OMEGA HẮN THÍCH BIẾT THUẬT ĐỌC TÂM


Cách một cửa gỗ hơi mỏng, bên trong truyền ra tiếng thét chói tai càng lớn, tiến đập cửa càng to, chủ nhiệm Lý cũng càng "hưng phấn."
Thầy cười hì hì, không khỏi cảm thấy chiêu nội ứng ngoại hợp này thật tuyệt.

Vài Alpha khẩn trương mà ôm nhau, trong bóng đêm cũng chẳng phân ra ai với ai cả.

Trương Thiên Hà hoang mang rối loạn, giang hai tay cánh tay muốn ôm chầm Lạc Uẩn, lại bị một cái tát vô tình của Phong Dã đẩy ra.

"Sờ cái gì mà sờ, cậu có thể ôm à? Đi ra chỗ khác."
Phong Dã ghét bỏ mà đẩy Trương Thiên Hà ra, mình thì lại ôm chặt eo Lạc Uẩn.
Còn lén lút nhéo hai cái.
Trương Thiên Hà mới kịp phản ứng lại, lớp trưởng là Omega, không phải là Beta.
Nhìn thấy Phong Dã ôm Lạc Uẩn, cậu ta cảm thấy ấm ức: “Vậy anh dựa vào cái gì mà được ôm?"
Phong Dã: “Dựa vào việc tôi là bạn cùng bàn thân ái của của ấy!"
Sau đó học theo mấy Alpha khác kêu: "a a a!"
Tay hắn lớn, đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy eo Lạc Uẩn.

Trước kia Lạc Uẩn không phát hiện eo mình lại mềm như thế, như có một dòng điện nhỏ chạy qua khiến cho cậu có cảm giác tê dại.

Chân vốn dĩ đã mềm, bây giờ eo cũng mềm theo.
Cậu tránh khỏi tay Phong Dã, liếc hắn một cái: "Kêu theo làm gì, diễn tinh* à?"
*Raw: 戏精: mình hiểu mang máng ý của từ này nhưng mà không dám chém đại.


Cầu cao nhân ạ.

Rõ ràng là ở trong bóng đêm, Lạc Uẩn lại cảm thấy có thể nhìn thấy rõ Phong Dã.

Đôi mắt đen nhánh kia thần bí như muốn hút người vào trong.
Không sờ được eo mềm mại, Phong Dã không chút để ý mà cười: "Đã sắp phải viết tám nghìn chữ rồi, còn không cho tôi an ủi bản thân?"
Nhớ tới việc này, Lạc Uẩn cười một tiếng, chậm chạp nói: "Chúc mừng."
Mặc kệ Alpha giãy giụa như thế nào, chủ nhiệm Lý cũng như bắt Ba Ba trong rọ mà nhẹ nhàng tóm được năm con Ba Ba không bao gồm Lạc Uẩn.

Tuy là bọn họ trốn học lên mạng chơi game nhưng cũng không phải tên du thủ du thực* nào cả.

*Ở không ăn rồi đi chơi, vô nghề nghiệp.
Đối diện với chủ nhiệm khối, nhẹ thì viết kiểm điểm, nặng thì mời phụ huynh.

Bọn họ biết càng phản kháng thì phạt càng nặng, còn không bằng ngoan ngoãn nhận phạt.

Đi theo mông chủ nhiệm Lý, cả một đường bị chủ nhiệm Lý giáo dục.

Đặc biệt là khi ra khỏi Internet Cafe, cả một đường bị người lớn nhìn chăm chú, bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.

Chủ nhiệm Lý xụ mặt tiến hành giáo dục yêu thương với đám người: "Sao nào, bây giờ mới biết mất mặt? Khi trèo tường ra ngoài sao không cảm thấy thế hả? Tường cao hai mét không ngăn được các em phải không? Một thân cơ bắp khó giữ gia vệ quốc*, trèo tường lên mạng thì lưu loát lắm cơ."
*Giữ nhà, bảo vệ Tổ Quốc.

"May mà hôm nay có Lạc Uẩn, còn muốn chạy, hừ!"
Khi gọi đến tên Lạc Uẩn, đương sự vừa lúc chỉ sửa lại phù hiệu trên tay áo cho mình.

Cậu không ngốc đến mức khi chấp hành nhiệm vụ còn mang thứ khiến mình lộ thân phận, phù hiệu trên tay áo là kiểu dáng cũ, có một cái kim băng màu vàng, dùng một tay để mang vào cực kỳ phiền phức.

Tay trái Lạc Uẩn ấn kim băng vàng, khiến cho đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc.

Khi nghe được tên mình, cậu vừa ngẩng đầu đã phải đối diện với mấy cặp mắt ai oán, nó như đang nói -- "Bọn tôi mới đưa cậu đi dạo chơi ở hẻm núi triệu hoán sư, hôm nay đã bán đứng bọn tôi rồi."
"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là việc công xử theo phép công, chỉ tại các cậu khinh địch."
Thượng Quan Nghị tức giận bất bình: “Quả nhiên trên mạng nói không sai.”
Cậu ta nhìn gương mặt đẹp đẽ vô song dưới ánh đèn kia, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Omega càng xinh đẹp càng biết gạt người."
Mặt mày Lạc Uẩn nhẹ nhàng cong lên, trong mắt chứa ánh sáng: "Cảm ơn đã khen."
Thong dong bình tĩnh đáp trả thành công.

Thượng Quan Nghị càng tức, quyết định muốn vớt lại mặt mũi về, theo bản năng nhìn Phong Dã, dù sao Phong Dã cũng là đại ca do cậu ta thừa nhận.


Không thấy vẻ mặt tức giận cùng chung kẻ địch ở đâu, lại thấy hình ảnh vô cùng cưng chiều.

Phong Dã dựa gần Lạc Uẩn, hắn rũ mắt chỉ kim băng: "Để tôi giúp cậu cài vào."
Lạc Uẩn nhẹ giọng ừ một tiếng.
Một việc nhỏ như thế, Phong Dã lại như nhận được trọng trách, gương mặt sáng sủa lộ ra một chút sủng nịch: "Nâng tay lên một chút."
Thượng Quan Nghị: “......”
Xong đời, trước kia cậu ta còn nghĩ đợi Phong Dã theo đuổi được vợ, nói không chừng lớp trưởng còn giúp bọn họ đi cửa sau.

Bây giờ xem ra lớp trưởng chỉ biết đại nghĩa diệt thân* thôi.
*vì việc lớn mà người thân cũng giết.

Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.
Chiêu này của lớp trưởng đúng thật là bắt giặc phải bắt vua trước, tóm được Alpha cầm đầu lớp 3 - Phong Dã, mấy binh tốt khác không cần dùng sức nữa.

Không hổ là đầu óc của hạng nhất khối, dùng thật tốt.

Đeo xong phù hiệu lên tay áo, Lạc Uẩn cười: "Cảm ơn."
Ánh mắt Phong Dã dừng trên đôi môi mềm mại của thiếu niên, hờ hững nói: "Ừ."
[ Nói cảm ơn ngoài miệng thôi thì có tính là gì đâu chứ, có giỏi thì hôn mình một cái!!! ]
Lạc Uẩn đã rèn ra một trái tim sắt thép, đối với chuyện nhỏ như hôn không còn đỏ mặt nữa.

Dù sao mấy ảo tưởng quá đáng hơn cậu cũng nghe qua rồi.

"Hình như chỉ cảm ơn ngoài miệng thôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả." Lạc Uẩn hờ hững nói.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Phong Dã, cậu cong môi dưới, nói tiếp: "Không bằng tôi *¹--"

Phong Dã không thể tin được những gì mình đã nghe.

Hôn hắn?
Máu cũng tăng tốc độ chạy mọi ngóc ngách trong người, trái tim nhảy lên thình thịch.

Giọng nói vừa chuyển, Lạc Uẩn nói tiếp: "phụ đạo bài tập cho cậu nhé?*²"
*Ở hai (*) này tác giả chơi chữ "thân":
Qt (*¹): "Không bằng ta thân--"
(*²): "Thân -- tự giúp ngươi phụ đạo công khóa.”
Thân trong hai câu đều là 亲(Qīn), câu 1 thân nghĩa là hôn, câu hai nghĩa là thân trong "bản thân", nên mới nghe câu 1 Phong Dã nghĩ Lạc Uẩn muốn hôn, câu 2 mới rõ.

Phong Dã: “......”
Có thể, còn may không cứng, câu này đủ trình độ để hắn héo.

Lạc Uẩn cảm thấy điểm cười của mình càng ngày càng bị rèn luyện đến mức cao hơn, cậu nhếch môi: "Thế nào?"
Phong Dã ngượng ngùng nói: “Thường thôi."
Chủ nhiệm Lý ở một bên nghe thấy, tay phải nâng má, ừ một tiếng thật dài dường như đang tự hỏi tính khả thi của biện pháp này.

Bọn họ tập hợp với Chu Độ Văn ở cửa sau, ngoại trừ cậu ta, cạnh mấy cái cầu đá* trên đường còn có vài nam sinh đang đứng, là những người Chu Độ Văn bắt ở bên đường, trong đó bao gồm Từ Khinh Kính ở lớp thể dục.

*Chắc là cái này?


Bình luận

Truyện đang đọc