Phó Cẩn Tập chớp mắt một cái, liền nghiêng đầu lựa chọn không nhìn cô, thanh âm khàn khàn, lại chứa vài phần không rõ hàm nghĩa cảm xúc.
"Sẽ bị hiểu lầm, anh không nghĩ! "
Anh nói còn chưa nói xong, Lương Dĩ Chanh lại hướng đến gần anh một bước, đúng lý hợp tình xốc mắt nhìn chằm chằm anh, phản bác lại nói:
"Không nghĩ cái gì, chẳng lẽ em không đủ tốt ném đi mặt mũi của anh?"
"Không phải, Lương tiểu thư thật ưu tú, hẳn là đáng có được người tốt hơn, mà không phải ở trên người tôi tiếp tục lãng phí thời gian.
"
Phó Cẩn Tập lúc nói lời này như cũ không có nhìn cô, nói xong, anh xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất.
Phó Cẩn Tập lưng quay về phía cô, giờ phút này, cô cũng không thấy rõ khuôn mặt của anh, càng không nhìn ra nội tâm của anh.
Nhưng mà, có thể xác định bóng dáng anh thật cô đơn, thật ưu thương, loại cảm giác này mạc danh thương cảm chớp mắt nhuộm đẫm toàn bộ trong không gian.
Ước chừng năm giây sau, Lương Dĩ Chanh giờ phút này cũng mặc kệ anh có thể hay không tức giận, cô lập tức đi đến phía sau anh.
Tiếp theo trong nháy mắt, Lương Dũ Chanh nâng cánh tay mảnh khảnh, trực tiếp từ phía sau ôm lấy Phó Cẩn Tập, cô biết, anh khẳng định sẽ lập tức đem cô đẩy ra.
Cho nên lúc anh định đẩy cô ra, cô liền nhanh chóng mở miệng: "Phó tiên sinh, ba giây liền tốt, không cần đẩy em ra.
"
"Có lẽ anh sẽ cảm thấy em thực đường đột, nhưng là anh có thể coi như đang an ủi một con mèo nhỏ bị thương chứ?"
"Ba.
"
"Hai.
"
"Một.
"
Lương Dĩ Chanh thấp giọng đếm ba con số, số xuống càng nhỏ, cô liền dần dần buông lỏng anh ra, giờ phút này có lẽ chỉ có trời biết, cô hiện tại có bao nhiêu mong muốn ôm anh.
Thật sự muốn như vậy vẫn luôn ôm lấy anh, tham lam một chút, tiếp tục tham lam một chút nữa.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad banhgaocay2001
Lúc buông anh ra, Lương Dĩ Chanh cái gì đều không có nói, cũng không có chờ anh quay đầu, chỉ là chân bước nhanh rời đi khỏi nơi này.
Nhưng mà, đợi cô đẩy cửa văn phòng ra, chỉ thấy Mạc Phong còn kề sát ở khung cửa phía trên nghe lén.
Lương Dĩ Chanh bước chân hơi vấp một cái, lại hướng Mạc Phong lộ ra một tia nhàn nhạt tươi cười, nói:
"Mạc Phong, hôm nay cảm ơn cậu giao cơm trưa cho tôi, cậu cũng thay tôi chuyển lời tới Phó tiên sinh, là anh ấy không cần hiểu lầm tôi, tôi sẽ dùng thời gian chứng minh.
"
Nói xong, cô hướng bên thư kí nhờ chỉ dẫn cô tới chỗ thang máy, sau đó liền đi vào thang máy.
Giờ này khắc này, rõ ràng đã tiến vào mùa đông, nhưng mà trên mặt cô ửng đỏ vẫn chưa rút đi.
Lương Dĩ Chanh đứng ở thang máy, hít một hơi thật sâu, đối với hành động mớivừa rồi cô vẫn sẽ khẩn trương, cũng không biết Phó Cẩn Tập có thể hay không bị cô dọa đến.
Nhưng mà đợi cô rời khỏi, Mạc Phong liền đi vào nhìn nam nhân trong văn phòng.
Cậu nhìn nam nhân đứng trước cửa sổ sát đất, cùng với pho tượng giống nhau như đúc, vừa động cũng không có động quá.
Cậu nhẹ nhàng gọi tên của anh, chính là vị này như cũ không có phản ứng.
Rơi vào đường cùng, Mạc Phong đành phải đi tới bên người anh, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai anh, "Phó thiếu! "
Nghe vậy, Phó Cẩn Tập thân hình khẽ run lên, dường như sự tình vừa mới phát sinh giống như cảnh trong mơ.
Phó Cẩn Tập nghiêng đầu nhìn đến Mạc Phong đang trưng ra khuôn mặt gian tà, lúc này mới từ hoảng hốt lập tức phục hồi tinh thần lại, đồng thời cũng khiếp sợ.
Theo sau, Phó Cẩn Tập vươn tay đem bàn tay đang để trên vai anh hướng bên cạnh đẩy ra, lập tức ngồi trở lại trên ghế công sở của chính mình.
Giờ phút này Mạc Phong mắt thấy Phó thiếu sắc mặt hơi ửng đỏ, cùng Lương tiểu thư vừa mới đi ra ngoài không có sai biệt.
Chẳng lẽ là hai vị ở trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây, Mạc Phong đối với bọn họ ở bên trong đã phát sinh sự tình gì càng khiến cậu có thêm một loại cảm giác tò mò.
Tiếp theo nháy mắt, Mạc Phong dịch bước đi đến bên bàn làm việc của Phó Cẩn Tập, vẻ mặt bát quái nói:
"Phó thiếu, hai người vừa mới tứ chi* tiếp xúc?"
(Tứ chi: hai tay, hai chân).