ÔNG XÃ LÀ TRUNG KHUYỂN

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Diệp Gia Thịnh đau lòng rồi, nếu chị dâu biết mình tới trễ, để nhóc Diệp béo lạnh đến ‘phát run’ thế này, vậy không phải sẽ đánh chết anh ta sao.

"A Minh! Lên xe."

Diệp Minh sửng sốt, chú ý thấy chú nhỏ đã tới, vội vàng lên xe.

Nhiệt độ của máy điều hòa không khí bên trong được Diệp Gia Thịnh chỉnh cao lên, quay đầu hỏi Diệp Minh: "A Minh, còn lạnh không?"

"Không lạnh." Diệp Minh vô tội chớp mắt.

"Đứa bé ngốc này... Đã lạnh đến phát run vậy rồi." Diệp Gia Thịnh đau lòng.

Đột nhiên gương mặt Diệp Minh đỏ ửng, vội vàng lấy tay che lỗ tai: "Không không lạnh nữa..."

Lưng áo của cậu đã ướt vì nóng, bây giờ mặt đỏ lên, càng khiến chóp mũi chảy mồ hôi.

Diệp Gia Thịnh đột nhiên chú ý tới tay cậu, lông xù, rõ ràng bao tay của con gái, khẽ mỉm cười.

"Người yêu của A Minh chúng ta tặng à?"

Mặt Diệp Minh hoàn toàn đỏ như quả hồng: "Chú nhỏ!"

Miêu Miêu đã có đối tượng, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được tình cảm mà thích cô, lúc cắn răng giảm cân, vừa nghĩ đến cô, cả người đã tràn đầy động lực.

Diệp Gia Thịnh cười trộm, cậu nhóc có tâm sự là bình thường, có người thích cũng là nhân chi thường tình.

Vừa nghĩ tới thích, trong đầu thoáng qua đôi mắt ướt át của một cô nhóc.

"Đúng rồi, gần đây người bạn học Miêu Miêu kia của cháu có khỏe không?"

Nhiệt độ trên mặt Diệp Minh vừa hạ xuống lại tăng lên, chú nhỏ... Đoán được rồi sao? Nếu không tại sao ai không hỏi mà lại hỏi về cô?

"Khỏe vô cùng..."

"À." Khỏe là được, người anh trai đó của cô, sẽ không để ai bắt nạt cô đâu.

Diệp Minh chỉ muốn trả lời đối phó, thuận miệng nói khỏe, Diệp Gia Thịnh không hỏi tiếp, cậu thở phào nhẹ nhõm, không bị hỏi tới nữa.

...

"Hu hu hu, con biết! Chắc chắn anh Gia Thịnh đã trở về! Con nhìn thấy anh ấy lái xe đi ra!" Nhan Duyệt ở nhà làm ầm ĩ, Lưu Lan ở bên cạnh an ủi cô ta.

Ánh mắt Nhan Trung Vi tối đen như mực, gần đây công ty đối thủ dở trò khá ác, cố nhịn cơn tức trước mắt xuống, dồn sức đáp trả.

Mặc dù bận rộn, nhưng Nhan Duyệt nói đến nhà họ Diệp, ông ta nhớ lại, ban đầu nhà Diệp kéo giúp ông ta một chút, sau đó không bày tỏ gì thêm nữa.

Điều này khiến ông ta thất vọng không dứt, bây giờ nếu có nhà họ Diệp làm chỗ dựa, còn ai dám đối xử với ông ta như thế!

Im lặng rồi nói với Lưu Lan: "Bà uyển chuyển hỏi khuê mật của bà một chút đi."

Lưu Lan sớm đã có ý định này, bấm số điện thoại của Lưu Linh.

"A lô, A Linh hả."

"Khỏe khỏe khỏe, mình khỏe vô cùng, chỉ là Duyệt Duyệt nhà chúng mình rất nhớ cậu." Lưu Lan cười hì hì, thái độ quen thuộc.

"Ai dô, được được được, vậy cậu cứ bận đi, cậu bận mà." Cúp điện thoại, mặt trầm xuống.

Bà ta và Lưu Linh là bạn thời đại học, vì cùng họ nên khiến các bà từ từ quen thuộc, lúc đại học thì tình cảm đơn thuần, gia cảnh nhà bà ấy còn không bằng mình.

Đáng tiếc từ khi bà ấy được gả vào nhà họ Diệp, hai người bỗng trở nên khác biệt.

Thái độ của bà ấy có phải nói cho có lệ hay không, Lưu Lan còn không biết sao?

"Nói thế nào?"

"Không biết sao, Lưu Linh đột nhiên lạnh nhạt với Duyệt Duyệt."

"A? Tại sao?!" Nhan Duyệt nóng nảy, Diệp Gia Thịnh tránh cô ta, cơ hội để cô ta có thể tiếp xúc với anh ta hầu như đều nhờ nhà họ Diệp.

Trước kia Diệp Gia Thịnh đối với ai cũng vậy, nên cô ta chưa có cảm nhận gì, nhưng kể từ khi Miêu Miêu xuất hiện...

"Chắc nhà họ Diệp không biết chuyện Duyệt Duyệt làm chứ?" Nhan Trung Vi đột nhiên nói, hình như nhà họ còn có một đứa bé đang học ở đại học A.

"Đúng! Diệp Minh và Miêu Miêu học cùng lớp!" Nhan Duyệt nhảy dựng lên, cảm giác tồn tại của Diệp Minh quá thấp, bình thường rất khó nghĩ đến cậu, lúc cô ta nhận lỗi, cô ta luôn nghĩ người nhà họ Diệp sẽ không biết!

"Người này!" Túm chặt quả đấm, bình thường nhìn thằng nhóc béo này trông kiệm lời ít nói, không ngờ là một tên gián điệp!

Cô ta biết, trước lúc cô ta nhận lỗi thì nhà họ Diệp đã biết.

"Đều do Miêu tiện nhân!" Cắn răng nghiến lợi, lúc này ngay cả Nhan Trung Vi cũng nhíu mày.

Trịnh Thâm không yêu cầu công khai xin lỗi, nên không thể bị nhà họ Diệp biết, cũng không đến nỗi...

"Mẹ, con nên làm gì bây giờ?" Nhan Duyệt khóc như mưa.

"Để mẹ suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút thôi..." Vỗ nhè nhẹ lưng Nhan Duyệt, lẩm bẩm.

...

Bên đó thế nào vẫn không thể quấy rầy Trịnh Thâm và Miêu Miêu, anh bọc lấy cô cười hi hi ha ha về nhà.

"Buổi tối ăn gì?"

Miêu Miêu suy nghĩ một chút: "Anh, muốn ăn bánh chẻo anh làm rồi."

Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, gật đầu: "Vừa hay! Anh cũng muốn ăn!"

Nghĩ là làm, xuống lầu mua rau hẹ, thịt về, Trịnh Thâm giã vỏ bánh chẻo, Miêu Miêu băm nhân bánh.

Vốn anh không muốn để cô làm, nhưng không đỡ được việc cô cầu khẩn, hơn nữa cảnh hai người vây quanh cùng nhau bận rộn trong bếp, không khỏi khiến lòng anh ngứa ngáy, nên gật đầu đồng ý.

Đợi băm nhân, giã vỏ bánh xong, hai người bưng đến bàn cơm, mở ti vi, vui vẻ náo nhiệt làm vằn thắn.

Trịnh Thâm làm vằn thắn vô cùng thuần thục, tay vừa bấm đã ra một cái, đẹp mắt, da mỏng vừa đủ.

Cách cuộn của Miêu Miêu cũng có chút mùi vị của người phương nam, Miêu Tranh là người phương nam, khi còn bé đã dạy cô cuộn như vậy, khéo léo hoạt bát.

Xếp chung một chỗ với cái của Trịnh Thâm, cái lớn cái nhỏ, cực kỳ giống hai người.

Trịnh Thâm cười, nghiêng đầu, cười càng vui vẻ hơn.

"Ha ha ha!"

Miêu Miêu sửng sốt, sờ mặt, ngây ngô: "Sao vậy?"

Trịnh Thâm càng cười to hơn: "Mèo tiểu hoa danh bất hư truyền! Meo meo ~ "

Phía sau học mèo kêu hai tiếng.

"A!" Nháy mắt đã hiểu, theo bản năng nhảy dựng lên, vỗ mặt anh: "Cùng hoa nào!"

Lúc này mới chạy đi rửa tay, Trịnh Thâm cười toe toét, trên mặt vẫn còn in dấu tay màu trắng, vẻ mặt cưng chìu.

Ăn cơm xong, hai người vuốt bụng đã căng nằm trên ghế sa lon, vào lúc này TV đang chiếu phim tình yêu cẩu huyết lúc tám giờ. Gian kế của nữ phụ được như ý, nam chính hiểu lầm nữ chính, hai người tranh cãi ầm ĩ.

"Anh, anh sẽ..."

"Không đâu." Trịnh Thâm thẳng thừng cắt đứt, nhìn về phía Miêu Miêu: "Anh yêu em, cho nên anh sẽ tin tưởng em vô điều kiện, Miêu Miêu của anh thế nào, còn có ai hiểu rõ hơn anh đây?"

Xoa mu bàn tay cô, cười nói: "Hay nói... Đầu óc của anh em vẫn còn bình thường chán."

Mặt Miêu Miêu còn hơi ửng hồng, nghe được câu cuối cùng thì sửng sốt, sau đó cười ha ha, anh đang nói não của nam chính trong phim truyền hình không bình thường!

Lại chơi chốc lát, hai người mới chuẩn bị đi ngủ.

Miêu Miêu vừa tắm xong, Trịnh Thâm gõ cửa.

"Miêu Miêu, tuyết rơi rồi."

"A!" Chạy ra, kéo cửa ban công, thành thị ban đêm đèn đuốc sáng choang, từng mảng bông tuyết rơi xuống, rậm rạp chằng chịt, không khó tưởng tượng, ngày mai tuyết sẽ phủ đầy trắng xóa.

Năm nay tuyết ở thành phố Bắc Kinh, thật khí thế.

Trịnh Thâm cau mày nhìn cô lộ ra một đoạn bắp chân và cánh tay, kéo vào lòng.

"Bé ngoan, sao không mặt thêm đồ rồi ra?"

Miêu Miêu cười rất vui vẻ, nhưng hốc mắt hơi ướt: "Ngày mai chúng ta đắp người tuyết đi!"

Trịnh Thâm biết cô nhất định đang nhớ Miêu Tranh, vỗ cô nhè nhẹ: "Được, ngày mai đắp."

Lại ôm cô đi vào, chỉ sợ cô cảm lạnh.

Miêu Miêu quả thật nhớ Miêu Tranh, tâm trạng xuống thấp, Trịnh Thâm không biết an ủi cô thế nào, trêu chọc cô: "Vì kỷ niệm cho trận tuyết đầu của năm nay, tối nay anh sẽ ngủ với em nhé ~ "

Miêu Miêu sửng sốt một giây, mặt đỏ lên, đánh anh hai cái.

Trịnh Thâm cầm quả đấm của cô nhẹ nhàng hôn, cười nói: "Mau đi ngủ đi."

Ôm người tới cửa rồi sắp xoay người rời đi, ống tay áo được một móng vuốt nhỏ ôm lấy.

Quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ.

"Được."

Trịnh Thâm sửng sốt khoảng ba mươi giây mới phản ứng kịp, há miệng, vẻ mặt mừng như điên.

Đầu Miêu Miêu càng ngày càng thấp, Trịnh Thâm ôm lấy cô, hôn ‘chụt’ một cái lên mặt.

"Anh vui quá! Bé ngoan, em yên tâm, anh không làm gì đâu, em còn nhỏ!"

Mặt Miêu Miêu càng đỏ hơn, Trịnh Thâm cười đến xuân tâm nhộn nhạo. Không làm gì... Vẫn có thể chiếm tiện nghi mà!

...

Kể từ sau khi Trịnh Thâm được ‘tiến dần từng bước’, vẻ mặt đường làm quan rộng mở. Mặc dù vẫn chỉ là mèo không ăn được cá nhỏ, nhưng ít ra, có thể liêm liếm rồi!

Cả Trịnh thị cũng có thể cảm giác được rõ ràng ông chủ đang vui vẻ, hơn nữa gần đây Trịnh thị phát triển rất tốt, có thể nói sự nghiệp, tình yêu song hỉ.

Tùy Cao Phi gõ cửa, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.

"Ông chủ..."

"Sao?"

"Cho thương lượng chuyện này nha."

"Cậu nói đi."

"Tốn chút tiền lẻ tiền thôi ~ chúng tôi vẫn muốn làm thứ kia."

Trịnh Thâm biết cậu đang nói cái gì, vốn bộ phận kỹ thuật đã hoạch định phương án làm bản thử đồ toàn thân xong xuôi. Vương Chí có Tùy Cao Phi đã từng có kinh nghiệm làm cái này từ trước, nên thực hiện khá thần tốc, nhưng hai tên gia hỏa này không biết nhịn hai ngày đêm thảo luận cái gì.

Giờ lại muốn làm mắt kính, ghét bỏ máy tính, điện thoại di động mang lại hiệu ứng thử đồ không tốt.

Trịnh Thâm đã suy tính về ý nghĩ của bọn họ, bọn họ làm rất khá, nhưng hỏi bọn họ làm ra hiệu quả thế nào, hai người toàn nói không biết.

Tạo ra chiếc kính thế này quả thật cũng không thực tế mấy, một khi nhấc lên hai từ phiền toái, phản ứng trong thị trường sẽ giảm đáng kể.

Lần trước đã tới nhưng bị Trịnh Thâm đuổi về, lần này thấy tâm trạng của anh tốt, nên lại tới.

Suy nghĩ một chút, gần đây chuyện của bộ phận kỹ thuật quả thật không nhiều lắm, bây giờ hai người này muốn chơi, cứ cho bọn họ làm đi, dù sao đầu tư cũng không lớn.

Nhân tiện củng cố lòng người.

"Được."

"A! Cám ơn ông chủ! Cám ơn bà chủ!" Nói xong che miệng, mặt cười nịnh hót.

Mặc dù biết tâm trạng ông chủ tốt là vì bà chủ, nhưng nói ra sẽ không tốt lắm...

"Ông chủ vạn tuế, nô tài cáo lui trước." Nói xong đã chạy ra.

Trịnh Thâm cười khẽ.

Sau một lát lại thêm một người gõ cửa, Văn Hạo chạy tới.

"Ai dô ông chủ, có lẽ một đơn hàng lớn của chúng ta sắp thất bại."

"Thế nào?"

"Bọn họ muốn hợp tác với Xương Minh, nếu hợp tác với chúng ta thì có thể giá sẽ phải tăng lên."

Tình huống như thế, Trịnh Thâm cũng không để ý đến, nhưng mà Xương Minh... Không phải là công ty của Nhan Trung Vi sao.

"Đặt hẹn đi, lần tới tôi đi."

Anh nghiêm túc nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ. Văn Hạo theo bản năng gật đầu, đã quên rốt cuộc Trịnh Thâm có thể đàm phán không...

Bình luận

Truyện đang đọc