhìn qua.

Đường Phái theo bản năng che mặt lui về sau, cảm thấy mặt mình nóng rát.

Thẩm Uyển Hề cúi đầu đi toilet.

*

Trong văn phòng, ba người Thẩm Lan đứng dậy chuẩn bị tạm biệt, Chu Yến Hỗn nói, "Đạo diễn Thẩm, về chuyện tận dụng đạo cụ và thiết kế của công ty, chú không cần lo lắng, cháu sẽ tận lực giúp đỡ, cũng không cần cảm ơn, đây là điều nên làm."

Thẩm Lan nói, "Làm phiền cậu rồi."

Kỳ Dạng và Thẩm Lan cùng ra ngoài, Thẩm Nguyện Hề vẫn luôn không nói chuyện bỗng mở miệng, "Kỳ tổng, ba, hai người xuống trước đi, con ở đây đợi chị."

Thẩm Nguyện Hề không hề kiêng dè Chu Yến Hỗn, nói "ba" và "chị" chứng tỏ ở đây đều là người hiểu rõ chuyện, cũng không cần giấu giếm cái gì.

Cô có chuyện muốn nói với Chu Yến Hỗn.

Tác giả có lời muốn nói: Cái tát kia đau lắm...

Vở kịch nhỏ:

Ngày nào tiểu thiếu gia cũng tìm đủ mọi cách để dính lấy Lê Lê, muốn Lê Lê ngày đêm ở cạnh mình.

Sau khi suy nghĩ để Lê Lê nhận làm con trai thất bại, tiểu thiếu gia lại có ý định mới!

Hôm nay, lúc Lê Lê đang ngồi trước bàn đọc sách, tiểu thiếu gia làm bộ chơi xe đồ chơi, ngồi xổm dưới bàn.

Sau đó thắt dây giày của mình và Lê Lê lại với nhau!

Một vòng, hai vòng, ba vòng, cuối cùng là hơn hai mươi lần!

Làm xong việc, tiểu thiếu gia mới cảm thấy hài lòng ngồi xuống, chống cằm nhìn Lê Lê cười thành tiếng.

Lê Lê cảm thấy có gì đó không đúng, "... Tiểu Hỗn cười gì thế?"

Tiểu thiếu gia lắc đầu cười ha ha, "Em không cười mà."

Lê Lê, "..." Khóe miệng cũng sắp kéo tới mang tai rồi đó...

Một lúc sau, mẹ Chu gõ cửa gọi Lê Lê, "Lê Lê, ba cháu tới đón, đang ở dưới lầu chờ cháu đấy."

Lê Lê gật đầu đáp lại, dọn sách vở định đứng dậy.

Cô vừa chạy ra ngoài, chân trái lập tức kéo theo chân phải tiểu thiếu gia.

Sau đó chỉ thấy tiểu thiếu gia còn ngây ngô cười cho rằng đây là "ý kiến hay", bịch một cái ngã xuống đất, dập mông ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lê Lê.

Lê Lê nhìn tiểu thiếu gia đang ngồi trên mặt đất, lại nhìn dây giày của mình, trợn mắt há miệng, "... Tiểu Hỗn, em làm gì vậy?"

Tiểu thiếu gia không ngờ mình lại bị ngã, ngơ ngác hỏi, "Tiểu Hỗn không muốn rời khỏi chị đâu."

Lê Lê, "... Vì thế nên em mới buộc dây giày của chị vào với em sao?"

Tiểu thiếu gia gật đầu, lúc này mới cảm thấy mông đau, có chút ấm ức, "Em cho rằng đây là ý kiến tốt nhất vũ trụ, Tiểu Hỗn không muốn tách khỏi chị đâu mà..."

Lê Lê thử nói, "Tiểu Hỗn... vậy em không nghĩ tới, chỉ cần chị cởi giày ra thì chúng ta cũng tách khỏi nhau rồi sao?"

Trong nháy mắt, tiểu thiếu gia há hốc mồm, nghẹn họng nhìn Lê Lê, đầu óc ngốc nghếch ngây ra như phỗng, "..."

Mẹ Chu chứng kiến toàn bộ quá trình, "..."

Đây là thằng ngốc ai sinh ra vậy chứ...???

Bình luận

Truyện đang đọc