PHẾ ĐẾ VI PHI



"Tiếu thái y, cậu ấy sao rồi?" Tiêu Ưng Trì lòng như lửa đốt nhìn thiếu niên hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Lần này Mộc Tử Trạc bị thương, được thỉnh đến vẫn là Tiếu thái y.
Lão đang giúp Mộc Tử Trạc châm cứu, biểu tình hơi ngưng trọng: "Tình huống không tốt, trường kiếm đâm xuyên bụng, nội tạng tổn thương, hơn nữa cậu ấy còn hoán huyết cùng vương gia, thân mình đã suy nhược bất kham...."
Tiêu Ưng Trì nghe được trọng điểm, tâm hắn đánh cái lộp bộp, "Ngươi nói sao cơ? Hoán cái gì?"
Tiếu thái y vô cùng chuyên chú vào kim châm trong tay, nghe hắn hỏi thì thuận miệng đáp: "Hoán huyết đó, vương gia may nhờ......"
Đột nhiên ý thức mình lỡ lời, Tiếu thái y lập tức sửa miệng: "Hạ quan là nói thân thể vị công tử này quá mức yếu ớt....."
Lúc trước Trần Nguyên Tư từng uy hiếp lão, bảo rằng nếu lão đem chuyện này nói ra thì sẽ giết chết thê nhi lão, nên lão mới vội vàng chấp nhận, nhưng nay nhất thời quên mất buộc miệng khai hết sự thật.
Nghĩ đến việc Trần Nguyên Tư cảnh cáo lão, Tiếu thái y bắt đầu rùng mình, đoạn nói lãng sang chuyện khác: "Chẳng biết nguyên cớ gì tạo thành thương thế nặng như vậy...."
Tiêu Ưng Trì làm sao bỏ qua điệu bộ khác thường của lão, hắn ẩn ẩn cảm giác được có chuyện gì đó mà mình không biết, và chuyện này vô cùng trọng yếu đối với mình.
Dường như ngay từ đầu mình đã nghĩ sai một số việc, hướng phát triển đang đi ngược lại.
Sự khủng hoảng bất an mạc danh dâng trào trong lòng, cơ hồ có vài thứ sắp sáng tỏ, hắn nhìn thẳng Tiếu thái y, mục quang như đuốc: "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nói! Ngươi có biết lừa gạt bản vương phải lãnh hậu quả gì không!?"
Vừa khát vọng muốn biết sự thật, vừa sợ hãi đáp án.

Sợ sự tình thật sự diễn ra theo hướng hắn nghĩ, sợ sự thật đó hắn khó thể tiếp nhận.
Tiếu thái y hiểu rõ việc này vỡ lẽ, chỉ có thể một năm một mười đem tất cả nói với Tiêu Ưng Trì....
........
"A ——" Tiêu Ưng Trì đẩy ngã cái bàn, chung trà trên bàn vỡ tan từng mảnh.
"Vương gia tha mạng! Hạ quan không cố ý dối gạt vương gia, Trần tiểu công tử bức bách hạ quan,...!Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng a...."
Tiêu Ưng Trì chẳng thèm nhìn lão, giờ đây hai mắt hắn đỏ ngầu, khóe mắt muốn nứt ra, tràn đầy thống khổ cùng hối hận.

Nguyên lai do Tử Trạc hoán huyết thay mình, là cậu ấy mạo hiểm tính mạng cứu mình trở về!
Ấy vậy Trần Nguyên Tư mà hắn tôn làm ân nhân thậm chí tính chuyện thành thân, vẫn luôn lừa gạt hắn, đùa giỡn hắn xoay vòng vòng!
Hắn hiểu rõ hoán huyết tổn hại cực lớn đến thân thể, khi đó hắn dưới sự điều trị của thái y mất mấy ngày mới khôi phục, càng đừng nói Mộc Tử Trạc chịu hết độc tố hắn truyền qua.
Nhưng hắn lại ném người nọ vào cái nơi tối tăm không ánh mặt trời, để mặc cậu tự sinh tự diệt.
Nhớ khi hắn gặp được Mộc Tử Trạc ở phòng của tiên sinh thu chi, bộ dáng cậu gầy như que củi, sắc mặt nhợt nhạt, hiển nhiên bị ốm đau dằn vặt lâu ngày.
Một người không có chút võ công, còn suy yếu thành như vậy, dùng cách nào trốn thoát khỏi bọn thị vệ canh gác võ công cao cường?
Một người nguyện ý hy sinh tính mạng cứu hắn, sao có thể phản bội hắn thông dâm cùng người khác đây?
Này rõ ràng là rập bẫy của kẻ khác, kẻ đằng sau rất khả năng chính là Trần Nguyên Tư.
Khổ nỗi hắn lại tin, hơn nữa ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho người nọ, tại thời khắc cậu cần hắn nhất đẩy cậu cho bọn thị vệ, muốn cậu chịu lăng nhục đến chết.
Cậu nhát gan thế kia, lúc đó đã tuyệt vọng cỡ nào, lại tuyệt vọng về hắn cỡ nào, mới phải lựa chọn tự sát a!
"A ——"
Hắn nện quyền vào tường, máu tươi ồ ạt chảy xuôi dọc nắm tay, tạo thành từng đóa huyết hoa trên nền đất.
Trái tim cơ hồ bị đào khoét, máu từ bên trong cuồn cuồn tuôn trào, toàn bộ đều là máu huyết đen ngòm.
Hô hấp Tiêu Ưng Trì có phần gấp gáp.
Hắn tiến tới bên giường, đặt nụ hôn lên trán Mộc Tử Trạc, khóe mắt rơi xuống giọt lệ trong suốt, ẩn chứa ân hận đan hòa khổ sở: "Tử Trạc à, xin lỗi ngươi......thực xin lỗi.....!là bản vương sai......!bản vương sai rồi......!Ngươi mau tỉnh dậy đi....!bản vương nhất định sẽ đối tốt với ngươi...."
.........
"Trì ca ca, huynh gọi ta...."
Trần Nguyên Tư khoan khoái bước vào phòng, bắt gặp Tiêu Ưng Trì đứng gần cửa sổ, quay lưng về phía hắn ta.
Hắn ta theo bản năng muốn nhào qua, lại cảm giác thấy trên người Tiêu Ưng Trì đang phóng thích cổ hàn khí cực kỳ lạnh lẽo.
Trần Nguyên Tư vội dừng cước bộ, bất giác rùng mình.

"Trì ca ca?" Hắn ta bất an hô một tiếng.
Bấy giờ Tiêu Ưng Trì mới chậm rãi xoay đầu.
Khoảng khắc đối diện ánh mắt Tiêu Ưng Trì, Trần Nguyên Tư sợ tới mức giật lui về sau, đụng trúng cạnh bàn trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Đó là loại ánh mắt gì? Phong lợi tựa đao, băng lãnh thứ cốt, cư nhiên không thể đem hắn ta thiên đao vạn quả.
Nhận thức Tiêu Ưng Trì nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Tâm tình Trần Nguyên Tư kêu lộp bộp, hắn phát hiện rồi sao?
Chứng kiến Trần Nguyên Tư vẻ mặt rối bời, Tiêu Ưng Trì nâng bước áp sát hắn ta.
Trần Nguyên Tư nuốt ngụm nước bọt, hoảng sợ trừng Tiêu Ưng Trì, từng bước lùi về sau.
Tiêu Ưng Trì đi một bước, hắn ta cảm thấy không khí loãng bớt một phần.
Rốt cuộc, Tiêu Ưng Trì dừng lại, thu hết thần tình phòng bị cùng hoảng loạn của Trần Nguyên Tư vào mắt.

Hắn đột nhiên cười, bất quá tiếu ý chưa chạm đáy mắt: "Chuyện của Tử Trạc do ngươi một tay an bày đúng chứ."
Tia sét tức khắc bổ thẳng đỉnh đầu Trần Nguyên Tư, đồng tử hắn ta phóng đại mãnh liệt.
Hắn biết! Hắn phát hiện tất cả mọi chuyện do mình trù tính!
Khủng hoảng sợ hãi phô thiên cái địa ập xuống, Trần Nguyên Tư xoay người vội vã chạy ra ngoài.
Chỉ là Tiêu Ưng Trì bước trước hắn ta chặn ngay ở cửa, khóe môi hàm chứa tiếu ý bạo ngược: "Bản vương sẽ cho ngươi triệt để cảm nhận sự tuyệt vọng mà Tử Trạc phải chịu......"
"Tiến vào!"
Tiêu Ưng Trì lớn tiếng hạ lệnh, hai ba chục tên khất cái dơ bẩn liền đi vào.

Trần Nguyên Tư kinh hoàng thối lui: "Các ngươi muốn....!làm cái gì......"
Thanh âm sâm lãnh tựa ác quỷ địa ngục truyền đến: "Ngươi sẽ biết ngay thôi......"
"Ầm" một tiếng, đại môn khép chặt, tiếng khóc la tuyệt vọng quẩn quanh gian phòng.
"Vương gia, không hay rồi!" Tiêu Ưng Trì mới bước chân khỏi phòng, liền thấy Lục Khôn vốn đang trông coi Mộc Tử Trạc thần sắc lo lắng chạy sang phía hắn.
Trái tim Tiêu Ưng Trì nhảy dựng, tức khắc cảm thấy bất an: "Làm sao vậy?"
"Vương gia, Tử Trạc công tử....!tình huống không xong......"
"Ngươi nói sao?" Tim Tiêu Ưng Trì chợt co rút, chuyển thân điên cuồng chạy về chỗ Mộc Tử Trạc.
.........
Tiêu Ưng Trì vừa tiến đến, lập tức trông thấy Mộc Tử Trạc không một tia sinh khí nằm đó, song nhãn nhắm chặt, mặt nhợt như tờ.
"Tử Trạc ơi...." Tiêu Ưng Trì lao vào, âm thanh mang theo run rẩy.
Cố tình người trên giường chẳng hề phản ứng, hơi thở thật mong manh, đôi lúc còn không thể nghe thấy, tưởng chừng sau đó liền sẽ đứt đoạn.
Trái tim Tiêu Ưng Trì như bị người hung hăng bóp chặt, mục quang sắt bén liếc Tiếu thái y, phảng phất muốn sát nhân, "Chả phải ngươi nói ngươi có thể trị sao? Đây là thế nào?"
Tiếu thái y run cầm cập: "Công tử......!hoàn toàn mất ý muốn sinh tồn, cự tuyệt uống thuốc.

Không uống thuốc thì làm sao trị liệu...."
"Hoàn toàn mất....!ý muốn sinh tồn?" Tiêu Ưng Trì đình chỉ hô hấp, trước mắt một mảnh hắc ám, hơn nửa ngày sau hắn mới tìm về giọng nói của mình: "Đưa thuốc, bản vương tự đút."
Thị nữ dâng chén dược, Tiêu Ưng Trì nhanh chóng tiếp nhận, hắn uống ngụm lớn, kế đó nhẹ nhàng nâng đầu Mộc Tử Trạc, miệng đối miệng độ qua cho cậu.
Thế nhưng đút không được, nước thuốc toàn bộ theo khóe miệng tràn ra.
Tiêu Ưng Trì uống thêm một hớp lớn, lần nữa đút cho cậu, lần này hắn dùng miệng mình ngăn chặn hết khuôn miệng Mộc Tử Trạc, cưỡng bách cậu nuốt xuống, căn bản không chừa cơ hội để thuốc chảy đi.
Nhưng chưa bao lâu, Mộc Tử Trạc thình lình giãy dụa kịch liệt, nôn sạch hết nước thuốc cùng dịch dạ dày.
"Tử Trạc!" Tiêu Ưng Trì đau xót mà khẩn trương vỗ lưng giúp cậu thuận khí.
Tiếu thái y đứng bên cạnh sợ sệt mở miệng: "Tự bản thân công tử từ bỏ việc sống tiếp....!vương gia ngài....!cứu không nổi......"
Trái tim Tiêu Ưng Trì trở nên đình trệ, hắn mạnh mẽ đem dược rót cho Mộc Tử Trạc, ít lâu sau cậu lại nôn hết cả.

Liên tục như thế vài lần, vẫn vô pháp khiến cậu nuốt xuống.
"Tử Trạc à, ngươi uống một chút....!Uổng để mau hồi phục có được không?"
"Ta cầu ngươi....!ta cầu ngươi đừng nôn nữa......"
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ưng Trì tự xưng ta, mà không phải dùng bản vương.
Ngặt nỗi thuốc vẫn khó nuốt trôi, hô hấp của Mộc Tử Trạc cũng ngày càng yếu dần.
Tiêu Ưng Trì sắp hỏng mất, hắn quỳ bên giường Mộc Tử trạc, lệ thủy làm mơ hồ tầm mắt.
"Tử Trạc, tỉnh lại....!ngươi tỉnh lại được chứ?"
"Ta sai rồi....!ta thật sự biết sai rồi......!ngươi tỉnh, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt....!thật tốt......"
"Ta sẽ không bạc đãi ngươi như trước nữa đâu, cả đời ta đều đối tốt với ngươi......"
Cả đời nói ra có lẽ dài, nhưng hắn khẳng định chắc chắn một chuyện, rằng hắn yêu Mộc Tử Trạc, hắn muốn cả đời này đều ở cùng một chỗ với Mộc Tử Trạc.
"Ta đối tốt với ngươi, ta sẽ thật sự đốt tốt với ngươi mà....."
"Tỉnh lại......"
Người trên giường chẳng mảy may phản ứng.
Tiêu Ưng Trì biết, Mộc Tử Trạc không tin hắn, cậu bị hắn tổn thương quá sâu, đã mất hết niềm tin.
"Tử Trạc, ngươi nghĩ đến hoàng huynh của ngươi chưa, ngươi chẳng phải quan tâm y nhất sao? Y là huynh trưởng chí thân của ngươi, ngươi đành lòng để y trải qua nỗi đau mất đi người thân duy nhất ư?"
Trên giường lớn, ngón tay Mộc Tử Trạc khẽ giật, yếu ớt đến độ tưởng chừng như ảo giác, thế nhưng Tiêu Ưng Trì vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Tim hắn bỗng đập mạnh, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn đem toàn bộ chuyện cũ mà hắn biết về Mộc Tử Trạc cùng Mộc Tử Khâm kể cho cậu nghe.
"Ngươi từng luôn nói hoàng huynh ngươi là tốt nhất, còn muốn cùng hoàng huynh phân ưu đúng chứ? Hiện tại hoàng huynh vì ngươi mà bị nhốt tại Dưỡng Tâm điện, lẽ nào ngươi muốn cứ ích kỷ như vậy vứt bỏ y rời đi một mình ư"
Nhiệt lệ chảy dọc khóe mắt Mộc Tử Trạc, cậu chưa tỉnh lại, chỉ có cánh môi vô thanh vô tức động đậy, tựa hồ có điều muốn nói.
Tiêu Ưng Trì dựa sát gần hơn, hắn nghe được, Mộc Tử Trạc gọi Hoàng huynh.
Tiêu Ưng Trì lệ nóng doanh tròng: "Hảo, Tử Trạc, ngươi chờ ta, ta lập tức đưa hoàng huynh đến gặp ngươi.....".


Bình luận

Truyện đang đọc