PHU NHÂN, PHÓ GIA NGẠO KIỀU HÔM NAY KHÔNG GIẢ BỆNH



Cơm chiều qua đi, Lương Dĩ Chanh uể oải ỉu xìu mà ngồi ở sô pha, lung tung mà nhìn TV.

Mà Phó Tú ở trong phòng bếp cũng đã thu thập xong, bà dường như nghe thấy được bên ngoài có thanh âm ngừng xe, bà vừa lừa lại vừa gạt thúc giục Lương Dĩ Chanh đi tắm rửa.

Bởi vì tay bị thương Lương Dĩ Chanh, tắm rửa liền có chút không tiện, nói còn có thể gọi bà đi qua hỗ trợ.

Lương Dĩ Chanh cũng không có tính toán nhanh như vậy liền lên lầu tắm rửa, cô nguyên bản là nghĩ chờ Phó Cẩn Tập trở về.


Lại cùng anh hảo hảo thương lượng một chút về việc ở cùng phòng, ít nhất xem anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Chính là lúc này chỉ mới vừa 7 giờ rưỡi tối mà thôi, cô đã bị Phó Tú trực tiếp không trâu bắt chó đi cày dường như đẩy mạnh phòng tắm.

Hơn nữa là phòng tắm ở trong phòng ngủ chính, còn chưa được anh đồng ý, như vậy thật sự tốt sao?
Đang lúc cô nghĩ lời phản bác lại, Phó Tú lại cầm lấy một bộ quần áo, trực tiếp nhét vào trong tay cô, đồng thời cười tủm tỉm mà nói:
"Tiểu Chanh, cháu liền nhanh đi tắm đi, cô cô ở bên ngoài chờ cháu, bởi vì đêm nay cô cô còn có hẹn mấy với các dì muốn đi ra ngoài khiêu vũ."
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh đành phải nghe theo bà an bài, cô suy nghĩ, cô cô tuy rằng là an bài lại đây, nhưng là cô cô bận rộn cả ngày, cũng nên có thời gian sinh hoạt của chính mình.

Cứ như vậy, cô đi vào nhà tắm, một lòng chỉ nghĩ tắm sớm một chút là xong, nhưng mà Phó Tú ngoài cửa nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào , bà liền nhấc chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đúng lúc này, bà chỉ mới vừa ra tới cửa phòng, liền bắt gặp một thân hình cao lớn toàn thân mặc vest đen, tức khắc bà hơi khiếp sợ, bà không nghĩ tới tiểu Cẩn đi lên nhanh như vậy.

"Cô cô như thế nào ở phòng cháu?" Nam nhân nhìn bà một bộ dạng lén lút, ngữ khí không vui hỏi.

Nghe vậy, Phó Tú linh cơ vừa động, thập phần tự nhiên vỗ vỗ vạt áo chính mình, trả lời:
"Đương nhiên là giúp cháu quét tước vệ sinh nha, cháu cũng không biết hôm nay cái xương cốt già cùa ta mệt chết đây này, được rồi, trước không nói, cô cô còn hẹn nhóm các dì cùng khiêu vũ, lại kéo dài đến giờ thật sự không kịp rồi."

Nói xong, bà trực tiếp đi qua Phó Cẩn Tập, nhanh như chớp mà đi xuống lầu.

Phó Cẩn Tập nhìn bộ dạng bà như vậy, liền cảm thấy bà cứ kỳ kỳ quái quái như nào ấy, đều đã một luống tuổi rồi, như thế nào tính tình càng trẻ con.

Giờ phút này Phó Cẩn Tập cũng không có nghĩ nhiều, đi vào phòng ngủ, anh cởi bỏ áo khoác, lại theo bản năng mà đem áo ném trên sô pha.

Cuối cùng trên ở trên áo sơ mi trắng chỉ còn có hai nút chưa được tháo ra, anh nới lỏng cổ tay áo, đang chuẩn bị như thường đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, từ trong phòng tắm đột nhiên truyền đến một thanh âm của nữ nhân.

"Cô cô, như thế nào không có nước, cô cô có thể giúp cháu đi xem được không?"
Thanh âm này....!
Là Lương Dĩ Chanh!?
Cô ấy như thế nào ở chỗ này tắm rửa?
Lúc mà Phó Cẩn Tập chưa kịp phản ứng lại, bên ngoài đột nhiên rắc một tiếng, dường như là thanh âm khóa cửa.


Phó Cẩn Tập bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, anh cảnh giác mà đi đến bên cạnh cửa, nhưng mà đúng lúc này, tất cả ánh đèn trong phòng đều đột nhiên dập tắt.

Tình trạng cúp điện ngắt nước, làm cho Lương Dĩ Chanh trong phòng tắm lập tức hoảng sợ, cô hét lên một tiếng, theo sau, chỉ nghe thấy thanh âm một ít chai lọ bình rơi xuống đất.

Phó Cẩn Tập nghe tiếng hét, đành phải xuất phát từ bản năng đẩy cửa phòng tắm ra.

Trong phòng tắm chỉ một mảnh đen tối, chỉ có không khí bên trong tràn ngập một cổ mùi hương sữa tắm, còn có hơi nóng hơi ẩm ập vào mặt.

Nhưng mà cái gì đều thấy không rõ, anh xuất phát từ bản năng thấp giọng nói một câu:
"Lương Dĩ Chanh, em đừng hoảng hốt, chỉ là cúp điện."
"Đôi mắt em...!đôi mắt em nhìn không thấy..." Lương Dĩ Chanh nức nở nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc