ÔNG XÃ TỔNG TÀI MUỐN TÁI HÔN

CHƯƠNG 700: CỐ Ý HÀNH ĐỘNG

Lôi quản gia chấn động: “Bà chủ, bà. . Bà đã biết rồi ư?”

Chuyện này vừa mới xảy ra, ông ta cũng vữa mới nhận được tin tức từ chỗ ám vệ sau đó chạy đến báo cho Tống Thấm Như đầu tiên.

Hai ngày nay Tống Thấm Như vẫn luôn ở trong Hoa viên Danh Thành không hề đi ra ngoài, sao lại biết được tin tức.

Ông ta nhìn Tống Thấm Như, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, chuyện này. . .

Chỉ sợ có liên quan đến bà chủ.

Một bên khác, chuyện lớn như vậy đương nhiên Đào Kiệt cũng nhận được tin tức.

“Như Phương đâu?”

Khang: “Mợ chủ đang ở. . Trong tù.”

Đào Kiệt nhếch môi, vẻ mặt không vui.

Khang ở bên cạnh nói: “Ông chủ, chuyện này đúng là mợ chủ không đúng, may mà cảnh sát tới kịp nếu không phần tài liệu này mà rơi vào trong tay những người khác, coi như nhà họ Đào gặp phải phiền toái lớn rồi. . . Nhưng mà. . .”

Đào Kiệt: “Khang, cậu bị hồ đồ rồi à? Cảnh sát tới kịp thời, loại chuyện hoang đường này mà cậu cũng tin được à, không có người mật báo thì Mộc Như Phương đã sớm cầm tài liệu đi mất rồi, chuyện này đúng là cô ấy không đúng nhưng cô ấy là mợ chủ nhà họ Đào nên không thể giam giữ trong tù được!”

Khang cúi đầu: “Vâng.”

“Gia Thiên thế nào rồi.”

“Cậu chủ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói tình hình của cậu chủ đã ổn định hơn rồi, mấy ngày nữa có thể sẽ tỉnh lại.”

“Tới cục cảnh sát.”

Lái xe đi thẳng tới cục cảnh sát, Đào Kiệt xuống xe, ông ta chợt nhớ tới một vấn đề: “Bà chủ đâu?”

“Hai ngày nay bà chủ vẫn luôn ở Hoa viên Danh Thành sao chép kinh phật, chưa từng đi ra ngoài.”

Đào Kiệt hừ lạnh một tiếng, nhanh chân đi vào trong cục cảnh sát.

Người của cục cảnh sát ra nghênh tiếp: “Tổng giám đốc Đào, sao ngài sao lại tới đây.”

Hai năm nay Đào Kiệt đã đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty giao hết lại cho Đào Gia Thiên, nếu chuyện gì khiến ông ta phải ra mặt thì nhất định chính là chuyện lớn.

“Tài liệu thương mại cơ mật của nhà họ Đào suýt chút nữa đã bị tiết lộ, anh nói thử xem tại sao tôi lại tới đây?” Đào Kiệt đã lăn lộn nhiều năn ở trong giới kinh doanh, chỉ khí thế trên người ông ta đã đủ để khiến cho người trước mặt cảm thấy bị áp bách, ông ta nói: “Tôi nghe nói con dâu tôi đang ở đây, tôi muốn gặp nó.”

“Được!”

Khoảng hai phút sau, Đào Kiệt đi tới trước phòng thẩm vấn, cửa đóng kín, bên trong đang thẩm vấn.

“Tổng giám đốc Đào, ông chờ thêm một chút, chờ bên trong thẩm vấn xong. . .” Đối mặt với áp lực, người này tiếp tục nói: “Đây là quy định, trong này có camera giám sát, lúc thẩm vấn nếu không có chuyện gì lớn thì không thể cắt ngang được… Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không làm khó mợ chủ Đào đâu, dù sao đây cũng là chuyện nhà của các người nên chắc chắn chúng tôi sẽ không can thiệp vào, giải quyết việc chung thôi, nhưng ông Đào này, ông cũng nên. . . . Hơi phối hợp với chúng tôi một chút.”

Trong phòng thẩm vấn.

Ánh đèn khiến Mộc Như Phương cảm thấy hơi chói mắt.

Nên cô hơi híp mắt lại.

Đèn sợi đốt đang sáng.

Hai cảnh sát ngồi đối diện với cô, một người ghi chép còn một người thẩm vấn.

“Tên là gì?”

“Mộc Như Phương.”

“Mộc Như Phương, cô có quan hệ gì với Diêu Kha?”

Giọng nói của cô gái khàn khàn: “Không có quan hệ gì.”

Một cảnh sát hỏi: “Không có quan hệ gì, thế sao lại giúp cô ta…” Người phụ nữ trước mặt vô cùng xinh đẹp, nhất là khi ánh đèn chiếu vào da thịt không tì vết kia gần như là hoàn mỹ như ngọc, anh ta dừng lại một chút: “Không có quan hệ gì mà cô lại giúp cô ta trộm tài liệu? Cô có biết cô đang làm cái gì không?”

“Tôi và cô ta thật sự không có quan hệ gì cả, các người có thể điều tra, còn về phần tại sao tôi phải giúp cô ta. . .” Cô nở nụ cười: “Có lẽ cô ta cũng đã nói cho các người biết rồi.” Mộc Như Phương cũng không nói với bọn họ Diêu Kha là người của anh trai mình, cô ta giúp anh trai mình là Tống Tinh Tuyệt trộm tài liệu, mà chắc hẳn cảnh sát đã thẩm vấn Diêu Kha.

Lời khai của cô và Diêu Kha, nhất định phải giống nhau.

Nếu chuyện gì không chắc chắn, Mộc Như Phương sẽ im lặng.

Lời khai của Mộc Như Phương có thể nói là giọt nước không lọt, gần như còn không thu được nhiều tin tức như thẩm vấn Diêu Kha.

Nhưng người đứng sau là ai thì lại không tra ra được.

Diêu Kha nhận hết tất cả tội danh về mình, làm chuyện này là bởi vì bản thân cô ta có ân oán cá nhân với nhà họ Đào, vì thế nên mới trộm tài liệu.

Sau nửa giờ, thẩm vấn kết thúc.

Hai người cảnh sát rời đi.

Mộc Như Phương chậm rãi kép lại mắt.

Thật ra trước khi lựa chọn làm chuyện này cô cũng đã sớm đoán được, kết cục là như thế nào.

Chỉ là không ngờ đến. . .

Cô lại bị Tống Thấm Như chơi một vố.

Bỗng nhiên, cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Mộc Như Phương mở mắt ra, lại nhìn thấy Đào Kiệt đi tới.

Cô khẽ giật mình, chậm rãi cắn môi.

Đào Kiệt thấy cô đang dựa vào ghế, trong tay là chiếc còng tay nặng nề, đầu tóc hơi lộn xộn, cả người có vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần như cũ.

Đào Kiệt đi đến trước mặt cô, sau đó quay sang nói với Khang: “Các người đi ra ngoài hết đi.”

“Vâng.”

Căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Mộc Như Phương mở miệng trước: “Ba, ba tới đây là để đưa con đi đúng không?”

Lúc đầu trong lòng Đào Kiệt có mấy câu nói muốn hỏi cô, nhưng khi nghe được giọng nói khàn khàn lười biếng của cô nói một tiếng: “Ba” bỗng nhiên, tất cả lời nói đó nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt của ông ta thâm trầm, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mộc Như Phương, mấy phút sau, ông ta nói: “Con cố gắng chịu khổ ở lại đây mấy ngày, ba sẽ tìm luật sư đến xử lý, yên tâm, không sao đâu.”

Mộc Như Phương nghe được lời này, cũng không buồn đeo mặt nạ ngụy trang trên mặt nữa, cô cười lạnh một tiếng: “À…”

Đào Kiệt nhìn cô: “Con quá giống mẹ của con.”

“Cho nên, ba nhìn thấy con giống mẹ của con nên mới cảm thấy có lỗi với mẹ con đúng không.” Bởi vì cảm thấy hổ thẹn, cho nên mới liều mạng bù đắp.

Đào Kiệt không hề phủ nhận: “Như Phương, cho dù là giọng điệu hay thần thái, con đều rất giống cô ấy.”

“Ba, đương nhiên rồi, bởi vì đó là mẹ của con mà.”

Trong mắt Đào Kiệt cũng không có phẫn nộ, suýt nữa thì những bí mật quan trọng của nhà họ Đào đã bị tiết lộ nhưng trong đáy mắt của ông ta nhìn người phụ nữ trước mặt lại không hề tức giận, ông ta chỉ nói: “Ba sẽ cho người đến xử lý chuyện này, con chịu khó ở trong này mấy ngày vậy.”

“Ba không hỏi con, tại sao lại làm như vậy à?”

Đào Kiệt: “Ba không cần hỏi, con gái của Tống Minh Yên muốn làm chuyện này là rất bình thường.”

Đúng vậy nhỉ.

Ba mẹ chết thảm trong một vụ hỏa hoạn, nhưng Tống Thấm Như lại ung dung ngoài vòng pháp luật.

Cô làm chuyện này là quá bình thường.

Nhớ tới Tống Thấm Như, Mộc Như Phương lại ha ha cười vài tiếng: “Ba có một người vợ rất tốt đấy, ngay từ đầu con đã thật sự cho rằng người giúp việc kia sẽ giúp con.”

Trong lòng Đào Kiệt cũng đã đoán được, chuyện này có liên quan tới Tống Thấm Như.

Nhưng ông ta cũng không định truy cứu Tống Thấm Như.

Dù sao nếu không có Tống Thấm Như, nói không chừng tài liệu cơ mật của nhà họ Đào đã bị lộ ở trong tay những người khác rồi, kẻ thù một mất một còn của nhà họ Đào rất đông đảo, một khi tin tức này bị tiết lộ ra ngoài thì đó thật sự là một đả kích trí mạng của nhà họ Đào.

Mà chuyện này, thật đúng là nghe có vẻ ly kỳ nhưng không nguy hiểm.

Đào Kiệt rời khỏi phòng thẩm vấn, ông ta lại nói với Khang: “Điều tra xem gần đây Tống Thấm Như có liên hệ với ai, còn nữa, điều tra camera giám sát lúc Mộc Như Phương đánh cắp tài liệu.”

Biệt thự Lan Giang có camera giám sát rất nghiêm ngặt.

Cho dù bản lĩnh của Mộc Như Phương có lớn bằng trời thì cũng không thể nào thuận lợi lấy tài liệu ra được.

Mà phòng giám sát, mỗi ngày đều có ám vệ trông coi hai mươi tư giờ.

Trong phạm vi giám sát nghiêm mật như vậy mà Mộc Như Phương vẫn có thể lấy được tài liệu, hoặc là người đứng sau Diêu Kha quá lợi hại mua chuộc được ám vệ, hoặc là. . .

Có người cố ý.

Cố ý vào khoảng thời gian đó ngắt camera giám sát, cố ý để Mộc Như Phương lấy được tài liệu, nhưng tới lúc Mộc Như Phương chuẩn bị rời đi lại báo cảnh sát.

Cho dù là cái trước hay là cái sau, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.

“Người phụ nữ tên là Diêu Kha đó đâu rồi?”

“Đang ở trong một phòng thẩm vấn khác.”

Đào Kiệt nói: “Đưa tôi tới đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc