PHÁO ĐÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/ᐠ? ‸ ?ᐟ

Bồn hoa ngoài đất ra toàn là tuyết, cậu ngã xuống không có gì mềm mềm đỡ, trực tiếp dập mông xuống đất.

Nhìn biểu cảm tự tiếu phi tiếu của Tề Việt, Cố Trung nhớ lại một chút. Đại khái mấy năm trước nơi này trồng rất nhiều cây xanh, nhưng không biết vì sao về sau lại thành nơi cho mấy bác gái nuôi gà đến một cây cũng không còn…

Một nhà nuôi gà người người phải đối, toàn thể nuôi gà sẽ không có ai kháng nghị.

Cố Trung ngồi ở trong bồn hoa trầm tư suy nghĩ đây quả thực là một loại hiện tượng xã hội kì lạ.

Mà vào lúc này cái cần suy nghĩ nghiêm túc chính là làm thế nào để giảm bớt lúng túng.

Mặc dù càng nghĩ càng xấu hổ hơn.

“Gãy xương cụt rồi à?” Tề Việt tay vòng qua phía sau ghế phụ nhìn cậu.

“Không phải.” Cố Trung bật dậy, phủi phủi cái mông đến hai mươi lần.

“Kiểm tra lại đi.” Tề Việt vẫn không dời mắt, biểu cảm như cười mà không cười, “Tôi đoán là gãy rồi.”

“Anh về ngủ đi…” Cố Trung giữ cửa xe. Đối với ông già cô quạnh như anh mà nói, ngủ là lựa chọn tốt nhất.

Lời này cậu chưa kịp nói ra, miệng đang mở còn chưa khép lại thì không biết nhà ai ở trên tầng từ hành lang ném ra một quả pháo to như cái đùi gà, nổ đùng một cái ngay phía trên đầu cậu.

Trước khi kịp hiểu ra, xác pháo đã bay vào trong miệng.

“Đóng cửa!” Tề Việt cau mày lớn tiếng nói với cậu.

Căn bản không nghe thấy, Cố Trung đành nhìn khẩu hình mới biết hắn là đang nói cái gì, do dự một phần ngàn giây liền nhảy lên xe, đặt mông xuống ghế phó lái rồi tiện tay đóng cửa xe lại.

Âm thanh đốt pháo trong nháy mắt đã nhỏ đi không ít, nhưng vẫn có thể cảm giác được tiếng động như vụ nổ.

Tề Việt nhìn cậu.

“Lái xe đi!” Cố Trung hét lên, “Sắp nổ tiếp đấy!”

Tề Việt tiếp tục nhìn, một giây sau mới quay đầu xe xuyên qua làn khói đặc do pháo nổ lái về trước cửa tiểu khu.

Cố Trung liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoai, một lúc nữa mới đến mười hai giờ, nhưng xung quanh mới đây còn yên tĩnh giờ đã đốt pháo tưng bừng, khói không ngừng bay.

Cậu dùng đầu lưỡi đẩy miếng xác pháo ra, hạ cửa sổ xe xuống một chút nhanh chóng mà chuẩn xác phun hết đống bột pháo còn sót lại ra ngoài.

“Cậu không về nhà?” Tề Việt cũng đưa mắt qua nhìn đồng hồ, “Sắp mười hai giờ rồi.”

“Mười hai giờ đối với các lão nhân trong nhà tôi không có ý nghĩa, cũng chính là những ai không ngồi vào bàn thì sẽ ra ngoài đốt pháo.” Cố Trung nói.

“Ồ.” Tề Việt gật đầu, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên vô lăng, “Lấy cớ này để…”

“Lấy cớ cái gì?” Cố Trung ngắt lời hắn.

Tề Việt không lên tiếng, nụ cười trên khóe miệng nhìn qua trước sau như một thật giống muốn ăn đòn.

“Ông chủ Tề.” Cố Trung nghiêm túc nhìn hắn. “Tôi cảm thấy anh chính là hiểu nhầm rồi…”

“Cảm ơn.” Tề Việt nói.

“A?” Cố Trung ngẩn người, liền thuận miệng tiếp tục, “Cũng không cần khách khí như thế.”

Câu này nói xong cậu thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi không muốn mở miệng thêm nữa.

“Cảm ơn cậu.” Tề Việt nói, “Cố Trung.”

Đối với Tề Việt có thể gọi đúng tên cậu, Cố Trung vẫn là rất cảm động.

Nhưng sau khi Tề Việt nói cảm ơn hai lần, lại gọi đúng tên cậu, Cố Trung dường như chìm trong tiếng pháo đốt đinh tai nhức óc cùng làn khói bên ngoài, không nghe thấy gì khác.

Hắn cảm ơn cậu cái gì? Cố Trung ghé nhìn hắn không biết đáp án.

Cho dù cậu có nói ra, với tính cách Tề Việt hẳn là sẽ trả lời bằng mấy câu không đứng đắn. Nhưng đột nhiên im lặng như thế đối với trí tò mò của cậu thì đúng là khiêu khích người ta.

Tính cảnh giác xuất phát từ việc bị trêu đùa nhiều đến nỗi quen thuộc, cậu không hỏi, chỉ ngồi trong xe kiên nhẫn chờ đợi, ngoài cửa sổ ánh sáng pháo hoa không ngừng lập lòe, ngay cả bên cạnh cậu cũng không nhìn.

Tề Việt ngồi đó vẫn không có động tĩnh gì.

Hai người giằng co xem ai kiên nhẫn lâu hơn, cuối cùng Cố Trung vẫn chịu thua, thở dài quay đầu sang bên: “Vừa nãy anh cảm ơn tôi là vì…”

Bảo sao Tề Việt thắng dễ như vậy! Hắn ngủ rồi còn đâu!

“Cái gì?” Cố Trung cố nói hết lời, nhìn Tề Việt càng cảm thấy không thể tin nổi.

Trong hoàn cảnh này còn có thể ngủ đến há miệng, đây là loại năng lực gì chứ.

Xác định Tề Việt không phải là giả vờ ngủ, Cố Trung không nhịn được cũng ngáp một cái, đúng là dễ lây mà. Bọn họ là người trẻ tuổi, thời gian này cũng sẽ không buồn ngủ, mà cho dù có đi nữa thì khói bay mịt mờ với tiếng pháo đốt rung trời lở đất này cậu ngủ cũng không nổi.

Vì thế Cố Trung cảm thấy có chút tẻ nhạt, tiếc lúc nãy không lên nhà mà lại trở về trong xe.

Tại sao không lên tầng, cậu cũng không rõ lắm.

Chính là vừa nghĩ tới cuối năm, Tề Việt một mình trở về pháo đài trông coi ba tầng nhà trống vắng, dựa người vào cửa sổ nhìn đường phố một bóng người cũng không có đến ngẩn người, cậu cũng không đành.

Nhà bà nội bây giờ là ổ mạt chược, cậu có mặt hay không cũng không ảnh hưởng tới ai, mà Tề Việt bên này khác nhau chính là cô đơn hay không.

Cố Trung thoáng nhìn Tề Việt đang say giấc cơ hồ sắp chảy cả nước miếng, chẳng có vẻ gì là cô đơn, không chừng về nhà liền ngủ thật.

Cậu chán sắp chết, muốn nghe nhạc liền ấn nút phát CD.

Mới vừa định tìm chỗ chỉnh âm lượng, bên tai đột nhiên nổ ra một tràng nhạc đồng quê tiết tấu nhảy nhót xập xình, át hết cả tiếng pháo nổ bên ngoài.

Cố Trung cảm giác vành mắt mình run rẩy, tim trong lồng ngực cũng sắp từ miệng mà bay ra.

Âm thanh này lớn đến nỗi có thể làm nhạc nền cho mấy bác gái ngoài quảng trường, Tề Việt chắc bị điếc rồi.

Cố Trung không tìm nút điều chỉnh âm lượng nữa, lập tức ấn gạt nút bấm, âm nhạc liền dừng lại.

Lúc này cậu cảm thấy tiếng pháo kịch liệt mà đơn điệu ngoài kia cực kỳ êm tai.

“Thế nào?” Tề Việt đại khái là bị âm nhạc dọa cho tỉnh đi, nghiêng đầu sang nói một câu, “Có cảm thấy thế giới tốt đẹp không?”

“Không tốt,” Cố Trung nói, “Tôi không ngờ anh lại thích thể loại như thế đấy. Có phải DJ trong bài hát đấy hát nhịp Allegro không?”*

Nhịp allegro: Hát với nhịp nhanh, vui vẻ (theo Google)

“Đúng vậy.” Tề Việt nở nụ cười, “Xem ra cậu nghe cũng không ít.”

“Tôi…” Cố Trung muốn phản bác lại đột nhiên phát hiện ra mình đúng là nghe nhiều, nếu không làm sao lại biết, mà đến cùng là nghe ở đâu cũng không nhớ ra khiến cậu khó chịu, vỗ vỗ cửa sổ xe, “Anh lái xe đi, đỗ ở đây một lúc rồi.”

“Đi đâu?” Tề Việt bật xi nhan lái xe ra khỏi giao lộ, chậm rãi đi men theo con phố, “Cậu có điểm đến nào không?”

Điểm đến? Tề Việt hỏi có chút kì quặc.

Người bình thường sẽ hỏi “Cậu muốn đi đâu,” hoặc là “Muốn đến chỗ nào” kiểu như vậy.

Cậu có điểm đến không? Cố Trung nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn cửa kính xe mờ mịt sương mù, cậu lắc đầu nói: “Không có điểm đến nào cả.”

Cả hai đều không nói gì nữa. Xe còn chưa tìm được “điểm đến” nào đồng hồ đã điểm nửa đêm.

Chính xác 00:00, tiếng pháo bên ngoài trong nháy mắt nổ lộp bộp trên đỉnh đầu.

“Tặng tôi lời chúc năm mới đi.” Tề Việt nói.

“Năm mới vui vẻ.” Cố Trung không chút suy nghĩ tuôn ra một tràng, “Năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi, vạn sự như ý, dư dả cả năm, trên dưới hòa thuận…”

Tề Việt không lên tiếng, vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vai cậu rồi nắm một cái.

Cố Trung cũng không nói thêm nữa, may mắn mấy câu này từ nhỏ đến lớn đã sớm thuộc lòng, nếu không phải do cảm giác tê dại vi diệu từ bả vai và cánh tay lan ra khắp cả người, cậu còn có thể chúc cho tròn một phút.

Đương nhiên là sẽ lái xe về pháo đài. Cố Trung không có điểm đến, nhìn sang Tề Việt lại càng không.

An ninh đêm giao thừa rất cao, cả buổi tối pháo đài không khóa cửa cũng không có người, vậy mà bên trong không hề thay đổi, chỉ có một làn khói mỏng len vào từ vết nứt trên khe cửa.

“Đúng là không có trộm…” Cố Trung đi về phía quầy ba định lấy điều khiển mở TV, lúc này tiếng đốt pháo đã nhỏ dần, cửa tiệm không có khách trở nên trống vắng tự nhiên khiến cậu thấy xấu hổ.

Vừa đưa tay ra lấy điều khiển, cậu giật mình: “Này?”

“Là sủi cảo.” Tề Việt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ.

Cố Trung quay ra nhìn hắn một cái, trên quầy bar không biết từ khi nào xuất hiện một hộp cơm lớn, mở ra mới thấy là một hộp sủi cảo đầy ắp.

“Đây là…” Cố Trung nhấc hộp sủi cảo lên.

“Miêu Miêu mang đến.” Tề Việt châm một điếu thuốc, khói mờ phiêu đãng bay lơ lửng trong phòng, “Hàng năm con bé đều bí mật mang một hộp đến.”

“Bí mật?” Cố Trung đi tới bên cạnh bàn, đặt hộp sủi cảo trước mặt hắn.

“Ừm.” Tề Việt gật đầu, “Mẹ con bé không cho nó đến gặp tôi.”

Cố Trung không lên tiếng.

“Nếu như ngày hôm đó tôi bỏ chạy,” Tề Việt nói, “Người đó sẽ không chết.”

Cố Trung vẫn im lặng. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng có lẽ cũng không cần thiết.

Tề Việt nhón một cái sủi cảo bỏ vào miệng, sau đó nằm ra bàn ngủ mất.

Cố Trung đã nhìn thấy đủ các tư thế đứng ngồi của Tề Việt bên cạnh cửa sổ, nhưng đây là lần đầu cậu thấy hắn nhoài người ra bàn như thế.

Có lẽ hắn đang khóc, rốt cuộc câu chuyện mọi người đồn đại kia chính là một bi kịch.

Sủi cảo để ở ngoài lâu nên phần vỏ đã cứng lại dính với nhau thành một cục, Cố Trung ra phía sau nhà bếp tìm một cái bát đựng salad cỡ lớn để đổ vào.

Cậu đã nhìn mẹ mình tách sủi cảo rất nhiều lần, chỉ cần vặn vặn vài cái là được.

Nhưng cậu chưa bao giờ tự làm. Vừa với xoay xoay được hai lần, một cái sủi cảo liền nhảy khỏi tay cậu rơi lên đầu Tề Việt.

Tề Việt vẫn đang nằm dài ra bàn, giơ tay với vào cổ áo nhặt sủi cảo ra, nhéo nhéo mấy cái như thể đang xác định xem là cái gì. Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao cậu không úp cả bát vào đầu tôi luôn đi?”

“Anh kiên trì đợi thêm một lát là tôi đã làm rồi.” Cố Trung nói.

Tề Việt nhìn qua trông rất bình thường, không giống như đang ngủ, cũng không phải vừa mới khóc, thế nhưng… Cố Trung không biết liệu mình có hoa mặt không, cách một tầng không khí thấy nơi lông mi Tề Việt giống như là có một giọt lệ nhỏ như bọt nước.

Chắc là hoa mắt đi, lại nói Tề Việt không thể nào giống như vậy được.

Có lẽ cho dù có ánh sáng ban ngày chiếu vào cậu cũng không thể thấy rõ. Nhưng không hiểu sao cậu vẫn đặt mấy cái sủi cảo trong tay xuống mà đến chỗ Tề Việt nắm nhẹ lấy vai hắn.

Cơ bắp Tề Việt căng lên. Chuyện này cũng không có gì bất ngờ, dù sao hắn cũng là lão nhị trong giới giang hồ. Bất ngờ chính là bản thân cậu lại có thể hành động như vậy.

Cậu lúng túng thu tay về, cầm lấy bát thủy tinh tiếp tục tách sủi cảo. Sau khi tách được ba cái, cậu từ bỏ vứt cái bát lên bàn, ngắt một cái sủi cảo bỏ vào miệng, quay mặt sang xem TV cuxg không muốn tiếp tục nói chuyện.

“Lên tầng đi.” Tề Việt chậm rãi xoay người đứng lên.

“Lên tầng?” Cố Trung nhìn hắn, lúc này mà lên ban công kia đại khái sẽ chỉ cảm nhận được một thứ.

Lạnh. (rất xin lỗi đoạn này tôi chém hết hic)

“Xem phim ấy.” Tề Việt nói.

“Xem… phim ấy?” Tề Việt có thể mặt không biến sắc tim không đập mà nói ra loại chuyện này thật sự khiến Cố Trung cảm thấy khiếp sợ.

Tề Việt nhìn cậu.

Qua mấy giây Cố Trung mới lấy lại tinh thần hỏi: “Xem phim gì?”

“Phim điện ảnh.” Tề Việt rất hiếm có mà không cười nhạo cậu, hoàn toàn đứng đắn, nói xong liền quay người đi lên lầu.

Cố Trung đứng cách Tề Việt mấy bậc thang một lúc mới đi theo hắn, không lâu sau nghe được tiếng cười. Mới đầu còn chút kìm nén, vừa lên tầng hai liền không nhịn nổi nữa mà cười lớn.

Cười đến là sảng khoái.

Cố Trung thề với lòng, cậu biết Tề Việt lâu như vậy ngoài thấy hắn một vẻ mỉa mai ra không biết rằng hắn có thể cười vui vẻ đến như vậy.

“Tôi đi xem Xuân Vãn.” Cố Trung bước xuống tầng.

“Xuân Vãn đã hết từ lâu, Cậu đóng cửa tiệm rồi bật thông gió đi.” Âm thanh Tề Việt chậm rãi hướng lên tầng, “Sau đó lên trên này xem phim, chỉ có tôi xem rất chán.”

Cố Trung trầm mặc.

“Tôi không muốn một mình.” Tề Việt đoán chừng đã lên đến tầng ba, giọng nói cơ hồ bị tiếng pháo đốt bên ngoài nhấn chìm.

Đóng cửa cũng đã quá mười hai giờ. Ba của Tề Miêu Miêu chắc cũng đã đến và rời đi rồi.

Bật quạt thông gió lên, tiếng động cơ “ong ong” phát ra khiến Cố Trung ngẩn người ra hai phút, sau đó đi đến quầy bar pha hai cốc trà sữa mang lên tầng ba.

Mở cửa phòng gác mái ra, Tề Việt đang dựa người vào một cái gối làm từ cỏ khô. Cố Trung bê trà sữa đi vào, đặt xuống một cốc cho hắn: “Sao cỏ này trắng vậy?”

“Vỏ ngô tẩy trắng không phải cỏ.” Tề Việt nhận lấy cốc trà sữa, dịch người sang một bên nhường cho cậu một nửa cái gối, “Ngồi đi.”

Tôi tra GG thì tìm được gối vỏ ngô là như này, có lẽ anh Tề đúng là nằm giường bằng rơm thật =)))



Cố Trung ngồi xuống, dựa lưng vào bề mặt gối làm từ vỏ ngô liền thấy quả thực rất thoải mái, nhịn xuống không lên tiếng cảm thán.

Nhưng thật sự sao lại dễ chịu như thế. Cậu phát hiện Tề Việt người này nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, cái gì cũng không để ý, nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ lại có thể nhìn ra được hắn trong cuộc sống hàng ngày đều nghiêm túc, nghĩ lại thấy mâu thuẫn.

Hơn nữa, đêm giao thừa lại mời người ta cùng xem phim, hóa ra là bộ Người trong giang hồ từ thế hệ trước.

“Bộ phim này còn lớn tuổi hơn cả tôi.” Cố Trung nhấp một hớp trà sữa, theo dõi những gương mặt vẫn còn trẻ trung lúc bấy giờ.

“Cậu đã xem bao giờ chưa?” Tề Việt hỏi.

“Đã xem rồi.” Cố Trung nói.

“Cũ như vậy rồi mà vẫn xem sao?” Tề Việt trượt người xuống, nửa nằm nửa ngồi nhìn vào màn chiếu chiếm một nửa bức tường.

Lần trước đến căn phòng này cậu không hề để ý đến vị trí ấy, nên không biết rằng có một màn chiếu phim lớn đến thế.

“Tôi xem khi còn học cấp hai, bạn trong lớp đều nói bộ này xếp vào hàng đặc biệt kinh điển nên tôi xem.” Cố Trung nói.

Nói thật, bộ phim đã để lại ấn tượng rất sâu sắc. Khi nghe nhạc phim vang lên tay cậu liền nổi da gà, không nói nên lời.

Giang hồ.

Huynh đệ.

Tuổi trẻ khác nhau.

Không tránh khỏi cảm thấy kích động.

Tề Việt không nói nữa, gối đầu lên cánh tay trầm mặc xem phim.

Cố Trung cũng im lặng chậm rãi uống trà sữa. Mùi thơm từ vỏ ngô rất dễ chịu, nhẹ nhàng thoang thoảng xen lẫn với hương trà, có cảm giác ngọt ngào mà thư thái.

Tập phim Tề Việt chọn chính là “Kẻ thắng làm vua”, có vẻ xem rất nhập tâm, trong phòng nhỏ ngoài tiếng phim ảnh thì chỉ có tiếng động Cố Trung tạo ra mỗi khi uống trà sữa.

Cố Trung không quá tập trung. Cho dù phim có hay đến đâu đi nữa, cậu không thể cứ nhìn chằm chằm vào màn hình như Tề Việt.

Ánh mắt cậu dời xuống cánh tay lộ ra hình xăm sau khi Tề Việt cởi áo khoác. Chắc là cần rất nhiều cảm xúc.

Vừa nghĩ tới Tề Việt có lẽ đã từng trải qua tất cả những chuyện giống trong phim kia, mặc dù không có phóng đại đến mức đó, nhưng cũng đủ để khiến cậu xúc động mà thở dài.

“Trước đây xem có phải cậu rất hâm mộ họ không?” Tề Việt hỏi một câu.

“Ừ, cảm thấy chuyện đó… vì anh em, vì tình nghĩa… nói thế nào nhỉ? Nhiệt huyết sôi trào,” Cố Trung hắng cổ họng một cái, “Có phải tôi hơi ngốc không?”

Dường như Tề Việt đối với sự tình này vẫn luôn tỏ rõ thái độ phản đối, mà hắn cũng đã từng nói Cố Trung là một kẻ ngu ngốc.

“Có tiến bộ rồi đấy.” Tề Việt nhấp một ngụm trà sữa, “bắt đầu tự mình biết mình.”

“Cảm ơn ông chủ đã khen.” Cố Trung nói.

“Có phải cậu cũng rất ngưỡng mộ tôi?” Tề Việt nghiêng đầu đi, bài hát kết thúc phim vừa dừng lại liền hỏi một câu.

Cố Trung nhìn hắn không nói gì.

Không phải ngưỡng mộ, mà là thấy rất ngầu. Đó là khi mới nghe được mấy câu chuyện đồn đại.

Cậu nghĩ tới cái gọi là sinh tử chi giao, cũng nghĩ rằng bây giờ chính là quá mệnh giao tình.

Mà “quá mệnh” cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.

“Không ghen tị.” Cố Trung uống hết cốc trà sữa trong tay, “Lúc đầu đã thấy thật khí phách, bây giờ cũng không nghĩ như vậy nữa.”

Nếu như là trước ngày hôm nay, cậu cũng không chắc chắn.

Nhưng khi cậu thấy cánh cửa trước mặt Tề Việt đóng sầm lại như vậy, cậu không rõ Tề Việt cảm thấy thế nào.

Cho dù là chỉ là một người lạ, nhìn một phòng ấm áp quây quần như vậy biến mất ngay trước mắt, bị một cánh cửa lạnh lẽo không có một chút do dự nào ngăn cách, trong nháy mắt cảm giác lạnh nhạt kéo đến đều sẽ khiến người phải đau lòng.

Tựa như cũng là trong nhát mắt ấy, Cố Trung mới đột nhiên hiểu ra quen biết thời gian dài như vậy, những lời của Tề Việt là có ý nghĩa gì.

Bị Tề Việt lừa chạy trốn đám côn đồ, bị Tề Việt mỉa mai, bị nói là ngu ngốc, bị đuổi đi, bị dạy dỗ rằng có những việc sẽ khiến cậu hối hận cả đời.

“Tôi đột nhiên cảm thấy…” Cố Trung cũng đưa tay ra sau đầu, nhìn dòng chữ phụ đề chạy trên màn hình, “Anh cũng rất hoài niệm?”

“Nếu cảm động thì cứ nói là cảm động.” Tề Việt nói, “Cậu không phải che giấu, người trẻ các cậu tôi đều có thể nhìn thấu.”

“Đúng là giống mẹ già khoác lác.” Cố Trung nói, “Nhìn thấu cái gì anh thử nói xem.”

“Hôm nay nhìn thấy quần lót màu đen.” Tề Việt nói.

“Ai cơ?” Cố Trung giật mình hoảng sợ, theo bản năng kéo lưng quần ra nhìn nhìn.

“Cậu đó, có phải rất lười thay đồ không?” Tề Việt đứng dậy lấy điều khiển từ xa ấn ấn mấy nút, có vẻ như chuẩn bị tìm phim khác.

“Không phải, anh…” Cố Trung kỳ thật không cần vạch quần ra cũng biết Tề Việt nói đúng bởi vì đồ lót của cậu tất cả đều là một màu, “Vậy mà anh còn không biết xấu hổ có sở thích nhìn trộm người khác? Có phải anh gắn camera trong nhà vệ sinh không?!”

“Mấy hôm trời nóng,” Tề Việt vừa nói vừa nhìn màn hình, “Cậu vừa giơ tay lên tôi đã có thể nhìn thấy viền quần trong của cậu rồi. Lúc ấy tôi còn suy nghĩ cậu một tuần cũng không đổi quần lót, không quan tâm đến bản thân chút nào.”

Cố Trung nhắm mắt lại, cậu thật không nghĩ tới vì không muốn bản thân phải lựa chọn khó khăn nên mới chọn cùng một màu, vậy mà trí khôn này lại khiến cho người ta nghĩ thành như vậy.

“Là màu đen đúng không?” Tề Việt cầm cuộn phim lên dựa người về phía sau, thuận tay kéo lưng quần của cậu lên.

Cố Trung đối với cảm giác khiếp sợ này đã trở nên chết lặng, không nhúc nhích cứ như vậy trừng mắt nhìn tay Tề Việt. Ngón tay Tề Việt kéo lưng quần của cậu lên một cái rồi thả ra, kêu “bép” một tiếng vào bụng.

Cố Trung thở dài không thể nói được gì.

Xem xong phim huynh đệ giang hồ kia, vừa nhìn thấy trên màn hình dòng chữ “Ngọn đồi câm lặng” Cố Trung lạnh hết sống lưng. Lúc đầu bởi vì không gian trong phòng nhỏ nên cảm giác rất ấm áp, bây giờ mới thật sự cảm nhận được nhiệt độ thích hợp.

“Anh không thể xem phim gì có không khí lễ hội được sao?” Cố Trung hỏi.

“Không có, à cũng không phải, có đấy.” Tề Việt ấn tạm dừng, “Nếu cậu muốn xem tôi có bộ Cừu vui vẻ và sói xám, đám trẻ con rất thích…”

Cố Trung giật lấy điều khiển từ tay Tề Việt rồi ấn phát.

“Cậu sợ xem phim kinh dị sao?” Tề Việt hỏi.

“Đúng vậy, nghe nói những người có sức khỏe tâm thần khỏe mạnh đều không thích xem,” Cố Trung nói, “Hơn nữa tôi không nghĩ đây được tính là phim kinh dị, không đáng sợ chút nào, chỉ là rất… tuyệt vọng.”

“Thật không?” Tề Việt nghiêng đầu.

“Không chắc chắn lắm, tôi đã xem qua một lần.” Cố Trung nói, “Xem xong thở không nổi.”

Tề Việt cười cười: “Tôi xem có lẽ cũng không dưới 50 lần.”

“Bộ Người trong giang hồ kia cũng xem nhiều vậy sao?” Cố Trung hỏi, vừa rồi Tề Việt xem cũng không hẳn là đặc biệt nghiêm túc, tuy là rất chăm chú nhưng lại chỉ mang đến cảm giác là đang “xem” chứ không phải “xem phim.”

“Ừ.” Tề Việt gật đầu.

“Không phải anh…” Cố Trung nói, “Ngày nào cũng xem đi xem lại mấy bộ này thôi chứ?”

“Phải.” Tề Việt giơ ngón tay cái lên với cậu, “Cậu tự nhiên lại có khả năng phán đoán chính xác như vậy.”

“Anh rất kì lạ đó.” Cố Trung nói. “Hàng ngày chỉ ở trong cửa tiệm, chỗ nào cũng không đi, cái gì cũng không làm, chỉ đứng ngốc nhìn ra ngoài phố xá, xem phim thì một bộ xem đến cả trăm lần, không nhàm chán sao?”

“Tôi có làm bít tết mà.” Tề Việt nói, “Còn phải làm pizza.”

Cả ngày được mấy khách gọi những món đó chứ. Cố Trung không hiểu sao lại hơi đói bụng, đột nhiên rất muốn ăn bít tết, “Trong bếp vẫn còn sao?”

“Xem xong bộ này tôi làm cho cậu.” Tề Việt nói.

“Ồ.” Cố Trung nghe xong không biết tại sao lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cậu trước đây cũng không phát hiện mình dễ dàng cảm động thế.

Có bít tết cam kết, Cố Trung an tâm dựa vào gối vỏ ngô bắt đầu xem phim.

Cậu không nhớ rõ cốt truyện, cơ bản có thể coi là lần đầu xem, chi tiết duy nhất cậu không quên là nỗi tuyệt vọng cuối cùng xen lẫn sầu muộn và bất lực.

Tề Việt vẫn như trạng thái lúc trước, mắt nhìn màn hình, thi thoảng uống một ngụm trà sữa rồi đổi tư thế ngồi.

Không biết vì sao Tề Việt lại thích xem mấy thể loại phim này. Hai bộ phim hoàn toàn khác biệt, nhưng từ một góc độ nào đó, chúng cũng mang lại cùng một loại cảm giác.

Cảm giác tuyệt vọng. Cố Trung nhắm mắt lại, vừa thấy một cảnh đặc biệt dọa người liền quay đầu nhìn Tề Việt nói: “Có phải anh…”

“Cậu không dám xem cảnh này à?” Tề Việt quay qua ngắt lời cậu.

“À… ừ.” Cố Trung nói.

“Cậu vừa định hỏi gì?” Tề Việt cười.

“Có phải anh cảm thấy mình đang sống một cuộc sống vô vọng không?” Cố Trung hỏi.

“Cậu nói chuyện với ông chủ như vậy có phải là không thích hợp không?” Tề Việt nói, “Không sợ ông chủ tuyệt vọng này quỵt lương sao?”

“Lúc anh kéo quần tôi cũng đâu có nghĩ như vậy cũng không thích hợp.” Cố Trung thở dài.

“Nói có lý nha.” Tề Việt ngửa đầu ra sau cười một tiếng, nhìn bức ảnh được treo trên trần nhà, “Cậu nhìn tôi cảm thấy đều mất hết hy vọng rồi sao?”

“Cũng không phải, không biết nữa, tôi không nói được.” Cố Trung cũng ngửa đầu nhìn bức ảnh, “Tình cờ thôi, vẻ ngoài không thấy được, nhưng cảm nhận được trong lòng anh… rất buồn.”

Tề Việt im lặng.

“Tôi không biết liệu anh đối với người khác có phải cũng sẽ lo lắng như thế không.” Cố Trung ngồi dậy, xoay người đối diện với Tề Việt. Vốn dĩ cậu không định dùng tư thế trang trọng như vậy, nhưng trên màn hình đang chiếu đoạn phim rất kinh khủng, nếu không xoay người cậu sẽ phải lấy tay che mắt, “Dù sao tôi hiểu rằng anh không muốn tôi sẽ ngưỡng mộ cuộc sống giang hồ khoái ý ân cừu này, đúng không?”

“Ừm.” Tề Việt đáp một tiếng, “Cậu rất ngốc, dễ bị người ta đánh chết.”

“Anh nói có một số việc sẽ hối hận cả đời.” Cố Trung nói tiếp, “Là nói chính anh, ba của Miêu Miêu đã chết, anh không còn nhà để về, mất đi bạn bè, gia đình đều là những điều quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.”

Tề Việt vẫn luôn rất chăm chú nhìn cậu, lặng lẽ nghe cậu nói, vừa nghe xong câu cuối cùng, Tề Việt ngay lập tức quay đầu đi hướng khác cười thành tiếng.

“Cười cái gì mà cười, anh có hiểu ý tôi muốn nói là gì không?” Cố Trung hỏi.

Tề Việt cười đến nửa ngày mới dừng lại, thở dài một tiếng thật lâu, sau đó cũng ngồi dậy cùng cậu mặt đối mặt mà nhìn chăm chú một phút chốc: “Kỳ thật, đổi lại là người khác tôi cũng không bận tâm đến vậy.”

Cố Trung ngây người ra một lúc rồi mới phản ứng được, cậu liền nhớ lại câu hỏi của mình trước đó: “Hả?”

“Duyên phận đi.” Tề Việt nói, “Nói thật cậu cũng không đặc biệt gì, thế những tôi đối với cậu so với những người khác là cảm giác không giống nhau, cậu hiểu ý của tôi không?”

“Hiểu.” Cố Trung gật đầu.

Trên màn ảnh cảnh phim dọa người còn chưa kết thúc, cậu vừa lướt qua một cái liền nhanh chóng tránh đi quay trở về nhìn Tề Việt.

“Muốn đổi bộ khác không?” Tề Việt hỏi.

“Không cần.” Cố Trung nói, “Tôi đoán anh ở chỗ này cũng chẳng có bộ nào bình thường.”

“Được thôi.” Tề Việt nhìn màn hình, “Cần tôi tìm cho cậu cái gối ôm nữa không?”

“Không đến nỗi…” Cố Trung một lần nữa dựa vào gối vỏ ngô.

Trên màn hình tối om om, cậu một lát lại không đoán được là góc quay ở đâu, vừa nãy không cảm thấy gì, lúc này lại gần nhau như vậy khiến cậu có hơi… khó tin. Cố Trung cố gắng chăm chú nhìn màn hình nửa ngày cũng không thể tập trung xem phim.

Căn phòng này chính là Tề Việt ngăn cách riêng ra, ngày thường rất ít khi dành thời gian ở đây, nhiều lắm cũng chỉ để ngủ cho nên diện tích rất nhỏ, không gian bao bọc lại rất yên tĩnh.

Nhưng vào lúc này sự yên tĩnh ấy đã trở thành một cảm giác vi diệu trong không khí cùng tiếng thở nhẹ. Lúc muốn nắm bắt chính xác cảm xúc thì lại tan biến, lúc muốn dời lực chú ý lại lan tỏa xung quanh, thật khiến người ta có chút khó chịu, nhưng không đến mức bực mình.

Cố Trung vẫn nhớ rõ ràng kết cục của bộ phim. Sau khi xem xong ánh mắt cậu nhìn chằm chằm, có chút buồn bã mà khẽ thở dài, duỗi chân, nghiêng người mơ màng nhìn căn phòng nhỏ.

“Bít tết.” Tề Việt nói, “Ăn gì nữa không?”

“Không.” Cố Trung xoa xoa bụng, cảm thấy chính mình dựa người vào cái gối vỏ ngô này thật giống ông chú, “Đã quá nửa đêm rồi, ăn nhiều sẽ béo.”

“Còn chú ý bản thân như vậy.” Tề Việt ngồi dậy, với tay lấy điều khiển từ xa nhấn nhấn mấy nút, trên màn hình hiện ra Cừu vui vẻ, “Cậu xem cái này đợi tôi, tôi đi làm đồ ăn.”

“Tôi được chọn không?” Cố Trung hỏi.

“Cậu chọn đi.” Tề Việt đặt điều khiển từ xa lên bụng cậu, ấn ấn hai cái rồi đứng lên, “Không béo.”

Cố Trung nhìn hắn.

“Vẫn bít tết như cũ, cảm ơn.” Cố Trung thở dài.

Tề Việt đi xuống tầng, Cố Trung lấy điều khiển mất thật lâu mới chọn được phim. Mấy bộ phim của Tề Việt thật sự đã rất lâu, dường như nhiều năm rồi đều không đổi, tất cả đều là từ thế hệ trước.

Không nghĩ đến hắn còn là người hoài niệm như vậy.

Mà có khi không phải hoài niệm. Có tổng cộng mười hai bộ phim, Cố Trung nhìn qua loa mấy cái tên, gần đây nhất hình như là Cừu vui vẻ, cũng phải từ sáu, bảy năm trước.

Hôm nay có lẽ do vừa xem “Ngọn đồi câm lặng”, Cố Trung có cảm giác hơi ngạc nhiên. Tề Việt phảng phất như bị nhốt trong hồi ức sáu, bảy năm trước, luôn dừng lại vào cái đêm mà người trong giang hồ đồn đại kia…

Lông tơ dựng lên, cậu nhanh chóng tùy tiện ấn mở một bộ phim cũ.

Không đợi nhạc phim mở đầu kết thúc, cậu nghe được một trận âm thanh ầm ĩ, không lớn, thậm chí cậu không thể phán đoán được tiếng động đó từ đâu truyền đến, nhưng vẫn có thể nhận ra được đây không phải là do đốt pháo, lúc này không còn mấy người đốt pháo nữa.

Một trận động tĩnh thứ hai lại kéo đến, cậu nghe ra tiếng thủy tinh vỡ, hình như là… dưới tầng một.

Cậu ném điều khiển đang cầm trong tay sang một bên, đẩy cửa phóng nhanh ra ngoài. Mới chạy được hai bước, cậu lại gấp gáp quay lại đóng cửa, đẩy cái bàn thường ngày về vị trí cũ.

Không biết vì sao nhưng căn phòng nhỏ này giống như một phòng bảo vệ, bảo vệ một phần yếu ớt của Tề Việt mà hắn không muốn cho ai biết. Cho dù cửa tiệm có bị phá nát, cậu vẫn mong căn phòng này nguyên vẹn.

Tiếng thủy tinh vỡ không có gì tốt đẹp. Tuy rằng hiện tại vẫn là giao thừa, theo lý mà nói bình thường sẽ không có ai muốn gây chuyện vào lúc này, nhưng cậu vẫn không khống chế nổi bản thân mà nghĩ đến buổi tối Tề Việt đuổi cậu đi.

Đang chạy xuống dưới cậu lại nghe một đợt loảng xoảng truyền đến, âm thanh lớn hơn lần trước rất nhiều. Cứ tốc độ này xuống được tầng một thì sáu cái cửa sổ lớn chắc đều tan tành.

Chạy ngang qua tầng hai, cậu tiện tay cầm theo cái chổi lau nhà, vật này cậu mỗi ngày đều dùng đến, cầm lên rất vừa tay, thuận buồm xuôi gió tiện tay vung lên có thể luyện thành một đường côn pháp thất truyền.

Nhưng so với những thứ này, cậu lo lắng cho Tề Việt hơn.

Kỳ thật nếu bàn về đánh nhau, đối mặt với loại sự tình phiền phức này, Tề Việt không cần ai phải lo lắng cho hắn. Nhưng quan trọng là hắn dường như không chịu ra tay, nếu đánh nhau hắn cũng không thể hiện gì.

Xách theo gậy lau nhà, cậu vừa qua chỗ rẽ ở cầu thang tầng hai, bước tiếp hai bậc xuống dưới liền thấy Tề Việt hướng mặt lên trên này. Trước khi Cố Trung kịp hỏi có chuyện gì hắn đã chỉ tay vào cậu, đè thấp giọng mình xuống, “Đi lên.”

“Lên đâu cơ?” Cố Trung cũng nhỏ giọng hỏi.

“Tầng ba.” Tề Việt cầm lấy gậy lau nhà trong tay cậu, túm lấy tay cậu kéo lên trên tầng.

“Muốn báo cảnh sát không?” Cố Trung hỏi.

“Cho các chú cảnh sát nghỉ ngơi đêm giao thừa đi.” Tề Việt nói.

Dưới tầng lại truyền đến tiếng bàn ghế bị ném lung tung. Cố Trung không nói gì nữa, theo Tề Việt trở lại tầng ba đứng bên cạnh cửa sổ.

“Có trốn đi không?” Cậu có chút bất đắc dĩ thở dài.

“Bọn họ sẽ không đi lên đâu.” Tề Việt đặt điếu thuốc vào miệng nhưng không đốt.

“Là… ai vậy? Chuyên nghiệp như vậy, giao thừa còn đến cửa nhà người ta gây chuyện.” Cố Trung nói.

“Người bình thường thôi.” Tề Việt trả lời.

“Định nghĩa người bình thường của anh sao có vẻ khác với người bình thường như chúng ta vậy?” Cố Trung nghe ngóng tiếng đập phá của đám “người bình thường” dưới nhà.

“Vậy cậu nghĩ người không bình thường mới tốt sao?” Tề Việt nhấc điếu thuốc, nhìn ra phía ngoài qua ô cửa sổ mờ mịt, “Kẻ thù của lão đại trong lời đồn kia có ba anh em.”

“A?” Cố Trung ngẩn người.

Tề Việt hướng xuống chỉ chỉ: “Ở dưới tầng.”

“Không phải chứ.” Cố Trung phục hồi tinh thần, “Không phải cả hai người đều… tại sao vẫn còn dây dưa đến bây giờ!”

“Có một số việc, chính là không dứt.”

Đập phá một hồi cũng không tính lâu lắm, khoảng mười phút sau liền rời đi. Dù sao cũng là đêm giao thừa, vẫn là muốn về đoàn tụ với gia đình.

Tề Việt đi xuống tầng làm bít tết, Cố Trung đứng ở cửa sổ tầng ba vài phút sau mới theo xuống.

Hình ảnh quen thuộc trong lần đầu đến tiệm phảng phất trở về. Cửa sổ đều vỡ tan tành, đất đầy bụi cát, quạt thông gió phía trước cũng bị đạp đổ, lúc này trong phòng tràn ngập vị thuốc súng lạnh ngắt.

Đồ vật ở bên ngoài cơ bản đều đổ rạp, tan tác thành nhiều mảnh.

Nhưng căn bếp phía sau vì có cửa sắt lớn khóa chặt vẫn còn nguyên vẹn.

Cố Trung thò đầu qua cửa sổ nhỏ phía quầy bar, cảm thấy một tia ấm áp.

Tề Việt đang đưa lưng về phía cậu bận bịu.

“Ngày mai sẽ không mở cửa đúng không?” Cậu hỏi.

“Câu hỏi của cậu đúng là vô nghĩa đến kinh điển đó.” Tề Việt nói.

“Tôi dọn dẹp qua một chút.” Cố Trung nói, “Quét đống thủy tinh này đi.”

“Không cần.” Tề Việt quay đầu lại nhìn cậu một cái, “Dù sao cũng không mở hàng, qua hai ngày tôi gọi người tới dọn dẹp là được, còn phải lắp kính cửa sổ.”

“Vây… Anh có tấm nhựa gì không, chắn cửa sổ lại?” Cố Trung lại hỏi.

“Không có.” Tề Việt nói, “Cứ để vậy đi.”

Cố Trung há hốc miệng nhưng cũng không nói gì nữa.

Thời tiết đặc biệt lạnh, cửa kính vỡ hết, trong phòng thực tàn tạ, gió mùa đông Bắc lùa vào cậu mới phát hiện trên người mình mặc đúng cái áo phông, áo khoác dày đã cởi ra để trong phòng nhỏ trên tầng ba.

“Anh lạnh không?” Cậu hỏi Tề Việt.

“Lạnh.” Tề Việt đáp.

Cố Trung chỉ chỉ lên trên tầng: “Vậy chúng ta…”

“Đến ôm nhau sưởi ấm sao?” Tề Việt mau chóng tiếp lời.

“Không.” Cố Trung nói.

Tề Việt quay đầu lại nhìn cậu cười cười nhưng không phát ra tiếng.

Tầng một lọt gió nhưng không quá ảnh hưởng đến cái ấm áp trên tầng ba, Cố Trung ngồi ở bàn nhìn Tề Việt đặt hết đĩa này đến đĩa khác xuống trước mặt cậu.

“Một đĩa bít tết là được rồi, sao anh làm hẳn một khẩu phần làm gì.” Cậu có chút xấu hổ.

“Không phải trước giờ cậu đều ăn như vậy sao?” Tề Việt ngồi xuống nhìn cậu, “Ăn đi, lâu thêm lát nữa là thành bữa sáng đấy.”

Cố Trung cầm dao nĩa lên, hỏi: “Anh không ăn sao?”

“Không muốn ăn.” Tề Việt nói, “Khẩu vị không tốt như cậu.”

“Ồ.” Cố Trung cúi đầu chậm rãi xắt thịt.

Cửa tiệm của mình vừa bị người ta đập, đổi lại là người khác cũng không muốn ăn.

Đừng nói là Tề Việt, kỳ thật chỉ làm một nhân viên cửa hàng, thật ra là làm phục vụ, cậu ăn được mấy miếng cũng nhận ra mình không vui vẻ.

Tóm lại là tâm tình không hề tốt.

“Bọn họ thường xuyên tới phá phách vậy sao?” Cố Trung vừa ăn vừa hỏi, “Tôi cảm giác cửa hàng này của anh cả ngày chỉ có bị đập phá.”

“Mỗi năm một lần,” Tề Việt nói.

“Đều vào đêm giao thừa à?” Cố Trung liếc mắt nhìn hắn.

“Ừm.” Tề Việt gật đầu.

Cố Trung bỏ một miếng thịt vào miệng, nói “Là… chuyện xảy ra vào đêm giao thừa sao?”

“Ừ.” Tề Việt tiếp tục gật đầu.

“Về sau vẫn sẽ đến à?” Cố Trung nhíu nhíu mày.

“Tôi không biết.” Tề Việt nói, “Chuyện sống chết xảy ra không phải muốn lau sạch là lau sạch dễ dàng như vậy.”

Cố Trung không hỏi tiếp nữa, nghiêm túc ăn bít tết.

Tay nghề Tề Việt thật sự rất tốt, hoàn cảnh không vui vẻ này cũng không ảnh hưởng đến chất lượng bít tết, ngay cả các món phụ, súp và điểm tâm ngọt đều đạt tiêu chuẩn.

Tề Việt tay cầm cốc nước ngồi bên cạnh nhìn cậu.

Cố Trung ăn xong Tề Việt mới đặt cốc nước xuống nói một câu: “Ngủ một lát đi, mệt rồi.”

Cố Trung đứng dậy dọn dẹp bàn ăn mang xuống dưới tầng. Lúc cậu rửa bát xong đi ra liền thấy Tề Việt ngồi xổm ở cửa sau tầng một đánh răng.

“Anh còn dư bàn chải đánh răng không?” Cậu hỏi.

Tề Việt chỉ sang bên mặt đất bên cạnh hắn.

Có một cái cốc, bên trên đặt một chiếc khăn mặt được gấp vuông vắn và một chiếc bàn chải mới tinh. Cố Trung ngồi xuống bên cạnh Tề Việt bắt đầu đánh răng, chính mình cảm thấy không có gì kì quặc.

Thật đúng là càng ngày càng không biết ngại.

Bình luận

Truyện đang đọc