PHÚC HẮC THẦN QUÂN NGHỊCH THIÊN TÀ PHI

Cô mãi mới thoát được khỏi tên kia, giờ người vẫn còn chút ê ẩm, may mà đã dùng dược. Hôm nay cô phải đưa mẫu thân xuống Long Vân đại lục về Diệp gia.

Tức Mặc gia...

_ Nương, đi thôi.- cô nhìn mẫu thân nói. Bà ấy chia tay từng người trong gia tộc hết hơn một canh giờ rồi.

_ Ân.- Tà phu nhân gật đầu. Cả hai ý niệm vừa động đã biến mất.

Kinh thành Long Vân đại lục, Diệp phủ...

_ Từ Hân, lâu rồi không gặp.- Tà phu nhân vui vẻ ôm trầm Từ hân nói.

_ Rồi, cứ như con nít ấy.- Từ Hân cười khổ.

_ Diệp đại ca, nhĩ hảo.- Tà phu nhân hướng Diệp khúc lam gật đầu.

_ Tà thẩm thẩm, nhĩ hảo.- Diệp thành và Diệp Liên Ái tươi cười nhìn Tà phu nhân.

Cô sau khi giao phó xong cho Diệp gia cũng ra ngoài phủ. Tiện thể xuống đây tham quan lại một vòng kinh thành. Lại lấy khăn che mặt che vào đi trên đường kinh thành. Kinh thành đường phố phi thương náo nhiệt, phồn hoa. Nghe nói là đang có chuyện gì đó. Cô tò mò đi đến đó.

_ Đại thẩm, có chuyện gì vậy?- cô hỏi một người gần đấy.

_ Là thái tử cùng thái tử phi và một vị là tứ hoàng tử cùng tứ hoàng tử phi của Lãnh môn  tranh nhau một bộ y phục ở phường dệt Phượng Vũ.- đại thẩm mặt hiếu kể.

Cô nhếch mép cười rồi cũng đi vào trong.

_ Thái tử, cái váy này ta đã chọn trước rồi.- tứ hoàng tử Long Trạch Cảnh Thiên bộ dáng khó chịu nói. Hắn chọn y phục cho Diệp nhi trước rồi vậy mà tên thái tử này lại đến cản.

_ Bổn thái tử đã nói chỉ cần Lan nhi thích ta đều mua.- thái tử Độc Cô Hàn nhíu mày. Ôn nhuận như ngọc vì Điệp Lan mà biến mất rồi.

Trong khi hai bên tranh cãi cô đã tiến lại quầy thu ngân. Quản lí nhìn thấy cô nhận ra là lão bản thì vui vẻ. Cô bảo hắn ta cho cô xem chiếc váy bọn họ tranh nhau, thì ra là bộ Kim ngọc lũ y cô thiết kế khi rảnh rỗi. Cô lấy chiếc váy đi rồi bảo chủ quầy ra nói với bên kia.

_ Chết tiệt, về thôi Lan nhi.- Độc cô hàn nơi nào còn ôn nhuận chửi một câu rồi đi.

_ Diệp nhi, ta vô dụng. Ta mua cái khác cho nàng nhá.- Long trạch cảnh thiên ôn nhu nhìn nữ nhân bên cạnh.

_ Thiên, ta bảo chỉ cần một bộ đơn giản thôi mà.- tứ hoàng tử phi Hàn Phỉ Diệp dịu hiền nói.

_ Sao được, dù gì cũng là sinh thần thái hậu, nàng phải mặc đẹp chứ. Mà ở đây quần áo nổi tiếng đẹp.- tứ hoàng tử sủng nịnh.

_ Đây, bộ y phục này là ngươi muốn.- bỗng cô từ quầy bước ra đưa bộ Kim ngọc lũ y đến trước mặt tứ hoàng tử.

_ Chủ quầy vừa nói bán rồi mà.- Long trạch cảnh thiên nghi hoặc hỏi.

_ Ngươi nghĩ là thật? Chẳng qua là để đuổi Độc cô hàn đi thôi.- cô nhếch miệng.

_ Hắn ta là thái tử mà.- long trạch cảnh thiên đầu đầy không tin.

_ Ta ghét hắn.- cô khẳng định một câu làm long trạch cảnh thiên đơ.

_ Đa tạ cô nương. Nhưng cô là lão bản ở đây à?- long trạch cảnh thiên cười hỏi.

_ Ân.- cô gật nhẹ đầu.

_ May quá, thái hậu ta rất thích y phục của cô nương, bà luôn muốn gặp lão bản của Phượng Vũ. Sắp tới sinh thần thái hậu, cô nương không ngại đi cùng một chuyến chứ?- long trạch cảnh thiên tươi cười mời.

_ Hảo, đây hẳn là tứ hoàng tử phi?- cô nhìn Hàn Phỉ Diệp hỏi.

_ Cô nương, nhĩ hảo.- Hàn Phỉ Diệp cười nói.

_ Ta còn chưa hỏi tên cô?- long trạch cảnh thiên nói.

_ Ta là Diệp Bích Ca.- cô cười nhẹ giới thiệu.

_ Vậy chúng ta đi. Đi xe ngựa của ta luôn.- Long trạch cảnh thiên đưa tay mời rồi cả 3 bước lên xe ngựa.

Xe ngựa của tứ hoàng tử bao quanh là binh lính cưỡi ngựa để bảo vệ. Xe ngựa từ từ đi khỏi kinh thành Tây tử.

Bình luận

Truyện đang đọc