PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!

Edit: Linhlady

Bạch Hổ cảm thấy, bệnh của vị đại gia trước mắt càng ngày càng nghiêm trọng.

Mấy ngày hôm trước lấy một viên đan tới tìm nó chơi, không quá mấy ngày lại tìm một đứa bé đến chơi với nó, nhìn dáng vẻ đứa bé kia mà xem, rõ ràng bị áp bức tới đây.

"Tiểu nghịch ngợm, đi! Cùng tiểu miêu chơi chơi." Cảnh Khải Thiên nói xong, sau đó trực tiếp để Mạc Vân Quả ở trên mặt đất, đồng thời còn không quên chọc chọc bụng nhỏ của nàng.

Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, không biết vì sao nó lại cảm thấy đứa bé này ăn rất ngon.

Bạch Hổ nuốt nuốt nước miếng, lén lút nhìn thoáng qua Cảnh Khải Thiên, phát hiện ánh mắt người kia luôn dừng lại trên người đứa bé, lập tức không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Mạc Vân Quả bị để trên mặt đất, nhìn thấy Bạch Hổ lớn hơn mình gấp mấy lần, không thèm quan tâm, đặt mông liền ngồi trên mặt đất.

Thân thể mũm mĩm này đứng thôi cũng rất mệt đấy.

Bạch Hổ lại một tiếng gầm nhẹ, nó chậm rãi đi về phía trước hai bước, thẳng đến khi xác định Cảnh Khải Thiên không có động tác gì, lúc sau, nó mới đi lại gần chỗ Mạc Vân Quả.

Sau đó nó vươn đầu lưỡi, liếm mặt Mạc Vân Quả một cái.

Mạc Vân Quả:......

Nước miếng dầm dề làm ướt khuôn mặt Mạc Vân Quả, thậm trí trên lông mi thật dài kia cũng dính một ít nước miếng, Bạch Hổ liếm một cái, lập tức thấy thần thanh khí sảng, một chút không thoải mái cũng không thấy.

Nó hé miệng, tưởng tượng đến việc liếm thêm vài lần nữa, lập tức cảm thấy sảng khoái.

Nhưng không chờ nó có cơ hội tiếp tục động tác, trong nháy mắt thân thể bay ra ngoài, "Phanh" một tiếng, đinh tai nhức óc.

Cảnh Khải Thiên cười lạnh một tiếng nói: " Ngay cả ta cũng không dám liếm tiểu nghịch ngợm nhà ta, ngươi lại dám liếm, lại còn muốn liếm lần nữa!"

Cảnh Khải Thiên bế Mạc Vân Quả lên, nhìn khuôn mặt nàng toàn nước miếng, chậm rãi giúp nàng lau đi.

Lúc này Bạch Hổ thật là có khổ nói không nên lời, không phải hắn nói nó chơi cùng đứa bé sao! Nó liếm nàng, đó là một loại biểu đạt hữu nghị nha! Tuy rằng đứa bé ăn khá ngon ~(~ ̄▽ ̄)~

"Tiểu nghịch ngợm, về sau nếu có người hoặc là có thú muốn liếm ngươi, ngươi nhất định phải đánh hắn biết không!" Cảnh Khải Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói.

Mạc Vân Quả gật gật đầu, vẻ mặt lạnh băng đồng ý.

Biểu tình đồng thời nhất trí của hai người khiến người trong phòng phát sóng cảm thấy cảm thán.

"Ai nha, như vậy vừa thấy, tiểu Quả Quả cùng Cảnh Khải Thiên giống như cha con a!"

"Cái gì mà giống như, vốn dĩ chính cha con đấy!"

"Phốc, tuy rằng tiểu Quả Quả nhà ta bị thu nhỏ, nhưng cũng không đến mức cùng Cảnh Khải Thiên có khuôn mặt giống cha con đi?"

"Dựa theo độ tuổi mà nói, tiểu Quả Quả nhà ta gọi Cảnh Khải Thiên là lão tổ tông cũng không sai đâu!"

"Phốc, Cảnh tổ tông...... Tưởng tượng đến cảnh tượng tiểu Quả Quả vẻ mặt lạnh băng gọi Cảnh Khải Thiên là tổ tông, ta liền ngăn không được muốn cười."

"Khụ khụ, chúng ta không thể xem tuổi, chúng ta nên nhìn tướng mạo, xem Cảnh Khải Thiên này dáng dấp thật trẻ tuổi, tiểu Quả Quả nên gọi là ca ca mới đúng ~"

"Vậy nếu dựa theo lý luận của lầu trên, Cảnh Khải Thiên đẹp như vậy, tiểu Quả Quả gọi tỷ tỷ cũng không quá nha!"

"Tỷ tỷ thần mã, cái này không phải quá tuyệt vời sao!"

"Vậy nếu dựa theo chiều cao mà nói, tiểu Quả Quả nên gọi Cảnh Khải Thiên là cái gì?"

"Hừm...... Người khổng lồ?"

Phòng phát sóng trực tiếp tranh luận cực liệt, bàn bạc xem Mạc Vân Quả nên gọi Cảnh Khải Thiên là gì, từ các phương diện tiến hành rồi thâm nhập phân tích, có thể nói vô cùng toàn diện, đương nhiên, không thiếu một số thành phần não mở rộng, bởi vậy có thể thấy được, nhóm người trong phòng phát sóng trực tiếp này, có chút nhàm chán, ừm...... Thật nhàm chán.

Bình luận

Truyện đang đọc