PHONG TỔNG SỦNG THÊ TRỌN KIẾP


Lina không thể chờ thêm được nữa, vội vàng mở cửa chạy vào xem thế nào, Kiều Mẫn Hi đang nhắm mắt dưỡng thần, bị thành động của Lina làm cho giật mình!
"Mẫn Hi em đã tìm được cách giải quyết chưa.

.

"
"Vẫn chưa, em đã gọi điện nhờ mọi người giúp đỡ, nhưng bọn họ nghe đến Trịnh Thị thì cúp máy ngay.

.

"
Kiều Mẫn Hi xoa xoa hai bên thái dương nói!.

"Vậy bây giờ chỉ còn một người có thể giúp được chúng ta thôi, nhưng em cần phải ra mặt! "
Lina thoáng nghĩ ra người có thể giúp mình lúc này!.

"Ai chị nói em nghe thử xem sao.

.

"
Kiều Mẫn Hi suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra người đó là ai!
"Em đến tìm Phong tổng chủ tịch Phong Thị xem sao, nếu ngài ấy đồng ý hợp tác, công ty chúng ta sẽ vượt qua khó khăn lần này.

.

"

Kiều Mẫn Hi ngạc nhiên khi nghe cái tên mà Lina nhắc tới.

.

"Phong tổng Phong Vũ Thần sao.

.

"
"Đúng vậy, chính là ngài ấy, Phong tổng là đối thủ cạnh tranh nhiều năm nay với Trịnh Thị, nếu em thuyết phục được ngài ấy đồng hợp tác, thì công ty chúng ta sẽ không cần còn lo ngại nữa.

.

"
Kiều Mẫn Hi vội vã lục lọi trong túi sách của mình ra một tờ danh thiếp, nở nụ cười thở dài ra!
"Cũng may là mình vẫn chưa vứt đi.

.

"
Cầm lấy điện thoại trên tay bấm vào màn hình một dãy số, sau mấy lượt chuông đổ thì Phong Vũ Thần cũng đã nhắc máy!
Số này là số riêng của Phong Vũ Thần, chẳng có mấy người biết được, nếu có được thì người đó rất thân thiết với anh!
"Tôi nghe đây.

.

"
Một giọng trầm thấp vang lên!
"Phong tổng là tôi Kiều Mẫn Hi đây, không biết bây giờ tôi có thể gặp anh được không vậy, tôi có một số việc muốn nhờ anh giúp.

.

"
Kiều Mẫn Hi sau khi ổn định lại tâm trạng thì thoải mái nói một tràn lưu loát!
Biết chắc chắn một điều Kiều Mẫn Hi sẽ đến tìm mình, Phong Vũ Thần lại không ngờ cô sẽ tìm mình sớm hơn anh nghĩ,!
"Cuối cùng em cũng chịu gọi cho tôi rồi sao, hửm.

.

lại còn muốn gặp riêng tôi nữa chứ, không biết hôm nay là ngày mai mắn gì đây! "
"Nhưng mà tiếc thật, bây giờ thì không tôi không thể gặp em được rồi, tôi đang giải quyết một số việc ở ngoại ô thành phố, nếu em không bận gì có thể đến tập đoàn Phong Thị đợi tôi, tôi sẽ tranh thủ về ngay.

.

"
Phong Vũ Thần đang giải quyết một số việc ở vùng ngoại ô, không thể về ngay được, chỉ có thể để cô đến Phong Thị đợi mình quay lại!
"Được, vậy hẹn gặp anh ở Phong Thị, tạm biệt.

.


"
Sau khi ngắt máy, Kiều Mẫn Hi liền bảo chị Lina giúp mình làm một số việc!
"Chị Lina, chị mau ra ngoài giúp em soạn thảo một bản hợp đồng ngay, một tiếng nữa em sẽ đến Phong Thị.

.

"
"Được, chị đi làm ngay đây.

.

"
Lina ra ngoài một lúc, Kiều Mẫn Hi bước đến bên phía cửa kính phòng chủ tịch, nhìn về bầu trời xa xăm, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận!
"Trịnh Minh Hạo lần này là anh đắc tội với tôi trước, tôi sẽ không ngần ngại trả lại anh gấp trăm gấp ngàn lần đâu".

.

_______________________
Qua một lúc Kiều Mẫn Hi cũng đã có mặt ở Phong Thị, cô không thể không ngạc nhiên với độ xa hoa, tráng lệ của tòa nhà này!
Không hổ danh tập đoàn lớn nhất cả nước, xứng tầm quốc tế, tòa nhà được bố trí năm mươi tầng, tầng bốn mươi tám là phòng thư ký và trợ lý Làm việc!
Tầng bốn mươi chín được chọn làm phòng họp, tất cao nhất sẽ là nơi làm việc của chủ tịch, mỗi một tầng làm việc ở đây sẽ ứng với một bộ phận khác nhau!
Kiều Mẫn Hi bước vào sảnh của tập đoàn thì trực tiếp bước đến thẳng quầy tiếp tân, nhẹ giọng lên tiếng!
"Xin chào các cô, tôi có hẹn với Phong tổng ở đây, không biết ngài ấy đã về đến chưa vậy.

.

"
Hai nhân viên tiếp tân vừa nhìn thấy Kiều Mẫn Hi bước vào, đã nảy sinh lòng đố kỵ với vẻ đẹp của cô ngay, vừa nghe cô hỏi liền bĩu môi lên tiếng!
"Phong tổng chúng tôi vẫn chưa về, chắc ngài ấy cũng không có thời gian rảnh để tiếp đón cô đâu, cô nên về đi, ở đây chỉ tốn thời gian mà thôi.

"
Kiều Mẫn Hi có thể nhìn ra hai cô nhân viên này chẳng có chút hiện cảm gì với mình, cô là người có thù tất báo, bọn họ cứ đợi xem, khi gặp Phong tổng cô sẽ không ngần ngại mà đánh giá về độ đón tiếp ở đây!
"Vậy tôi sẽ qua đó chờ ngài ấy vậy.


.

"
"Tùy cô thôi! "
Kiều Mẫn Hi chỉ tay về phía ghế sofa đằng kia, ngay sau đó bước đến đó từ tốn mà ngồi xuống.

.

"Đấy cô xem đúng là hạng gái chẳng ra gì mà, ma đuổi khéo như vậy mà chẳng chịu rời đi, còn mặc dày ngồi lỳ ở đây nữa chứ.

.

"
"Cô nói đúng đấy, đúng là hạng phụ nữ đê tiện mà, chỉ biết lợi dụng sắc đẹp của mình để dụ dỗ đàn ông mà thôi.

.

"
"Phong tổng của chúng ta, làm sao mà chịu để ý đến cô ta chứ.

.

"
Hai cô nhân viên kia không ngừng xì xào bàn tán to nhỏ về cô, họ còn chẳng ngại gì mà nói lớn mấy lời khó nghe để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy!.

.


Bình luận

Truyện đang đọc