PHẠM CA



Dịch: Duẩn Duẩn

Warning: Câu chuyện phía dưới sẽ làm tan nát trái tim của các chị em bạn dì. Cẩn thận khi đọc nhé.

Đến sau cùng, anh vẫn nhất quyết không tới gặp cô ta. Dầu cho Lạc Trường An đã nghĩ hết mọi cách, nhưng có cầu xin anh thế nào, anh cũng chẳng may may lay chuyển.

Trước khi chết, Ôn Ngôn Trăn vẫn không hề đến gặp Lạc Trường An một lần nào!

Mặt trời cuối thu dần rút lại, đường hồi quy thi thoảng lại kéo cái bóng của đám cây trước cửa sổ thành hình ngắn dài khác nhau, lúc tròn lúc dẹt, khi thì đĩnh đạc khi thì xiêu vẹo. Một ngày nữa cứ thế trôi qua. Ngồi tù chân trên chiếc xe lăn này, sự sống của cô ta đang đếm ngược, trừ dần từng ngày một.

Cô ta chẳng biết liệu ngày mai có còn được chứng kiến chú chim non bay qua cửa sổ nữa hay không, cũng chẳng biết có còn được nhìn ngắm màu trời trong vắt của ngày hè rực rỡ nữa hay không, khi đó chỉ là một giấc mơ quá xa vời.

Lạc Trường An cực kỳ hâm mộ những động viên Marathon, bởi lẽ họ được tham gia một cuộc đua có đích đến, dù rằng chặng đường sẽ chập chùng những hiểm hóc khó lường nhưng cuối cùng họ cũng chạm được đến đích, giành lấy chiến thắng của riêng mình.

Còn Lạc Trường An mãi mãi chỉ là một kẻ thua cuộc, khi mà cuộc đời cô ta đã định sẵn sẽ kết thúc ở non nửa chặng đường. Nhưng không sao, cô ta vẫn có thể là một động viên chạy cự li 10.000 mét.

Vì vậy nhân lúc vẫn còn một cơ thể khỏe mạnh và khuôn mặt tươi trẻ, cô ta bắt đầu cuộc đua 10.000 mét của cuộc đời mình, du lịch một mình dọc theo eo biển Maclacca, không ngại nói với những người vô tình gặp trên đường bản thân sẽ ra đi mãi mãi vào một ngày nào đó của tuổi hai mươi, vì thế cô ta đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ và nhiệt thành của mọi người. Hành trình ấy tuy giản đơn nhưng lại hạnh phúc biết dường nào!

Khi đứng trong ngôi đền tinh xảo ở Ấn Độ, lắng nghe những lời ca tiếng Phạn của các các vị tăng nhân, Lạc Trường An đột nhiên nhớ đến Lạc Phạm Ca, người chị gái đáng mến của mình, người mà mẹ cô ta luôn ghét cay ghét đắng.

Cảm giác duy nhất của Lạc Trường An về Phạm Ca chỉ dừng lại lúc cô ta còn nhỏ. Khi bố lén lút cho cô ta xem hình của chị. Cô bé trong hình bận chiếc váy lụa mỏng màu trắng, mái tóc đen dài sáng bóng xõa ngang vai, hệt như nàng công chúa nhỏ sống trong cung điện mà cô ta thường thấy trên ti vi. Không hiểu sao Lạc Trường An lại cảm thấy khó chịu trước khuôn mặt điềm tĩnh, chẳng màng danh lợi của cô bé bận chiếc váy trắng ấy.

Bố thủ thỉ kể rằng nơi chị sống là một trong những nơi tuyệt vời nhất hành tinh, với những ánh đèn sắc màu được thắp sáng suốt đêm, tô điểm cho thủ phủ quốc tế một vẻ ngoài rạng rỡ hệt viên dạ minh châu.

Nơi chị sống còn có một cái tên rất đẹp gọi là Hòn Ngọc Phương Đông.

Phạm Ca sống ở nơi xa xỉ hào nhoáng ấy thích gửi cho cô ta nhiều thứ đẹp đẽ, thoạt nhìn có vẻ khá đắt tiền như vòng cổ, váy công chúa và những đôi giày da xinh xắn đến nỗi không nỡ mang vào chân.

Khi Lạc Trường An bận váy lụa trắng và đeo vòng cổ đi ra ngoài, mấy đứa bạn cùng nhóm thường hay hỏi cô ta bằng giọng điệu ngưỡng mộ rằng những thứ này từ đâu mà ra.

"Chị tớ gửi cho tớ đấy." Lúc đầu, Lạc Trường An còn kiêu ngạo và tự hào trả lời như thế.

Nhưng dần dà, mấy đứa bạn thường hay nói với cô ta rằng, "Trường An này, chị cậu tuyệt vời thật đấy", "Trường An à, ước gì tớ cũng có một người chị như cậu", "Ê, Trường An, chị cậu chắc là đẹp lắm nhỉ! Tớ cá là chị ấy giống như công chúa sống trong cung điện to oành màu trắng luôn."


Rồi cứ thế, những câu nói như vậy càng lúc càng xuất hiện thường xuyên hơn. Lạc Trường An bắt đầu thấy buồn phiền, thỉnh thoảng lại tự hỏi, không biết những thứ xinh xắn mà Phạm Ca gửi cho mình có phải đã dùng qua rồi hay chăng.

Lạc Trường An ghét kiểu nghi ngờ đó, vì rằng đó là một hành vi không được tử tế cho lắm. Trong sinh mệnh ngắn ngủi của Lạc Trường An, cô ta hy vọng bản thân sẽ để lại cho mọi người một ấn tượng tốt đẹp, ví như một cô gái lương thiện và dũng cảm chẳng hạn.

Thế là, Lạc Trường An đã viết một tấm thiệp gửi cho Phạm Ca, bảo rằng đừng gửi những thứ ấy cho cô ta nữa bởi vì mẹ không thích. Vả lại, không chỉ có mẹ không thích mà cả cô ta cũng không thích, nguyên do là mỗi khi nhìn thấy chúng đôi mắt bố lại ánh lên nỗi đau xót khôn cùng và niềm nhớ nhung da diết.

Hệt như cái cảm giác khi bản thân chạy trốn trong sương gió!

Khi còn rất nhỏ, Lạc Trường An từng lăng xăng chạy theo đuôi con chim én trên đường cái dài tăm tắp. Lúc ấy đã dọa mẹ sợ gần chết, mẹ khóc lớn nói với cô ta rất nhiều, bảo rằng cô ta không giống với những đứa trẻ khác. Song, cô ta ngơ ngác không hiểu, không giống là không giống thế nào.

Đến khi dần lớn lên, Lạc Trường An mới thấu những lời mẹ nói ngày hôm đó.

Phải, Lạc Trường An không giống với những đứa trẻ khác. Lạc Trường An mãi mãi khắc ghi một sự thật như vậy, và cũng chính vì sự thật ấy mà cô ta luôn mang trong mình sự dè chừng ghê gớm.

Cho đến khi gặp được Ôn Ngôn Trăn!

Dọc theo eo biển Malacca, Lạc Trường An đến với thành phố xinh đẹp không bao giờ ngủ theo lời của bố. Vào lúc hoàng hôn mờ tối với cái bụng đói meo kêu réo, cô ta đã nhìn thấy Phạm Ca, nhìn thấy Phạm Ca tay trong tay với Ôn Ngôn Trăn bước xuống từ chiếc xe hạng sang.

Đứng trước một Phạm Ca thanh lịch đeo đôi giầy màu ngà xinh đẹp, Lạc Trường An cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một con vịt xấu xí lạc giữa bầy thiên nga.

Khi cô ta vươn tay ôm người con gái có khí chất tao nhã cổ điển ấy, không biết tự lúc nào, hạt giống của sự đố kỵ âm thầm chôn giấu trong tim nhiều năm trước đã lặng lẽ nảy mầm. Thời khắc ấy, đôi giày màu ngà chính là làn gió xuân, thúc đẩy sự phát triển của lòng đố kỵ.

Nơi mà Phạm Ca sống nằm ở lưng chừng núi, là khu vực tốt nhất ở Hồng Kông. Trong căn biệt thự to lớn ấy, ngoại trừ bà Ôn ra thì ai ấy cũng đều khen ngợi và đối tốt với Phạm Ca. Mang theo chút niềm riêng, Lạc Trường An hòa mình vào thế giới của họ với nụ cười rạng rỡ, đến khi nhận được sự yêu mến của mọi người, Lạc Trường An chợt cảm thấy thỏa mãn khôn nguôi.

Xin thứ lỗi cho cô ta! Khoảnh khắc đó cô ta chỉ muốn đùa dai một chút mà thôi.

Không chỉ người làm trong nhà mà ngay cả thiếu gia nhà họ Ôn cũng đối xử với Phạm Ca vô cùng dịu dàng, khéo léo và nuông chiều!

Có lần ba người họ hẹn nhau đi ăn ở một nhà hàng, đợi mãi vẫn chưa thấy Phạm Ca đến, Ôn Ngôn Trăn cũng không hề tức giận mà chỉ lặng lẽ ngồi chờ. Khi ấy, người phục vụ có đến hỏi anh vài ba bận rằng có cần đưa đồ ăn lên không, nhưng anh chỉ bảo cứ chờ bạn gái của anh đến rồi hẵng đưa lên. Và thế là họ cứ chờ, chờ đến một tiếng đồng hồ sau Phạm Ca mới xuất hiện, vậy mà Ôn Ngôn Trăn chẳng hề bực dọc, lại còn giúp chị ấy cởi áo khoác đưa cho người phục vụ.

Hôm đó, Lạc Trường An vô cùng tức giận. Cô ta đói đến mức da bụng dính da lưng mà Ôn Ngôn Trăn còn bày đặt kiểu cách. Cô ta cảm thấy Ôn Ngôn Trăn quá ư đáng ghét! Tại sao cứ phải đợi Phạm Ca đến mới đưa đồ ăn lên trong khi có một người khác đang ngồi rành rành trước mặt anh.

Rất khó hiểu, Lạc Trường An lại muốn chơi khăm lần nữa. Vì thế cô ta bắt đầu trêu chọc Ôn Ngôn Trăn, dùng lời nói để chọc giận anh hết mức có thể.

Chuyện xảy ra sau đó như những gì cô ta mong muốn, Ôn Ngôn Trăn tức giận và đáp trả cô ta. Lạc Trường An bỗng thấy rất thú vị. Hóa ra, tất cả sự dịu dàng và chu đáo của Ôn Ngôn Trăn chỉ là giả vờ. Trong khi con người thật của anh là một chàng trai gắt gỏng với tính khí cậu ấm thất thường.

Thật thú vị làm sao! Lạc Trường An giống như khám phá ra một lục địa mới. Kể từ ngày hôm đó, cô ta cẩn thận cất giấu bí mật ấy với tâm trạng mà cô ta không cách nào hiểu rõ ở sâu trong đáy lòng.

Nhưng rồi hết thảy cảm xúc ấy đã bùng cháy ngay bữa tiệc mừng đêm Giáng Sinh, khi Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng khiêu vũ trên sàn nhảy trong trang phục của một chàng sĩ quan người Nga.

Một màn pháo hoa hoành tráng đã nở rộ mãnh liệt trong mảnh đất tâm hồn của Lạc Trường An, lộng lẫy tráng lệ mà cũng tiêu điều xác xơ!

Cô ta xin thề với Thượng Đế bằng ba chữ "Lạc Trường An" rằng cô ta thật sự không muốn như thế. Cô ta vẫn luôn ý thức được người đàn ông có phong thái như con thiên nga đen ấy là anh rể của mình.

Lạc Trường An rất thích Phạm Ca. Thích ngay từ lần đầu tiên trông thấy chị ấy dưới bếp với bộ quần áo là lượt dịu dàng.

Lúc sắp rời khỏi nơi này, Lạc Trường An luôn tự nhủ với lòng mình như thế.

Thế nhưng, nghĩ trong lòng là một chuyện còn nói ra miệng lại là một chuyện khác.

"Chị ơi, em muốn ở bên cạnh chị trước năm hai mươi tuổi." Tuy Lạc Trường An thẳng thắn mở miệng nói với Phạm Ca nhưng ánh mắt lại kìm lòng không đậu rơi về phía Ôn Ngôn Trăn đang đứng phía xa xa.

Phải làm sao bây giờ? Khi mà làm cách gì cô ta cũng không thể rời mắt khỏi anh được.

Lạc Trường An, không sao đâu, mày chỉ muốn ở bên cạnh nhìn anh ấy mà thôi, chỉ len lén ngắm nhìn rồi ôm mối tương tư mà thôi. Lúc đầu, Lạc Trường An đã tự an ủi mình như thế.

Thực sự, lúc đầu chỉ như thế, chỉ như thế mà thôi!

Lạc Trường An thừa biết, trong lòng Ôn Ngôn Trăn, tình thân đối với Phạm Ca còn nhiều hơn cả tình yêu. Nhận thức này làm Lạc Trường An cảm thấy hơi buồn thay Phạm Ca!

Đồng thời, bên cạnh sự đồng cảm, Lạc Trường An cũng hết sức ngưỡng mộ về việc bảo vệ quá mức của Ôn Ngôn Trăn dành cho chị ấy.

"Trường An à, một ngày nào đó khi con biết trái tim của người đàn ông con yêu không thuộc về con, con sẽ trưởng thành." Trong một lần uống say mẹ đã nói với cô ta như thế.

Và ngày hôm ấy Lạc Trường An đã biết trái tim của Ôn Ngôn Trăn thuộc về ai. Ngày hôm ấy, khi Lạc Trường An phát hiện dưới gối đầu của Ôn Ngôn Trăn có để vài cuốn sách nghiên cứu về bệnh lý bẩm sinh, cô ta đã âm thầm bật khóc.

Sự phát hiện ấy đã cổ vũ khát vọng cấm kỵ trong lòng cô ta.

Lạc Trường An, mày có thể phát triển mối quan hệ bí mật với Ôn Ngôn Trăn, miễn là đừng để Phạm Ca hay biết. Sau đó rời khỏi nơi này ở tuổi hai mươi, và chẳng một ai biết được chuyện gì đã xảy ra!


Khát vọng cấm kỵ ấy dần trở nên tăm tối. Thứ tình cảm sai trái ấy cứ mãi ẩn sâu trong trái tim của Lạc Trường An. Vào cái đêm sấm chớp rền vang, cô ta mở cửa phòng mình rồi bước nhẹ đến trước cửa phòng Ôn Ngôn Trăn, lật đổ hết mọi thứ trang trí trong hành lang. Khi Ôn Ngôn Trăn mở cửa ra, cô ta nhân thế ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy của mình, thỏ thẻ nói, "Ôn Ngôn Trăn, tôi sợ mấy thứ ngoài cửa sổ."

Dưới ánh nến, Lạc Trường An vụng trộm hưởng thụ khoảng thời gian mà mình đánh cắp, lắng nghe người mình yêu kể chuyện với một trái tim chân thành và biết ơn.

Thế là đủ rồi! Lạc Trường An đã thực sự nghĩ như vậy.

Cho đến khi năm mới tới gần, Ôn Ngôn Trăn và Phạm Ca đột nhiên rơi vào chiến tranh lạnh.

Trạng thái ương dở của Ôn Ngôn Trăn khiến Lạc Trường An cực kỳ bất mãn, nhưng trong cái bất mãn ấy cũng có chút không yên.

