PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady

- -------------------------?

Mạc Vân Quả cảm thấy có vài phần hiếm lạ, dù sao độ hạnh phúc của mỗi người là bất đồng, những người này phải làm ra đồ ăn như thế nào, mới có thể thuyết phục nhóm trọng tài đây?

Mạc Vân Quả tò mò, quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp  cũng tò mò.

“Có cái gọi là vũ trụ to lớn, việc lạ gì cũng có, thế giới này thật kì ba.”

“Chính xác, tuy rằng thế giới của chúng ta cũng có các loại trạng thái thêm vào đồ ăn, nhưng lại không có loại đồ vật hư ảo ví dụ như độ hạnh phúc này.”

“Xem ra, vẫn là kiến thức của ta nông cạn a ~”

“Ha ha ha ha! Lại nói tiếp, nhóm tuyển thủ dự thi này làm đòi ăn cũng khó ăn giống như Bạc Diệc Nhiên sao?”

“Ta cảm thấy hẳn là không có khả năng đi? ( chống nạnh cuồng tiếu)”

“Để ta nhìn kĩ cách Bạc Diệc Nhiên làm xem, sau đó tự mình làm xem, nhìn xem có phải rất khó ăn hay không!”

“Lầu trên, ta chờ mong tác phẩm của ngươi.”

“Ta xem trọng ngươi nga, thiếu niên ~”

“Lầu trên ta kính nể dũng khí của ngươi! Cố lên! Nhớ khi làm xong thì ới một tiếng.”

“Tiểu Quả Quả ngồi xuống ghế giám khảo, lát nữa nhất định sẽ nếm thử món bọn họ làm đi? Đến lúc đó tiểu Quả Quả nhất định phải nói cảm thụ cho ta a ~”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, đáp ứng một câu “Ừ”.

Thời gian trôi đi, thời gian thi đấu gần đến lúc kết thúc, toàn bộ đại sảnh toả ra đủ loại hương vị khó tả, có xú, cũng có hương, các loại hương vị trộn lẫn với nhau, ừm…… Khiến người ta muốn đi khỏi nơi này.

Nhưng mà, mọi người ở đây đều bất động, giống như không ngửi thấy hương vị này vậy.

Mạc Vân Quả giật giật mông, có chút đứng ngồi không yên, loại hương vị này, thật là một chút cũng không dễ ngửi.

Thời gian thi đấu kết thúc, chuông điểm mười tiếng vang lên, thí sinh dừng tay, bưng đồ ăn lên giới thiệu, sau đó im lặng chờ bình định. 

Bạc Diệc Nhiên thong thả ung dung làm công tác cuối cùng, hắn vốn dĩ chỉ muốn cảm thụ không khí dự thi mà thôi, cũng không muốn chân chính đi thi, những giám khảo kia cũng không có tư cách ăn đồ hắn làm đâu……

Ánh mắt. Bạc Diệc Nhiên dừng ở trên người Mạc Vân Quả đang cầm đũa gắp đồ ăn của một tuyển thủ làm, nhìn đồ ăn trang trí hoàn hảo, gắp một miếng, chậm rì rì đưa vào miệng.

Lúc này, Mạc Vân Quả đã nếm đồ ăn thứ băm rồi, ngược lại với đồ Bạc Diệc Nhiên làm có hương vị khó lòng giải thích, những người này làm đôg ăn, không tính là ngon nhưng cũng không quá khó ăn.

Nếu phải dùng từ để miêu tả, thì đó chính là “Bình đạm”.

Ngược lại với vẻ thản nhiên của Mạc Vân Quả, giám khảo hai bên, người thì hai mắt toả sáng, khen khắp nơi, người thì cau mày, thấp giọng phàn nàn.

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, đại khái có thể đoán được, xem ra lần này cũng không phải ai cũng có thể làm đồ ăn khiến giám khảo hạnh phúc, vui vẻ.

Mạc Vân Quả đang muốn nói cảm thụ của mình sau khi ăn của các tuyển thủ với phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy đồ ăn trước mắt của mình bị lấy đi, thay vào đó là một mâm đồ ăn khác.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Bạc Diệc Nhiên từ trên cao cuối xuống nhìn mình.

Khoé miệng Bạc Diệc Nhiên vẫn như cũ giữ động tác tươi cười, giống như đây là chiên bài của hắn vậy.

Hắn hơi hơi cúi người, hai tay chống lên bàn, đem đầu gần sát Mạc Vân Quả.

“Để cho cô nếm thử đồ ăn của tôi, thích không?” Tuy rằng là dò hỏi, lại mang theo khí thế không thể cự tuyệt.

Mạc Vân Quả nhìn đồ ăn ngay trước mặt, sau đó lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình, quyết đoán gật gật đầu.

Đồ ăn ( nhiệm vụ) ở phía trước, nào có đạo lý không ( làm) ăn!

Mạc Vân Quả lập tức mở ra nắp, một loại xú vị xông vào mũi.

Mạc Vân Quả:……

- ------

Edit: Lười quá làm "xao" đây.... 

Bình luận

Truyện đang đọc