PHẠM CA



Dịch: Duẩn Duẩn

"Nhưng chị ơi, phải làm sao bây giờ? Hình như chị vẫn chưa biết, ngày hôm đó em không hề phẫu thuật." Lạc Trường An nhìn chằm chặp về phía Phạm Ca, lướt xuống bụng dưới của cô, chậm rãi nói: "Em đã chạy trốn ở Mỹ. Vì xảy ra một chuyện nên em phải trốn."

Dù là đeo một khuôn mặt hoa lê đái vũ thì ánh mắt Lạc Trường An vẫn chính trực như vậy, nhìn chòng chọc vào bụng dưới của Phạm Ca.

Phạm Ca theo bản năng lấy tay che lại, cô cảm nhận được bé con của cô đang bất an. Ánh mắt của Lạc Trường An giống hệt một mũi tên tẩm độc. Phạm Ca chuyển bước, quay đầu lại, bàn tay chạm vào tay nắm cửa.

Cô nghĩ mình cần phải đi, chắc chắn bây giờ A Trăn đang sốt ruột tìm cô khắp nơi. Lúc tới đây cô vẫn chưa kịp nói cho ai biết. Vì cô nghĩ rằng mình có thể vị tư vị lợi để Trường An nhìn thấy cô, để Lạc Trường An biết rằng cô đang sống rất tốt và còn mang trong mình một em bé chín tháng tuổi!

Phạm Ca còn nghĩ, đến lúc nhìn thấy Lạc Trường An, cô có thể nhanh mồm nhanh miệng hơn được chút. Thực tế cô đúng là đã làm được điều đó.

Phụ nữ mà, ai chẳng mang trong mình tí nhỏ mọn như thế.

Cô ném lại cho Lạc Trường An một câu, "Chị phải đi đây", rồi vặn chốt cửa. Cô thực sự phải đi, rời khỏi nơi này, mang theo bé con của cô.

Thế nhưng vẫn có người gàn bướng không chịu nể mặt, liều chết ngăn cô lại chỉ với vài từ ngắn ngủi.

"Chị à, thực ra em cũng từng là một người phụ nữ mang thai giống chị!"

Chị-à, thật-ra-em-cũng-từng-là-một-người-phụ-nữ-mang-thai-giống-chị! Phạm Ca đếm đi đếm lại từng đốt ngón tay út của mình, vừa đủ mười sáu chữ tròn!


Đếm xong, lệ rơi đầy mặt, làm cách nào cũng không thể ngăn nổi!

"Chị à, mới rồi không phải em đã nói với chị rồi ư? Em muốn gặp Ôn Ngôn Trăn là có chuyện muốn nói với anh ấy. Đây chính là chuyện em muốn nói với anh ấy. Chị à, em còn mang thai sớm hơn chị rất nhiều."

"Hôm đó là đêm giao thừa, em đã ở bên cạnh anh ấy. Chị à, là cái kiểu ở bên nhau rồi sẽ mang thai đấy. Đã thế, chị còn cho rằng Ôn Ngôn Trăn chỉ là rung động nhất thời với em nữa hay không?"

Đêm giao thừa? Đêm giao thừa! Phải, là đêm giao thừa hôm đó. Cái đêm đã xuất hiện rất nhiều lần trong cơn ác mộng của cô, cuối cùng đã trở thành sự thật. Phạm Ca bất ngờ mà cũng chẳng bất ngờ.

Nước mắt rơi giàn giụa, ướt đẫm khuôn mặt cô. Phạm Ca hít sâu vào một hơi, mặc niệm trong lòng một ngàn lần: Phạm Ca đừng quá đau khổ, chỉ cần đau khổ một chút thôi là được, Phạm Ca đừng quá tức giận, chỉ cần tức giận một chút thôi là được!

Phạm Ca, mau mở cửa đi, bước thẳng ra ngoài và mang theo đứa con tội nghiệp của mày.

Nhưng hiềm nỗi giọng Lạc Trường An vẫn cứ như một cơn ác mộng siết chặt lấy cô.

"Kỳ thật em không tính nói chuyện này với chị. Ở Mỹ, sau khi phát hiện mình mang thai em bèn len lén trốn đi. Vốn nghĩ sẽ tìm một chỗ bí mật sống với con mình hết đời. Không phải em vẫn còn rất trẻ ư? Em trốn đi, không nói cho ai biết, thì ai tìm được em? Thực tế em cũng đã làm vậy, nhưng chỉ sau vài tháng, họ đã tìm được em, và rồi họ nói với em rằng đứa bé đã mất. Em biết, nhất định là mẹ, chắc chắn là mẹ đã nghe theo lời của bọn bác sĩ ma quỷ đó. Bà ấy đã hợp lực với bọn bác sĩ ma quỷ ấy tiêu diệt con em."

Lạc Trường An khóc nức nở.

"Em không bảo vệ được con của mình và anh ấy. Em cực kỳ đau khổ. Em tới Hồng Kông là để xin lỗi anh ấy, nhưng anh ấy không chịu gặp em, nhất quyết không chịu đến gặp em. Cho dù em có làm tổn thương đôi chân mình thế nào, anh ấy cũng không chịu đến gặp em."

"Phạm Ca, em rất tức giận!"

Phạm Ca rất muốn vặn mạnh tay nắm cửa, phi thẳng ra bên ngoài, thoát khỏi giọng nói của Lạc Trường An. Nhưng mỗi khi cô nghĩ rằng mình đã vặn được tay nắm cửa, thì lại phát hiện cô không có chút sức lực nào để chạm đến nó.

Sức lực của cô đâu hết rồi? Nó đi đâu hết rồi?

Giọng nói ám ảnh của Lạc Trường An vẫn còn tiếp tục.

"Phạm Ca, chị cũng làm tôi tức giận. Rõ ràng chị cảm giác được tôi và Ôn Ngôn Trăn có gì đó sai trái, nhưng chị lại giả vờ như không biết. Còn mặt dày kết hôn với anh ấy, thậm chí còn có con với anh ấy! Chuyện này sao có thể, sao có thể!? Con của chị vẫn còn sống tốt như vậy, dựa vào đâu con tôi lại chết yểu như thế."

Đúng rồi, đúng rồi, con của cô. Phạm Ca nhớ lại lời căn dặn của bác sĩ, điều chỉnh hơi thở. Vì cô không giống với những người phụ nữ có thai khác, nên cô không được quá đau khổ, chỉ cần đau khổ một chút thôi là được, cô không được quá tức giận, chỉ cần tức giận một chút thôi là được.

Vất vả lắm Phạm Ca mới ổn định lại hơi thở của mình, nhưng Lạc Trường An không để cô yên, vẫn còn tiếp tục lải nhải sau lưng cô. Vì vậy, Phạm Ca lại ráng sức giữ gìn nhịp thở.

Cô lạnh lùng nói.

"Câm miệng ngay, Lạc Trường An. Nếu cô còn không câm miệng, tôi sẽ bảo Ôn Ngôn Trăn cho mẹ cô nếm mùi đau khổ. Cô cũng biết, miễn là lời tôi nói, Ôn Ngôn Trăn sẽ làm ngay mà không hề chớp mắt. Đến lúc đó, cô sẽ hiểu bản thân mình ngu ngốc thế nào khi nói với tôi những lời ác ý như vậy."

Phạm Ca bắt chước giọng nói nhẹ tênh của Lạc Trường An: "Đến lúc đó, chứng kiến người mẹ mình yêu thương bị dằn vặt đau khổ, cô sẽ rất rất khó chịu đấy."

Rốt cuộc, Lạc Trường An cũng ngậm mồm lại.

Phạm Ca cuối cùng cũng vặn mở được tay nắm cửa.

Trước khi đi ra ngoài, cô ta còn xấc xược chêm thêm vào một câu: "Nhưng Phạm Ca cô cũng không thể phủ nhận một chuyện tôi đã từng mang thai con của Ôn Ngôn Trăn!"


Mẹ nó thật mệt mỏi, Lạc Trường An đúng là một con quái vật không hơn không kém!

Phạm Ca quay đầu, liếc cô ta bằng một ánh mắt sắc lẻm.

Cái nhìn trực tiếp ấy làm Lạc Trường An vô thức rụt cổ lại. Ánh mắt ầy dần mờ đi, cuối cùng chỉ còn lại thương hại. Lạc Trường An ghét điều này, Lạc Trường An ghét cay ghét đắng Phạm Ca nhìn ả ta bằng ánh mắt như vậy. Ả theo bản năng duỗi thẳng lưng.