Ôn Ngôn Trăn cần gì phải canh cánh trong lòng về cuộc chiến tranh lạnh ấy? Anh vốn dĩ không hề yêu Lạc Phạm Ca!

Thế mà những gì anh thể hiện kể từ khi cãi nhau với Phạm Ca tới giờ lại là kiểu của hai người đang yêu nhau. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự chú ý của cô ta với Ôn Ngôn Trăn.

Lạc Trường An ghét như thế. Cô ta thích Ôn Ngôn Trăn tập trung sự chú ý lên người mình. Vì vậy cô ta bèn nghĩ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của anh.

Khát vọng cấm kỵ và đêm tối là hai người bạn tốt nhất của nhau, chúng ôm lấy nhau và che chở cho nhau!

Khi Lạc Trường An mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình mà cô ta lấy ở phòng Phạm Ca ngày hôm trước, đi trên đoạn hành lang mờ tối thì nghe thấy tiếng Ôn Ngôn Trăn gọi "Phạm Ca" từ phía sau. Lạc Trường An bỗng cực kỳ chán ghét liền tăng tốc bước chân.

Ôn Ngôn Trăn vẫn hét lớn phía sau lưng.

"Lạc Phạm Ca, em đứng lại cho anh. Em nói đi, rốt cuộc anh làm em tức giận chỗ nào chứ."

"Phạm Ca, mình làm hòa được không em."

Ha, Ôn Ngôn Trăn thật ngây thơ làm sao!

Lạc Trường An dứt khoát bỏ chạy.

Để phối hợp với màn bắn pháo hoa ở cảng Victoria, nhà họ Ôn cũng chỉ để lại mỗi ánh đèn tường mờ mờ trong hành lang.

Lạc Trường An dường như chạy trối chết trong hành lang tối tăm, chơi trò đuổi bắt với Ôn Ngôn Trăn.

Vừa mới mở cửa phòng, một cái chân đã chen vào chặn lại, Ôn Ngôn Trăn nghiêng người len vào, không nói lời nào mà ép cơ thể cơ thể cô ta lên tường rồi ngậm lấy môi cô ta.

Cuối cùng, Lạc Trường An cũng chờ đến giây phút này.

Trong miệng Ôn Ngôn Trăn vẫn còn mùi rượu nồng của bữa tiệc Giáng Sinh. Lạc Trường An nhắm mắt nghĩ thầm, sau vài phút, cô ta sẽ bật đèn lên và nói bằng chất giọng dí dỏm, "Hey, Ôn Ngôn Trăn, anh nhìn xem tôi là ai?"

Song, vài phút qua đi, Lạc Trường An vẫn không bật đèn, mà thay vào đó là lăn lên giường với Ôn Ngôn Trăn. Ôn Ngôn Trăn đang trong trạng thái say chếch choáng, thô lỗ vuốt ve cơ thể cô ta, nhưng vẫn làm cô ta thích đến phát ngất.

Lạc Trường An hiểu chuyện giữa nam và nữ, vì thế cô ta thầm nghĩ đến bước cuối cùng sẽ cản lại chính mình.

Lạc Trường An xin thề với Chúa nhân danh Lạc Trường An, lúc đó, cô ta đã thực sự nghĩ như vậy.

Thế nhưng sau một phút thề thốt, Ôn Ngôn Trăn chợt nhận ra người dưới mình là Lạc Trường An chứ không phải Lạc Phạm Ca. Thế là liền vùng dậy.

Trước khi Ôn Ngôn Trăn muốn rút lui, Lạc Trường An cay độc nói: "Anh lừa gạt chính mình làm gì. Thật ra, anh cũng tò mò ham thích của lạ lắm! Tôi có thể cho anh biết cảm giác ấy?"

"Ôn Ngôn Trăn, tôi biết anh thích tôi nhưng anh không dám. Bởi lẽ, anh nghĩ mình không còn thích hợp để làm mấy cái chuyện để lại hậu quả nữa, khi mà sự cố năm mười bảy tuổi đã khắc ghi trong lòng các người ám ảnh quá ghê gớm. Khiến anh rụt rè và chùn bước trước nhiều thứ. Anh đi đi, Ôn Ngôn Trăn, có ngon thì đi và quên hết chuyện mới rồi đi, cứ giả vờ như chưa từng có gì xảy ra cả. Hệt như cách anh và Phạm Ca đã và đang giả vờ như chưa từng trải qua cái chuyện vào năm mười bảy tuổi ấy đấy."

"Ôn Ngôn Trăn, anh cũng chỉ là một thằng hèn nhát mà thôi!" Cô nhìn anh ta cười giễu cợt: "Đúng chưa, Ôn Ngôn Trăn!"

Như ý nguyện, anh đâm sâu vào cơ thể cô ta.

Khoảnh khắc ấy, Lạc Trường An cuối cùng cũng chân chính có được Ôn Ngôn Trăn.

Sau mấy chục lần ra vào, Ôn Ngôn Trăn rời khỏi cơ thể cô ta. Anh tìm thấy một chai rượu trong phòng, bật đèn lên rồi nốc hết vào bụng. Lạc Trường An nằm lỳ trên giường nhìn anh chằm chằm.

Bấy giờ, Ôn Ngôn Trăn là người đàn ông của cô ta, vừa mới rời khỏi giường của cô ta. Có gì phải bàn cãi? Trong phòng cô ta không phải người đàn ông của cô ta thì còn của ai nữa đây?

Tiếc thay, thời khắc ấy không cho phép Lạc Trường An hưởng thụ được bao lâu. Ai đó đang gõ cửa. Tiếng gõ cửa của người đứng ngoài nghe ngớ ngẩn vô cùng, hệt như xác ướp của một người đàn ông được lên dây cót cấp tốc.

Giọng nói của Phạm Ca vang lên làm khuôn mặt anh trông giống một con ma, một con ma vĩnh viễn sống trong bóng tối và không bao giờ nhận được sự chiếu rọi của ánh mặt trời.

Cứ như thế, con ma hoảng hốt chạy ra sau bức rèm. Khuôn mặt sợ hãi tột độ như nhìn thấy cái chết, sợ hãi đến mức Lạc Trường An cũng tan nát cõi lòng! Mà có hiểu vì sao lại tan nát!

Cô ta ra mở cửa phòng, là Lạc Phạm Ca, là Lạc Phạm Ca với khuôn mặt mang theo sương giá, khiến người ta lạnh cóng đến tê tái.


Lạc Trường An luôn cho mình là một đứa con gái hư hỏng. Lạc Trường An vốn biết mình rất thích Lạc Phạm Ca, nếu không sao cô ta lại ngăn Phạm Ca đi về phía rèm cửa sổ ấy chứ.

Lạc Trường An không muốn Phạm Ca tan nát cõi lòng, hệt như cô ta vậy!

Phạm Ca lại bước tiếp, ngay lúc đó cô ta nói mình và chị ấy là chị em cùng cha khác mẹ, tức thì chị ấy rời khỏi phòng với gương mặt giàn giụa nước mắt.

Ôn Ngôn Trăn đi ra từ phía sau rèm cửa, lẳng lặng nhìn cô ta, đoạn giơ tay lên, tát mạnh vào mặt cô ta.

Từ nhỏ đến lớn Lạc Trường An chưa từng bị ăn tát bao giờ, không ngờ cũng có một ngày người tát vào mặt mình lại chính là người trong lòng mình, nhưng đau đớn đó đã là gì so với những lời cay độc của Ôn Ngôn Trăn.

"Cái tát này không phải vì chuyện điên khùng giữa tôi và cô, mà là cái giá cô phải trả khi làm Phạm Ca rơi nước mắt!"

"Lạc Trường An, tôi với cô kẻ tám lạng người nửa cân, đều là cái giống ích kỷ ác ôn như nhau. Chả thế linh hồn lại vừa hèn mọn vừa bẩn thỉu, đến lúc chết cũng chẳng ngóc đầu lên nổi!"

Ôn Ngôn Trăn buông rủa những lời như thể anh đã chết, giọng anh tuyệt vọng như rơi xuống tận địa ngục, và chính những lời cuối cùng của anh đã đẩy nỗi tuyệt vọng đó đến vực sâu khốn cùng.

"Lạc Trường An, nhờ có cô, cuối cùng tôi cũng biết mình yêu Lạc Phạm Ca bao nhiêu!"

"Anh nói bậy, anh nói bậy..." Lạc Trường An sợ hãi, dáng vẻ Ôn Ngôn Trăn nói những lời đó trông chân thành biết chừng nào.

Ánh mắt Ôn Ngôn Trăn rơi xuống rèm cửa sổ, đờ đẫn nói.

"Mới nãy tôi trốn ở đấy, chỉ cần Phạm Ca kéo rèm ra, tôi sẽ nhảy xuống dưới mà không chút do dự. Sau đó chạm vào dòng điện cao thế để nó giật chết tôi ngay lập tức."

"Như thế tôi sẽ không bao giờ nghe thấy Phạm Ca nói với tôi một câu, A Trăn, chúng ta xong rồi!"

"Lạc Trường An, cô nói đây không phải là yêu, thì thế mẹ gì mới là yêu!"

Lạc Trường An ngã ngồi trên giường. Cô ta nghe thấy Ôn Ngôn Trăn gọi điện cho mẹ mình, cầu xin bà ta giúp đỡ. Giọng điệu nài xin thấp hèn ấy khiến Lạc Trường An không chịu nổi che kín lỗ tai mình.

Ngoài cửa sổ lá cây dần chuyển vàng, trời nay đã vào thu mất rồi. Lạc Trường An ngồi trên xe lăn nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân đừng nhớ đến những lời sau cùng của Ôn Ngôn Trăn nữa.

Suy nghĩ của cô ta bắt đầu xoay ngược về quá khứ, về trước đó trước đó nữa, về cái đêm mà cô ta bị bỏ thuốc, Ôn Ngôn Trăn đã ôm cô ta chạy như điên đến bệnh viện, mồ hôi anh từng giọt rồi từng giọt cứ thế rơi xuống mặt cô ta.

Khi bác sĩ hỏi anh, "Người bệnh có phải bạn gái của anh không?"

Trong mông lung mơ hồ, cô ta cố vểnh tai lắng nghe, nhưng anh không khẳng định mà cũng chẳng phủ nhận, chỉ cục cằn phản bác lại bác sĩ, "Ông hỏi chuyện này làm quái gì?"

Thật tốt quá! Lạc Trường An thích Ôn Ngôn Trăn như vậy!

Dần dần, tay Lạc Trường An trượt khỏi xe lăn.

Khuôn mặt Ôn Ngôn Trăn từ từ mờ nhòe trong buổi tối mùa thu ấy, và rồi bị đẩy vào bóng tối sâu thẳm.

~~~

P/s: Thế là tớ xin hoàn truyện Phạm Ca nhé ạ ^^

Sợ các bạn đọc không chịu nổi nên tớ phải để gần hai tháng cho các bạn chả còn nhớ gì nữa, như lần đầu tiên ấy, đọc lại cho đỡ ấm ức, hề hề ~

Nói chung thì ngoại truyện của ai thì theo lời kể của người ấy. Nếu ai muốn hóng thêm ngoại truyện của Ôn Ngôn Trăn nữa thì cùng theo với tớ nhé. Nhưng không phải của Loan viết nên tớ không đăng lên đây mà chỉ đăng ở góc nhỏ trên face của tớ thôi ạ ^^

Cảm ơn mọi người rất nhiều!




Bình luận

Truyện đang đọc