OMEGA TRONG MỘNG HÓA RA LÀ ALPHA CÓ VỊ ANH ĐÀO


Trong cửa hàng lưu niệm có nhiều món đồ đủ mọi màu sắc, còn có nhiều sản phẩm ngoại vi anime manga mà các bạn nhỏ rất thích.
Phó Nhạc vừa nhìn thấy đã quáo quào bảo muốn, chỉ có Văn Cảnh và Phó Tinh Nhàn cảm thấy, ờm...!Áo quần in nhiều hoạt hình, quá đáng yêu nên không muốn mặc.
Văn Cảnh miễn cưỡng chọn một cái áo thun in chữ không có nhân vật hoạt hình.

Cậu quay đầu thì thấy trong tay Phó Tinh Nhàn cũng cầm một cái áo cùng kiểu nhưng màu đen.
Cậu giơ ngón tay cái lên: "Có mắt nhìn đồ đó."
Nhạc Nhạc lôi kéo chân Phó Tinh Nhàn: "Em cũng muốn! Em cũng muốn nữa!"
Thế là lại chọn thêm một áo cùng kiểu nhưng màu vàng sáng dành cho trẻ em.
Bởi vì cậu nhóc này thích nhất, yêu nhất là màu vàng sáng.
Cửa hàng này chủ yếu bán đồ lưu niệm, nên không có phòng thử đồ.

Sau khi Phó Tinh Nhàn trả tiền xong thì dẫn theo hai người đến nhà vệ sinh để thay quần áo.
"Cậu thay trước đi, thử xem có vừa size không." Phó Tinh Nhàn thả Nhạc Nhạc xuống, cầm lấy hai túi đồ.
Văn Cảnh đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, dùng nước rửa sạch nước ngọt dính lên người.

Lúc nhìn vào gương, lại thấy mặt và cả người đều ửng đỏ lên.
Chà mạnh quá à? Nhưng đâu có thấy đau.
Cậu cũng không để ý lắm, cảm thấy mặc vừa áo thì liền cầm đồ dơ đi ra ngoài.
Khi đang đi trên hành lang nhà vệ sinh, bỗng có một Alpha lao thẳng tới, và đụng trúng vào người Văn Cảnh.
"Xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm." Người nọ ôm bụng, đầu đổ đầy mồ hôi, ngay cả tư thế đứng thẳng cũng chật vật, "Xin lỗi tôi nhịn không nổi nữa, làm ơn nhường đường cho tôi!"
Hắn gấp gáp phóng vào nhà vệ sinh dành cho Alpha rồi chốt cửa.
Văn Cảnh cứ vậy ngơ ngác bước ra ngoài, nhưng Phó Tinh Nhàn đã để ý giữ tay cậu lại.
"Bị đụng trúng ở đâu? Có đau không?"
Văn Cảnh: "Không sao, không sao."
Phó Tinh Nhàn nhìn trên dưới người cậu.
Tay áo hơi nhăn, người còn có thêm mấy vết đỏ.
Phó Tinh Nhàn: "Có ổn thật không đấy?"
Văn Cảnh đưa tay cầm lấy hai chiếc túi: "Không sao thật mà, bộ trông tôi yếu đuối đến vậy hả?"
Phó Tinh Nhàn: "Chứ ai ngày hôm nay không mở nổi nắp lon?"
Văn Cảnh đẩy anh: ".....!Hừ! Mau đi thay quần áo đi!"
Phó Tinh Nhàn vươn tay xoa tóc cậu, bước lại gần cậu rồi cúi đầu.
Văn Cảnh: "Cậu muốn làm gì?"
Phó Tinh Nhàn buông tay: "Muốn ngửi xem trên người cậu còn mùi nước ngọt không."
Văn Cảnh cạn lời: "Không yên tâm về tôi vậy à? Đã rửa sạch lau khô rồi nha, còn thêm cả ức chế mùi!"
Phó Tinh Nhàn: "Được rồi, vậy tôi đưa Nhạc Nhạc đi thay quần áo."
Vừa vào cửa nhà vệ sinh, Phó Nhạc đã gấp gáp cởi áo của mình ra, vỗ bẹp bẹp lên bụng, nhảy cẫng lên: "Áo mới của em! Em có áo mới!"
Phó Tinh Nhàn mặc áo thun mới cho nhóc, sau đó bế nhóc đứng lên bồn rửa tay để nhóc soi gương.
Phó Nhạc thích thú xoay tới lui trước gương, sau đó dẩu môi: "Anh hai ngốc quá, mặc ngược cho Nhạc Nhạc rồi!"
Phó Tinh Nhàn:......
Đúng là ngược thật, cũng vì đằng trước và sau áo đều in hoa nên anh không để ý thấy.
Anh nắm tay Nhạc Nhạc giúp nhóc cởi áo, rồi chỉnh áo cho ngay ngắn.

Nhưng dù bận bịu tay giúp nhóc thì trong đầu vẫn đang suy nghĩ tới chuyện khác, mà bản thân không có cách nào ngừng suy nghĩ về nó được.
Cái vết ẩm ướt trên ống tay áo của Văn Cảnh rõ là mồ hôi của tên Alpha vừa nãy.
Mồ hôi thường giữ nhiều pheromone, nhưng cậu ấy lại không ngửi thấy gì, ngược lại Alpha ai cũng đều có khứu giác rất nhạy bén.
Mỗi Alpha đều có hành vi đánh dấu lãnh thổ, đây là bản tính sinh ra đã có sẵn.
Họ sẽ vô thức để lại mùi hương của mình trên người Omega của riêng họ, cũng xem như cảnh cáo những người khác không nên bén mảng lại gần.

Đồng thời, khi Omega của họ vô tình lưu lại mùi pheromone khác, họ cũng sẽ nhạy cảm nhận ra ngay.
Nhưng Văn Cảnh và anh đều dùng cùng một loại ức chế mùi, cực kỳ hữu hiệu, có thể loại bỏ được tất cả các mùi hương hỗn tạp khác.
Nên dù có ra mồ hôi thì mùi trên người vẫn luôn sạch sẽ, trừ khi quá giờ vẫn chưa dùng tiếp ức chế mùi thì mới giảm bớt hiệu quả của thuốc.
Lúc nãy Văn Cảnh đã chắc chắn bản thân vừa thêm ức chế mùi.
Và dù cậu có quên mất, Phó Tinh Nhàn cũng sẽ chủ động nhắc nhở cậu.
Để rồi tất cả mùi hương và dấu vết dư thừa sẽ đều bay biến, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Và trên người Văn Cảnh sẽ chỉ còn lại mùi cỏ cây giống như anh vậy.
Phó Tinh Nhàn bế Nhạc Nhạc xuống khỏi bồn rửa tay, khàn giọng dặn dò: "Đừng chạy lung tung, đứng đây đợi anh nha."
Lòng anh bỗng thấy bồn chồn, nên động tác cũng thô bạo hơn chút.

Anh giật cúc áo hai lần để cởi áo sơ mi, làm lộ ra cơ bắp trên cơ thể.

Sau đó vặn vòi nước, lấy nước lạnh tát vào mặt, rồi tới đầu tóc dính nước ngọt ban nãy, xoa xoa rửa sạch.
Nước theo tóc nhỏ giọt xuống gò má, xuống cằm, dọc qua cổ đến yết hầu, lăn tiếp xuống xương quai xanh và rồi trượt xuống ngực.
Nửa thân trên gần như đều ướt nước.
Phó Tinh Nhàn dùng khăn ướt lau đi cảm giác dinh dính trên người, làn da lúc này sờ vào rõ lạnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy máu nóng đang cuộn lên.
Anh nhìn chằm chằm bản thân trong gương, lại tát thêm nước vào mặt.
Lặp lại vài lần như thế, cuối cùng cũng thấy đầu óc tươi tỉnh.
Sau đó anh mặc áo thun vào, nắm tay Nhạc Nhạc đi ra gặp lại Văn Cảnh.
Văn Cảnh nhìn đầu tóc rũ nước của anh, cùng với một mảng đậm màu trước ngực áo hỏi: "Ủa? Cậu làm gì để người ướt dữ vậy? Vòi nước bị hư hả?"
Phó Tinh Nhàn cúi đầu móc điện thoại ra: "Tại thấy hơi nóng thôi.

Để tôi gọi điện cho ba tôi, hỏi xem hai người họ đang ở đâu."
"Giờ con đến vòng đu quay....!Dạ? Ba mẹ không đi? Dạ được." Anh cúp máy.
Văn Cảnh: "Sao vậy? Tại sao lại không đi?"
Phó Tinh Nhàn: "Mẹ tôi thấy mệt, giờ đang không thoải mái nên không muốn chơi gì quá cao.

Ba tôi thì đang ngồi chăm cho bà nghỉ ngơi."
Văn Cảnh: "Vậy chúng ta cũng...."
Nhạc Nhạc nắm ống quần Văn Cảnh, vẻ mặt nôn nóng: "Ba mẹ không đi thì chúng ta đi đi!"
Nhóc đã chờ nó rất là lâu.
Vì vòng đu quay là trò chơi nổi tiếng nhất trong công viên giải trí.
Chỗ này cách bờ biển không xa, nếu lên đến đỉnh có thể nhìn thấy cả bãi biển rộng lớn, đường bờ biển tuyệt đẹp và mực nước biển ở phía xa.
"Vậy thì đi thôi, ba người chúng ta đi."
Vì đã đặt chỗ trước nên không cần phải xếp hàng chờ.
Văn Cảnh đứng dưới đu quay nhìn lên, công nhận rằng nó lớn thật—— Nghe nói cao khoảng 200 mét, quay một vòng phải tốn gần 30 phút.
Lần cuối cậu ngồi đu quay hình như là lúc còn rất nhỏ, nên bây giờ cũng thấy hơi lo lắng.
Một cabin khác đã di chuyển đến trước mặt, cửa vừa mở, những du khách phấn khích đi ra.
Phó Tinh Nhàn quay đầu lại vỗ vai Văn Cảnh: "Đến lượt chúng ta rồi."
Anh bế Nhạc Nhạc đi vào trước, cabin bị rung lắc theo một tí.
Thấy Văn Cảnh đang do dự, Phó Tinh Nhàn vươn tay ra: "Nào."
Alpha nhìn cậu, lòng bàn tay dày rộng với cánh tay rắn chắc.
Văn Cảnh cũng vươn tay ra, ngay khi hai tay nắm lấy nhau, hình như cảm giác an tâm cũng dâng lên thêm một chút.
Cậu bước lên cabin, nương theo tay Phó Tinh Nhàn để đứng vững.
Cánh cửa đóng lại, cả ba người bị ngăn cách trong một không gian nhỏ, lắc lư từ từ di chuyển lên trên.
Nhạc Nhạc háo hức dựa vào cửa sổ, cứ nhìn được cái gì là chỉ tay la lên cái đấy:
"Quao! Ngựa đang quay kìa!" "Cửa hàng!" "Bãi đậu xe!"

Nhóc ngồi trong cabin nhảy cẫng lên, vui như chưa từng vui như thế trong đời.
Riêng Văn Cảnh ngồi phía đối diện, sắc mặt lại trắng bệch.
Cậu cứ tưởng, đi máy bay rồi thì cái này cũng sẽ không sao đâu.

Ai ngờ chuyện đi máy bay và vòng đu quay vẫn là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Máy bay được bao kín hoàn toàn, chỉ chừa lại một cửa sổ nhỏ, nên không nhìn thấy mấy thứ dưới chân.

Lúc cất cánh có hơi mất thăng bằng, nhưng phần lớn thời gian vẫn suôn sẻ, dễ dàng như trên mặt đất.
Còn vòng đu quay thì khác.

Có thể tận mắt nhìn thấy khoảng cách của bản thân và mặt đất đang cách nhau càng lúc càng xa.

Bên tai thì nghe âm thanh kẽo kẹt của máy móc, còn có trẻ con chạy nhảy trong cabin làm cho cabin không ổn định, đôi lúc lại lắc lư.
Văn Cảnh đưa mắt nhìn ra xa ngoài cửa sổ, căng thẳng dựa sát lưng vào ghế.
"Đừng chạy nữa, nguy hiểm lắm." Phó Tinh Nhàn giữ lại Phó Nhạc đang phấn khích quá mức, vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt bất ổn của Văn Cảnh, "Văn Cảnh?"
Văn Cảnh gần như không nói nên lời: "Tôi không sao, cậu cứ để ý Nhạc Nhạc đi."
Vừa dứt lời, Phó Nhạc đã thoát khỏi tay Phó Tinh nhàn, chạy nhào lên người cậu.
"Anh Văn Cảnh bị sao vậy?"
Cabin càng rung lắc mạnh hơn.
Văn Cảnh cắn môi, nắm chặt tay vịn, gân xanh trên tay cũng vì siết chặt mà nổi lên.
Nhưng sợ đứa nhỏ sẽ té nên cậu vẫn vươn tay ra ôm Nhạc Nhạc.
"Anh anh anh trai...." Mặt cậu nhăn lại, bộ dạng hoảng loạn muốn chết.
"Không sao, tôi ở đây."
Phó Tinh Nhàn đứng dậy từ ghế phía đối diện, nắm lấy tay vịn rồi bước hai bước sang đây.
Trọng tâm của cabin bỗng mất cân bằng, trong nháy mắt nó nghiêng sang phía của Văn Cảnh.
Phó Tinh Nhàn & Văn Cảnh:....
"Phó Nhạc qua đây, đừng quậy anh Văn Cảnh nữa." Phó Tinh Nhàn thấp giọng la nhóc.
Nhưng Nhạc Nhạc vẫn bướng mà ôm chặt Văn Cảnh, mắt còn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em thích anh Văn Cảnh! Nên em muốn ôm ảnh!"
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Văn Cảnh: "Em làm vậy, anh Văn Cảnh sẽ thấy sợ."
"Sao cơ?" Phó Nhạc vịn vai Văn Cảnh, nhìn mặt cậu, "Anh ơi đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh!"
Nhóc cúi đầu hôn cái bẹp lên má Văn Cảnh.
Văn Cảnh:...!Bộ nhóc tưởng mình là hoàng tử trong truyện cổ tích à?
Cũng may sau khi Phó Nhạc hôn xong đã nhảy xuống, chạy đến ghế đối diện ngoan ngoãn ngồi im.
Văn Cảnh thở ra một hơi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Càng lên cao càng không nhìn rõ được những toà nhà, chỉ còn thấy trời xanh và mây trắng.
Bên ngoài cửa sổ là giá đỡ cabin.
Tuy công viên giải trí mới mở cửa trong vòng vài tháng, nhưng sau vài lần dãi nắng dầm mưa, thì cũng đã có hiện tượng bong tróc sơn và bắt đầu rỉ sét.
Chuyện này đối với những phương tiện ngoài trời là điều hết sức bình thường.
Nhưng mỗi lần Văn Cảnh nghe tiếng kẽo kẹt của vòng đu quay, cậu vẫn phải hít sâu mấy hơi, cảm giác giống như mình sắp lên cơn đau tim vậy.
"Văn Cảnh, lại đây đi." Phó Tinh Nhàn gọi cậu, âm thanh mềm mại, "Chúng ta cùng nhau đứng ở giữa thì sẽ không sao nữa."
Văn Cảnh chầm chậm buông tay ra.
Cậu cảm thấy tay chân mình bây giờ mềm nhũn.
Trông vô dụng quá đi, chỉ ngồi vòng đu quay đã sợ thế này rồi.
Bàn tay mảnh khảnh lại vươn ra lần nữa và được nắm lấy.

Phó Tinh Nhàn kéo cậu lại, Văn Cảnh ôm cánh tay anh, hai người nắm tay vịn cabin, đứng ở giữa.
Alpha xoa xoa tóc cậu, vòng tay ôm lấy cậu: "Đừng lo nữa."
"Ừm." Văn Cảnh vùi đầu lên bờ vai rộng của anh.
Thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác lo sợ khó thở cũng biết mất.
Âm thanh lộc cộc lại vang lên, Nhạc Nhạc lại phóng xuống khỏi ghế ngồi, đi lại đây.
Văn Cảnh căng thẳng nắm chặt tay Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn: "Nhạc Nhạc, đừng nhảy tới nhảy lui nữa, không an toàn đâu.

Em lại đây với anh."
Phó Nhạc: "Em không nhìn thấy! Không thấy cái gì hết! Anh hai ôm em đi!"
Thế là ở giữa hai người lọt ra một nhóc con, nhóc cứ dụi tới dụi lui trên người hai người anh lớn.
Cabin lên càng lúc càng lên cao, đang sắp đến gần đỉnh.
Ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy bờ cát dài.

Sóng theo từng đợt đánh vào bờ cát, người đứng trên cát đều nhỏ như kiến, chờ sóng đánh thì chạy cả đi, sau đó tụ tập lại, dường như còn nghe được cả tiếng cười đùa của họ.
Còn phía xa xa kia là biển cả vô tận.
Hóa ra khi nhìn thấy làn nước trong vắt sẽ có cảm giác như thế này, rõ ràng và rộng lớn, làm cho tâm trạng cũng từ từ thay đổi theo.
Văn Cảnh dựa vào người Phó Tinh Nhàn, bất chợt cảm thấy những sợ hãi nhỏ bé lúc nãy cũng thật đáng giá.
"Đẹp lắm à?" Giọng Phó Tinh Nhàn vang lên bên tai cậu.
Văn Cảnh gật đầu: "Phong cảnh ở đây đẹp thật đó."
Phó Tinh Nhàn định mở miệng nói gì đó, thì Văn Cảnh bỗng quay đầu nhìn anh.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi thấy rõ từng sợi lông mi, thấy rõ cả bóng mình trong con ngươi của đối phương.
Văn Cảnh chớp mắt: "Nhưng tôi vẫn muốn nhìn bài tập hè của cậu hơn, nếu không thì tôi không làm xong hết được đâu."
Phó Tinh Nhàn mấp máy môi:....!Bỗng dưng muốn đánh con trẻ quá.
Nhưng hiện tại anh đang một tay giữ tay cậu, một tay ôm Nhạc Nhạc, nên không rảnh tay làm được.
Anh nheo mắt, đột nhiên quay đầu cụng trán Văn Cảnh một cái.
Văn Cảnh bị cụng nghệch mặt ra: "Cậu lại trẻ con nữa đấy à?"
Nói xong, cậu cũng cụng lại anh một cái.
Hai người cứ vậy dùng sức cụng trán nhau.
"Ha ha ha ha! Chơi vui quá! Em cũng muốn chơi nữa!" Nói xong cái trán nhỏ của Nhạc Nhạc cũng gia nhập bắt đầu chiến đấu.
Một lúc sau, cả ba người vì cụng đến đau cả não nên đành tách ra.
Văn Cảnh quay đầu nhìn độ cao hiện tại của cabin.
Cách một cabin nữa là đến đỉnh rồi.
Trong cabin đang ở đỉnh kia có một cặp tình nhân đang ôm nhau, hai cơ thể dán sát và đang trao cho nhau nụ hôn nồng nàn.
Văn Cảnh ngây người, cái cái này...!Vòng đu quay cũng xem như một nơi công cộng mà? Sao cứ như không thèm quan tâm đến thế nhỉ?
Phó Tinh Nhàn theo tầm mắt của cậu nhìn qua: "Là truyền thuyết thành thị nhàm chán thôi, không cần bận tâm tới."
Văn Cảnh không hiểu nó là gì, cậu lấy điện thoại ra tra mạng một chút ——
Nếu hai người yêu nhau hôn nhau ở trên đỉnh vòng đu quay, họ sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.
Nhàm chán thật nha, viết vậy mà cũng tin.
Cậu lại liếc mắt sang cabin bên đấy, bỗng phát hiện tình hình bên đấy đang ngày càng hăng hơn.

Tay bạn nam đang tung tăng trong áo bạn nữ, tư thế hai người cũng thay đổi một cách bất bình thường.
Văn Cảnh đỏ mặt, cúi đầu vùi vào vai Phó Tinh Nhàn, cảm giác giống như...!vừa tiếp thu thêm kiến thức mới.
Phó Tinh Nhàn liếc sang phía bên đó rồi chỉnh lại cách bế Nhạc Nhạc, để nhóc nhìn qua cửa sổ bên này.
Cuối cùng cabin của họ cũng đến điểm cao nhất của vòng đu quay.
Đột nhiên Phó Nhạc ôm cổ Văn Cảnh, dụi dụi: "Anh Văn Cảnh thơm quá! Nhạc Nhạc thích lắm!"
Nhóc hít hít, sau đó hôn cái bẹp lên mặt Văn Cảnh.
Phó Tinh Nhàn đen mặt.
Bây giờ anh đang có xúc động rất muốn ném em trai mình ra ngoài.
Phó Nhạc chu môi vươn tay ra: "Anh Văn Cảnh ôm em!"
Văn Cảnh ngẩn người: "Hả?"
Phó Nhạc liếm môi: "Anh Văn Cảnh ngọt quá đi!"
Phó Tinh Nhàn nhíu mày: "Cậu nên dùng thêm ức chế mùi."
Văn Cảnh thấy hơi ngạc nhiên: "Lúc nãy tôi mới thêm mà? Sao hết công dụng nhanh thế này?"
Phó Nhạc vùng vằng hai chân: "Anh hai là đồ xấu xa! Không được dùng ức chế! Em muốn anh Văn Cảnh có hương sữa cơ!"

Văn Cảnh lấy ức chế mùi ra, xịt lên người hai ba lần.
"Không được, hay chút nữa anh mua sữa cho em uống nha?"
Nhạc Nhạc: "Em không cần sữa hộp! Em muốn anh Văn Cảnh có mùi sữa thôi!"
Phó Tinh Nhàn nhéo cái mông nhỏ của nhóc: "Ngoan ngoãn nghe lời, không thì anh méc với mẹ."
Bên ngoài, cabin đang từ từ di chuyển xuống, còn bên trong là hai thiếu niên đang luống cuống dạy bảo em trai không nghe lời.
Cuối cùng cũng dỗ được Nhạc Nhạc, Phó Tinh Nhàn thở ra một hơi, nhưng cảm thấy lúc này trong cabin hơi ngột ngạt.
Dù Văn Cảnh đã thêm ức chế mùi trước mặt anh, nhưng mùi sữa vẫn nhàn nhạt quanh quẩn không tan bớt.
Anh quay đầu nhìn Văn Cảnh.
Thiếu niên vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đã bình tĩnh hơn nhiều, có vẻ như đã không còn thấy sợ nữa.
Nhưng chỗ tuyến thể sau gáy của cậu, lại lờ mờ đậm màu như có ai dùng bút màu bôi vẽ.
Phó Tinh Nhàn chớp mắt, nhìn kỹ lại thì thấy một dòng khí màu trắng ngà đang thoát ra từ chỗ hơi nhô sau gáy, nó đang chậm rãi lan ra, dung hòa vào không khí.
"Ây!" Phó Nhạc đá anh, "Anh hai! Anh hai làm Nhạc Nhạc đau!"
"Xin lỗi, là lỗi tại anh." Phó Tinh Nhàn thả nhóc xuống, "Em lại ghế ngồi đi, đừng chạy lung tung nữa."
Nhạc Nhạc giống như thỏ con, lắc lư đôi tai dài rồi nhảy lạch bạch qua chỗ ngồi.
Văn Cảnh nhận thấy sắc mặt Phó Tinh Nhàn không được tốt lắm, nên đứng gần chút nhìn anh: "Cậu sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu à?"
Phó Tinh Nhàn im lặng nhìn cậu một lúc rồi nói: "Tôi không sao, không cần lo lắng."
Cuối cùng cabin cũng di chuyển xuống đất, hai lớn một nhỏ cũng gặp lại Phó Hoằng.
Phó Tinh Nhàn dẫn Nhạc Nhạc qua, thì thầm vài câu với Phó Hoằng, sau đó lấy thứ gì ở trong túi rồi rời đi.
Đằng sau là giọng của Văn Cảnh: "Anh Nhàn bị sao vậy chú?"
"Đi vệ sinh, con cũng muốn đi chung?"
"A, dạ không."
Phó Tinh Nhàn khóa cửa phòng vệ sinh, gỡ bao ức chế ra, xắn tay áo lên, nhíu mày đâm kim tiêm lên cánh tay.
Thuốc ức chế từ từ được đưa vào cơ thể, anh ném kim tiêm dùng một lần vào thùng rác, dựa vào tường thở dốc.
Khi thuốc phát huy tác dụng sẽ mang đến cảm giác chóng mặt.
Phó Tinh Nhàn liếm đôi môi khát khô, ngẩng đầu nhắm mắt lại.
Từ trong góc tối, bóng dáng Văn Cảnh xuất hiện.
Đối phương cũng mặc cùng kiểu áo thun với anh, nhưng hai người mặc lại mang đến cảm giác rất khác nhau.
Cậu ấy quá gầy, lúc đi đường vạt áo phất phới theo gió, đôi khi động tác quá mạnh còn lộ ra vòng eo thon thả.
Văn Cảnh bỗng dừng bước, quay đầu lại mỉm cười nhìn anh.
Khóe mắt cậu cong lên, hàng mi dài không giấu nổi ánh mắt sáng ngời, gương mặt hồng hào, đôi môi hồng nhuận ánh nước dưới nắng vàng rực rỡ.
Phó Tinh Nhàn lắc đầu mạnh, nhưng hình ảnh trong đầu vẫn không biến mất đi.
Anh đập đầu vào tường hai lần, sau đó mở to mắt móc điện thoại ra.
Lướt danh bạ tới một số —— Bác sĩ Tôn.
Ting ting ting....!Cuộc gọi đã được nhấc máy.
Giọng Phó Tinh Nhàn nghèn nghẹn: "Kỳ mẫn cảm của con tới sớm rồi."
Bác sĩ Tôn sửng sốt một hồi: "Sao lại thế? Trước đây con luôn tới đúng ngày mà? Với lại hồi trước kỳ mẫn cảm đến, con cũng đâu tìm đến chú."
Phó Tinh Nhàn bực bội vuốt tóc mái, trong giọng nói có chút tức giận: "Con cũng không biết."
Bác sĩ Tôn: "Giờ con đang ở đâu, chú tới kiểm tra cho con ha?"
Phó Tinh Nhàn: "Con vẫn còn ở thành phố B, đưa Văn Cảnh thi đấu, ngày mai mới trở về."
Bác sĩ Tôn: "Văn Cảnh đang ở cùng con?"
Phó Tinh Nhàn: "Dạ, bây giờ đang ở công viên giải trí."
Bác sĩ Tôn: "Chậc chậc, vậy mà còn nói hai đứa chưa có tiến triển gì."
Phó Tinh Nhàn: "Cậu ấy giành giải, chuyến đi chơi này là lời hứa của ba con dành cho cậu ấy."
Ra là có phụ huynh đi theo, chán thật đấy.
Bác sĩ Tôn thở dài: "Khi nào tới kỳ động dục của Văn Cảnh?"
Phó Tinh Nhàn: "Con không biết."
Bác sĩ Tôn: "Mới vừa phân hóa nên kỳ động dục không ổn định đâu, có thể sẽ đến sớm hoặc trễ.

Chú nghĩ con nên đi xem thằng bé, xem coi có phải cũng gặp tình huống giống như thế này."
Phó Tinh Nhàn dừng lại: "Ý chú là sao?"
Bác sĩ Tôn: "Cặp tình nguyện trong nghiên cứu lúc trước, hai người họ đều xảy ra kỳ động dục và kỳ mẫn cảm cùng lúc với nhau.

Bấy giờ mọi người vẫn nghĩ đó là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng giờ nhìn tình huống của con, có khi lại không phải như thế đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc