ÔNG XÃ LÀ TRUNG KHUYỂN

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đoàn Trạch rất ít ký tên, lần này nghe nói cũng chỉ ký một lát.

Sợ cậu cứ thế bỏ đi, Tô San liều mạng chui vào bên trong, đáng tiếc quá nhiều người, hoàn toàn không vào được! Cô là fan hâm mộ, người ta cũng là fan.

"Cho tôi qua, cho tôi qua." Cô mặt dày đi vào trong, mấy nam sinh kia, đã nhường cho cô vào.

Trước mặt còn có một cặp người, cô chen không nổi, chỉ có thể dính sát vào chờ bọn họ.

Lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô to: "Chu Thiến! Chu Thiến!"

Tô San sửng sốt, người phía sau như ong vỡ tổ chạy hết, nhất là phóng viên, không còn ai ở lại.

"Cho qua với!" Nam sinh trước mặt mới vừa cản trở cô, quay đầu cho cô qua, nhanh chóng chạy đi.

Mới vừa quảng trường còn tụ tập nhiều người, đã hoàn toàn giải tán, trong giây lát đó chỉ còn nhóm người Đoàn Trạch, cùng với Tô San đang đần mặt đứng tại chỗ.

"Thật sự là Chu Thiến?!" Một cô gái bên cạnh lẩm bẩm.

"Hình như là thật..." Tô San nhìn đầy người đứng ở cửa khoa học kỹ thuật Đại Hạ, có chút rối rắm.

Quản lý vẫn đang duy trì trật tự nhìn về phía Đoàn Trạch, trố mắt cứng lưỡi: "A Trạch, chúng ta?"

Đoàn Trạch ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, dường như có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của người đàn ông cách cửa sổ kia.

"Tiếp tục."

Bên này Đoàn Trạch tiếp tục ký tên, Tô San vội vàng bước lên: "Đoàn Đoàn Đoàn Trạch..."

Cậu lễ phép cười, vung tay lên, ký tên của mình.

Đám em gái bên kia chạy đi vây xem Chu Thiến xong, lục tục trở lại không ít.

Đoàn Trạch bình tĩnh tự nhiên, nghiêm túc ký tên, dần dần khôi phục sự náo nhiệt, thấy bên này rầm rộ, phóng viên cũng chầm chậm kéo tới.

"Sếp, Chu Thiến lên tới..." Nhậm Thiệu nhìn thấy vì Chu Thiến đi mất, bên kia càng ngày càng nhiều người, điều này hiển nhiên không đạt đến hiệu quả đuổi người của sếp rồi!

Trịnh Thâm trầm mặt nhìn xuống phía dưới, chàng trai được vây quanh này rất hăng hái, sặc sỡ loá mắt.

Anh đột nhiên cười, nói: "Ông không dọn dẹp được cậu chắc!"

...

"Nam thần! Em thật sự rất thích anh!"

Một fan bày tỏ với Đoàn Trạch, cậu lễ phép mỉm cười gật đầu, không ít người đến thổ lộ với cậu, phóng viên chụp ‘tách tách’ luôn tay.

Sau đó một tiếng chuông vang lên, từ xa đến gần, mọi người sửng sốt, còn Đoàn Trạch, mặt đen như mực.

Xe, phun, nước!

"A Trạch..." Quản lý nhìn về phía cậu.

Đoàn Trạch biến sắc liên tục, cuối cùng chỉ trầm giọng nói: "Đi thôi."

Quản lý cầm mic nói vài câu, dẫn theo Đoàn Trạch lên xe riêng, công việc phía sau đương nhiên sẽ có những người khác làm.

...

Trịnh Thâm nhìn xe dần dần đi xa, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Chu Thiến.

"Sao cô vẫn còn ở đây?"

Chu Thiến cũng tức đến phì cười, nâng cằm: "Cần thì cậu ngoắc tay, không cần sẽ bảo tôi cút?"

Tay Trịnh Thâm hơi dừng, ngẩng đầu nghi ngờ: "Đây không phải là người được thuê như cô nên làm à?"

Quả thật Chu Thiến kinh doanh café khá lớn, nhưng chưa bao giờ ra mặt buôn bán, chỉ làm người đại diện của Tinh Không, tiền cũng khá đủ xài.

Nhưng phí Trịnh thị cho cô, thật sự không thấp. Nếu bên ngoài có hoạt động, tất cả đều được thêm tiền.

Cho nên nếu cô muốn thêm những điều kiện khác, Trịnh Thâm tuyệt đối không đồng ý.

Chu Thiến thở dốc, đè cảm xúc nóng nảy của mình xuống: "Vậy đến khi nào cậu mới cho tôi gặp Miêu Miêu?"

"Dù sao không phải là bây giờ."

Chu Thiến xoay người rời đi, dáng vẻ đang tức chết.

"Chu Thiến, nếu nhà họ Chu mấy người tự mình đi gặp Miêu Miêu, tôi sẽ khiến các người chết không tử tế."

Lời nói lạnh lùng của anh khiến Chu Thiến dừng bước lại, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài, không có biểu hiện ra vẻ gì khác.

Trịnh Thâm im lặng một lát, nhấn chuông, Nhậm Thiệu nhanh chóng đi vào.

"Sếp?"

"Thông báo cho các phòng ban chuẩn bị, thứ hai đi họp thảo luận hạng mục 'Vũ trụ'."

Nhậm Thiệu kinh hãi, nhanh như vậy đã muốn khởi động?!

Trịnh Thâm khoát tay, Nhậm Thiệu vâng lời đi ra ngoài.

Bây giờ chưa đủ, anh vẫn chưa thể che chở cho cô.

...

"Trời ơi, anh ấy thật sự rất đẹp trai!" Tô San đang ôm mặt, tâm trạng kích động còn chưa phai.

"A hu hu, hối hận vì đã không đi rồi!" Hạ Uyển Lâm không ăn nổi cơm.

Dường như còn ngại chưa đủ, Tô San nói tiếp: "Đúng rồi, hôm nay Chu Thiến cũng ở khoa học kỹ thuật Đại Hạ."

Hạ Uyển Lâm trợn tròn mắt, cô có thể vì Diệp Minh mà buông tay việc đi xem Đoàn Trạch, nhưng không thể nào buông bỏ Chu Thiến, đây là nữ thần của cô, sùng bái đã nhiều năm rồi!

"A a a a a!" Phòng ăn bị tiếng thét chói tai của cô hấp dẫn, Miêu Miêu, Tô San và Trình Khả Tâm đều tự giác cúi đầu, che mặt mình.

"Ruột cũng hối hận đến xanh luôn rồi." Đây chính là trạng thái bây giờ của Hạ Uyển Lâm.

"Sao chị ấy lại ở đó? Cậu có gặp được không? Thế nào? Có phải rất đẹp không?"

Tô San liếc cô trắng mắt: "Sau đó Chu Thiến mới xuất hiện, lập tức một đại đội người nhào qua, tớ không đi, nên thật sự không nhìn thấy."

"A! Sao cậu không đi hả?!"

"Nam thần của tớ quan trọng hơn!" Tô San cầm chữ ký mà vẻ mặt say mê.

"Đúng rồi, chị ấy lập tức vào khoa học kỹ thuật Đại Hạ, trên mạng nói chị ấy có một chân với ông chủ Tinh Không..." Tô San cẩn thận nói, ban đầu lúc Nhan Duyệt bôi đen Miêu Miêu, các cô cũng biết bạn trai Miêu Miêu.

Nhưng, đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa, bây giờ việc Trịnh Thâm có tiền đã rõ như ban ngày, Tô San nói vậy, cũng như đang nhắc nhở Miêu Miêu.

Miêu Miêu ngẩn ra, một lát sau mới lấy điện thoại di động, bình luận trên mạng đều chỉ là suy đoán, không thể nào là thật.

Huống chi đó là Trịnh Thâm, Miêu Miêu thân là bạn gái anh, cô không hề hoài nghi anh.

Trình Khả Tâm ra vẻ lo lắng: "Chu Thiến chưa bao giờ nhận làm người phát ngôn, nhưng trong lúc quan trọng đó đã nhận lời của Tinh Không, rất nhiều nhãn hiệu cao cấp có tiếng tăm điên cuồng tranh giành nhưng vẫn không thể mời được chị ấy, vậy mà Tinh Không có thể. Lúc Tinh Không bị bôi đen, cũng do chị ấy đứng ra nói giúp..."

Miêu Miêu không lên tiếng, hành động của Chu Thiến quả thật khiến người ta kinh ngạc, nhưng đó là Trịnh Thâm, không tận mắt nhìn thấy, cô vẫn sẽ luôn tin tưởng anh.

Thế giới này bất kỳ ai đều có thể phản bội cô, duy chỉ có Trịnh Thâm sẽ không thế.

...

Buổi chiều Miêu Miêu ra khỏi cổng trường, nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng Trịnh Thâm.

Lấy điện thoại di động ra, mới nhìn thấy tin nhắn anh gửi nói là đang tăng ca.

Lại tăng ca?

Miêu Miêu vỗ vỗ hai má, từ từ đi về nhà, sinh nhật của cô càng ngày càng gần, anh vốn nên vui mừng hớn hở, nhưng dường như không có phản ứng gì nhiều cả?

Trên thực tế Trịnh Thâm nói đang tăng ca thì thật sự không hề tăng ca, ngồi ở một quán cà phê cao cấp, lạnh lùng nhìn hai người đối diện.

"Trịnh Thâm, Miêu Miêu là con cháu nhà họ Chu." Ông lão run run nhìn anh nói.

Thái độ Trịnh Thâm rất bình tĩnh, không hề cử động: "Cô ấy họ Miêu."

"Cậu không thể ngăn tôi nhận cháu gái mình, con bé nên được hưởng quyền lợi của con cháu nhà họ Chu."

"Nói xong rồi?" Thái độ của Trịnh Thâm dầu muối không vào, uống thêm một hớp cà phê nữa, anh đã có thói quen uống cà phê, đáng tiếc cuối cùng vẫn không phải là thứ mình thích.

"Các người nói xong rồi, tôi sẽ nói cái nhìn của tôi. Không có sự cho phép của tôi mà dám đi gặp Miêu Miêu, năng lực của Trịnh Thâm tôi tuy nhỏ, nhưng có thể khiến các người sống không yên!"

Đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Chu Thiến đuổi theo, chạy ra khỏi cửa mới kéo Trịnh Thâm.

"Cậu nói chuyện khách sáo một chút đi, đây là ông nội của Miêu Miêu! Ông bị bệnh, không sống được bao lâu nữa, đây là tâm nguyện của ông." Cô nổi giận đùng đùng.

Trịnh Thâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô, tiếp tục ra ngoài, Chu Thiến lại níu chặt không buông.

"Sao cậu lại ích kỷ như vậy?! Cậu muốn Miêu Miêu mãi mãi bị người khác nói là cô bé lọ lem sao? Thiên kim nhà họ Chu, là thứ con bé nên có được." Cô nhìn anh chằm chằm, cô luôn tỉnh táo hiếm khi bị tức thành như vậy.

Hất tay cô ra, Trịnh Thâm đột nhiên cười: "Nhà họ Chu của cô rất giỏi sao? Sau này tôi tuyệt đối có thể cho cô ấy nhiều hơn nhà họ Chu. Hơn nữa, tôi sẽ không để cô ấy làm cô bé lọ lem, cô ấy luôn là công chúa điện hạ của tôi."

Chu Thiến bị sự nghiêm túc trong mắt anh hù dọa, đợi cô lấy lại tinh thần, anh đã đi xa.

...

"Anh lại tăng ca ở công ty à?" Miêu Miêu nhìn anh, hơi lo lắng.

"Ừ, tại bận quá." Trịnh Thâm kéo người ôm vào lòng, trong nháy mắt được hạnh phúc lấp đầy.

"Anh ăn cơm chưa?" Cô chớp mắt nghiêng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt to long lanh, thấy thế trái tim Trịnh Thâm như tan ra.

"Chưa ăn, anh đói rồi."

"À! Em đi nấu cơm cho anh, cơm trứng hay cà chua?"

"Gì cũng được."

"Vậy thì cơm trứng cà chua nha!" Cô cười hì hì chạy vào nhà bếp, Trịnh Thâm nhìn theo cong môi lên.

Còn hai mươi ngày, cô sẽ mãi mãi thuộc về anh rồi.

...

"Sếp! Đã xảy ra chuyện rồi." Rạng sáng, bên đầu kia điện thoại vang lên giọng nói nóng nảy của Nhậm Thiệu.

"Sao?" Trịnh Thâm cẩn thận rút tay từ phía dưới cổ cô ra, cau mày, đi ra ban công.

"Trên mạng đột nhiên lan truyền scandal giữa anh và Chu Thiến, còn có hình ở quán café chiều hôm qua. Rất mờ, hình có vẻ rất thân mật, vấn đề góc độ, hai người như đang đứng ở bên ngoài khách sạn..."

Chân mày Trịnh Thâm nhíu chặt hơn: "Dọn dẹp sạch sẽ, cái gì có thể dọn thì dọn hết đi."

"Chu Thiến bên kia?"

"Người nhà họ Chu sẽ giúp thu dọn."

Quay đầu lại liếc nhìn vào phòng, hình này ít người thấy, dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ không truyền đến tai cô.

"Nhất định phải nhanh." Anh dặn dò.

Cúp điện thoại, Trịnh Thâm lại nhẹ nhàng nằm xuống, nửa tiếng sau, trên mạng đã sạch bong.

...

"Miêu Miêu..." Hạ Uyển Lâm muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Miêu Miêu nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp nhìn qua, Hạ Uyển Lâm cảm thấy, cô chính là cô gái tốt nhất thế gian này.

Ở trong lòng mắng Trịnh Thâm máu chó đầy đầu, nên đàng hoàng nói cho cô biết.

"Cậu xem đi, buổi sáng có người gửi vào hội fan của Tô San, cậu ấy đã chụp màn hình lại nè."

Miêu Miêu nhìn hình sửng sốt, rất nhiều, tất cả đều là của Trịnh Thâm và một cô gái, nhìn ra được, đây đều là ảnh chụp.

Hình hơi mờ, Trịnh Thâm hơi nghiêng đầu, cô gái bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh, phía sau là khách sạn.

Mặc dù mờ, nhưng vì quá mức quen thuộc, Miêu Miêu đã nhìn ra được ngay, đó là Trịnh Thâm, anh đang cười...

Miêu Miêu hoảng hốt.

"Anh lại tăng ca ở công ty à?"

"Ừ, tại bận quá."

"Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn, anh đói rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc