ÔM MỘT CÁI NHA!

Người này, không phải là đang tức giận mà có lẽ là đang ghen.

Nằm ở trên giường, Trì Bối đã mệt bở hơi tai rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô vùi trong ngực Tần Việt, nghiêng đầu nhìn về phía người trước mắt, tay của Tần Việt khoác trên hông cô, ôm cô thật chặt, hơi rũ mặt mày xuống nhìn cô: “Mệt không?”

Trì Bối liếc anh một cái: “Anh nói xem.”

Người này không biết tối nay bị làm sao mà một mực giày vò cô. Một lần không đủ thì hai lần… Hai người làm đủ ba lần, từ trong phòng vào nhà tắm, Trì Bối cảm thấy nếu còn quá độ như thế nữa cô cũng sắp rồi.

Cô đưa tay, chọt chọt mặt Tần Việt, cảm nhận được da thịt trên mặt anh, thấp giọng hỏi: “Có phải anh đang ghen với thanh niên nào không?”

Lần trước Tần Việt như vậy với cô là vì Tống Cao đưa cho cô đồ gì đó, hình như là tặng một món đồ chơi. Mặc dù bị Trì Bối từ chối nhưng món đồ kia vẫn đặt trên bàn cô.

A, là một chậu cây nhỏ, sen đá.

Trì Bối từ chối, nhưng Tống Cao nói trong văn phòng ai cũng có, bảo cô cứ nhận lấy. Cô biết Tần Việt là một bình dấm chua nên một mực kiên trì từ chối, nhưng đến cuối cùng Tống Cao vẫn đặt trên bàn cô, dần dà Trì Bối cũng không quan tâm, vẫn đặt sen đá dưới cửa sổ để trồng.

Sau đó lúc Tần Việt tới phòng làm việc đợi cô, vô ý nghe nói là do Tống Cao tặng, buổi tối đó Tần Việt kéo Trì Bối về nhà mình, hung hăng giày vò một đêm.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Người này bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lắm suy nghĩ, ghen gì đó cũng sẽ không chủ động nói ra, nhưng sẽ dùng hành động nói cho bạn biết, anh ghen rồi, còn ghen rất nghiêm trọng!



Nghe vậy, Tần Việt liếc nhìn người trong ngực, xoa xoa eo cho cô: “Ghen cái gì?”

Trì Bối bật cười: “Anh nói thử xem.”

Cô nói: “Đừng cho rằng em không biết chút tâm tư đó của anh, anh đó… trong ngoài không đồng nhất.”

Tần Việt bấm eo cô một cái, hơi cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm: “Ai trong ngoài không đồng nhất*?”

(*: Nguyên văn là闷骚: Muộn tao: Ý chỉ người bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng bên trong nhiệt tình như lửa.)

Trì Bối cười: “Ai trả lời thì là người đó chứ sao.”

Cô chui vào trong ngực Tần Việt cọ cọ: “Anh nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ghen với ai rồi?”

Vừa rồi cô tự suy nghĩ một chút nhưng không nghĩ ra được.

Gần đây Trì Bối đều rất ngoan ngoãn, hơn nữa cơ bản không ra ngoài, hai người cũng mới đi du lich về, cơn ghen này không đến nỗi mang từ chỗ đi du lịch về chứ? Nhưng ngoại trừ cái này ra thì hai ngày nay Trì Bối đều không liên lạc gì với ai, ngoài lúclàm việc, tan làm cũng ở cùng với anh và chị gái mình.

Trì Bối suy nghĩ tìm tòi, chẳng lẽ lại liên quan đến Tống Cao???

Nhưng hai ngày nay, cô chưa từng nói chuyện với Tống Cao mà, cho dù có tiếp xúc trong công việc thì cũng đều là nói vài câu ngắn gọn.

Đột nhiên, ánh mắt Trì Bối sáng lên, nghi hoặc nhìn về phía Tần Việt: “Không thể nào.”

Tần Việt nhướng mày nhìn cô: “Nghĩ ra cái gì rồi?”

Trì Bối chỉ chỉ, kinh ngạc hỏi: “Bây giờ anh muốn ghen với cả chị em sao??”

Thực sự là khó tin được mà!!!

Trước đó sao cô lại không phát hiện ra lòng chiếm hữu của Tần Việt mạnh như vậy! Ghen cả với con gái.

Tần Việt: “…”

Anh lạnh lùng liếc nhìn bạn gái của mình một cái, trực tiếp quay người lại ngủ.

Trì Bối sửng sốt một chút, bật cười: “Ôi này.”

Cô đưa tay chủ động ôm Tần Việt, làm nũng với anh: “Được được được, em không đùa với anh nữa, nhưng em thật sự không nói gì với ai mà.”

Tần Việt hừ lạnh một tiếng, thật sự là bất lực với bạn gái đầu óc chậm chạp.

“Anh không ghen.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

Trì Bối ờ một tiếng, dán vào phía sau lưng anh cọ cọ nói thầm: “Thật ra em cũng cảm thấy không giống như là ghen, dù sao anh cũng không có ai để ghen.”

Tần Việt: “…”

Sắp tức chết rồi!

Liên quan đến vấn đề ghen tuông này, đến sáng ngày hôm sau Trì Bối vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Buổi sáng Tần Việt làm bữa sáng, sau khi xách cô dậy ăn sáng xong thì cùng nhau đến công ty, mãi đến lúc đi trên đường, Trì Bối vẫn còn đang lẩm bẩm.

“Sao em lại cảm thấy tâm tình của anh kém hơn vậy?”

Hình như còn kém hơn đêm qua một chút.

Tần Việt lườm cô một cái, thấp giọng nói: “Cuối tuần họp thường niên, em tham dự cùng anh chứ?”

Vốn dĩ Trì Bối nên xuất hiện cùng với những đồng nghiệp khác, nhưng Tần Việt muốn mang theo cô tham dự. Trước kia vẫn luôn là anh tham dự cùng trợ lý. Có điều bây giờ phải sắp xếp chỗ ngồi các loại, cho nên muốn hỏi ý kiến của Trì Bối trước, xem cô muốn đi cùng mình hay là đi cùng đồng nghiệp.

Trì Bối sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh: “Em thì sao cũng được, anh muốn  xuất hiện cùng em sao?”

Tần Việt dừng lại một chút: “Em không muốn?”

Trì Bối cười một tiếng, cong cong khóe miệng nói: “Cũng không hẳn là không muốn, nếu như giám đốc Tần muốn thì đi cùng nhau đi.”

“Vậy buổi tối đi xem quần áo một chút?”

Trì Bối: “…”

Tốc độ này, cũng nhanh quá rồi.

Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tần Việt một lúc rồi cười.

“Có phải anh đã sớm quyết định rồi không?” Cô cười mà như không cười, cong khoe môi nhìn qua anh: “Nếu không sao chưa gì đã đi xem quần áo rồi chứ??”

Tần Việt nhướng mày, trung thực thừa nhận: “Đoán là em sẽ đồng ý.”

Nhưng thực tế anh cũng không có tự tin trăm phần trăm, bởi vì Trì Bối không thích mấy thứ xã giao này, đứng cùng với anh tất nhiên là phải chào hỏi với người ta. Mặc dù Tần Việt sẽ cố gắng hết mức để tránh né, nhưng có một vài người có tránh cũng không thể tránh được, gặp mặt dù sao cũng phải nói vài câu.

Đây là cách giao thiệp trong giới này.

Nếu Trì Bối không đồng ý đi cùng mình thì thật ra Tần Việt cũng không cảm thấy là vấn đề lớn, anh có thể hiểu được tâm tư của cô, cũng hoàn toàn đồng ý với bất kỳ hành động nào của cô.

Trì Bối “hừ” một tiếng: “Vậy thì đi thôi, đi rồi anh phải nói cho em biết tối hôm qua anh ghen với ai, thế nào?”

Tần Việt: “…”

Sau khi đến công ty, Tần Việt đưa Trì Bối đến văn phòng rồi với quay về chỗ của mình.

Tất cả người trong công ty đều biết hai người bọn họ đang yêu nhau, nhưng nói như thế nào nhỉ, không ít người thật ra muốn thấy bọn họ chia tay. Mặc dù Trì Bối và Tần Việt thoạt nhìn thì xem như môn đăng hộ đối, nhưng trong lòng của không ít người vẫn không cam tâm, luôn cảm thấy hai người này không thích hợp để ở bên nhau. Trì Bối cũng cùng đi làm với mọi người, dựa vào cái gì mà lại được ưu ái vậy chứ? Dựa vào cái gì mà cô có thể hấp dẫn sự chú ý của Tần Việt?

Kết quả hết lần này tới lần khác, từ lúc hai người công khai đến bây giờ, những chuyện Tần Việt làm đều khiến không ít nhân viên phải giấu những tâm tư đó đi, loại tình trạng yêu đương này chia tay được mới là lạ.

Trên cơ bản mỗi ngày Tần Việt đều đưa Trì Bối tới công ty, thậm chí còn đưa đến cửa phòng làm việc.

Mỗi ngày, đồng nghiệp ở công ty đều phải ăn tô “cơm chó” này.

….

Công việc buổi sáng bận rộn, rất nhiều hạng mục đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Liên quan tới cuộc họp thường niên của công ty, thật ra hầu hết bộ phận đều có hoạt động, ca hát, nhảy múa, diễn kịch, còn có một vài thứ khác, đủ cả. Bộ phận của Trì Bối cũng có, có điều Trì Bối không tham gia, bộ phận bọn họ đều là đồng nghiệp nam đóng góp, chuẩn bị cùng nhau diễn một tiểu phẩm.

“Trì Bối, em đang làm gì đó?” Lý Tình Mỹ nhìn cô.

Trì Bối lắc đầu: “Đang suy nghĩ một việc.”

Lý Tình Mỹ: “… Có muốn đi xem tiểu phẩm mà bọn họ diễn không? Hiện tại hình như bắt đầu tập luyện rồi.”

Trì Bối sửng sốt một chút, cười: “Tập luyện ở đâu?”

“Ở phòng nghỉ bên kia, bây giờ không bận nên dành thời gian đi luyện tập một chút.”

Ở phương diện này Thần Việt không quản lý nghiêm ngặt, chỉ cần không bận thì có thể dành thời gian làm chuyện thú vị khác, tất cả đều nằm trong giới hạn cho phép.

Trì Bối cười: “Em không đi đâu.”

Cô chớp chớp mắt nói: “Đợi đến lúc đó rồi xem mới vui chứ.”

Nghe vậy, Lý Tình Mỹ hiểu rõ, gật đầu liên tục không ngừng: “Đúng đúng đúng, em nói có lý, vậy thì không đi nữa.”

Trì Bối: “…”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rút ra thời gian nhàn rỗi xúm lại nói chuyện phiếm, thầm thì linh tinh.



Buổi tối tan làm, Trì Bối và Tần Việt đi chọn lễ phục.

Lúc hai người đến cửa hàng, có nhân viên cửa hàng vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, gọi một tiếng: “Giám đốc Tần.”

Đây là một studio tư nhân, chuyên làm trang phục đặt theo yêu cầu, Trì Bối khá quen thuộc với cửa hàng này, không ít lễ phục của Trì Bảo đều đặt làm riêng ở chỗ này, hình như cửa hàng này rất nổi tiếng trong ngành.

Cô đảo mắt nhìn quanh, cửa hàng trang trí đơn giản và phóng thoáng, mặc dù đơn giản nhưng có thể nhìn ra sự cao cấp không tầm thường!

Vừa đi vào đã cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Cô nhìn nhân viên cửa hàng trước mặt, quay đầu liếc nhìn Tần Việt: “Anh là khách quen à?”

Tần Việt gật đầu, nắm tay cô đi về phía trước, thấp giọng nói: “Thỉnh thoảng sẽ đến đây, anh quen ông chủ.”

Chủ là studio này là một người đàn ông, bọn họ đều biết nhau, ngoại trừ trang phục cho nam thì cũng thiết kế trang phục cho nữ. Quan hệ của người này và Tần Việt cũng không tệ.

Trì Bối cười, gật gật đầu: “Được.”

Hai người đi vào ngồi một lúc, ông chủ mới đi xuống.

Ông chủ của studio này thoạt nhìn rất trẻ trung, tuổi tác xấp xỉ Tần Việt, trên mặt mang theo ý cười, có cảm giác không giống với Tần Việt, người đàn ông này… gầy nhưng rất có khí chất, loại khí chất quý tộc đó rất rõ ràng, so sánh với khí chất tàn bạo và sự trưởng thành trên người Tần Việt thì người này tương đối trẻ trung hơn một chút.

“Tới rồi đấy à.”

Tần Việt “ừm” một tiếng, giới thiệu hai người với nhau: “Đây là bạn gái tôi, Trì Bối, đây là Tần Trác, ông chủ của cửa hàng này.”

Hai người chào hỏi, Tần Trác nhìn qua Trì Bối cười cười: “Em gái Trì Bảo?”

Trì Bối mím môi cười một tiếng: “Đúng thế.”

Anh ta khẽ cười một tiếng nói: “Tên của hai người, vừa nghe đã biết là chị em.”

Trì Bối mỉm cười.

Nhưng thật ra cũng không phải là như thế, ít nhất là đồng nghiệp trong phòng làm việc trước kia không hề ngờ hai người là chị em, chỉ cảm thấy trùng hợp. Nói thật hai cái tên Trì Bảo và Trì Bối này, có lẽ là hai cái tên đặc biệt nhất mà bố mẹ đặt cho.

Hợp lại chính là Bảo Bối.

Bố mẹ bọn họ từ lúc bắt đầu cho đến sau này vẫn luôn xem hai chị em bọn là như bảo bối. Hai cái tên này mang theo yêu thương vô ngần.

Trước kia khi còn bé còn có người từng chế nhạo tên của Trì Bối, cảm thấy là lạ, nhưng bản thân cô không cảm thấy vậy, cô cảm thấy đây là tình yêu thương của bố mẹ, biết đây là ý nghĩa sâu xa của cái tên mà bọn họ đặt cho cô.



Tần Trác để hai người ngồi một lúc, nhìn Trì Bối một cái nói: “Lễ phục anh chọn rất hợp với cô ấy.”

Nghe vậy, Trì Bối hơi tò mò nhìn về phía Tần Việt: “Anh chọn?”

Nơi này không phải là đặt làm riêng sao.

Tần Việt vỗ vỗ lưng cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú: “Đợi chút nữa em sẽ biết.”

Trì Bối: “…”

Hai phút sau, Tần Trác cho người đưa lễ phục tới, từ ánh mắt đầu tiên Trì Bối đã cảm thấy bộ lễ phục đó vô cùng đẹp, còn khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, mang cảm giác ngân hà chói sáng, rực rỡ lấp lánh, thế nhưng lại không mất đi nét nhân gian thế tục.

Bộ lễ phục này khiến cô yêu thích từ lần đầu tiên nhìn thấy.

“Thử một chút đi?” Tần Trác nhìn cô: “Có thích màu này không?”

Màu xanh thẫm của nền trời, bộ váy này thực sự lộng lẫy như bầu trời sao vậy.

Trì Bối gật đầu: “Thích.”

Tần Trác cười một cái nói: “Cảm hứng đều từ giám đốc Tần nhà em đấy.”

Anh ta chỉ phụ trách vẽ rồi làm ra mà thôi.

“Em đi thử một chút.”

Trì Bối đi vào trong thử váy, Tần Trác nhìn Tần Việt, cười nhạt một tiếng nói: “Cảm giác về Trì Bối và Trì Bảo rất khác nhau.”

“Tính cách hai người họ không giống nhau.”

Hai người ở bên ngoài trò chuyện chờ đợi, mặc dù Tần Việt và Tần Trác có cùng họ nhưng không có bất kỳ quan hệ gì, hai người trùng hợp quen biết nhau, mặc dù không gặp mặt nhiều nhưng chung quy quan hệ vẫn tính là không tệ. Dù sao cũng qua lại nhiều năm như vậy rồi.

Sau khi hàn huyên một hồi, Tần Việt nhìn về phía người ở trong đó còn chưa đi ra, hỏi một tiếng: “Xong chưa?”

Trì Bối ừm một tiếng: “Xong rồi.”

Cô chậm rãi mở cửa, từ bên trong đi ra.

Cô vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong cửa hàng, trước đó Tần Việt đã biết bộ lễ phục này hợp với Trì Bối, nhưng đến giờ phút này sau khi tận mắt nhìn thấy anh mới giật mình, bộ lễ phục này có lẽ chỉ mình Trì Bối có thể mang lại cảm giác đẹp đến khó tả này.

Trì Bối bị anh nhìn chằm chằm mà có chút ngượng ngùng, di chuyển cơ thể nhìn anh: “Đẹp… đẹp không?”

Tần Việt cúi đầu, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói: “Đẹp đến mức anh có phản ứng rồi, em nói thử xem?”

Trì Bối: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc