PHU QUÂN NÓNG TÍNH THIẾU QUẢN GIÁO

Editor: Mai Tuyết Vân

“Đại hoàng tử, xin ngài tha cho Hương Nhi đi! Thiếp không…Không chịu nổi.’’ Rõ ràng là tiếng nữ nhân thở gấp, không ngờ Đại hoàng tử lại háo sắc đến vậy, ban ngày mà cũng làm loại chuyện này. “Không phải ngươi quyến rũ ta sao? Mới một chút đã chịu không nổi rồi à?’’ Sau dó có tiếng va chạm bạch bạch, Nam Cung Hi do dự một chút, nếu không buổi tối hắn trở lại vậy.

Lúc hắn xoay người, nhìn thấy người phía sau thì sợ hết hồn, đây không phải là thị vệ thân cận của Đại hoàng tử sao? Thấy hắn đứng bất động không nhúc nhích, Nam Cung Hi nói: “Ta…Tối nay ta sẽ trở lại.’’ Nam Cung Hi muốn đi, lại phát hiện người phía trước ngăn hắn lại, Nam Cung Hi khó hiểu ngẩng đầu.

“Đại hoàng tử.’’ Nghe hắn nói, lúc này Nam Cung Hi mới xoay người, quả nhiên người đứng đằng sau không phải Tuyết Phi Văn sao? Chẳng qua sao hắn lại làm nhanh như vậy? “Á…Ứ…Đại hoàng tử…Tha mạng!’’ Trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nữ nhân thở dốc và tiếng cầu xin tha thứ, Nam Cung Hi hoài nghi không phải là hắn à?

“Hình Phong, giúp ta ném nữ nhân kia đi!’’ Lại dám tới quyến rũ hắn, chán sống rồi à? Bây giờ hắn vì người trước mắt đây mà thủ thân như ngọc đấy. “Vâng.’’ Nói xong, Hình Phong đi vào phòng, Nam Cung Hi nhìn Tuyết Phi Văn. “Hi Nhi, sao nàng lại đến sớm như vậy?’’ Tuyết Phi Văn tiến lên mắn lấy tay hắn.

“Đại…Đại hoàng tử.’’ Hắn rút tay mình ra, “Hi Nhi đang ghét bỏ ta sao? Nữ nhân bên trong phòng và ta không có gì cả, bây giờ ta vì nàng thủ thân như ngọc.’’ Nói xong, Nam Cung Hi nhìn hắn như nhìn quái vật, vì Nam Cung Hi thủ thân như ngọc? Có cần đáng sợ như thế không!

“Thiếp có thể đi thăm biểu tẩu không?’’ Nam Cung Hi đi vào vấn đề chính, Tuyết Phi Văn nhìn Nam Cung Hi, “Đương nhiên rồi, đi thôi.’’ Nói xong không để ý đến sự phản đối của Nam Cung Hi, ôm lấy vai hắn một cách đầy chiếm hữu rồi đi ra ngoài. Ngoài cửa cung đã chuẩn bị xe ngựa từ sớm, thì ra Đại hoàng tử đã sắp xếp xong xuôi.

"Hi Nhi, lên xe thôi.’’ Tuyết Phi Văn lên xe trước, đưa tay về phía Nam Cung Hi, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể tùy ý để Tuyết Phi Văn đỡ lên xe. Khi bọn họ đã ngồi trong xe, xe ngựa bắt đầu chậm rãi khởi hành.

Xe ngựa đi không bao xa đã dừng lại, Nam Cung Hi hoài nghi, nhanh như thế đã đến rồi sao? Biệt viện của Tuyết Phi Văn rất gần hoàng cung? Giống như chứng thực suy nghĩ trong lòng Nam Cung Hi, Tuyết Phi Văn lên tiếng: "Hi Nhi, đến rồi.’’ Hắn xuống xe, sau đó đứng chờ Nam Cung Hi ra ngoài.

Nam Cung Hi vừa xuống xe, nhìn nhà của trước mắt, đây là biệt viện sao? Kém xa tưởng tưởng của Nam Cung Hi, tên Đại hoàng tử nghèo lắm à? Hay là nơi này không phải là biệt viện của hắn? Qủa thực, Nam Cung Hi đoán không sai, nơi này không phải biệt viện của Tuyết Phi Văn. Làm sao hắn có thể để một nhà Lý Đại hưởng lợi chứ?

"Vào đi, bọn họ đang chờ nàng bên trong.’’ Tuyết Phi Văn đỡ Nam Cung Hi, hai người cùng nhau bước vào. Trong nhà, Ngô Hương Linh sợ hãi ôm lấy nhi tử* của mình, đây chính là độc đinh duy nhất của Lý gia, Đại hoàng tử đến nhất định không có chuyện gì tốt. "Hương Linh, nếu có chuyện, con mặc kệ ta đi, ta đã già sống đủ rồi.’’ Nghe mẹ chồng nói thế, nàng lắc đầu một cái.

*nhi tử: con trai

"Biểu tẩu, muội đến thăm tẩu đây.’’ Nam Cung Hi rời khỏi Tuyết Phi Văn tiến lên ôm lấy Ngô Hương Linh vào lòng, còn vỗ nhẹ lưng nàng ấy. Ngô Hương Linh ngẩn người, sao nàng lại không nhớ mình có biểu muội thế này nhỉ? "Cô nương…’’ Chẳng qua nàng còn chưa nói hết, đã bị người trước mắt ngắt lời.

"Muội là biểu muội của Lý Đại ca ca! Biểu tẩu*, tẩu không nhớ muội sao? Hi Nhi đây!’’ Hắn quyết định đưa mắt ra hiệu cho nàng, dù sao thì Tuyết Phi Văn đang ở phía sau, sẽ không thấy được. "À, đúng rồi, biểu muội Hi Nhi, sao muội lại biết mà đến đây?’’ Ngô Hương Linh phản ứng rất nhanh.

*biểu tẩu:  vợ của anh họ bên ngoại

"Hồ Tử, mau gọi biểu cô cô*.’’ Ngô Hương Linh đẩy nhi tử của mình ra, "Biểu…Biểu cô cô.’’ Hổ Tử sợ hãi gọi một tiếng, "Hổ Tử, không ngờ con đã lớn thế này.’’ Nam Cung Hi ngồi bệt xuống đất nhìn đứa trẻ, yêu thương xoa đầu nó một cái, mẫu thân của Lý Đại ở một bên nhìn Nam Cung Hi, Lý gia bọn họ không có bà con xa như vậy.

*biểu cô cô: em gái của cha bên họ ngoại.

"Cữu mẫu*, con là Hi Nhi.’’ Người bị gọi là cữu mẫu sững sờ, nữ nhân này gọi như thật, chẳng lẽ là do bà già rồi nên không nhớ rõ?

*cữu mẫu: mợ, vợ của cậu

"Đại hoàng tử, có thể để thiếp và cả nhà cữu mẫu đến gặp biểu ca được không?’’ Nam Cung Hi xoay người, Tuyết Phi Văn cau mày, "Chuyện này…’’ Nếu như Lý Đại phản bội hắn thì sao? Chẳng qua… "Đại hoàng tử, ngài không đồng ý ư?’’ Nói xong vẻ mặt lập tức như muốn khóc, sao Tuyết Phi Văn chịu được Nam Cung Hi đau lòng.

"Được rồi, ta đồng ý với nàng là được mà!’’ Nghe thấy thế, Nam Cung Hi mỉm cười rạng rỡ, dáng vẻ của hắn khiến Tuyết Phi Văn trong nhất thời sửng sốt, không ngờ Nam Cung Hi khi khóc khi cười đều đẹp như vậy. "Vậy có thể để một nhà biểu ca đoàn viên không?’’ Nam Cung Hi thừa thắng xông lên, Tuyết Phi Văn gật đầu một cái, đợi khi nhận ra mình đã đồng ý cái thì không khỏi ảo não.

"Thật ư? Cảm tạ điện hạ.’’ Chẳng qua sao Tuyết Phi Văn có thể thỏa mãn lời cảm tạ nhỏ bé đó của Nam Cung Hi. "Nếu nàng gả cho ta mà nói… Ta sẽ còn đối xử tốt với họ hơn.’’ Tuyết Phi Văn nói xong, Nam Cung Hi đứng đơ tại chỗ, gả cho Tuyết Phi Văn? "Nhưng…Nhưng khi trở về thiếp phải thành thân với Long phó tướng.’’ Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng lần này cũng xem như một cái cớ tốt.

"Hắn ư? Không có gì phải sợ, ta muốn nghe câu trả lời của nàng.’’ Nam Cung Hi xụ mặt, sao hắn không nói muốn làm khó Nam Cung Hi luôn đi. "Đại hoàng tử, chúng ta quay về rồi nói được không?’’ Bây giờ, chỉ có trở về hoàng cung, Nam Cung Hi mới tránh được Tuyết Phi Văn. "Lúc này mới được ra ngoài, ta dẫn nàng đi chơi một chút, không vội về.’’ Nghe đến đó, Nam Cung Hi nổi da gà.

"Vậy biểu tẩu của thiếp…’’ Điều duy nhất khiến không an tâm là chuyện này, "Ta sẽ cho người đưa họ đến quân doanh được không?’’ Nghe hắn nói thế, Nam Cung Hi kích động nhìn hắn, vội vàng gật đầu, như vậy thì quá tốt rồi, nhưng mà… "Chẳng qua…’’ Nghe thấy hai chữ này, Nam Cung Hi lại xụ mặt xuống, hắn đã nói làm gì có chuyện Đại hoàng tử dễ dàng thả người như vậy.

"Hi Nhi không vui sao? Ta chỉ muốn cùng nàng đi dạo ở đây mà thôi.’’ Tuyết Phi Văn nhìn Nam Cung Hi cúi mặt không khỏi buồn cười, đây là ban ngày, hắn còn có thể làm gì? "Thật ư?’’ Nam Cung Hi ngẩng đầu lên hoài nghi nghìn hắn, Tuyết Phi Văn gật đầu chắc chắn.

"Người đâu, đưa bọn họ đến quân doanh của Tứ hoàng tử.’’ Qủa nhiên, Tuyết Phi Văn nói là giữ lời, Nam Cung Hi thở phào nhẹ nhõm. "Hi Nhi, có thể đi được chưa?’’ Nam Cung Hi gật đầu một cái, lúc này Tuyết Phi Văn mới ôm Nam Cung Hi rời đi.

"Hương Linh, cô nương ấy là ai? Con biết không?’’ Dương Như nghi hoặc nhìn nàng, Ngô Hương Linh lắc đầu, "Con không biết, chẳng qua cô nương ấy tới cứu chúng ta.’’ Đúng vậy nếu không có Nam Cung Hi, sao bọn họ có thể đoàn tụ với Lý Đại như bây giờ chứ?

"Hi Nhi, nàng xem một chút, có thích cái gì ở đây không?’’ Tuyết Phi Văn lấy lòng nói với Nam Cung Hi, chẳng qua Nam Cung Hi không có hứng thú, hắn cũng không phải nữ nhân thật sự, đối với việc đi dạo phố vốn không thích. "Thiếp muốn nghỉ ngơi.’’ Tuyết Phi Văn gật đầu một cái, lập tức mang theo Nam Cung Hi đến một tửu lầu.

"Khách quan, ngài muốn ăn gì?’’ Một tiểu nhị đi tới, Tuyết Phi Văn nhìn Nam Cung Hi, ý muốn để hắn chọn. "Mang bình trà lên trước đi.’’ Hắn cũng không đói bụng, không muốn ăn. "Được rồi, một ấm trà.’’ Tiểu nhị xoay người tiếp tục chào hỏi khách khứa.

"Triết ca ca, chúng ta lén lút chạy đi tìm mẫu thân, Hách thúc thúc có tức giận hay không?’’ Qúy Niệm Sầu có chút sợ nhìn hắn, bọn chúng chỉ là trẻ con, hơn nữa người xấu bên ngoài nhiều như vậy, vì Tử Hào nhỏ hơn bọn chúng nên bị lừa ở nhà.

"Muội không muốn đi tìm mẫu thân, vậy muội cứ về trước đi.’’ Dọc đường đi, bọn chúng dựa vào vẽ nũng nịu lừa gạt mới đến được đây. Không gặp người xấu là vận khí của chúng tốt. Mặc dù Hách thúc thúc không nói, nhưng hắn nghe lén được, mẫu thân ở quân doanh.

"Gia, chuyện đã xử lý thỏa đáng." Nhìn người tới, Nam Cung Hi sững sờ, sao hắn lại đến được đây? "Hi Nhi, đây là thị vệ thân cận của ta, Hình Phong, ta đi đâu hắn đều biết.’’ Tuyết Phi Văn giải thích với Nam Cung Hi, Qúy Triết nghe được hai chữ Hi Nhi, thì quay đầu nhìn về phía hai người.

"Triết ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?’’ Qúy Niệm Sầu kéo tay áo hắn, "Muội xem, người kia vừa nhìn đã biết rất có tiền, huynh cảm thấy chúng ta nên đi theo bọn họ.’’ Trực giác nói cho hắn biết, có thể tìm được mẫu thân của mình. "Nhưng mà, Triết ca ca, chúng ta làm thế nào để họ cưu mang chúng ta?’’ Nàng nhăn cái mũi nhỏ.

Qúy Triết vẫy tay với nàng, Qúy Niệm Sầu ghé tai lại: "Hả? Triết ca ca, như vậy được không?’’ Nàng nhìn hai người kia, thật ư! Nam nhân kia đối xử với nữ nhân kia rất tốt, "Đảm bảo được!’’ Qúy Triết vỗ ngực bảo đảm.

Không biết vì sao, nữ nhân kia lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, coi như không tìm được mẫu thân, cũng sẽ không đến nỗi quá tệ, nghĩ như vậy, hắn mới nói với Qúy Niệm Sầu kế hoạch đó.

"Khách quan, trà của ngài.’’ Tiểu nhị nhanh nhẹn lấy một bình trà và hai cái tách, giúp bọn họ rót hai ly đầy, sau đó rời đi, làm việc của hắn. Nam Cung Hi không biết nói gì, chỉ lặng lẽ uống trà, Tuyết Phi Văn cũng không gấp gáp, cứ an tĩnh nhìn Nam Cung Hi uống trà.

Hình như cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, Tuyết Phi Văn để ly trà xuống, "Hi Nhi, ta có chuyện…’’ Chẳng qua hắn còn chưa nói hết, đã bị hai giọng nói non nớt cắt đứt.

"Hu hu…Mẫu thân, con và ca ca cuối cùng cũng tìm được người rồi.’’ Nghe giọng nói này, Nam Cung Hi lập tức phun hết trà ra ngoài, nhìn hai đứa trẻ trước mặt, sao lại là bọn chúng? Tuyết Phi Văn bị dọa sợ, mẫu thân?

"Tiểu muội muội, có phải muội nhận nhầm người không?’’ Tuyết Phi Văn dịu dàng hỏi nàng, ai biết nàng vốn không để ý đến hắn. "Mẫu thân, người không quan tam đến bọn con nữa sao?’’ Bộ dạng đáng thương nhìn Nam Cung Hi, người sau còn khó khăn hơn người trước, rốt cuộc là nhận hay không nên nhận? Nhức cả đầu.

"Hi Nhi, nàng đã có hài tử rồi sao?’’ Tuyết Phi Văn kinh ngạc không biết nói gì, nếu sự thật là thế…Nhưng hắn không muốn buông tay, nếu không cứ dứt khoát giết trượng phu của Hi Nhi, còn hai đứa trẻ này…Hắn cũng chưa có hài tử.

"Chuyện này…Chuyện này…’’ Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, Nam Cung Hi thật sự không đành lòng, "Mẫu thân, người không cần tụi con nữa sao?" Qúy Triết và Qúy Niệm Sầu khóc rất khó coi, dùng ánh mắt ai oán nhìn Nam Cung Hi.

"Ta…Ta.., sao ta không cần các con chứ.’’ Cắn răng, Nam Cung Hi dứt khoát thừa nhận, như vậy Đại hoàng tử sẽ không quấn lấy hắn nữa chứ? Lại nói sao bọn trẻ lại chạy đến nơi này? Cũng lớn gan quá? Ngộ nhỡ gặp người xấu trên đường thì làm sao?

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lời nói sao ta không cần các con đã khiến Tuyết Phi Văn kinh sợ, tách trà trong tay hắn cứ như vậy rơi xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc