ÔN THỦY ĐUN HARRY

“Chỉ một bùa mê thôi! Đêm đó rõ ràng là cậu ôm tôi trước. Mà không ngờ Cứu thế chủ của chúng ta khi uống say lại nhiệt tình như vậy.” Thật ra Draco không nhớ rõ chi tiết đêm đó, rốt cuộc là ai câu dẫn ai cũng không nhớ. Nhưng hắn nhớ hôm đó rất dữ dội, hai người làm từ phòng khách, phòng tắm cho đến phòng ngủ, nơi đâu cũng có dấu vết “trận chiến” của họ. Hạ thể của Draco dần đau đớn, nhớ tới hình ảnh của người trong giấc mơ kia. Gương mặt vốn tái nhợt của Harry vì giãy dụa mà dần trở nên ửng hồng, bờ hông mê người cũng lộ ra. Draco có thể nghe thấy tiếng sợi dây lí trí đang đứt trong đầu mình.

Rồng rất thích người đẹp, mặc kệ là nam hay nữ.

“Cút! Câm miệng! Ưm…” Harry trừng mắt nhìn người đang hôn mình, giãy dụa không được, cậu muốn cắn lưỡi hắn. Nhưng lại bị Draco bắt được. Hắn nâng cằm cậu, làm cậu không thể phản kháng. Thẳng đến khi hai người thở hổn hển mới tách ra. Nhưng mà đáng thương thay cho Cứu thế chủ vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi.

Draco ôm Harry vào lòng mình, dựa vào pháp lực không ngừng tăng cao mà trực tiếp độn thổ về dinh thự Malfoy. Nước Đức cách nước Anh cũng không gần, hơn nữa một trong hai người còn đang không có pháp lực, họ bình an tới nơi thật đúng là nhờ Merlin phù hộ.

Ở nhà, Narcissa và Lucius đang lo lắng chờ đợi thì đột nhiên Draco ôm Harry hiện ra trước mặt họ.

“Cha, pháp trận đã chuẩn bị xong chưa? Con sắp không chống cự nổi nữa rồi.”

“Xong rồi, bây giờ đã có thể sử dụng. Đây là Harry Potter sao?”

“Vâng, huyết thống của con là vì cậu ấy nên mới thức tỉnh.” Draco không giải thích với cha mẹ đang lo lắng, phân phó gia tinh vài câu rồi vội mang Harry đến chỗ pháp trận.

Pháp trận lớn cỡ một nửa sân Quidditch, được xây ở tầng hầm, bốn bề trống rỗng chỉ có mỗi khối đá phép thuật ở trung tâm được điêu khắc thành một cái giường, là phụ trợ rất tốt trong việc truyền pháp lực, đánh thức huyết thống. Bên trong pháp trận, máu của họ càng lúc càng thêm thuần khiết, vì thế phải để càng lâu càng tốt.

Có hai cách để đánh thức huyết thống: một là tự nhiên thức tỉnh, nếu máu đạt đến mức độ mạnh nhất định trong một thời gian nhất định thì sẽ xảy ra, hai là cưỡng chế thức tỉnh, xảy ra khi gặp được linh hồn bạn đời. Mà linh hồn bạn đời đâu phải muốn gặp là gặp được, có nhiều phù thuỷ thuần huyết cả đời đều không gặp được, chỉ có thể đợi huyết thống tự đến giới hạn rồi mới bắt đầu thức tỉnh. Cách này đơn giản hơn tự nhiên thức tỉnh, hơn nữa đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.

Thật ra thì linh hồn bạn đời là một thứ mang tính ép buộc rất mạnh, giống như ép buộc trúng thưởng, ép buộc hai người yêu nhau, cũng giống như hoa anh túc gây nghiện, muốn ngừng mà không được. Cho đến tận khi bạn thật sự thích một người khác, lúc đó thì chỉ sợ mình cũng không phân biệt đâu là yêu thật lòng.

Việc Draco cần làm bây giờ là phải đặt ấn kí của linh hồn bạn đời lên người Harry sau khi cậu tỉnh lại. Nhưng nếu Harry không muốn thì sao, bọn họ đến con cũng có, không có gì liên quan đến nguyện ý hay không nguyện ý. Hơn nữa hắn cũng rất thích trẻ con, vừa lúc Harry lại có thể sinh thêm cho hắn mấy đứa nữa. Một ổ rắn nhỏ Slytherin nghe cũng không tệ, đương nhiên sư tử con Gryffindor cũng có thể chấp nhận. Chỉ cần là Harry, hắn đều thích.

Draco nhẹ nhàng đặt Harry lên giường đá, bản thân thì leo lên nằm bên cạnh. Khối đá phát ra ánh sáng nhu hoà, chiếu sáng toàn bộ tầng hầm. Không lâu sau thì Draco chìm vào giấc ngủ. Pháp lực từ khối đá rót vào pháp trận khiến nó từ từ đóng lại, thoạt nhìn giống như một vỏ trứng gà. Nó dùng để bảo vệ người bên trong, không để họ chịu dù chỉ là một thương tổn nhỏ nhất từ bên ngoài.

Không biết qua bao lâu thì Draco bị dục vọng đau đớn bức tỉnh. Pháp lực trong thân thể hắn tăng đến mức đau đớn, bên trong có một cổ dục vọng đang muốn điều khiển hắn. Khi hắn nhìn thấy Harry đang yên giấc bên cạnh thì đã đạt đến giới hạn.

Lúc ngủ, Harry hoàn toàn khác so với mọi khi. Hàng mi dài do ngủ không ngon nên rung lên nhè nhẹ, thoạt nhìn có chút mềm yếu, nhưng mà Draco biết rõ, đôi mắt kia khi mở ra kiên cường đến cỡ nào. Mặc dù là bên trong pháp trận sẽ không có cảm giác đói hay khát nhưng không hiểu sao lúc này nhìn Harry như vậy, Draco lại có chút khát, nhịn không được hôn lên môi cậu.

Bản thân hắn lúc đó còn chút tỉnh táo, nhưng khi hai bờ môi chạm vào nhau rồi thì sợi dây lí trí kia cũng đứt phựt.

Lần này là lần ngủ ngon nhất của Harry trong suốt một tháng qua. Pháp lực trong cơ thể dần khôi phục lại, khôi phục xong lại cạn đi, nhưng không hiểu sao lại cảm giác yên tâm, dễ chịu.

Harry đang ngủ đột nhiên cảm thấy khó thở, đến khi thở không được nữa thì cậu mở mắt. Vừa mở mắt ra thì liền bị cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Tên Malfoy kia tự nhiên lại hôn cậu!

Không! Harry bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng mà cậu đâu mạnh bằng một Malfoy đang tỉnh táo, ngược lại hành động của cậu càng làm cho hắn thêm tức giận.

Soạt một tiếng, áo Harry bị xé mất. Draco không nói hai lời mà trực tiếp dùng hành động chứng minh bây giờ hắn khát vọng Harry cỡ nào, hắn chỉ để lại mấy mảnh vải vụn vươn vãi dưới đất. Nội tâm Harry lạnh lẽo, đảo mắt tìm đũa phép khắp nơi nhưng không thấy, giãy dụa lại không được, cậu hết cách phải hung hăng đập mạnh đầu mình vào trán Draco, làm hắn kêu đau rồi ngã xuống. Harry cũng không quan tâm đến quần áo mà vội chạy đến góc phòng, nhưng lại phát hiện mình như đang bị nhốt trong một vỏ trứng, căn bản không có cách ra ngoài được. Hơn nữa, ở trong này không thể nào sử dụng pháp thuật được.

“Harry Potter.” Draco từng bước thong thả ép sát Harry vào một góc.

“Malfoy, anh bình tĩnh một chút! Anh làm như vậy là không đúng, anh đừng đến đây!!”

“Không đúng? Có cái gì mà không đúng? Cậu là mẹ của con tôi, là linh hồn bạn đời của tôi, vậy là đủ rồi.”

“Không phải, cái gì tôi cũng không phải, anh đừng tới đây, a!!” Harry nhìn vỏ trứng đang bao bọc họ. Đây là đâu? Chết tiệt, cậu muốn ra khỏi đây! Không biết Scorpio thế nào rồi? Tiếc rằng Harry bây giờ làm sao chống lại Malfoy, cuối cùng cậu bị ép vào một góc. Draco một tay ôm Harry ném trở về giường.

“Harry Potter, em không chạy được đâu.” Draco đè Harry xuống lần nữa, vội vàng cởi bỏ quấn áo bản thân. Bắt đầu động tay động chân với cậu. Kinh nghiệm ít đến đáng thương của Harry làm sao bằng tên đào hoa như Draco, không bao lâu thì cậu đã bỏ vũ khí đầu hàng, hơi thở gấp gáp không ngừng.

Tầng hầm đóng cửa đủ 23 ngày, thời gian dài nhất trong lịch sử dòng họ Malfoy. Lucius và Narcissa vô cùng vui mừng, Draco là một trong số ít Malfoy là người thừa kế có huyết thống tinh khiết nhất. Đến ngày thứ 23 thì ánh sáng quanh pháp trận dần biến mất, Draco vội vã cho Harry uống dược đã đặt sẵn ở cửa, quấn chăn quanh người cậu rồi bế về phòng mình.

Harry thật không thể tin được mình lại chịu đựng được quãng thời gian này. Ngoại trừ lúc đầu hai người đều ngủ say thì khi cậu tỉnh lại: bị áp, phản kháng, lại bị áp, lại phản kháng. Mặc dù không có thành công nhưng Harry lại cảm nhận được sực cám dỗ của Draco đối với mình càng lúc càng tăng. Lúc bắt đầu thì là ép buộc, nhưng về sau thì cậu gần như là một nửa phối hợp. Chỉ cần đôi mắt lam xám của Draco trở thành màu bạc thì hai chân cậu nhũn ra.

Không, chuyện này thật quá mất mặt! Bây giờ Harry chỉ muốn Avada Draco một cái rồi tự Avada bản thân mình.

Draco hài lòng nhìn dấu ấn của hắn trên ngực Harry, đó là ấn ký của linh hồn bạn đời. Hắn đã thành công, cả đời này Harry cũng đừng mong thoát khỏi hắn.

Sau khi tắm xong thì Draco ôm Harry ngủ thật say, thẳng đến chiều hôm sau mới tỉnh lại. Vừa mở mắt thì hắn phát hiện người vốn nên ngủ trong lòng mình lại biến mất! Harry Potter lại lén trốn đi! Lửa giận của Draco bốc lên, nhưng lần này hắn không sợ sẽ không tìm được cậu. Dùng năng lực cảm nhận ấn ký một chút, thấy cậu không chạy quá xa, chỉ là quay về dinh thự Potter. Đang ở cùng với bé Scorpio của hai người.

Draco rời giường mặc quần áo thì thấy được vết tích trên người mình. Trên lưng đầy vết cào, thậm chí còn có chỗ bị cào đến rách, chắc là lúc đó hắn giở trò xấu không buông tha Harry. Trên vai trái còn có một loạt dấu răng, so với bên vai phải thì đậm hơn một ít. Còn có vết đỏ trên hông. Đây đều là huân chương của hắn, hắn cũng không định dùng phép thuật xoá bỏ nó, hay nhất là có thể dùng nó để ép buộc Harry, chứng minh cho cậu thấy không phải là do hắn ép buộc mà là cả hai người đều ý loạn tình mê.

Xuống lầu thì thấy Lucius và Narcissa chờ đã lâu, họ đang đợi lời giải thích của con trai.

“Cha, mẹ.”

“Cục cưng, con thế nào rồi?”

“Con rất khoẻ, thưa mẹ, huyết thống đã thức tỉnh rồi, con cũng đã tìm được linh hồn bạn đời, thậm chí con vừa biết được mình còn có một đứa con 6 tuổi.”

“Hả, trời ạ, là thật sao? Vậy đứa bé kia đâu?” Narcissa không bình tĩnh được, mặc dù có rất nhiều câu hỏi, nhưng vừa nghĩ đến cháu thì trong mắt ngập tràn ánh sáng, nàng được làm bà nội rồi! A nàng còn chưa được 50 tuổi mà đã làm bà nội rồi, Merlin, thật sự là quá may mắn.

“Draco, Harry Potter đâu? Thằng nhóc đó là linh hồn bạn đời của con sao?” Lucius nhíu mày, đây là một chuyện vô cùng khó tin. Cứu thế chủ cùng Tử thần thực tử, thật sự không phải là một sự kết hợp tốt.

“Vâng ạ”

“Vậy cậu ta đâu rồi?”

“Xấu hổ quá nên chạy rồi ạ, nhưng không sao, lần này con có thể bắt em ấy trở lại.” Draco nhún vai tỏ vẻ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.

“Vậy là tốt rồi, cục cưng, khi nào chúng ta mới có thể gặp đứa bé?”

“Hôm nay con sẽ đến dinh thự Potter đưa bọn họ về. Bé đã được sáu tuổi rồi, là một cậu bé rất đáng yêu.”

Narcissa hưng phấn đến mức ăn không được, vội vã bảo gia tinh dọn dẹp phòng hồi còn nhỏ của Draco rồi kéo chồng đi đến Hẻm Xéo mua quần áo và đồ chơi mới. Lucius tuy nhíu mày nhưng vẫn cùng vợ đi mua sắm.

Draco dùng xong buổi trà chiều thì bước ra khỏi phòng khách.

“Ta dùng danh nghĩa linh hồn bạn đời của Harry Potter, đến dinh thự Potter.” chưa đến một phút sau thì giữa không trung hiện ra một cái chìa khoá, Draco giảo hoạt nở nụ cười. Xem em còn trốn đi đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc