ÔNG XÃ TỔNG TÀI MUỐN TÁI HÔN

CHƯƠNG 677: SỰ THAY ĐỔI KINH HOÀNG

Nhìn thấy bằng chứng xác thực, Doãn Minh Thần triệt để ngồi không yên, nhưng bàn tay của ông cụ vẫn cứ đè trên cổ anh ta, tức giận giữ chặt anh ta trước máy tính.

“Ba, cái này vừa nhìn là biết có người muốn nhân cơ hội hãm hại con! Nếu không thì sao lúc khác không gửi email này cho ba, mà lại gửi vào lúc này cơ chứ? Làm sao mà người này biết bây giờ con sẽ vào phòng làm việc rồi vừa khéo mở máy tính của ba, tất cả mọi chuyện quá đáng nghi đúng không?”

Tất nhiên Doãn Minh Thần không muốn từ bỏ giãy giụa, mọi chuyện trong nhà họ Doãn có thể duy trì tình hình như hiện tại, trước nay không hề có chút xíu công lao nào của Doãn Minh Tước.

Coi như số tiền đó là do anh ta và Lục Tố Anh tiêu mất thì làm sao chứ? Đó cũng là do anh ta kiếm ra.

Ông cụ cứ tự kiêu công bằng không thiên vị, chứ không biết rằng cái mà nhà họ Doãn gọi là công bằng đã bị phá vỡ một cách vô hình rồi.

Bắt nạt, chèn ép, từ trước đến nay cũng không chỉ có hai người là anh ta và Lục Tố Anh.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn từ lâu rồi.

“Ruồi không cắn trứng không bị nứt, nếu con thật sự không làm việc này, dù cho người khác có lòng hãm hại nhưng làm sao có thể một kích là trúng được?”

Lúc này Doãn Đình Vĩ đã tức sắp ngất rồi, tiếng cãi nhau của hai người khuấy động nhà họ Doãn yên tĩnh trở nên không yên.

Nhưng trong thời khắc im ắng này, không một ai mở cánh cửa phòng đó để tìm kết quả, sợ trở thành người vô tội bị vạ lây.

Dù cho Doãn Minh Thần giãy giụa thế nào đi nữa thì đôi bàn tay giữ chặt sau cổ anh ta cũng không hề buông lỏng chút nào.

Giống như áp lực vô hình của nhà họ Doãn mà anh ta đã gánh, theo anh ta như hình với bóng hơn ba mươi năm.

Hôm nay anh ta vất vả lăn lộn mới có được vị trí như bây giờ, lại bị mấy câu đâm thọc của người khác, làm cho Doãn Đình Vĩ biến “bằng chứng phạm tội” của anh ta trở thành chuyện như ván đã đóng thuyền.

Không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Sự cố gắng trong suốt mấy năm nay đều toi công hết sao?

“Đúng, thế thì sao?”

“Con nói gì?”

Doãn Đình Vĩ không ngờ Doãn Minh Thần đang vùi đầu lại nói như thế, đứa con luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có một ngày lại dùng giọng điệu đó để chống đối ông ta.

Ông ta không hề giảm bớt lực tay nhưng lại trực tiếp bị Doãn Minh Thần lạnh lùng hất ra, cả người Doãn Đình Vĩ đều bị hất ngã xuống đất.

“Con nói đúng thì làm sao?”

“Tiền trong công ty bị thâm hụt là do con và mẹ tiêu mất, nếu không thì ba nghĩ sao chứ? Cả ngày ở nhà hưởng thụ, là mẹ con con thay ba bôn ba khắp nơi đó. Ba dẫn vợ bốn vợ năm về nhà ở, thật sự coi mình là hoàng đế, cho rằng hậu cung sẽ không tranh chấp à? Nếu mẹ con không giữ cho nhà họ Doãn này có trật tự thì mấy kẻ đó, nhất là em hai, sợ rằng đã giẫm đạp lên mũi con từ lâu rồi!”

Dưới ánh đèn lờ mờ là một gương mặt bị che trong khói mù.

Đây là dáng vẻ mà Doãn Đình Vĩ chưa từng nhìn thấy, dù Doãn Minh Thần ở nhà hay ra bên ngoài thì trước sau vẫn luôn khiêm tốn thận trọng.

Lúc anh ta nói lời này ra khỏi miệng, thật sự khiến người ta bất ngờ.

“Thế nên lời nói của Nham Tâm là thật, mẹ con con chèn ép bà ấy và Minh Tước, chà đạp hai người họ…”

“Một ả kĩ nữ cũng được ba cưới về, nói gì ba cũng tin, so với chúng ba, ba à, ba cao quý đến đâu cơ chứ?”

“Im mồm!”

Doãn Đình Vĩ nổi trận lôi đình, thở hổn hển cố gắng bò dậy, nhưng phát hiện mình khó mà làm được.

Ông ta lớn tuổi rồi, bình thường đi bộ mà không có gậy cũng hơi khó khăn, ánh mắt liếc nhìn về cây gậy bên cạnh, ông ta định vươn tay ra lấy, nhưng không ngờ bị Doãn Minh Thần đá văng mất.

“Lúc thường toàn là ba lăng nhục chúng con, sao nào, không ngờ có một ngày sẽ ngược lại hoàn toàn đúng không? Ba à, ba luôn tự cho mình công bằng chính trực, nhưng không biết dạng người tốt như ba rốt cuộc dối trá đến mức nào.”

“Cút! Cút ra khỏi nhà họ Doãn!”

Doãn Minh Thần cười lạnh: “Con sẽ không đi. Cả một nhà họ Doãn lớn thế này đều do một mình con giữ vững, thế nên mọi thứ đều phải là của con, hơn nữa, bây giờ sau lưng con có nhà họ Đào, không biết Đào Y Y yêu con nhiều thế nào. Con muốn ba nhìn tận mắt, đến cuối cùng con làm sao để từ từ biến Doãn Thị thành của riêng con.”

Để lại những lời này, Doãn Minh Thần xóa email trong máy tính ngay trước mặt Doãn Đình Vĩ, sau đó thì mở cửa đi ra khỏi phòng làm việc.

Nếu không bị ông cụ ép, những lời ấm ức mấy chục năm này có lẽ cả đời cũng không nói ra được.

Nhưng hôm nay thì khác rồi, Doãn Thị không có anh ta thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Nếu anh ta đi thật, há chẳng phải là giao Doãn Thị vào trong tay mấy oắt con vô dụng hay sao?

Doãn Minh Thần hài lòng đi về phòng, trong phòng làm việc chỉ còn Doãn Đình Vĩ gian nan trở thân thể nặng nề của mình.

Cũng không biết bị sao, lúc nãy bị đẩy tuy không bị va chạm vào đâu, nhưng ông ta thấy rất chóng mặt và hoa mắt, dù thế nào cũng không dùng sức làm gì được.

“Người đâu… Người đâu…”

Doãn Đình Vĩ nói, nhưng giọng nói rất yếu ớt.

Điện thoại và máy tính đều bị ném qua một bên, ông ta không thể nhúc nhích, làm thế nào cũng không gây ra động tĩnh gì để đánh thức những con người đang yên giấc.

Lúc Doãn Minh Thần về phòng, Đào Y Y vẫn chưa ngủ, thấy tâm trạng của anh ta có vẻ tốt, cô ta lo lắng một hồi lâu cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Sao rồi? Bây giờ có thể nói cho em biết ông ấy thế nào rồi không? Sao hôm nay lại giận dữ thế?”

Nhắc tới Doãn Đình Vĩ, Doãn Minh Thần không hề đổi sắc mặt, cởi áo khoác trên người xuống rồi chuẩn bị vào phòng tắm, chỉ qua quýt giải thích mấy câu.

“Công ty thâm hụt hai trăm mười tỷ, ba nghi ngờ Minh Tước dùng tiền vào việc khác, cậu ta không chịu nhận nên ba mới giận đó.”

Vài ba lời đã nói xong một câu chuyện chấn động lòng người như thế.

Đào Y Y cũng khẩn trương theo: “Vậy hai trăm mười mốt tỷ đó… Có phải là tập đoàn Thần Quang…”

“Ừ.” Doãn Minh Thần mỉm cười, dáng vẻ không hề lo lắng chút nào: “Dù sao cậu Minh Tước kia đã buông thả nhiều năm thế nào, cũng nên để ba đặt ra quy tắc cho nó, tránh việc sắp ba mươi rồi mà vẫn không hiểu chuyện như thế, hai trăm mười tỷ không phải là con số nhỏ.”

Nói xong, Doãn Minh Thần đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, cũng không muốn nói thêm vài câu.

Đào Y Y lặng im suy nghĩ, hai trăm mười tỷ, Doãn Minh Tước ăn ở đều do trong nhà cung cấp, tiêu tiền như nước cũng do ông cụ cưng chiều mà ra, cậu ta thật sự lấy ra hai trăm mười tỷ được sao?

Lo lắng không yên, nhưng Đào Y Y vẫn nghĩ không ra, sao Doãn Minh Tước lại có thể động đến một khoản tiền lớn như thế của công ty được, trông cậu ta cũng không giống người thông minh.

Cả người mệt mỏi nhưng Đào Y Y có làm gì cũng không ngủ được.

Hôm sau, tiếng hét chói tai của người giúp việc Vương Nhuế vang khắp nhà họ Doãn.

“Người đâu rồi! Ông chủ không xong rồi!”

Không ai ngờ được rằng Doãn Đình Vĩ vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, co quắp nằm trên mặt đất suốt một buổi tối trong mùa đông lạnh lẽo.

Trên người ông ta còn không có áo khoác giữ ấm, chỉ có một bộ đồ ngủ coi như vừa che đủ, không khí trong phòng rất lạnh.

Lúc Lục Tố Anh hoảng sợ chạy tới, ông cụ đã lạnh đến mức cả người không còn cảm giác gì rồi.

Trong lòng giật mình, Lục Tố Anh thật sự cho rằng Doãn Đình Vĩ chết rồi, lúc vội vàng giơ tay đỡ lấy, không ngờ ông cụ bị kẹt một hơi trong cổ họng cuối cùng cũng ép ra được, nắm chặt bàn tay bà ta, liều chết không chịu buông ra.

“Nói bậy gì đấy!” Bà ta to giọng mắng Vương Nhuế: “Mau gọi cấp cứu đi, ông ấy còn sống!”

Đào Y Y không ngờ được, một buổi tối ngắn ngủi thôi mà nhà họ Doãn lại biến thành bộ dạng nước sôi lửa bỏng thế này.

Một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng tới nhà họ Doãn , đưa ông cụ đi, vì chuyện xảy ra cấp bách quá nên chỉ có Lục Tố Anh và nữ giúp việc bên cạnh đi theo.

Mấy bà vợ còn ở nhà cũng khóc lóc sướt mướt, mới sáng sớm đã có tiếng khóc tang khiến lòng người phiền não.

Tuy Đào Y Y cảm thấy hết sức bực bội, nhưng dù sao cũng là ông cụ xảy ra chuyện, cô ta cũng không nói được gì.

Doãn Minh Thần thức dậy sau mọi người, so sánh với mấy người sợ không được gặp mặt ông cụ lần cuối, anh ta có vẻ bình tĩnh và nhàn rỗi.

Thấy anh ta đã sửa soạn bộ vét và đi xuống lầu, Đào Y Y hỏi anh ta.

“Ba xảy ra chuyện rồi, nghe nói tối qua nằm trên sàn nhà phòng làm việc suốt một đêm, anh biết chuyện này không?”

Lúc đầu Doãn Minh Thần hơi ngạc nhiên, sau đó chẳng thấy bất ngờ: “Vậy thì phải đi bệnh viện xem rồi, em đi thay anh nhé.”

Không biết tại sao, Đào Y Y loáng thoáng cảm thấy Doãn Minh Thần có liên quan đến chuyện này, nếu không thì tại sao anh lại không quá ngạc nhiên.

“Anh không đi à?”

Doãn Minh Thần lắc đầu, sửa soạn lại nơ cài trên cổ, rồi chuẩn bị ra cửa: “Công ty bị Minh Tước gây ra một lỗ hổng lớn thế, anh phải đi dọn dẹp tàn cuộc, nếu không nhà họ Doãn chúng ta xong mất.”

Nói xong anh ta bèn thay giày rồi đi ra ngoài, trong phòng khách, mấy cô bác khóc đều khóc sụt sùi.

Khoảng một lúc sau, Doãn Minh Tước cũng đi xuống lầu, nhìn thấy mọi người trong nhà đều như kẻ khóc tang, anh ta không khỏi nhíu mày.

Cũng không đợi đến lúc anh ta ngồi vào bàn ăn, Tiêu Tuyết Như đã víu lấy cổ áo của Doãn Minh Tước mà khóc lóc.

“Đều do con, đều do con gây ra! Con dùng tiền của công khiến ông ấy giận đến mức hôn mê, ông ấy có sống được hay không cũng là vấn đề, con còn có mặt mũi ngồi đây ăn cơm!”

Vừa nói Tiêu Tuyết Như vừa giơ tay định đánh Doãn Minh Tước, anh ta không hề né tránh, nhưng nhanh chóng bị Liễu Nham Tâm ngăn cản.

“Không có bằng chứng, em thấy chị hai đừng có nói bậy chứ.”

“Gì mà không có bằng chứng hả?” Tiêu Tuyết Như vừa nói vừa thút thít: “Minh Thần nói cả rồi, là Minh Tước khiến ông ấy giận dữ phải nhập viện, nếu ông ấy không còn nữa, nhà họ Doãn chúng ta không thể chấp nhận thứ bất trung bất hiếu thế được!”

Doãn Minh Tước nhíu mày, đại khái nghe hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Vừa quay đầu lại, không ngờ cũng đang nhìn anh ta, lúc này anh ta không có tâm trạng nghĩ đến việc khác, lập tức thay đồ đứng dậy định đi.

Chịu uất ức và nỗi oan nhiều năm như thế, Liễu Nham Tâm sớm không còn hứng thú tranh luận với mấy người đó.

Mà đứng dậy đưa cho Doãn Minh Tước thêm một cái áo khoác, sau đó thì dặn tài xế lái xe cẩn thận rồi trở lại phòng khách.

Bây giờ bà ta không thể đi đâu được, dù là vì danh tiếng của Doãn Minh Tước hay là vì mình, bà ta đều không thể từ bỏ vị trí này.

Trong lòng Liễu Nham Tâm có linh cảm không lành, khả năng nhà họ Doãn này sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Đào Y Y ở đó nhìn một lúc, cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến đi theo Doãn Minh Tước ra ngoài.

Tài xế ngồi trước, cô ta mở cửa xe, ngồi bên cạnh Doãn Minh Tước.

Nếu là khi trước, cô ta nhất định nhanh chóng tránh né, nhưng bây giờ tính mạng của ông cụ đáng lo ngại, Doãn Minh Tước lại bị hàm oan, dù thế nào thì cô ta cũng thấy mình nên đi theo xem sao.

“Sao chị dâu cũng đi theo thế?”

“Đừng có quái gở như thế, tôi không tin cậu là loại người đó.”

Nghe cô ta nói như thế, Doãn Minh Tước cũng không còn tâm trạng nói đùa, khí tức vô lại trên mặt cũng ít đi một chút.

Chuyện tối qua anh ta đã có linh tính trước rồi, nhưng không ngờ ông cụ lại thua trên tay Doãn Minh Thần.

Cũng đúng thôi, biết người biết mặt không biết lòng, anh ta nhẫn nhịn nhiều năm như thế, chỉ sợ tối qua thật sự bùng nổ, nếu không ông cụ cũng không đến mức nhập viện.

Dọc đường đi hai người đều rất im lặng, hai tay của Đào Y Y đan vào nhau, hơi căng thẳng.

Theo Doãn Minh Tước vào bệnh viện, gọi điện thoại xác nhận nhiều lần mới tìm ra phòng bệnh của Doãn Đình Vĩ, trong phòng ICU cao cấp, qua cửa thủy tinh, Đào Y Y thấy được Doãn Đình Vĩ ở bên trong, trên người cắm đầy máy móc.

Cô ta thấy hơi khó tin, che miệng lại.

Doãn Minh Tước nhìn ông ta với ánh mắt phức tạp, nhất thời cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Lục Tố Anh theo y tá ra khỏi phòng ICU, cởi bộ đồ khử trùng trên người ra, lúc thấy Doãn Minh Tước, bà ta lập tức nghẹn ngào mắng.

“Cậu đúng là tên vô ơn, cậu còn tới đây làm gì, cậu khiến ba mình tức đến mức đó, cậu hài lòng chưa?”

Mắng xong lại đánh, y như lúc ở nhà, Đào Y Y không biết lấy dũng khí từ đâu, xông lên trước mặt Doãn Minh Tước, ngăn cách anh ta và Lục Tố Anh.

“Mẹ, trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, mẹ đừng như vậy, kích động quá không tốt cho sức khỏe..”

“Con còn nói giúp nó! Con có biết bây giờ ông cụ xảy ra chuyện gì không, bác sĩ nói tình trạng hiện tại của ông so với cái chết không khác biệt là bao, ông bị trúng gió rồi!”

Đào Y Y cảm giác đầu óc hơi choáng váng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng trải qua cảm giác người thân li biệt hay tử vong, nên vốn không cách nào đồng cảm.

Nhưng khi nhìn thấy khắp người Doãn Đình Vĩ cắm đầy ống dẫn, mở to đôi mắt trống rỗng nằm ở đó, trong lòng cô dâng lên cảm giác khó chịu tột độ.

“Mẹ, ba làm sao đột nhiên lại biến thành thế này, là bởi vì…”

“Còn không phải do nó sao! Tham ô công quỹ, tính nào tật nấy mãi không sửa đổi, nếu không phải thế thì làm sao ông ấy bị chọc giận đến nỗi trúng gió được!”

Đang nói, Lục Tố Anh muốn động thủ, tiếng khóc rả rức vang lên cuối hành lang, rất nhanh có vệ sĩ dìu Lục Tố Anh ngồi xuống.

Doãn Minh Tước thần sắc phức tạp đứng một bên vẫn không mở miệng nói câu nào.

Đào Y Y vốn muốn biết mọi chuyện có phải do cô ta mà ra hay không, bây giờ xem ra, khoản nợ của Doãn thị chồng chất ngày càng tăng không đếm xuể.

Lục Tố Anh khóc thấm mệt rất nhanh bị ngất xỉu, được y tá đỡ vào phòng bệnh thường, cô hầu Vương Nhuế đi theo vào chăm nom, trong hành lang chỉ còn lại hai người Doãn Minh Tước và Đào Y Y.

Khuôn mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng không biết sao, Đào Y Y nhất mực không tin anh là loại người đó.

“Anh. . .”

“Em ở đây chăm sóc ba hộ tôi, tôi có chút việc phải giải quyết.”

Doãn Minh Tước lập tức chen ngang lời cô ta, lướt qua Đào Y Y rồi rời khỏi bệnh viện, có một số việc, xem ra không thể kéo dài nữa.

Đoán không ra suy nghĩ của anh ta, rốt cuộc ông cụ bị ai làm hại ra nông nỗi này, tất cả còn là ẩn số.

Nhưng có thể xác định một việc, tối hôm qua chỉ có Doãn Minh Thần cùng Doãn Minh Tước lưu lại phòng làm việc , cả hai đều là đối tượng đáng nghi.

“Alo? Minh Thần, ông cụ bị trúng gió rồi, nếu anh xử lí xong chuyện công ty, thì mau chóng đến bệnh viện thăm ông sớm đi.”

Mặc dù lúc sáng sớm ra ngoài, Doãn Minh Thần tỏ thái độ, nhưng Đào Y Y nghĩ rằng, chuyện ông cụ xảy ra chuyện, chí ít cũng phải cho anh ta biết.

Nhận được cuộc gọi của Đào Y Y, Doãn Minh Thần hiểu rõ ngọn ngành.

Khi xe cứu thương gấp rút đi đến hồi sáng, trong lòng anh ta đã mơ hồ cảm thấy bất an, tối qua mới đẩy nhẹ ông một cái, nào ngờ nghiêm trọng đến thế.

Nhìn bằng chứng hiện lên trước màn hình máy tính, trong lòng anh ta động một cái, xóa bỏ tất cả hình ảnh theo dõi

“Được, chờ tôi xử lí mọi chuyện đâu ra đấy đã.”

Điện thoại tút tút bị dập tắt, Đào Y Y hơi thấy khó hiểu, ông cụ vẫn luôn yêu chiều Doãn Minh Thần nhất, cớ sao ông gặp chuyện trong khi anh ta lại muốn giải quyết việc công ty trước.

Cũng không hỏi nhiều, Đào Y Y chỉ cảm thấy ngổn ngang trăm mối ngờ vực.

Doãn Minh Thần và Doãn Minh Tước, một người thì bị đánh mắng tơi tả nhưng không phản bác, còn một người luôn giữ mình trong sạch.

Rốt cuộc là ai?

Trải qua bao chuyện ở Doãn gia, lần đầu tiên Đào Y Y cảm thấy do dự không thôi.

Theo lý, cô ta nên tin Doãn Minh Thần vô điều kiện, mặc dù người này có lòng dạ, nhưng tất cả đều cân nhắc công ty lên đầu, so với Doãn Minh Tước không ra gì, thì anh ta càng không có động cơ.

Đào Y Y đợi trong chốc lát, thấy nhà họ Doãn không còn gì thú vị, đang định đi tìm mấy người giúp việc để dàn xếp công việc chăm sóc ông cụ khi nằm viện.

Không ngờ di động đột nhiên vang lên, vội vàng nghe máy, thì ra là Đào Gia Thiên .

“Nhà họ Doãn xảy ra chuyện?”

Anh ta cập nhật tin tức rất nhanh, Đào Y Y đề phòng nhìn bốn phía, chạy ra một góc nhỏ rồi mới kể tỉ mỉ cho anh ta nghe.

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh.. em làm hỏng vụ làm ăn của Doãn thị, sau đó không biết người nào lén chuyển 210 tỷ tiền mặt của công ty, khiến ông cụ tức giận bệnh liệt giường.”

Nói đến đây, Đào Y Y tự thấy xấu hổ, chủ yếu là do cô ta không bao giờ chủ động cùng người nhà kể lể, chính là sợ Đào Gia Thiên nhúng tay giúp cô ta.

Từ nhỏ đến lớn đều được anh ta chiếu cố, nên cô ta không muốn khi mình đã là người có gia đình rồi, còn dựa dẫm Đào gia.

“Thế em thế nào rồi.”

Mọi chuyện cụ thể ra sao, Vương Hữu Đông sớm đã báo cho anh ta biết, nghe nói lúc đó hiện trường rất hỗn loạn, người mẫu nữ thay Đào Y Y bị thương, tiền đồ tan nát.

Anh ta quan tâm, khiến Đào Y Y cảm thấy ấm lòng.

“Em không sao, mà cục diện nhà họ Doãn trước mắt… Chỉ sợ rất nghiêm trọng…Nếu có thể…”

“Cần bao nhiêu?”

Chỉ cần cô ta mở miệng, Đào Gia Thiên sẽ không đối với Doãn thị thấy chết không cứu, mặc dù anh ta vô cùng không hài lòng về cuộc liên hôn này.

“Anh, em không phải có ý này, nếu có thể, anh có thể giúp em chiếu cố một người hay không.”

Toà nhà Doãn thị.

Một thân ảnh màu đen xuất hiện tại tầng hầm bãi đỗ xe, anh ta không nói một tiếng bước vào thang máy, phát hiện mọi thứ ở công ty vẫn được vận hành bình thường.

Rất rõ ràng có người giấu chuyện ông cụ nhập viện, cũng phải thôi.

Doãn Minh Thần để ý đến cổ phiếu công ty như vậy, một khi truyền ra tin tức Doãn Đình Vĩ hiện tại đang hôn mê bất tỉnh ở ICU, e là mọi thứ anh ta kiên trì bấy lâu sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Nực cười, ông cụ tại sao biến thành bộ dạng như bây giờ, vậy phải hỏi anh ta.

Lúc này, Doãn Minh Thần đang ngồi nhâm nhi cà phê xử lí tài liệu, một là làm công ty vận hành bình thường, không kinh động đến bên ban giám đốc đầu tư bình thường, hai là Doãn Minh Thần dự định sẽ đi xa một chuyến.

Tuy trước mắt không thể rời đi, nhưng chỉ cần công ty đươc duy trì ổn định, hơn nữa lại có Đào Y Y toạ trấn.

Vả lại Vương Nhuế báo cáo cho anh ta, tối qua ông cụ trong lúc tức giận đã hạ lệnh trục xuất Doãn Minh Tước.

Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng Doãn Minh Thần trở nên tốt hơn, rót thêm một chén trà.

Làn khói trắng toả ra bên ngoài chén trà, thấm đượm mùi hương thoang thoảng khiến thần kinh anh ta mệt mỏi cả đêm được thả lỏng, sắc mặt cũng dịu đi không ít.

Nhưng đúng lúc này, Doãn Minh Tước một chân đá văng cửa phòng tổng tài.

Ý cười trên mặt Doãn Minh Thần cứng đờ, bắt gặp biểu cảm âm trầm của Doãn Minh Tước, chuyển sang ý cười, ung dung đứng dậy đóng cửa lại.

Ngoài cửa, trợ lý thức thời biết phải làm gì, lấy lí do mở cuộc họp yêu cầu đại bộ phận công nhân chuyển đến phòng họp.

“Sao thế? Sáng sớm ngày ra tức giận gì mà dữ vậy, đến lĩnh tiền lương lần cuối à?”

Doãn Minh Thần thong thả ngồi xuống, nhẹ nhàng thổi làn khói trên tách trà với thần thái dương dương tự đắc.

Không có ông cụ, hiện giờ cả Doãn thị đều là của anh ta.

May mắn ông ta chỉ bị trúng gió, chứ không chết ngay, không lại phải phân chia tài sản cho mấy người trong nhà không có chút cống hiến vì công ty.

Hiện giờ, Doãn Đình Vĩ đang nằm ở ICU, đầu óc không tỉnh táo, không có ai có thể chủ trì đại cục, thì đương nhiên phải do Doãn Minh Thần anh ta đứng ra.

Cứ kéo dài mãi như vậy, mọi thứ quay trở về trước kia.

“Doãn tổng đánh hơi tin tức nhạy đấy.”

Doãn Minh Tước một bộ cà lơ phất phơ như trước, giờ phút này chỉ có hai người, bọn họ đương nhiên không cần thiết phải ngụy trang .

“Vương Nhuế chuyên môn hầu hạ mẹ tôi, tin tức này có thể lọt đến tai tôi đầu tiên, cũng là bình thường.”

Trước nay, mặc dù Doãn Minh Thần ở nhà họ Doãn có quyền lợi có một không hai, nhưng trước mặt Doãn Minh Tước, luôn tồn tại cảm giác không biết vào lúc nào đó sẽ bị hai mẹ con bọn họ tính kế.

Bây giờ thì hay rồi, ông cụ hôn mê bất tỉnh, dù ông cụ có đau lòng thương hại bọn họ đi nữa, cũng không có người đứng ra thay bọn họ.

“Là anh làm, đúng không?”

Con ngươi âm trầm khoá chặt Doãn Minh Thần, ngược lại anh ta, bộ dáng lơ đễnh dựa vào ghế da, chẳng hề quan tâm.

“Đùa gì vậy em hai, ba không phải bị cậu chọc giận sao? Cậu biết đấy, nhiều năm qua cậu không ít lần làm ba lo lắng, người làm anh như tôi suốt ngày chạy đi chạy lại chùi đít thay cậu, tôi cũng thấy mệt chứ bộ.”

“Tôi hỏi lại lần nữa, ba bị như vậy có phải do anh gây ra không.”

Kiên nhẫn của Doãn Minh Tước có hạn, cũng lười cùng anh ta ở đây diễn trò.

Ông cụ vào ICU, Doãn Minh Thần không hỏi thăm thì thôi, ngược lại ngồi đây với dáng vẻ tu hú sẵn tổ, nhìn thôi cũng đủ khiến người khác căm hận.

“Là mấy người làm hại, là cậu cùng mẹ cậu, lũ côn trùng hút máu như mấy người làm hại”

“Câm mồm!”

Một quyền đánh xuống, khoé miệng Doãn Minh Thần chảy máu, anh ta chỉ hơi nhíu mày, không hề động, thậm chí quét ra ý cười.

“Đánh, đánh thoải mái, cho dù bất luận hôm nay cậu làm gì, mọi người đều cho rằng cậu bị ba đuổi khỏi công ty, tức giận tìm tôi la lối , đánh đi, đánh cho mạnh vào, càng tốt.”

Doãn Minh Thần dang tay nhắm mắt, bộ dáng sẵn sàng cam chịu.

Vậy mà, Doãn Minh Tước buông tay ra, anh ta đến tìm Doãn Minh Thần chỉ muốn xác nhận xem là anh ta hạ thủ ông cụ phải không, xem ra, ngoài anh ta thì chả có người thứ hai vào đây.

“Anh cho là vậy thật ư, những chuyện anh làm sẽ không bị ai biết sao? Vậy khoản thiếu hơn ba trăm tỷ, là cần tôi bây giờ đến chỗ ban giám đốc vạch trần, hay là tự anh thừa nhận?”

Bình luận

Truyện đang đọc