PHẾ ĐẾ VI PHI



17/3/2022
Edit: Chary
___________________________
Thời điểm Liễu Hạo Diễm chạy về hoàng cung, binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng hắn ta đang tranh đấu nảy lửa với người của Tiêu Ưng Trì.
Lúc Tiêu Ưng Trì hay tin Mộc Tử Trạc được Phù Nhã đưa đi thì lập tức hạ lệnh phong tỏa cổng thành, tự thân lãnh binh truy bắt, nhưng nửa đường lại bị Liễu gia quân cản trở.
Tiêu Ưng Trì đang gấp gáp, cùng Liễu gia quân thương lượng thất bại liền xông vào choảng nhau.
Tiêu Ưng Trì định nhanh chóng giải quyết nơi này để bắt Mộc Tử Trạc về, nề hà Liễu gia quân còn khó chơi hơn hắn tưởng, hắn đành phân bình hai lối rồi dẫn nhóm thân binh phá vây đuổi theo Mộc Tử Trạc.
Đợi khi hắn đuổi tới thì Mộc Tử Trạc bọn họ đã sắp xuất thành.
Mảnh rừng rậm ngoại thành.
"Nguyên lai Phù Nhã ngươi vẫn luôn lừa gạt chúng ta."
Nam nhân trước mắt tay cầm huyết sắc trường tiên, thân pháp sắc bén, mi mục ngoan tuyệt.

Tiêu Ưng Trì minh bạch rằng Phù Nhã trước đây là ngụy trang, tất cả bọn họ cư nhiên đều bị bộ dạng xinh đẹp tao lãng của y qua mặt.
"Các ngươi cùng đường mạt lộ rồi, giao Mộc Tử Trạc ra, bản vương miễn ngươi tội chết!"
Nhân thủ Phù Nhã dẫn theo tử thương gần hết, bên Tiêu Ưng Trì chẳng tốt hơn bao nhiêu, thi thể rải rác khắp nơi, hai người Phù Nhã và Tiêu Ưng Trì cũng mang đầy mình thương tích, chật vật bất kham, tiếp tục tranh chấp đối với song phương chỉ toàn bất lợi.
"Muốn mang Tử Trạc điện hạ đi, phải bước qua xác ta cái đã!" Trường tiên bay múa, Phù Nhã lần nữa triển khai công kích.
Con ngươi Tiêu Ưng Trì đảo tròn, nâng kiếm nghênh đón.
Lại một hồi đao quang kiếm ảnh......
Tại khách điếm bí ẩn sát biên cảnh Tiêu Quốc.
"Báo ——" Tên thị vệ hấp tấp xông vào.
Một vị lãnh tướng tức thì đứng dậy: "Chuyện gì?"

Thị vệ nói: "Tiêu Quốc tập kết hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ, do Liễu Hạo Diễm đích thân thống lĩnh.

Tiêu Chấn Diệp nói....!nói........"
"Nói cái gì?"
"Nói nếu trong ngày hai ngày không thấy chủ thượng, hắn sẽ đồ tẫn cả Mộc Quốc!"
"Sao cơ?!" Tất thảy lãnh tướng đều bật dậy, biểu tình khiếp sợ, "Đồ......!đồ tẫn Mộc Quốc?"
Tuy rằng Lăng Phong đại lục chiến hỏa triền miên, nhưng lịch sử chưa từng phát sinh việc đồ quốc, Tiêu Chấn Diệp điên rồi chăng?
Mỗi mình Mộc Tử Khâm duy trì thần tình bất biến, y biết rõ, Tiêu Chấn Diệp rất có thể làm ra loại sự tình này.
"Chủ thượng, không hay rồi......" Lại một thị vệ vội vội vàng vàng sấn vào.
"Xảy ra chuyện gì nữa?"
Thị vệ nói: "Tử Trạc điện hạ và Phù Nhã tướng quân đều bị bắt!"
"Hả!?" Lãnh tướng nào đó chất vấn: "Vậy viện binh đâu?"
"Toàn quân bị diệt."
"Toàn quân......bị diệt?" Lãnh tướng kia gian nan hít ngụm khí lạnh, "Rốt cuộc sao làm thế này?"
"Vốn dĩ viện binh đã đến hiệp trợ, Phù tướng quân sắp sửa đánh lui Tiêu Ưng Trì dẫn Tử Trạc điện hạ trốn đi, ngờ đâu nửa đường gặp phải tinh binh của Liễu Hạo Diễm, tử thương thảm trọng, Tử Trạc điện hạ và Phù tướng quân rơi vào tay chúng...."
"Báo ——" Lại có thêm thị vệ lao tới: "Tiêu Chấn Diệp trói điện hạ cùng Phù tướng quân ở tường thành, bảo chủ thượng tự mình quay về cứu người!"
"Báo —— xe ngựa chúng ta an bày ngoài thành bị kiềm chân, nhân thủ tiếp ứng các nơi cũng bị Liễu Hạo Diễm khống chế!"
"Báo —— Hạ các chủ trên đường quay lại trúng phục kích của Tiêu Chấn Diệp, nhất thời không thể thoát thân......"
"Hiện tại nên làm thế nào đây......" Mọi người trở nên hoảng hốt.
Thế nhưng Mộc Tử Khâm chỉ cười khẽ một tiếng, y nhẹ nhàng nhấp nước trà, xong buông chén bình tĩnh đứng lên đáp: "Ta trở về."
Từ khi hành động ám sát thất bại, y đã tính tới kết quả này.