Đáp lại ả là một nụ cười nhạo báng: "Trường An, cô biết gì không? Tôi ghét mấy bộ phim điện ảnh dị biến có những sinh vật giống như nội tạng của động vật, lúc nào cũng chảy nước dãi khiến người ta mắc ói. Mỗi lần nhìn thấy chúng, tôi không thể nuốt trôi cơm mấy ngày liền. Giờ phút này, Lạc Trường An cô chẳng khác nào mấy con vật quái dị ấy, làm người ta tởm lợm đến mức ăn cơm không vô."

"Cô thật ngu xuẩn. Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn cách im lặng và để mọi thứ âm thầm trôi qua mà không làm phiền đến Ôn Ngôn Trăn. Bằng cách này, có lẽ cô sẽ để lại một chút hồi ức tốt đẹp trong lòng anh ta. Nhưng liệu cô có biết, có hiểu điều đấy hay không? Những hành động mà cô làm đã phá hủy tất cả. Cô vẫn chưa rõ vì sao anh ta không muốn gặp cô ư? Bởi vì cô đã trở thành con quái vật Bara kinh tởm trong lòng anh ta!"

Quái vật ư? Quái vật!

Đúng vậy, Lạc Trường An biết cô ta là quái vật! Nhưng ai quan tâm! Dù sao cô ta cũng chẳng còn nhiều thời gian. Cô ta ghét việc phải làm một cô gái ngoan ngoãn. Cô ta thích mắng bất cứ ai cô ta không ưa, cô ta thích nhìn không vừa mắt đứa nào thì đứa đó phải phắn ngay.

Hơn nữa, cô ta thích nguyền rủa người nào là chuyện của cô ta. Chính mẹ cô ta cũng đã nói, Phạm Ca chỉ là con gái của một ả gái điếm. Khi ấy cô ta còn giả vờ giả vịt một phen, "Mẹ ơi, mẹ đừng nói thế, chị ấy là chị gái của con!"

Còn bây giờ cô ta không muốn giả vờ nữa, cô ta muốn nguyền rủa người nào là chuyện của cô ta! Ai dám cản!

Lạc Trường An nghe thấy tiếng cười điên dại của mình, theo sau đó là một giọng nói dữ tợn, "Phạm Ca, tôi nguyền rủa chị. Tình yêu của chị chính là con rắn độc. Chị càng yêu con mình bao nhiêu thì chị sẽ càng siết chết nó bấy nhiêu."

"Phạm Ca, chớ có ngu mà không tin, chớ có ngu mà không tin..."

Lạc Trường An ngơ ngác, cho mãi đến khi hình bóng của Lạc Phạm Ca biến mất, cô ta mới gục đầu lên đầu gối, gào khóc nức nở.

Phạm Ca vẫn đi thẳng về phía trước, bằng tiết tấu, nhịp độ và tư thế mà bác sĩ đã dạy cô.

Nhưng mà Phạm Ca thật sự rất muốn ngồi xổm xuống, rất muốn tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi cho khỏe. Không được, cô có cảm giác cơ thể mình không ổn, chàng trai bé nhỏ trong bụng dường như đang ủ rũ cúi đầu, trái tim cô đập nhanh hơn tần suất bình thường. Tệ hơn là cô đã để quên túi xách ở bệnh viện, hiện giờ cô không thể gọi được cho ai.

Đừng nghĩ nữa, Phạm Ca, đừng nghĩ nữa! Hiện tại, điều mày nên nghĩ là làm thế nào để tìm một chỗ gọi điện thoại hoặc bắt đại một chiếc xe đến thẳng bệnh viện. Nhỡ đâu vì quá đau khổ mà đứa bé không còn nữa thì phải làm sao bây giờ?

"Phạm Ca, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa..." Phạm Ca tự lẩm nhẩm, bước chân vẫn hướng về phía trước...

Đến khi tiếng rít gào "Đừng nghĩ nữa!" cuối cùng vang lên, Phạm Ca chợt ngồi thụp hẳn xuống đất. Cô thật sự không thể đi nổi nữa, chân của cô quả thực đi không đặng. Cô cố dùng hết sức bình sinh để tóm lấy một thứ gì đó, song không hiểu sao lại té thẳng xuống đất!

Phạm Ca mất rất nhiều sức lực mới có thể dựa lưng vào tường hành lang, nhưng dường như tư thế ngồi của người mẹ không tốt nên đứa bé trong bụng đang gắng sức quẫy đạp. Phạm Ca rất muốn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng dù có làm cách gì cũng không đứng dậy nổi. Phạm Ca vô cùng sợ hãi, cô gào khóc dữ dội, trong làn nước mắt mông lung mờ mịt có bóng một người đàn ông đang chạy về phía cô.

Phạm Ca không ngờ lúc này rồi lại còn gặp Lạc Gia Sơ. Thế nào đây? Ông ấy cũng muốn chạy đến lên án cô ư? Phạm Ca cố gắng mở miệng: "Bố ơi, bố cũng muốn đến mắng con thay Lạc Trường An ư?"

Người đàn ông bật khóc. Ông ôm Phạm Ca vào lòng rồi không ngừng gọi tên cô. Phạm Ca lại càng khóc dữ dội hơn. Cô không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai?

Lạc Gia Sơ buông cô ra, tự tát một cái thật mạnh lên mặt mình. Một đêm phong lưu trước tân hôn khiến khuôn mặt của người đàn ông hơn năm mươi tuổi này mỗi giây mỗi khắc đều tràn đầy nỗi hèn mọn.

Như lúc này đây, ông đang sám hối trước mặt cô: "Phạm Ca à, bố xin lỗi. Là bố sai, tất cả đều là lỗi của bố."


Đoạn thanh minh: "Phạm Ca à, Lạc Trường An không hề mang thai!"

Phạm Ca đờ ra! Lúc sau lại nghe ông nói, "Phạm Ca à, con đừng trách Trường An được không. Nó chỉ vì sinh bệnh nên mới thành như vậy. Giấc mơ của nó quá sâu nặng."

Trường An chỉ vì sinh bệnh! Lại là câu này. Phạm Ca cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt ngày càng trở nên nặng nề. Trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh, cô cắt đứt lời nói lảm nhảm của ông ấy: "Bố, làm ơn gọi điện cho Cô con!"

Không lâu sau đó, Phạm Ca mới biết được đầu đuôi câu chuyện, nực cười và hoang đường đến nhường nào. Việc Lạc Trường An mang thai đều bắt nguồn từ bệnh đau dạ dày. Tình trạng phù thũng, nôn mửa, ngừng kinh được gọi là hiện tượng mang thai giả trong y học.

Lạc Trường An ngu ngốc tưởng là thật. Sau khi bác sĩ thông báo cô ta có hiện tượng mang thai giả, cô ta vẫn khăng khăng bảo rằng mẹ mình và bác sĩ đã cố liên kết để lấy con cô ta ra.

Bệnh nhân mắc chứng vọng tưởng. Lạc Trường An lại được gắn thêm một cái mác mới!

Lạc Trường An bí mật chạy đến Hồng Kông, về sau giống như những gì cô ta đã nói, Ôn Ngôn Trăn không thèm gặp cô ta dù chỉ một lần. Vì vậy khi biết tin Phạm Ca mang thai, đại tiểu thư Lạc Trường An bèn trút hết cơn phẫn nộ lên người cô.

Bởi vì dựa vào đâu mà con của Phạm Ca được sống yên ổn, còn con của cô ta lại chết không tử tế.

Thật nực cười và hoang đường biết bao, nhưng cũng thật đáng buồn và khủng khiếp đến dường nào!

Lúc nghe được chuyện này trong bệnh viện Phạm Ca đã bật cười đến rớt nước mắt.

Khi tỉnh lại, cô thấy Cô Ôn với Ngôn Kiều đang ngồi bên cạnh giường. Việc đầu tiên cô làm là sờ tay lên bụng mình, phát hiện mọi thứ đều lành lặn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Viền mắt Cô Ôn đỏ hoe, rưng rức, bàn tay vỗ vỗ tay cô, khen ngợi: Phạm Ca của chúng ta tuyệt vời làm sao, ngay cả bác sĩ cũng nói thế!

Tuyệt vời làm sao! Ha ha! Hồi ức đã quay trở lại!

Hồi lâu sau, Phạm Ca hỏi Ngôn Kiều: "Mẹ à, đêm đó mẹ biết chuyện của A Trăn với Lạc Trường An đúng không ạ? Mẹ giả vờ nói chuyện với con là để A Trăn tranh thủ thời gian rời khỏi phòng Lạc Trường An, lên sân thượng xem pháo hoa đúng không ạ?"

Ngôn Kiều không trả lời, nhưng nỗi hổ thẹn trong đôi mắt đã nói lên tất cả.

Phạm Ca nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

"Cô à, sau khi con con chào đời. Con muốn ly hôn với Ôn Ngôn Trăn, sau đó sẽ dẫn con con rời khỏi nơi này!"

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng cốc thủy tinh vỡ tan nát.




Bình luận

Truyện đang đọc