ÔN THỦY ĐUN HARRY

“Cục cưng ngoan, đừng khóc, không phải ba đã về đây rồi sao?”

“Ba sẽ không đi nữa, đúng không ạ?”

“Ừ, ba sẽ không đi nữa.”

Nghe ba nhiều lần bảo đảm, Scorpio hài lòng ngồi ăn cơm nghe ba giảng sơ qua về phép thuật học. Tuy rằng việc này trái với lễ nghi bàn ăn nhưng Snape cũng không nói gì, nhìn vẻ tươi cười của Scorpio thì gương mặt cũng có chút dịu đi.

“Nếu mi đã quay về thì Nhập môn Biến Hình với môn Bay, mi dạy đi. Ta cũng phải về nhà, ta cũng đã thông lò sưởi hai nhà rồi, đến giờ học ta tự nhiên sẽ đến.” Ngoại trừ lúc ở trước mặt Scorpio thì không lúc nào Snape không phun nọc độc vào mặt Harry.

“Cảm ơn thầy, giáo sư.”

“Làm tốt chức trách một người cha của mi đi. Gryffindor vô trách nhiệm, mi cũng đáng giận như cha mi vậy!” Hôm nay Snape không ăn trưa đã phải về nhà. Vừa mới về thì lại bị tình trạng nước mắt làm cho hoảng sợ, nhất thời bạo phát, tức giận vô cùng! Thiếu chút nữa lật ngược hầm độc dược của mình.

“James Percy! Mi lăn ra đây cho ta!”

“Severus! Rốt cuộc cậu đã về rồi! Tôi rất nhớ cậu!” Snape kéo tên thanh niên đang dính trên người mình xuống, quăng cậu ta sang một bên, nhanh đi kiểm tra căn phòng đáng thương của mình. Xác nhận không ít đi món nào, cũng không hỏng món nào, nhưng cậu ta lại phá nát hầm độc dược của ông!

Quay sang mắng tên kia, hận không thể nhét vào miệng cậu ta mấy bình độc dược! Nhưng mà người kia cũng không quan tâm, chỉ cần Severus bình an thì cậu ta sao cũng được.

Chiều có buổi học ‘Nguyên lí pháp thuật sơ cấp’ của các vị tổ tiên, Harry thừa dịp đi ngủ trưa. Cậu bây giờ toàn thân đau nhức, hận không thể giết Draco cho hả giận. Không hiểu tại sao tâm tình cậu bây giờ cực kì không ổn định, vô cùng khó chịu. Đương nhiên Harry đổ tất cả lỗi lên đầu Draco Malfoy.

Đến dinh thự Potter, Draco không hề nghĩ mình sẽ xuất hiện bên trong đình viện, mà lúc này Scorpio đang ở ngoài sân chơi với cây chổi nhỏ. Scorpio vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy người xấu, sợ đến mếu máo, gọi to ba ơi, ông ơi. Draco im lặng nhìn con trai, xem ra chuyện lần trước đã doạ bé sợ rồi.

“Scorpio, đừng sợ.” Draco ngồi xỏm xuống trước mặt con trai, nhìn bé vươn người đến chốt cửa trên cao thì trong lòng vui mừng như nở hoa, đưa tay giữ cửa giúp bé. Đứa nhỏ kia thoáng cái đã lủi vào trong nhà, Draco không nhanh không chậm bước theo sau. Scorpio đẩy cửa phòng ngủ chính, trực tiếp bò lên giường vùi vào lòng ba mình. Trên mặt như muốn nói, có ba ở đây, tôi không sợ ai cả.

Thoáng cái đã chọc cười Draco.

“Ba! Ba! Ba mau dậy đi! Người xấu lại tới nữa rồi ba!”

“Scorpio, ba con đang ngủ, chúng ta đừng đánh thức ba dậy, được không?”

“Không! Chú là người xấu! Tôi phải bảo vệ ba!” Scorpio sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, pháp lực trong cơ thể bắt đầu sôi trào. Draco nhận ra điều không ổn, bật người ôm lấy con trai, dùng pháp lực khai thông cho bé. Nhưng Scorpio nào để người xấu ôm mình, không ngừng giãy dụa. Draco gấp vô cùng, pháp lực bạo động không thể đùa được, đặc biệt là đang trong tình trạng sợ hãi như thế này, nếu như không ổn thì sẽ biến thành Squib. Hắn không thể để con mình xảy ra chuyện gì được.

Scorpio không ngừng giãy dụa, cuối cùng Harry cũng tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì cậu đã thấy Draco mặt đầy khẩn trương ôm con trai mình.

“Accio đũa phép! Draco, sao anh vào được đây?!” Harry chỉ đũa phép vào đầu Draco, ý bảo hắn buông con cậu ra.

“Tôi không muốn đánh nhau cùng em, Harry. Pháp lực của Scorpio bạo động, mau đến đây!”

“Cái gì? Anh đã làm gì Scorpio?!” Nghe xong Harry vội đoạt lại con từ trong tay Draco, lo lắng nhìn con trai vì đau đớn mà khóc không ngừng. Harry tuy không thông minh bằng Draco nhưng cậu tuyệt đối không ngốc, cậu hiểu được tình trạng bây giờ của Scorpio nên hoang mang lo sợ, nhất là khi bên cạnh có tên bom hẹn giờ Draco này lại chỉ càng làm tình trạng thêm nghiêm trọng.

“Đừng hoảng sợ Harry, sẽ không sao đâu, chúng ta đều ở bên cạnh con mà, tin tưởng tôi, cùng khai thông pháp lực cho Scorpio, sẽ không sao đâu.”

“Ừ, Scorpio sẽ không sao, sẽ không sao đâu.”

Draco bảo Harry ôm con nằm lên giường, hai người ôm bé thật chặt, dùng pháp lực tạo ra một vòng bảo hộ, không cho bên ngoài xâm nhập, cũng sử dụng phép thuật của mình để bình ổn lại pháp lực đang tán loạn của Scorpio. Không biết qua bao lâu, pháp lực của Scorpio dần an ổn lại, sau đó bé chìm vào giấc ngủ. Harry liếc mắt nhìn Draco, ý bảo họ cần nói chuyện.

Hai người một trước một sau đến phòng khách. Harry quay đầu lại định nói gì đó nhưng vừa vặn lại bị hắn hôn tới. Cho đến khi hai người thở dốc, Draco mới buông cậu ra. “Draco, nếu như anh không muốn nói chuyện đàng hoàng thì mời anh cút ra ngoài!” Harry vừa dứt ra liền không ngừng chùi miệng, giống như vừa dính phải thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.

“Được, em muốn nói chuyện gì?” Draco giống như một độc xà thành tinh, quấn quýt bên cạnh sư tử.

“Scorpio là con của tôi…”

“Sai, là con của chúng ta…”

“Nó chỉ là con của một mình tôi. Tôi không quay trở về để cho anh cướp nó đi.”

“Harry, em không có học môn sinh à, tôi nhớ năm đó tốt nghiệp em được điểm O mà, chẳng lẽ một mình em có thể sinh ra được Scorpio ư?”

“Cút! Draco! Anh cút ngay cho tôi!” Harry tức đến mức khai hoả toàn bộ pháp lực, làm vỡ những vật thuỷ tinh không có khả năng chống đỡ. Mặt cậu đỏ bừng nhìn Draco không chút hề hấn gì.

“Harry, em là linh hồn bạn đời của tôi, huyết thống của tôi chỉ vì một mình em mà thức tỉnh. Em cho là chúng ta có thể xa nhau được à? Đừng tự gạt mình nữa, Harry, cùng Scorpio về dinh thự Malfoy đi.”

“Linh hồn bạn đời? Haha, cậu chủ Malfoy thật sự quá đề cao tôi rồi, tôi với không nổi đâu. Mặc dù tôi chỉ là một Gryffindor ngu xuẩn, tôi cũng sẽ không để anh mang Scorpio đi.”

“Harry, tôi không muốn ép em. Tôi nghĩ trong lòng em chắc chắn rất rõ. Màu tóc cùng màu mắt của Scorpio, còn có việc xảy ra hôm nay, từ nhỏ nó đã là một Malfoy, tôi là cha của nó, không ai có thể phủ nhận điều này! Nó nhất định sẽ trở thành người thừa kế dòng họ Malfoy, vào nhà Slytherin!”

“Không, tôi sẽ không để anh mang nó đi. Tôi có bản lĩnh biến mất sáu năm, hiển nhiên cũng có thể biến mất sáu mươi năm.” Hai người gần như là đánh nhau trong phòng khách, các tia chớp phép thuật đủ màu bay tứ tung.

“Hình như em quên mất một điều, bây giờ trên người em có ấn ký linh hồn bạn đời tôi để lại. Cho dù em đi đâu đi chăng nữa, tôi đều có thể cảm nhận được. Tên của Scorpio đã xuất hiện trên gia phả Malfoy, ngay từ lúc em bước chân vào nước Anh thì đã không thể quay lại nữa rồi!” Draco không dám thật sự tổn thương Harry, bởi vì hắn không chắc liệu cậu có đang mang con rồng con nào nữa hay không, rồng trong lúc thức tỉnh thì tỉ lệ dựng dục rất cao.

“Tôi sẽ giải trừ kế ước linh hồn bạn đời, tôi đã nói thì sẽ làm được. Gryffindor luôn nói được, làm được.”

Điều mà bây giờ Draco không muốn nghe nhất là Harry phải rời xa hắn, việc giải trừ linh hồn bạn đời thì càng không nghe được, con ngươi màu bạc lam nháy mắt biến thành màu bạc tinh khiết. “Harry tôi vốn không muốn như vậy, nhưng là do em ép tôi.” Draco thả tín hiệu linh hồn bạn đời câu dẫn Harry. Nếu phải chịu lực hấp dẫn của linh hồn bạn đời thì cho dù là tinh thần lực của pháp sư mạnh nhất cũng không chống đỡ nổi. Không được ba phút đồng hồ thì cả người Harry nóng lên, mặt ửng hồng tựa vào tường, chỉ có thể nhìn Draco từng bước bước đến cũng không có sức để phản kháng. Mặc cho lí trí kêu to không được, cơ thể cứ không tự chủ mà lộ ra phản ứng.

Draco một tay ôm Harry vào lòng, tiếng thở dốc cùng tiếng rên nhẹ phát ra trên chiếc giường lớn không ngừng lay động. Vết mới đè lên vết cũ, Draco thoả mãn nhìn người mệt đến ngất đi trong lòng mình. Tuy rằng hắn biết nếu ép buộc Harry thì có thể sẽ gây ra hỗn chiến, nhưng dù sao đây cũng không phải là kế lâu dài. Nhưng mà cũng không thể thừa nhận là hắn bắt đầu thích cái năng lực này rồi.

Sáng hôm sau, Harry nhìn chăn đệm xốc xếch trên giường, tức đến mức muốn nổ tung chúng sạch sẽ! Chịu đựng đau nhức toàn thân mà đi tắm. Xong xuống phòng ăn thì lại phát hiện Scorpio và Draco đang ngồi bên bàn ăn cười nói. Tuy rất tức giận nhưng ý nghĩ đầu tiên trong đầu: Đúng là phụ tử liên tâm.

“Dậy rồi à Harry? Tôi và Scorpio đợi em lâu lắm rồi, mau đến ăn sáng đi.”

“Chào buổi sáng Scorpio” Harry hôn lên trán con trai một cái rồi không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Draco.

“Ba, đây thật sự là cha của con sao ạ?” Ngụm sữa vừa uống vào suýt nữa đã bị cậu phun ra.

“Không phải.” Harry vội trả lời.

“Nhưng mà, nhưng mà, ông vừa mới nghiệm máu cho con. Ông nói nếu màu trở vàng thì đây chính là cha con. Nó thật sự trở vàng, chẳng lẽ ông lừa con sao ạ?”

“Không sai, là lừa con đó.” Harry quay lại hung tợn trừng mấy vị tổ tiên già đang vây xem trên lò sưởi.

“Thật không…” Harry nhìn vẻ ảm đạm của Scorpio, hận không thể đập Draco một trận. Sáng sớm lại đi nói lung tung với trẻ con! “Hoá ra con chỉ có một người ba thôi sao, ba ơi, tại sao con lại không có mẹ?” Nhìn vẻ mặt chực khóc của Scorpio, dạ dày của Harry cũng bắt đầu đau đớn.

“Scorpio đương nhiên là có mẹ a, ba con là mẹ sao? Chẳng lẽ Scorpio quên mất ai sinh ra em bé thì đó là mẹ sao?”

“Ba là mẹ, vậy ba con ở chỗ nào…”

Scorpio nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn Draco “A, con biết rồi! Chú chính là ba con!”

“Cục cưng thiệt là thông minh.” Draco cao hứng xoa xoa mái tóc Scorpio, tỏ vẻ tán thưởng. Harry tức giận bóp chặt ly thuỷ tinh trong tay đến chảy máu.

“Ba! Ba bị thương!” Scorpio lo lắng nhìn ba mình, sai, ba bé là mẹ bé, nhưng gọi ba là mẹ thì rất kì cục, vậy rốt cuộc ba là ba hay là mẹ đây? Tế bào não của bé Scorpio đáng thương rõ ràng là không đủ.

Lúc này thì Snape bước ra từ lò sưởi, tất cả giờ học sáng nay đều do ông dạy. Nhìn hai người đang giằng co trên bàn cơm. “Tụi bây chỉ biết doạ con nít.” Snape ôm lấy đứa nhỏ, để lại không gian riêng cho hai người. Các vị tổ tiên cũng lục đục kéo đi.

Draco đau lòng kéo tay Harry qua, chữa thương cho cậu.

“Draco Malfoy, làm nhục tôi như vậy anh vui lắm đúng không?” Đôi mắt xanh lục băng lãnh của Harry khinh miệt nhìn vẻ mặt đau lòng của Draco.

“Harry, tôi chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”

“Bên cạnh tôi? Ha, Slytherin muốn ở bên cạnh Gryffindor? Đây đúng là chuyện cười đáng thương nhất tôi nghe được trong nhiều năm qua.”

“Harry Potter! Em không thể cứ đối địch với tôi như thế mãi được! Tôi không có làm sai chuyện gì cả. Động não đi, Harry! Nếu muốn cướp Scorpio đi thì tại sao tôi phải hao tâm tốn sức đến đây làm gì hả? Tôi chỉ muốn ở bên cạnh em mà thôi!”

“Bên cạnh tôi? Tôi không tin anh, Draco Malfoy.”

“Chúng ta là linh hồn bạn đời, không có ai chia rẽ được chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày em yêu tôi. Cùng tôi quay về dinh thự Malfoy được không, mang Scorpio theo cùng, không có bất kì ai có thể làm tổn thương nó. Chúng ta còn có thể kết hôn, như vậy Scorpio sẽ nhận được chúc phúc từ Merlin. Chúng ta có thể sinh thật nhiều rắn con cùng sư tử con.” Draco lấy mấy mảnh thuỷ tinh trong tay Harry ra, không ngừng an ủi cậu đang xù lông, dùng một bùa chữa trị chữa cho cậu.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Harry hít vào một hơi thật sâu, mặt không đổi nhìn Draco.

“Tôi chỉ muốn em! Harry, em không thể cứ cố chấp áp đặt ác ý lên tôi như vậy được!” Đôi mắt màu bạc tinh khiết của Draco nheo lại, như một con rắn độc chuẩn bị tấn công con mồi của mình

Bình luận

Truyện đang đọc