Kỳ thật chính y sớm biết sẽ không dễ dàng thành công như vậy, cơ mà y buộc phải hạ nước cờ này.
Lỡ có thể thành công thì sao?
Y chờ không nổi, bách tính cùng tướng sĩ càng chờ không nổi.
Kéo dài thêm nữa, dân tâm của bách tính Mộc Quốc, tôn nghiêm của tướng sĩ Mộc Quốc, lòng trung thành cùng tự trọng sẽ bị đào khoét chẳng chừa mảnh nào.
Vậy nên dù cho hy vọng xa vời, dù cho chỉ chiếm một phần mười vạn phần thắng, y cũng muốn thử, chẳng màn kết quả vạn kiếp bất phục.
Nghe thấy lời Mộc Tử Khâm, các lãnh tướng liền ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới hiểu y nói cái gì.
"Không được đâu chủ thượng!"
Chúng lãnh tướng đồng loạt quỳ xuống, nháo nhào khuyên can hồng y nam tử: "Chủ thượng quay về chính là chịu chết đó!"
Mộc Tử Khâm quan sát các lãnh tướng vẫn nguyện ý đi theo mình, thần tình đạm nhiên, "Nếu ta không về, dân chúng Mộc Quốc một người cũng đừng hòng thoát nạn."
Mặc dù Mạnh Hào triệu tập đông đảo bộ hạ cũ ở Mộc Quốc, cộng thêm Vân Nhai các giúp đỡ, thế nhưng so với tinh binh của Liễu Hạo Diễm còn kém rất nhiều, bọn họ có lẽ có khả năng đánh một trận với hai mươi vạn đại quân của Tiêu Chấn Diệp, vậy dân chúng Mộc Quốc thì sao?
Tiêu Chấn Diệp nói muốn đồ tẫn Mộc Quốc thì nhất định làm được, y không đám đem an nguy bách tính ra đánh cược.
"Ta hiện tại chỉ là tên phế nhân, mà các ngươi bất đồng, các ngươi là hy vọng của Mộc Quốc, quan trọng hơn tiền quân chủ ta đây nhiều lắm, Mộc Quốc cần các ngươi hơn."
"Nhưng chủ thượng ơi......"
Lãnh tướng đang muốn mở miệng lại bị Mộc Tử Khâm đánh gãy: "Thế tử An thân vương Mộc Thanh Hồng, đức tài giai bị, ái hộ bách tính, có tài trị quốc, là người phù hợp với vị trí trữ quân, hy vọng chư vị tướng quân tận tâm phụ tá, Tử Khâm cảm kích vô cùng."
Mộc Tử Khâm chấp tay, khom người hành lễ.
Chúng lãnh tướng lão lệ tung hoành: "Chủ thượng......."
"Chư vị chớ khuyên nữa, lòng ta đã quyết, hiện tại Tiêu Chấn Diệp chưa điều tra đến nơi này, các ngươi mau chóng ly khai đi."
"Chủ thượng......"
"Đi!" Mộc Tử Khâm xoay người sang chỗ khác, không nhìn thẳng bọn họ: "Mộc Quốc, liền nhờ cậy các ngươi......."
Trông thấy bóng lưng quyết tuyệt của Mộc Tử Khâm, chúng lãnh tướng hiểu rõ, bọn họ cứu không thể cứu nổi thanh niên kinh tài tuyệt diễm này, cúi đầu, bái lạy, nước mắt giàn giụa, "Xin chủ thượng bảo trọng!"

Sau đó mang theo những người khác nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Đợi mọi người đi hết, Mộc Tử Khâm mới chậm rãi chuyển thân, nơi khóe mắt rơi xuống giọt lệ trong suốt, lạc tại trần ai rồi tiêu thất vô tung......
Tiêu Chấn Diệp tìm thấy Mộc Tử Khâm ở một hí lâu, lúc ấy trời đã sập tối.
Mộc Tử Khâm bao trọn hí lâu, trong lâu đèn đuốc sáng trưng, phảng phất như ban ngày.
Nùng trang* hí tử trên đài ê a diễn xướng, làn điệu uyển chuyển mà bi thương.

Nam tử tuyệt mỹ vận hồng y ngồi dưới đài, tùy ý bưng lên chén trà tinh xảo, thập phần hứng thú quan sát màn biểu diễn trên đài.
(*Trang điểm đậm)
"Ầm ——"
Đại môn đột nhiên mở rộng, đội quân tinh nhuệ vây lấy toàn bộ hí lâu.

Tiêu Chấn Diệp bước tới trước mặt Mộc Tử Khâm, mục quang chẳng chứa nửa phần ôn nhu mọi khi, thay vào đó là điên cuồng cố chấp như sóng ngầm dũng động.
Không khí chung quanh băng lãnh cùng cực, tựa hồ ngưng kết thành băng, khiến người ta bất giác rùng mình.
"Đẹp không?" Tiêu Chấn Diệp âm trầm hỏi.
"Rất đẹp." Khóe môi Mộc Tử Khâm câu lên độ cung tươi đẹp, đuôi mày khóe mắt diễm lệ phong hoa, nhưng tầm mắt không hướng về Tiêu Chấn Diệp, nhất mực tập trung vào hí tử đứng ở đài cao.
Hí tử nọ bị Tiêu Chấn Diệp dọa tới mức đình chỉ diễn xướng, Mộc Tử Khâm khẽ cười an ủi: "Ngươi cứ việc xướng, hắn chẳng làm gì ngươi đâu."
Hí tử sợ hãi liếc nhìn Tiêu Chấn Diệp, hắn lại thủy chung chưa từng dời mắt khỏi Mộc Tử Khâm, xem cũng lười xem hí tử phía sau, "Xướng!"
Hí tử giật bắn người, khẩn trương cất giọng xướng khúc, sợ hát chậm thì tánh mạng khó bảo toàn.
Mộc Tử Khâm trông hí tử nọ hãi hùng khiếp vía, chợt cong môi cười: "Xem ngươi kìa, hù dọa người ta xướng lệch cả tông rồi."
Ngữ khí từ tốn bình thản, như đang tán gẫu chuyện thường ngày.
Mộc Tử Khâm nâng bình tử sa trên bàn, ưu nhã rót chén trà cho Tiêu Chấn Diệp: "Đến, uống hạ hỏa."
Tiêu Chấn Diệp bất động, ánh mắt bệnh hoạn cố chấp vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Tử Khâm, tựa hồ muốn xuyên thủng người y.
Mộc Tử Khâm không chút lúng túng, y thu hồi cánh tay, thong thả uống ngụm trà, lần nữa hướng mắt về đài diễn xướng.


Y hỏi Tiêu Chấn Diệp: "Biết khúc này tên gì sao?"
Tiêu Chấn Diệp lặng im chẳng đáp, Mộc Tử Khâm liền tự hỏi tự trả lời: "Khúc này tên gọi《Ngọc Thụ Hậu Hoa Đình》nói về thương nữ không biết mối thù vong quốc, cách trở non sông....."
"Ầm!" Mộc Tử Khâm chưa kịp dứt lời, Tiêu Chấn Diệp đã thô lỗ kéo y ra ngoài, "Thích xem hí khúc? Trở về trẫm cho ngươi xem đủ...."
Cổ tay Mộc Tử Khâm bị Tiêu Chấn Diệp nắm phát đau, thời điểm buộc phải đứng dậy rời đi, y đặt lên bàn một thỏi vàng, bảo: "Đêm nay khiến cô nương kinh hách, đây là bồi thường cho cô nương......"
Nói xong, Tiêu Chấn Diệp tức khắc dẫn y ly khai......
Địa lao Tiêu Quốc.
Ánh đuốc u ám và ngọn lửa bập bùng trong chậu than là nguồn sáng duy nhất tại địa lao này, cả không gian nồng đậm vị máu tươi, kích khởi từng trận buồn nôn, khắp tường treo đầy những loại hình cụ rợn người.
Địa lao tăm tối ẩm thấp, cái lạnh làm người ta đông cứng, mà Mộc Tử Khâm chỉ mặc mỗi kiện trung y trắng tuyết, bị trói trên hành giá gỉ sét loang lỗ.
Tóc đen hỗn độn vương bên má, thân mình rải rác toàn vết thương, máu tươi nhiễm đỏ bạch y, dưới ánh đuốc chập chờn càng trở nên nổi bật, ẩn chứa một loại mỹ cảm lăng ngược.
Sắc mặt y tái nhợt như tờ, hơi thở cũng thực mong manh, cơ thể suy yếu cực điểm, nếu không nhờ dây sắt quấn chặt sợ là sớm ngã xuống rồi.
Bất quá phượng mâu kia luôn hàm chứa ý trào phúng, nụ cười trên môi cũng đậm tính khiêu khích, phá tan chút đau lòng còn tồn tại trong tâm người nọ.
Tiêu Chấn Diệp vừa phong quang đầy đủ hạ táng cho Liễu An Di, giờ khắc này ngồi không xa đối diện Mộc Tử Khâm, chứng kiến nam tử chịu mọi cực hình vẫn châm chọc cười, sắc mặt hắn âm trầm dữ tợn.
"Tại sao ám sát Liễu phi?" Tiêu Chấn Diệp trầm mặt hỏi.
Mộc Tử Khâm nghe thế thì thoáng sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to, tựa hồ nghe được việc nào đó cực kỳ khôi hài.
Nhưng y cười quá mức, bất cẩn liên lụy một thân thương tích, liền thống khổ kêu lên.
Hơn nữa ngày, cơn đau mới hơi hòa hoãn, y nhìn thẳng Tiêu Chấn Diệp chế nhạo: "Đừng tự lừa mình dối người, kẻ ta muốn giết chính là ngươi!"
Tiêu Chấn Diệp mãnh liệt bật dậy, hung hăng bóp cằm Mộc Tử Khâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thử lặp lại lần nữa xem!"
Hàm dưới truyền tới đau nhớn do bị bóp chặt, khóe môi thế mà kéo lên độ cung khiến nhân tâm rung động, y áp vào bên tai Tiêu Chấn Diệp thì thào: "Như thế nào, muốn ta nói ta bởi vì đố kị, sợ hãi Liễu An Di cướp đi ngươi nên động thủ diệt trừ hắn?"
Tâm Tiêu Chấn Diệp khẽ động.
Ngay sau đó, tiếng cười mỉa mai lọt vào tai hắn: "Sự thật đều bày ra trước mặt còn giả vờ mắt điếc tai ngơ, từ đầu đến cuối người ta muốn giết chỉ có ngươi, Liễu An Di bất quá là kẻ chết thay thôi."
"Ngươi!" Hai mắt Tiêu Chấn Diệp nhuốm màu đỏ tươi, tàn nhẫn siết cổ Mộc Tử Khâm.

Trước khi y không thở nổi, hắn đột nhiên buông tay, tiếp đó u ám cuồng tiếu, "Hình như ngươi chưa từng thấy qua thủ đoạn thực sự của trẫm, mong kế tiếp ngươi cũng có thể kiên cường như vậy......".


Bình luận

Truyện đang đọc