OMEGA HẮN THÍCH BIẾT THUẬT ĐỌC TÂM

Qua mấy ngày thời tiết âm u liên tục, cuối cùng cũng quang đãng. Hôm nay trời nóng, lại còn nắng rất to.

Gió mát làm lá cây rung động rào rạt, một chùm nắng loang lổ trên mặt đất qua những tán cây râm mát ven đường.

Trên sân bóng rổ ngoài trời, các nam sinh tụ tập cùng chơi bóng.

Ở ba phần tư sân, ba quả bóng rổ bị ném xoay tròn giữa các đội ngũ.*

Vì đang giờ giải lao nên người vây xem cũng nhiều, chẳng qua phần lớn người đều bị một vị trí sân thu hút.

Phong Dã nhận được bóng Thượng Quan Nghị truyền đến, nhanh chóng thực hiện lựa chọn chính xác nhất là làm động tác giả lừa Trương Thiên Hà đang phòng hắn, một bước nhảy lùi lại sau lấy đà, gió nhẹ thổi bay một góc áo đồng phục.

Cùng với những tiếng hét chói tai lại là một phát bóng ba điểm chuẩn xác.

"Đệt! Lại trúng! Quả bóng này có thể tiến lên toàn dựa vào tôi!" Thượng Quan Nghị giơ tay chụm lại bên miệng phóng to âm giọng mà hô, lúc khen người ta cũng tự khen mình.

Phát bóng này là phát bóng cuối cùng của nửa trận đấu. Bóng rơi xuống đất nảy lên vài cái, bọn họ cũng lười đi nhặt.

Thể lực tiêu hao hơi nhiều, nhóm nam sinh đi đến khu nghỉ, có nước uống, có khăn lông trắng lau mồ hôi, có chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Phong Dã xoay người về, hắn vén vạt áo lên lau mồ hôi, vòng tay màu cam pha đen xẹt qua tia sáng.

Nhìn thấy một xíu đường cong cơ bắp sạch sẽ, âm thanh reo hò ở sân lại to lên vài phần.

Trương Thiên Hà bị động tác giả lừa gập người thở d ốc, cậu ta càng nghĩ càng giận, biện giải: "Tôi thấy rõ ràng hết rồi! Chỉ là cơ thể không theo điều khiển thôi!"

Đồng đội an ủi cậu ta: "Nửa trận sau rồi lấy lại."

Trương Thiên Hà chậc một tiếng: "Nửa trận sau cái rắm, phải về bây giờ rồi, phiền muốn chết a a a a a!"

Phong Dã uống một ngụm nước, ngồi xuống cạnh Thượng Quan Nghị, hai đùi thoải mái tách ra, cả người dựa vào sau, một tay đặt trên lưng ghế. Hắn chỉ lắng nghe âm thanh bên cạnh, không cùng tham dự.

Hắn không có hứng thú gì, mới vừa rồi vừa chơi bóng vừa nghĩ về Lạc Uẩn. Khoé miệng Phong Dã căng chặt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thượng Quan Nghị tự nhận tuy không phải người hiểu Phong Dã nhất nhưng tốt xấu gì cũng đã ở cạnh nhau rất lâu.

"Đang nghĩ chuyện gì đấy, là chuyện gì có thể khiến anh Dã của chúng ta sử dụng đầu óc lớn hơn hạt lạc vậy nhỉ?" Thượng Quan Nghị tí tửng hỏi.

Sau đó bị Phong Dã đạp một cái: "Tìm mắng hả?"

Thượng Quan Nghị phủi bụi trên đùi sạch sẽ, đang định chọc vài câu lại thấy Phong Dã do dự mở miệng hỏi.

Vẫn là một câu mở đầu vô cùng kinh điển: "Tôi có một người bạn...."

Mọi người: "......"





Thượng Quan Nghị nhịn cười nói tiếp: "Vâng, anh có một người bạn."

Đây là lần đầu tiên Phong Dã hỏi như thế này.

Hắn biên soạn chuyện tối qua thành chuyện xưa bi thương vỡ nát. Tóm gọn ý chính lại là đang hỏi người bạn kia của hắn có phải bị coi là công cụ hình người không.

Người vốn nghĩ người bạn này chính là Phong Dã lung lay suy nghĩ vì cảm thấy Phong Dã không phải loại người sẽ đi lấy lòng Omega như vậy.

Vì thế nói chuyện cũng không quá nể mặt:

"Người bạn này của cậu, emmm, nghe anh khuyên một câu, đừng đi li3m cẩu."

"Tôi lại cảm thấy người bạn của cậu suy nghĩ* quá nhiều."

*Gốc là bổ não 脑补: một từ thông dụng trên internet, đại khái nghĩa là nghĩ nhiều, tưởng tượng quá nhiều.

"Khá tốt đó chứ. Tôi cũng muốn làm công cụ hình người, tôi cũng muốn ôm Omega."

Chỉ có Thượng Quan Nghị trong lòng vô cùng khiếp sợ nhìn Phong Dã: "Anh cũng quá...."

Đối diện với ánh mắt đen nhánh của Phong Dã, Thượng Quan Nghị sửa lời: "Người bạn này của anh cũng quá, quá nghe lời."

***

Trên đường về, Thượng Quan Nghị lặng lẽ hỏi kỹ càng, vừa nghe hơn nửa đêm Phong Dã đi làm thuốc ứng chế cũng không chê phiền, lập tức bội phục hắn sát đất.

"Bảo sao loại người như anh sẽ có vợ." Thượng Quan Nghị trầm tư nói.

Phong Dã tức giận phản bác: "Còn chưa đến tay đâu, rõ là đường dài lại gian nan."

Thượng Quan Nghị: "Không thì cậu bày tỏ thử xem? Tôi thấy thái độ của lớp trưởng với cậu khá tốt."

Mí mắt Phong Dã hơi nhướn lên: "Nếu thất bại thì phải làm thế nào?"

Thượng Quan Nghị khinh bỉ hắn: "Anh, trước kia anh không phải như thế này đâu. Đúng là tình yêu khiến người ta hèn mọn mà."

Khuỷu tay Phong Dã kẹp bóng, không chút để ý mà xì một tiếng: "Đây không phải là hèn mọn, đây rõ ràng là thương vợ. Cậu là đang ghen tị tôi có thể được ẵm Omega mình thích."

Cuối cùng, Phong Dã còn tàn nhẫn nói thêm một câu: "Loại chó độc thân như cậu không hiểu được đâu."

Là không thể hiểu vợ thơm mềm bao nhiêu!

Thượng Quan Nghị đi sau hắn nghiến răng nghiến lợi, rõ là hận.

Alpha đang chìm đắm trong tình yêu kia là đang không biết xấu hổ mà khoe khoang.

Cậu ta thấp giọng mắng: "Không phải là yêu đương thôi à, nếu là tôi muốn nói chắc chắn có thể nói ra."

Bước chân Phong Dã khựng lại, vô tình trào phúng: "A. Được thôi, cậu đi đi, thành công tôi gọi cậu là anh."

***

Cửa sau của lớp 3 đều mở, khi Phong Dã đi vào, Lạc Uẩn đang vẽ báo bảng kỳ mới nhất.

Cậu mặc áo khoác đồng phục sạch sẽ, đứng trên những cái bàn được ghép lại với nhau, th@n dưới là quần jean trắng.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phủ một lớp ánh sáng lên lông mi đậm. Cậu cầm phấn hồng, đốt ngón tay thon trắng lơ đãng dính phải màu hồng kiều diễm, tựa như một đoá hồng nở rộ trên ngón tay.

Khi Lạc Uẩn nghiêm túc viết chữ, bộ dáng rất đẹp.

Còn loá mắt hơn ánh nắng.

Phong Dã nhìn sửng sốt một giây, không chỉ như thế, hắn nhạy bén quan sát thấy mấy Alpha cuối lớp cũng nhân lúc quay người nói chuyện với người phía sau mà trộm ngắm.

Hắn vẫn luôn biết.

Từ sau khi Lạc Uẩn phân hoá thành Omega, nhân khí* của cậu trong đám Alpha càng thịnh. Trước kia lúc còn là Beta, nhiều Alpha còn không thèm để ý thân phận Beta của Lạc Uẩn, nói chi hiện tại.

