ÔM MỘT CÁI NHA!

Tiếng nói vừa dứt, bọn họ giống như không còn nghe thấy âm thanh náo nhiệt của quán bar, bầu không khí ầm ĩ kia đương như không liên quan đến bọn họ.

Trong ánh mắt Tần Việt hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi nhìn thấy trước mặt mình là đầu tiểu sư tử xù lông…… Lại cảm thấy mình không nghe lầm.

Anh nhíu mày, hơi có chút ngoài ý muốn: "Muốn chung một tổ với tôi?"

Trì Bối gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Muốn."

Đi theo bên người Tần Việt có thể học được điều gì đó.

Cô không có ý nghĩ dư thừa nào, cô chỉ cảm thấy đi theo bên người Tần Việt có thể học được rất nhiều thứ. Trước khi tới cô biết Tần Việt là người lãnh đạo rất ưu tú, cũng là một người thầy ưu tú. Chỉ cần anh nguyện ý dạy thì cô có thể học được nhiều thứ hơn so với ở trường học cùng với những nơi khác.

Huống chi cái hạng mục là hạng mục Tần Việt vô cùng coi trọng, chính bản nhân anh cũng nhất định có nghiên cứu. Trì Bối nghĩ, có thể đi theo bên người Tần Việt chạy một vòng như vậy, khả năng học được so với trước kia còn nhiều hơn học một tháng thậm chí là còn nửa năm học.

Nghe vậy, Tần Việt cười.

"Muốn cùng tôi một tổ cũng không phải không được."

"Sau đó thì sao?"

Trong mắt Tần Việt đè nặng ý cười, cong cong khóe môi nhìn cô: "Điều kiện thiết yếu của đi cửa sau có biết là gì không?"

Hắn cố ý đùa cô, cảm xúc phiền muộn trên mặt tiêu tán không ít.

Trì Bối: "……"

Cô ngốc luôn rồi, nhìn về phía Tần Việt: "Tặng lễ?"

Cô biết, đi cửa sau phải là mời ăn cơm hoặc là tặng lễ đi, cũng có khả năng là hai cái đều muốn???

Tần Việt ngạnh hạ, trong mắt ngược lại không có bất luận cái gì ngoài ý muốn…… Bản thân anh đã không thể đối với Trì Bối có quá nhiều chờ mong.

Anh cong khóe miệng, không chút để ý nói: "Chính mình ngẫm lại cho tốt."

Trì Bối: "Tôi không nghĩ ra được."

Cô chớp chớp mắt, "Tôi đây mời Tần tổng đi ăn cơm, có thể chứ?"

"Một bữa cơm đã muốn đi cửa sau của tôi?"

Trì Bối: "Vậy anh muốn như thế nào!"

Tần Việt cười, nhìn qua người muốn xù lông chau mày, cúi người tới gần một bên của cô, hô hấp toàn bộ dừng lại bên tai cô, tiếng nói trầm thấp hỏi: "Tôi muốn thế nào sẽ thế đó sao?"

Trì Bối vừa định muốn đẩy anh ra, Ôn Điềm Nhã đã từ bên kia trở lại. Mặt cô đỏ, nhanh chóng hướng bên cạnh trốn tránh, làm như cái gì cũng chưa phát sinh.

Mắt anh nhìn, nhấp miệng rượu, tâm tình sung sướng.

______________

Tan cuộc, Trì Bối cùng Vu Tòng Hạm đều đi chỗ ở của Ôn Điềm Nhã, cô ấy cùng Liễu Nhân Nhân đều đi làm, vì để cho tiện hai người cùng nhau ở bên ngoài thuê nhà, có hai phòng, cho các cô bốn người ở hoàn toàn đủ.

Mà đưa các cô đến cửa là tài xế…… Tần Việt an bài.

Vừa xuống xe, Ôn Điềm Nhã liền nhịn không được thở mạnh nói: "Trì Bối, Tần tổng đối với cậu khá tốt nha."

Trì Bối ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn: "Là còn rất tốt."

Cô không biết Tần Việt đối với những người khác như thế nào, rốt cuộc chỉ là nghe đồn, nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy…… kỳ thật Tàn Việt không giống trong lời đồn thô bạo cùng không nói lý, tương phản anh còn là ông chủ rất cho nhân viên ý tưởng cùng không gian. Đương nhiên ——

Ngẫu nhiên còn thích trêu chọc mình.

Vu Tòng Hạm nhìn cô cười: "Tớ nhìn cũng là chỉ thấy đối với cậu tốt thôi a."

Trì Bối: "……"

"Có việc gì mình không biết sao?" Ôn Điềm Nhã nhìn hai người, vô cùng kinh ngạc: "Mau nói nghe một chút nghe một chút."

Trì Bối lắc đầu: "Không có đâu, chính là đưa mình về nhà lần đó, mình đã nói qua với các cậu."

Cô nhiều lời hai câu.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Ôn Điềm Nhã cùng Liễu Nhân Nhân đều quỷ dị mà nhìn cô: "Cậu không cảm thấy có vấn đề?"

"Không a." Trì Bối mặt nghiêm túc: "Có vấn đề gì?"

Mấy người: "……"

Các cô đối mặt nhìn nhau, xua xua tay: "Không có vấn đề không có vấn đề, đi về tắm rửa trước, một thân toàn là mùi rượu."

"Đi đi đi."

Bốn người trở về nhà trong tiếng cãi cọ ồn ào, tắm rửa nghỉ ngơi.

…………………

Bóng đêm nặng nề, buổi tối Trì Bối với Vu Tòng Hạm cùng nhau ngủ, mặt khác hai người trong phòng cách vách tương đối nhộn nhịp hơn một chút.

Trì Bối cùng Vu Tòng Hạm hàn huyên liền sẽ buồn ngủ, kết quả mới vừa nằm xuống cầm lấy di động cô liền nhận được mấy cái tin nhắn của Ôn Điềm Nhã đến liên tiếp, là một trang web tiểu thuyết, cũng phụ lời: [ Đây đều là hàng mình trữ a, tiểu thuyết đều rất đẹp, cảm thấy cậu làm phương diện ngôn ngữ này khi không có linh cảm có thể xem nhiều, bên trong nam chủ cùng nữ chủ nhưng sẽ chọc lại người, chúc cậu vui vẻ. ]

Trì Bối: [ Được. ]

Chính bản nhân cô không thích xem tiểu thuyết, nhưng vì công việc, Trì Bối nghĩ vẫn là xem cho thỏa đáng. Cô tìm đến phần mềm đọc sách, còn đổ đầy tiền, chuẩn bị nghiên cứu mấy quyển xem.

Ôn Điềm Nhã cũng không biết yêu thích cái gì, đề cử cho Trì Bối tất cả đều là tổng tài bá đạo yêu tôi, cô click mở một quyển là cái dạng này, cái tiếp theo vẫn là như vậy…… Trì Bối thở dài, yên lặng click mở một quyển tương đối thuận mắt xem.

Tuy rằng nói là bá đạo tổng tài văn, nhưng Trì Bối nhìn nhìn phát hiện cùng mình nghĩ kỳ thật có chênh lệch rất lớn, tác giả hành văn không tồi, cố sự cũng vẫn được. Cô bỏ qua ít phần không quan trọng, trọng điểm ở chỗ nam nữ tác động cùng phương diện yêu đương.

Đang xem đến nam chủ mang theo chó nhà bọn họ đi trong tiểu khu ngẫu nhiên gặp được nữ chủ, cô không thể hiểu được sao lại nghĩ tới Tần Việt…… Còn có mèo nhỏ kia.

Trì Bối hoảng hốt, trong đầu đột nhiên hiện lên buổi sáng thứ bảy nhìn thấy một màn kia, người như Tần Việt là người cô chưa từng gặp bao giờ, người nhìn qua lười biếng, nói ra còn có điểm đáng yêu, lúc ở cùng một con mèo, luôn cảm thấy có điểm không hợp nhau, nhưng lại mạc danh hài hòa.

Cô lại không hiểu nghĩ tới một màn ở quán bar kia, trong ánh mắt Tần Việt đè nặng ý cười, lúc cùng mình nói chuyện thái độ giống như tương đối đặc biệt. Còn có anh ở quán bar hỏi chuyện, cô đều cảm thấy có thâm ý khác, nhưng nghĩ lại…… Trì Bối lại nghĩ không ra cái gì.

Kỳ thật trước khi gặp được ở quán bar, Trì Bối đã vài ngày không thấy được Tần Việt, cô không biết là ngày đó sự tình đã làm tổn thương lòng tự trọng của Tần Việt, một nữ nhân viên nói không muốn cùng anh yêu đương, lời này có phải không đúng lắm hay không. Trong lòng hơi có chút bất an, Trì Bối nhắn tin trong nhóm.

Trì Bối: [ Hỏi một việc. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Tiểu Bối Bối, tiểu thuyết xem chưa, hỏi cái gì đây. ]

Trì Bối không có chần chờ đem việc ngày đó cùng Tần Việt nói ra, hỏi: [ Mình có phải nói sai rồi không? Có phải xin lỗi hay không?]

Ôn Điềm Nhã: [ Cậu làm trò ngay trước mặt lãnh đạo cùng đồng nghiệp khác nói…… cậu không muốn cùng anh ta yêu đương? Người kia lại là Tần Việt?]

Trì Bối: […… Ừ.]

Vu Tòng Hạm nhìn Trì Bối, không trực tiếp cùng cô nói chuyện, cũng là ở trong nhóm trả lời: [Cậu cảm thấy muốn xin lỗi hay không, tuy rằng là ý chân thật của cậu, nhưng nói như thế nào đây, cũng quá không cho lãnh đạo mặt mũi đi, hơn nữa người nọ là Tần Việt ài, lòng tự trọng của nam nhân khẳng định đã bị thương.]

Trì Bối: [ Anh ấy không yếu ớt như vậy.]

Vu Tòng Hạm: [ Cậu khẳng định như vậy?]

Trì Bối không trả lời, cô chính là không khẳng định mới hỏi.

Ôn Điềm Nhã đi WC ra, phát hiện hai người đang trò chuyện, vội vàng phát huy tài trí thông minh của mình bổ não cho Trì Bối: [ Tiểu Bối Bối, chuyện này như thế nào lại trùng hợp như vậy a, Tần tổng còn hỏi cậu nói cô không nghĩ sao?? Mình có cảm giác lời này là cố ý, cũng không phải trả lời vấn đề của người khác. Muốn mình nói a, Tần tổng có phải đối với cậu có ý tứ hay không? Mình xem tiểu thuyết nhiều như vậy, bằng không anh ta đối với cậu chú ý nhiều như vậy làm cái gì, nếu là không thèm để ý, ai sẽ đi tức giận. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Còn có lần trước sự kiện mèo nhỏ kia, đưa cậu về nhà linh tinh, mình đều cảm thấy quái quái, dựa theo trực giác nhiều năm mà nói, Tần tổng đối với cậu khẳng định có ý tứ. Còn có đêm nay, không chỉ có bao rượu chúng ta, còn tự mình đưa cậu lên xe về nhà, đây nếu là người khác, cậu cảm thấy Tần tổng sẽ đưa sao, sẽ cố ý an bài tài xế của mình tặng người khác sao. ]

Trì Bối: [ ………… Cậu suy nghĩ nhiều, không có khả năng. Tần tổng sở dĩ làm tài xế đưa chúng ta phỏng chừng là bởi vì chị của mình là nguyên nhân a, tốt xấu bọn họ cũng là đã từng hợp tác, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Tần tổng đối với chị cậu có tốt như vậy không? ]

Trì Bối: [ Không biết. ]

Cô thật sự không biết, chị cô cùng Tần Việt đều là thương nhân, nói mọi việc đều thuận lợi cũng không khoa trương, sẽ không gây thù chuốc oán cho mình, càng sẽ không quá mức thân cận, chính là bảo trì hợp tác tốt đẹp cùng quan hệ bằng hữu. Nhưng mặt khác…… Cô cũng không rõ ràng lắm.

Đến cuối cùng, vài người cũng không hàn huyên nữa, để thời gian cho Trì Bối tự hỏi chính mình.

Trong lúc ngủ mơ, trong đầu Trì Bối vẫn cong luôn xuất hiện một câu ‘ Tần tổng có phải có ý tứ với cậu hay không ’. Vì lời này, làm cô cả đêm ngủ không tốt.

Hai ngày cuối tuần, Trì Bối đều tận lực coi nhẹ vấn đề này. Cô trước trước sau sau suy nghĩ, cảm thấy đây là việc không có khả năng, liền đem việc này vứt đến sau đầu.

Buổi sáng thứ hai, Trì Bối cầm hành lý đi đến sân bay, 10 giờ bọn họ sẽ bay đến thành phố S, một tổ bốn người trực tiếp ở sân bay tập hợp.

Lúc Trì Bối đến sân bay, đã có hai vị đồng nghiệp tới rồi.

"Tần tổng còn chưa tới sao?"

"Tống trợ lý nói có chút việc chậm trễ, đại khái trước khi lên máy bay có thể tới."

Trì Bối gật đầu, đem hành lý đi gửi vận chuyển xong lại cùng các đồng nghiệp chờ đợi.

Tần Việt là lúc bọn Trì Bối đã lên máy bay mới xuất hiện, cô nhìn nam nhân ăn mặc chính trang, nháy mắt có  hoảng hốt.

Anh đứng ở trước mặt Trì Bối, đôi lông mày thanh tú khẽ nhếch lên, đối với ánh kinh ngạc của cô, trầm thấp nói: "Đi vào trong ngồi."

Trì Bối chỉ chỉ: "Anh ngồi ở đây?"

"Ừm."

Trì Bối trầm mặc, nhanh chóng từ vị trí đang ngồi đứng lên, dịch tới rồi bên trong vị trí cửa sổ. Cô không nghĩ tới Tần Việt sẽ giống như bọn họ ngồi khoang phổ thông, cô cho rằng Tần Việt như thế nào cũng là khoang doanh nhân…… Càng không nghĩ tới vị trí của Tần Việt lại ở bên cạnh mình.

Thẳng đến lúc ngồi xuống, Trì Bối vẫn còn có chút ngốc.

"Khoang doanh nhân không có vé sao?"

Tần Việt nhướng mày, liếc nhìn cô, tiếng nói ôn hòa nói: "Nghèo."

Trì Bối bĩu môi, trừng mắt nhìn anh: "Tôi tin." Cái gian tà của anh!

Nếu người ta không muốn nói cho mình là vì cái gì…… Trì Bối cũng không đi hỏi tiếp. Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, những tầng mây ngoài cửa sổ thật tốt, có cảm giác rất sáng, tầng mây chậm rãi di chuyển như là một tòa bông bảo biết di chuyển.

Từ trước đến nay cô vẫn thích loại vật này, có thể xem thật lâu thật lâu.

Tần Việt ghé mắt, nhìn hình dáng sườn mặt cô, khóe miệng cô cong lên, tâm tình hẳn là không tồi. Anh cong cong khóe miệng, khó được tâm tình tốt hơn vài phần.

…………………………

Bay đến thành phố S không lâu, chỉ hơn hai giờ đã đến. Xuống máy bay lấy hành lý rồi đi khách sạn, vừa lúc đến thời gian cơm trưa.

Tần Việt sớm đã an bài tài xế lại đây tiếp người, lúc này đang ngồi cùng trợ lý ở hàng phía trước nói công việc, mặt mày lạnh lùng, thần sắc nghiêm túc lại chuyên chú. Trì Bối trong lúc lơ đãng mà nhìn qua…… một hồi lâu cũng không dịch chuyển tầm mắt.

Thẳng đến lúc đồng nghiệp bên cạnh mơ mơ màng màng hỏi câu: "Tới rồi sao?"

Cô hoàn hồn lắc đầu: "Còn chưa đến đâu."

Đến khách sạn xử lý chỗ ở, Trì Bối là con gái duy nhất, tự nhiên là một mình một phòng, thẻ phòng là Tống Văn Hạo cho cô.

Cô tiếp nhận: "Cảm ơn."

Vài người cùng nhau đi lên, mặt khác hai nam đồng nghiệp phía trước ở dưới tầng một, Trì Bối quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh mình, không nhịn được hỏi: "Tần tổng, hai người ở tầng mấy?"

Tần Việt liếc nhìn thần sắc khẩn trương của cô, nhẹ mỉm cười.

Tống Văn Hạo ở một bên bổ sung: "Chúng ta cùng cô ở một tầng."

Trì Bối gật đầu, có điểm yên tâm, rốt cuộc cũng có người quen.

Hành lang khách sạn rất dài, từ thang máy đi ra, Tống Văn Hạo liền hướng bên kia đi rồi, Trì Bối nhìn phòng phòng mình, là hai hướng ngược nhau, cô đi về phía trước.

Đi vài bước, cô quay đầu lại nhìn về phía Tần Việt đi sau mình, mày không chịu khống chế nhảy nhảy: "Tần tổng……"

"Ừ?"

"Anh ở phòng nào?"

Tần Việt nhìn thẻ phòng trong tay cô, cong khóe miệng mỉm cười: "Thật không may, ở sát vách với cô."

Trì Bối: "……"

Bình luận

Truyện đang đọc