OMEGA TRONG MỘNG HÓA RA LÀ ALPHA CÓ VỊ ANH ĐÀO

"Được rồi, Văn Cảnh không gặp vấn đề nào cả." Bác sĩ Tôn vỗ vai Văn Cảnh, "Con theo chú về văn phòng nói chuyện chút nha, còn Tinh Nhàn sẽ quay lại với chúng ta sau khi đã làm xong các kiểm tra khác."

Đôi mắt Phó Tinh Nhàn hơi tối lại, anh nhìn chăm chăm vào mặt ông một lúc mới quay người rời đi.

Y tá làm động tác mời với Phó Tinh Nhàn rồi nhanh chóng dẫn anh đi tới cuối hành lang. Trước khi rẽ sang lối khác, Alpha cao lớn quay đầu nhìn lại, vô tình chạm mắt cùng Văn Cảnh.

Omega mỉm cười vẫy tay với anh, nhờ vậy bóng người đó mới hoàn toàn biến mất.

"Đi thôi." Bác sĩ Tôn bước về phía văn phòng.

Văn Cảnh đi theo sau, hỏi: "Chú muốn nói chuyện riêng với con hả?"

"Bên Hiệp hội Pheromone vừa tạo ra một công nghệ có thể quan sát thấy pheromone rò rỉ trong không khí, để chú cho con xem."

Bác sĩ Tôn thực hiện vài thao tác trên máy tính và mở một đoạn video lên.

Văn Cảnh nhận ra video này ghi lại cảnh hai người họ đang làm vài kiểm tra nội khoa trong phòng khám trước đó. Không ngờ ở gần đó còn có cả thiết bị quay chụp.

Trong video, bác sĩ đang dùng ống nghe tim phổi khám cho Văn Cảnh, Phó Tinh Nhàn thì đứng ngay bên cạnh.

Nhưng khác với các video thông thường ở chỗ là hai người được bao quanh bởi một màn sương có màu sắc.

Bên góc màn hình hiện một số chú thích về màu sắc cho thấy những màu khác nhau này tượng trưng cho nồng độ pheromone.

"Đây là pheromone bị rò rỉ phải không chú?"

"Đúng vậy." bác sĩ Tôn lấy một thứ tương tự như nhiệt kế điện tử rồi ấn lên người Văn Cảnh, sau đó cho cậu xem kết quả trên màn hình nhiệt kế, "Lúc này pheromone con tiết ra rất ít, có vẻ chưa đến 10%. Nhưng mức độ hơn 90% trên màn hình kia chính là pheromone của Tinh nhàn cả đấy."

Màn sương vây quanh Phó Tinh Nhàn chuyển sang màu vàng và gần như đã đạt 150%, chẳng những thế chúng còn lượn lờ tới bên cậu, có thể thấy rõ pheromone chuyển dần từ màu vàng sang màu xanh lá.

"Tinh Nhàn bị rối loạn pheromone do thằng bé tách khỏi con quá lâu, vậy nên cách bổ sung pheromone không còn hữu hiệu nữa. Pheromone của thằng bé sẽ tự tiết ra trong vô thức để tìm kiếm con. Dạo gần đây trạng thái tinh thần của Tinh Nhàn không ổn định là vì thằng bé luôn cố gắng kiểm soát và chống lại bản năng của cơ thể."

Văn Cảnh nhớ lại lúc vừa khám nội khoa xong, bác sĩ có yêu cầu Phó Tinh Nhàn dùng xịt ức chế.

Cậu đã quen ngửi thấy mùi hương của Phó Tinh Nhàn nên nếu không được nhắc nhở thì cậu cũng chẳng biết rằng pheromone của anh đã rò rỉ ra nhiều tới thế.

"Vậy nếu con dành nhiều thời gian ở cạnh cậu ấy thì tình trạng này có khỏi không chú?"

Bác sĩ Tôn lắc đầu: "Chỉ giảm bớt chứ không thể dứt điểm. Đó là lý do tại sao chú nói chuyện này với con."

Văn Cảnh: "Vậy ý của chú là?"

"Chúng ta thường bảo rằng Alpha và Omega yêu nhau sẽ cần pheromone của đối phương, nhưng thực tế họ không nhận cùng một loại. Omega có thể nhận trực tiếp pheromone của Alpha để giải quyết vấn đề thiếu hụt pheromone. Nhưng thứ Alpha cần chính là hormone Gama."

*Gamma aminobutyric acid (GABA) là một axit amin tự nhiên hoạt động như một chất ức chế dẫn truyền thần kinh vì nó ngăn chặn một số tín hiệu não nhất định và làm giảm mức độ hoạt động của hệ thần kinh. Khi GABA gắn vào một protein trong não thì nó sẽ tạo ra hiệu ứng làm dịu giúp giảm cảm giác lo lắng, căng thẳng và sợ hãi. (tác giả tự sáng tạo ra "hormone Gama" để chỉ ra tác dụng tương tự như GABA thôi, nên theo như tui tìm hiểu thì hormone này không có thật.)

"Sau khi Alpha và Omega thực hiện hành vi đánh dấu thì cả hai sẽ cùng tiết ra hormone Gama. Trước đây, chúng ta không biết được tác dụng của loại hormone này đối với cơ thể con người. Nhưng sau nhiều năm nghiên cứu về độ tương xứng cao, Hiệp hội đã phát hiện ra rằng hormone Gama đóng vai trò rất quan trọng trong việc ổn định tâm sinh lý của Alpha."

"Trước đây chúng ta chưa thể phát hiện ra vì Alpha tiết rất ít hormone Gama và nhu cầu cần đến chúng cũng rất thấp. Nhưng mà... con còn nhớ cặp AO không thành đôi từng được Hiệp hội Pheromone chú ý đến không? Cặp đôi đó có Omega kết hôn cùng người khác, sau đấy Alpha bỗng rơi vào tình trạng rối loạn cảm xúc và pheromone. Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc và cuộc sống của anh ta nên hiện tại anh ta đã bị đuổi việc rồi, cuộc sống đang bế tắc lắm."

Khi A và O có độ tương xứng cao hình thành sự liên kết thì nhu cầu về hormone Gama của Alpha tăng lên rất nhiều. Và một khi không đáp ứng đủ lượng hormone đó thì sẽ có biểu hiện giống như Phó Tinh Nhàn, pheromone bị rò rỉ, tinh thần không ổn định và phản xạ chậm.

"Thằng bé có thói quen nhẫn nhịn nên chú đoán có vẻ tình trạng này xuất hiện được một thời gian dài rồi." Bác sĩ Tôn thở dài, cầm cuốn tạp chí trên bàn đưa cho cậu, "Hôm qua chú tìm tài liệu thì thấy số mới nhất của tạp chí Y học có đăng một bài viết về hormone Gama."

Văn Cảnh nhận lấy cuốn tạp chí và lật ra xem.

Tình trạng hiện giờ của Phó Tinh Nhàn là thiếu hụt hormone Gama. Chỉ khi anh thân mật với Omega thì mới có thể giảm bớt sự khó chịu trong người. Hiện tại vẫn chưa có loại thuốc nào điều trị được tình trạng này.

Nếu muốn trị dứt điểm tình trạng này thì chỉ còn cách đánh dấu hoàn toàn.

Nhưng đây cũng chỉ là giải pháp dứt điểm tạm thời vì sau đó Alpha vẫn phải làm chuyện thân mật liên tục để bổ sung thêm hormone Gama.

Văn Cảnh ngẩng đầu hỏi: "Vậy ý của chú là hiện tại cậu ấy không thể sống thiếu con được ạ?"

"Con nói thế cũng đúng, thằng bé không thể sống thiếu con. Nhưng nếu thằng bé chịu hợp tác thì con vẫn có thể rời khỏi nó giống như việc con ở thành phố C hơn một năm vậy."

Giọng ông dần trở nên nghiêm túc hơn: "Chú mong là con hiểu việc dành nhiều thời gian bên nhau chưa chắc đã giải quyết được vấn đề. Có một số chuyện liên quan tới cả cuộc đời nên tốt nhất đừng vội vàng đưa ra quyết định... Chuyện này chú sẽ báo lại với người giám hộ của con."

Văn Cảnh ngơ ngẩn nhìn sàn gạch, một lúc sau bỗng nói: "Thật ra con thành niên rồi."

Bác sĩ Tôn: "Con mới 18 tuổi trong khi tuổi thọ trung bình của con người đã hơn 100 rồi đó, con nên cân nhắc kỹ cho tương lai sau này của con."

Có tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ Tôn vội tắt máy tính rồi bảo Phó Tinh Nhàn bước vào.

Phó Tinh Nhàn: "Kiểm tra xong thì chừng nào mới có báo cáo vậy chú?"

Bác sĩ Tôn: "Chắc mấy ngày nữa là có, tới đó chú sẽ gửi mail cho ba con."

Mấy ngày nữa á? Chẳng phải đang ở ngay đây sao?

Văn Cảnh cụp mắt xuống.

Phó Tinh Nhàn hỏi thêm: "Còn yêu cầu gì nữa không ạ?"

"Hết rồi, thế hai đứa về nghỉ ngơi đi ha, để chậm trễ việc học thì không nên chút nào."

Bác sĩ Tôn xua tay đuổi hai người về.

Tháng ba đã dần hết rét nhưng gió thổi ngoài cổng bệnh viện vẫn hơi se se lạnh.

Phó Tinh Nhàn cầm tay Văn Cảnh đút vào túi áo của anh rồi hỏi: "Bác sĩ Tôn vừa nói gì với cậu vậy?"

"Không có gì, chú bảo thói quen ăn uống của tớ không lành mạnh nên tớ bị thiếu chất. May mà thể chất vẫn tốt vì tớ đã chăm chỉ chạy bộ mỗi sáng đó." Văn Cảnh chuyển tầm mắt từ dòng xe cộ sang gương mặt Phó Tinh Nhàn, "Từ giờ tụi mình cùng chạy bộ mỗi ngày luôn nha?"

Phó Tinh Nhàn nhìn chằm chằm Văn Cảnh một lúc thì đáp: "Ừ, cậu đừng có ngủ nướng đấy."

"Biết rồi, tớ sẽ dậy sớm mà." Văn Cảnh siết chặt tay anh, "Tớ phải bắt đầu giữ gìn sức khỏe thôi. Cậu chưa biết đâu, ở Bạch Minh có nhiều người bị hói lắm."

Phó Tinh Nhàn cười khẽ: "Sắp tới trưa rồi, cậu muốn đi ăn gì không?"

Ở nhà đã làm sẵn bữa trưa nên cuối cùng hai người vẫn quay về nhà. Sau khi dùng bữa xong, Văn Cảnh về phòng tắm rửa trước.

Gương phòng tắm bị mờ nên cậu đưa tay lau đi, sau đó nghiêng người nhìn phía sau gáy của mình.

Dấu răng hồng nhạt trên tuyến thể vẫn còn nhưng hôm nay pheromone của Phó Tinh Nhàn lại bắt đầu mất kiểm soát.

Bác sĩ Tôn nói đúng, đánh dấu tạm thời chỉ giúp thuyên giảm tạm thời thôi.

Trong phòng bỗng có tiếng điện thoại đổ chuông, cậu vớ đại bộ quần áo ở nhà và mặc lên người, sau đó ngồi xuống giường nhận cuộc gọi.

Văn Vũ Bạch: "Hôm nay người ta giao giấy vệ sinh tới, lúc trước con hay cất ở tủ nào nhỉ?"

Văn Cảnh: "Cái tủ đối diện phòng tắm á bố."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân và tiếng mở cửa tủ.

Văn Vũ Bạch: "À thấy rồi, lát nữa bố sẽ cất nó vào. Sáng nay bố muốn giặt đồ nên quăng hết đống đồ dơ vào máy giặt. Ai ngờ khi giặt xong thì áo khoác đen bị phai màu, còn cái sơ mi trắng thì bị nhuộm thành màu hồng. Con nghĩ thử xem sao nó không thành màu xám mà thành màu hồng vậy ha?"

Văn Cảnh thở dài: "... Con thấy bố nên thuê giúp việc hoặc đem đồ ra tiệm giặt thì hơn."

Văn Vũ Bạch trầm mặc một lát, nói: "Bác sĩ Tôn gọi cho bố."

Văn Cảnh: "Bố thấy thế nào?"

Văn Vũ Bạch: "Con nghĩ kỹ rồi à?"

Văn Cảnh: "Dạ rồi."

Văn Vũ Bạch: "Bố chả xứng đáng làm bố của con, đã thế còn cần con chăm lo ngược lại nên bố không có quyền gì quản con cả."

Văn Cảnh: "Sao bố lại nói thế, nếu không có bố thì con còn đang bận rộn ôn thi đại học đó, không thể rảnh rỗi như bây giờ đâu."

Văn Vũ Bạch: "Dù sao con cũng là con trai bố nên bố không muốn con phải vất vả."

Văn Cảnh chẳng biết nên nói gì thêm, đầu dây bên kia cũng im lặng theo.

Một lúc sau, Văn Vũ Bạch lên tiếng: "Mai bố về thành phố A, con theo bố đi thăm mẹ con nhé?"

Văn Cảnh: "Dạ được."

Cậu bỏ điện thoại xuống rồi đi sấy tóc, sau đó mang dép bước sang phòng bên cạnh.

Phó Tinh Nhàn đang ngồi làm việc, trước mặt anh là một đống bài thi.

Văn Cảnh lại gần xem thử rồi nhăn mặt nói: "Mấy bài này đâu phải cậu làm đúng không?"

Phó Tinh Nhàn: "Tớ giúp mọi người tìm lỗi sai rồi bổ sung cho đúng vào bài của họ."

Văn Cảnh: "Cậu đã mệt như thế mà còn giúp người khác nữa sao?"

Phó Tinh Nhàn: "Nhóm học tập lúc trước được tổ chức khá hiệu quả nên thi thoảng tớ cũng sẽ giúp mọi người một chút."

"Cậu lo nhiều việc quá đi." Văn Cảnh kéo ghế nhựa sang ngồi cạnh anh và giành luôn công việc sửa bài.

"Cậu đừng làm nữa, tốc độ phân tích của con người chậm lắm. Để tớ tìm người làm phần mềm nhận diện hình ảnh và phân tích số liệu cho, đến lúc đó thì có thể xử lý bài tập của cả khối 12 rồi. Vậy cậu còn bận gì nữa không? Không thì mình đi ngủ trưa thôi nào."

Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu nhìn cậu: "Hôm nay thức chưa được mấy tiếng mà cậu đã mệt rồi à?"

Văn Cảnh gom bài thi lại một chỗ, trả lời: "Cậu cần duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ. Từ giờ cứ tới buổi trưa thì cậu đừng về nhà nữa, cứ ngủ lại ký túc xá đi."

Phó Tinh Nhàn: "Vậy buổi trưa làm sao tớ thấy cậu được?"

Văn Cảnh: "Không thấy mặt nửa ngày cũng không được sao?"

Phó Tinh Nhàn: "Không được."

Văn Cảnh: "Vậy mỗi buổi trưa tớ sẽ mang cơm qua, giúp cô bồi bổ thêm cho cậu."

Phó Tinh Nhàn: "Chỉ mang cơm thôi?"

Văn Cảnh: "Chứ cậu còn muốn gì nữa?"

Phó Tinh Nhàn: "Dỗ tớ ngủ."

Văn Cảnh nhét bài thi vào túi đựng, vừa ngẩng đầu thì thấy Phó Tinh Nhàn đang nhìn mình chằm chằm.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc thì Văn Cảnh lên tiếng trước: "Tớ cũng chưa nói là không dỗ cậu ngủ."

Phó Tinh Nhàn gật đầu, hài lòng mở thời gian biểu ra và điều chỉnh kế hoạch tiếp theo của mình.

Văn Cảnh: "Ngày mai cậu đi học lại à?"

Phó Tinh Nhàn: "Ừm, không nỡ xa tớ hả?"

Văn Cảnh: "Cậu tự đắc vừa thôi."

...

Văn Cảnh: "Sao cậu thích viết thời gian biểu thay vì dùng app thế?"

Phó Tinh Nhàn: "..."

"À à à, ở trường cậu không dùng điện thoại." Văn Cảnh ở Bạch Minh lâu tới nỗi quên mất cuộc sống bên này của Phó Tinh Nhàn hoàn toàn khác với mình, "Tớ từng dùng một vài app lập thời gian biểu nhưng không vừa ý lắm. Đợi sau này cậu tốt nghiệp thì tớ sẽ tự làm cho cậu một phần mềm luôn nha!"

Phó Tinh Nhàn: "Ừm."

...

Văn Cảnh chỉ tay vào kế hoạch trong ngày: "Chiều nay không đi học nên buổi trưa cậu ngủ thêm nửa tiếng đi."

Phó Tinh Nhàn: "Tại sao vậy?"

Văn Cảnh: "Tớ muốn được đánh dấu tạm thời."

Mùi sữa càng lúc càng tỏa ra ngào ngạt, "hung hăng" vây lấy anh.

Alpha có cảm giác như muốn ngừng thở.

"Trả lời đi, có cho không?"

"... Cho."

__________

Editor: Cho cứ xao hong hé hé hé.

Sắp tới hong chơi lấy pass nt bằng linkform nữa vì thấy cực mn quá ó. Nên khi nào hoàn chính truyện tui sẽ thông báo sau nhe:3

Bình luận

Truyện đang đọc