*Nhân khí: độ nổi tiếng, phổ biến.

Hoa hồng nhỏ được bảo vệ trong thầm lặng bị ước ao như vậy, Phong Dã mới vừa đánh dấu tạm thời Lạc Uẩn lập tức không nhịn xuống.

D*c vọng chiếm hữu mãnh liệt bốc lên, một ít chất dẫn dụ lạnh lẽo trên người tản ra ngoài mang theo cảm giác áp bách dày đặc. Chỉ một cái chớp mắt, sắc mặt mấy Alpha kia đã trắng, đối diện với sự kiêu ngạo và thù địch giữa mày Phong Dã, họ cắn răng, không cam lòng quay đầu đi.

Lạc Uẩn cũng ngửi thấy.

Vừa liếc mắt qua, đôi mắt trong suốt hơn pha lê nhìn chằm chằm Phong Dã.

Tại sao đột nhiên thả chất dẫn dụ?

Phong Dã hàm hồ nói: "Không có gì, đột nhiên hơi khó chịu."

Lạc Uẩn nhướn mày, lại vùi đầu dưới ngòi bút vẽ.

Phong Dã và Thượng Quan Nghị cùng về chỗ ngồi, hắn vẫn đang nhìn Lạc Uẩn vẽ báo.

Bả vai thon gầy, chân dài thẳng tắp, đường lưng thẳng, và....

Cái mông vểnh.

Phong Dã ngả người dựa vào cửa sổ, âm thầm khinh bỉ điểm chú ý của mình.

Ánh mắt mãi luôn do dự, bảo không nhìn nhưng lại như trang bị định vị tự động, nhìn không dời mắt.

Hắn từng ôm Lạc Uẩn. Eo thiếu niên vừa nhỏ vừa mềm, đường cong cơ bắp không rõ ràng. Eo nhỏ tới nỗi Phong Dã tự nhận dùng hai bàn tay là có thể ôm chặt.

Chữ viết theo đó nhẹ run, đường cong mượt mà cũng run theo.

Phong Dã mím môi, tai nóng lên.

Vị trí ở giữa hàng phía sau, dù có hơi xa, Lạc Uẩn phỏng chừng bản thân không nghe thấy, nhưng bây giờ Phong Dã nhìn mình chằm chằm là đang nhìn cái gì, trong lòng Lạc Uẩn rõ ràng.

Cậu bình tĩnh tiếp tục vẽ tranh, mặc kệ ánh mắt sáng quắc sau lưng.

Cho đến khi viên phấn hồng trên tay cậu đã dùng hết, phải cúi người lấy thêm một viên mới.

Lúc này Lạc Uẩn mới có hứng thú nhếch môi, cách mấy mét, cậu nói với Phong Dã: "Đẹp không?"

Có lẽ không nghĩ bỗng nhiên cậu sẽ xoay người nói chuyện, Phong Dã hơi bất ngờ. Đọc hiểu khẩu hình của Lạc Uẩn, hắn hiếm khi cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu, sau đó từ từ chuyển sang tư thế nằm tựa lên bàn.

Lạc Uẩn hừ một tiếng, lúc này mới cúi người nhặt viên phấn mới lên.

Điện thoại trong túi quần rung lên, cậu lấy ra nhìn thấy Phong Dã gửi đến một biểu tượng tỏ vẻ dễ thương, kèm theo hai từ* lời ít ý nhiều: [ Đẹp ]

*好看 (Hǎokàn): nghĩa là đẹp.

Lạc Uẩn nhấn xuống một chuỗi dấu ba chấm gửi đi.

Trong nháy mắt tin nhắn được gửi đi, một vài nam sinh đuổi bắt vui đùa không cẩn thận đụng vào Lạc Uẩn. Cơ thể Lạc Uẩn lung lay, tay không nắm chặt, di động rơi xuống theo đầu ngón tay. Lạc Uẩn nghiêng mình theo bản năng đón được di động trong chớp mắt, chưa kịp thở ra một hơi, cậu lại chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất.

Những động tác này phát sinh trong thời gian quá ngắn.

Bên tai là tiếng kêu bất ngờ trăm miệng một lời của những nam sinh kia: "Lớp trưởng!"

Hình ảnh dừng trong mắt Phong Dã, từng hình từng hình hiện lên như bộ phim hoạt hình chuyển động dừng.

Đồng tử Phong Dã co lại. Hắn giống như một con báo đen hình dáng mạnh mẽ, cơ bắp bạo phát một lực lớn, toàn thân đều cử động, nhanh chóng bước xa đi lên, chỉ để lại cho Tô Nùng và Thượng Quan Nghị một trận gió.

"Lớp trưởng!" Phong Dã nhanh chân đón, thời gian hiểm nguy khiến hắn chưa chuẩn bị xong động tác. Lạc Uẩn chị nghe được tiếng xương cốt rắc rắc, cùng Phong Dã ngã xuống đất.

Chính xác là Phong Dã ngồi dưới đất, còn cậu ngồi trên người Phong Dã.

"Đm đm đm đm đm!"

"Phong Dã qua lúc nào?"

"Tốc độ này con người có thể làm được ư?"

Không rảnh lo đau, Phong Dã cắn răng hỏi Lạc Uẩn: "Cậu không sao chứ?"

Tay Lạc Uẩn đặt trên vai Phong Dã, còn hơi ngây người: "Không sao, cậu đỡ được tôi rồi."

"Ừ, sao lại không cẩn thận như vậy?" Phong Dã rên một tiếng.

Lúc này đầu óc Lạc Uẩn mới dần về lại. Cậu vội đứng lên, kéo Phong Dã dậy rồi kiểm tra cơ thể hắn.

"Hai người có bị thương chỗ nào không?"

Phong Dã cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, hắn mở tay ra, hai tay đều bị xi măng rạch thành vết. Tay trái đỡ hơn, tay phải nghiêm trọng hơn một chút, trên vết máu ở lòng bàn tay nhiễm bụi bẩn, nhìn bẩn vô cùng, miệng vết thương nhói nhói.

"Không sao, chỉ là trầy da chút thôi, tôi đi nhà vệ sinh rửa tay đã." Phong Dã nói.

Thượng Quan Nghị đứng dậy theo: "Anh, em đi cùng anh."

Nam sinh vừa rồi đùa nghịch tự biết mình gây chuyện, may là Phong Dã đỡ được người. Tuy là bọn họ không thấy rõ tốc độ Phong Dã, nhưng may mắn không gây ra lỗi lớn gì. Nếu mà ngã thật thì có làm sao cũng không đủ bồi thường. Bọn họ xấu hổ không thôi, cúi đầu khom lưng xin lỗi.

Sự chú ý của Lạc Uẩn hoàn toàn không ở đây, cậu qua loa đáp lại rồi trở về chỗ ngồi hỏi học sinh xung quanh có thuốc sát trùng không.

Thứ này học sinh đều không mang theo, Lạc Uẩn đành chạy đến phòng y tế.

Sau khi lấy được thuốc, lúc về Lạc Uẩn cũng chạy, gương mặt trắng nõn phủ lên một lớp hồng.

Phong Dã đã rửa tay về đang ở chỗ ngồi, hắn thấy Lạc Uẩn cầm về vài thứ, thoáng chốc hơi ngơ người.

Lạc Uẩn: "Đưa tay ra đây, tôi bao lại cho cậu."

Phong Dã: "Không cần đâu, vết thương nhỏ mà, qua mấy ngày rồi tự khỏi."

Lạc Uẩn liếc hắn một cái: "Không được, bao lại một chút."

Phong Dã không còn cách nào đành phải vươn tay ra. Lạc Uẩn vặn nắp lọ thuốc povidone*, đổ một chút ra tăm bông rồi lau lên miệng vết thương. Thuốc k1ch thích khiến vết thương hơi đau, ngón tay Phong Dã run lên.

*碘伏: thuốc dùng để sát khuẩn các vết thương do chấn thương hay phẫu thuật, vết loét sâu và lau rửa các dụng cụ y tế trước khi tiệt khuẩn. Mình thấy mọi người hay gọi nó là thuốc đỏ.

"Tôi lau nhẹ chút vậy." Lạc Uẩn rũ mắt, nghiêm túc đổ một chút thuốc, còn như dỗ bạn nhỏ mà phồng mặt thổi gió, giống như như thế thì có thể bớt đau.

Ánh mặt trời chiếu vào, gió nhẹ thổi bay tóc xoã tung trên trán Lạc Uẩn. Tim Phong Dã run khẽ.

Hắn không nhịn được mà nâng tay trái lên xoa nhẹ hai cái.

"Hả?" Lạc Uẩn khẽ khịt mũi, đôi mắt trong sáng sạch sẽ: "Tôi làm cậu đau?"

Phong Dã mím môi: "Không có."

Vì đề phòng vết thương bị nhiễm khuẩn, băng dán quá nhỏ, Lạc Uẩn cắt một miếng băng gạc nhỏ.

Lạc Uẩn nhìn thành quả của mình: "Được rồi. Cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi."

Phong Dã cười hắn: "Ừ. Lớp trưởng, có có biết mấy nay cậu nói cảm ơn tôi hơi nhiều không?"

Lạc Uẩn suy nghĩ: "Ừm, rất nhiều lần."

Vừa băng xong chuông vào học lại reo lên. Nhậm Doanh ôm sách vào, Lạc Uẩn thu dọn thuốc đặt vào hộc bàn.

Phong Dã nhìn băng gạc trong lòng bàn tay, sau đó đưa đến trước mặt Lạc Uẩn: "Không thổi và hôn ư?"

Lạc Uẩn nghi hoặc ừ một tiếng.

Phong Dã: "Rõ ràng lần trước cậu băng bó cho tôi còn nói hôn rồi đau sẽ bay đi."

Lạc Uẩn càng ngơ người: "Lần trước?"

Khoé miệng Phong Dã nhẹ giương lên: "Đúng vậy, lần trước lúc cậu nhặt tôi về ấy."

Thấy cậu vẫn không nhớ, Phong Dã kiên nhẫn nhắc lại: "Bốn năm trước, ngày đó trời mưa, cậu thấy tôi đáng thương nên nhặt tôi về nhà."

"Em gái cậu hỏi cậu nhặt được cái gì, cậu còn gạt em ấy rằng mình nhặt được chó nhỏ."

Con ngươi Phong Dã đen bóng, tròng mắt sạch sẽ không chút tạp chất.

Giống như đôi mắt đen nhánh trong ngày mưa mấy năm trước.

Lạc Uẩn bàng hoàng, cậu còn chưa tin Phong Dã là chó nhỏ dơ dáy cậu nhặt về nhà lúc còn cấp 2.

Không, không phải chó nhỏ, là một cậu bé.

Khi Lạc Uẩn còm chưa kịp phản ứng, Phong Dã lại nâng tay, nhíu mặt mày nói: "Thổi với hôn hôn."

Lạc Uẩn ngây người hai giây mới thoát khỏi chậm chạp. Cậu bĩu môi thổi nhẹ: "Không đau."

Gió ấm phả vào lòng bàn tay Phong Dã, trong lòng hắn cũng theo đó mà ấm lên. Phong Dã nói tiếp: "Hôn hôn đâu?"

"Cậu lớn như vậy rồi còn muốn hôn nữa hả?"

"Muốn."

"Được rồi, coi như là vì cậu vì tôi nên mới bị thương."

Khuôn mặt Lạc Uẩn ửng đỏ, cúi đầu chạm vào băng gạc, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào: "Bây giờ không đau nữa rồi chứ?"

Tốc độ thật nhanh, lực cũng thật nhẹ.

Phong Dã lại cảm thấy rõ ràng. Hắn cảm thấy mỹ mãn thu tay lại: "Ừ, không đau nữa."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn nhóm thiên sứ nhỏ đáng yêu =3=

- --

Mình sửa chỗ xưng hô của Thượng Quan Nghị và Phong Dã.

Thượng Quan Nghị gọi Phong Dã là anh, mà lúc sau lại tôi cậu thì kỳ quá nên là mình chuyển thành anh em luôn. Anh em ở đây không tính bằng tuổi, tính là đại ca - đàn em nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc