PHÚC NỮ NHÀ NÔNG

Mãn Bảo liền lấy quyển vở nhỏ đọc cho bọn họ nghe.

Chu ngũ lang và Chu lục lang tích được nhiều tiền như nhau, dẫu sao thì hai người vẫn luôn cũng vào cùng ra, kiếm tiền đều như nhau.

Cái này không tính thì thôi, tính xong, mọi người đều sợ đến nhảy dựng, tiền Chu ngũ lang tự mình tích được thế mà có tận 3660 văn.

Chu ngũ lang không kìm được nuốt nước miếng, ôm trái tim kích động nói: "Vậy, có phải ta đây chỉ cần tích một năm nữa là có thể đủ tiền lấy vợ."

Mãn Bảo hâm hộ không thôi, nói: "Cưới nàng dâu làm gì, ngũ ca, mua thịt ăn đi."

"Muội ngoại trừ ăn còn nghĩ được cái gì khác sao, ta là đàn ông, đương nhiên phải cưới vợ."

"Nhưng tứ ca còn chưa cưới vợ mà."

"Đợi tứ ca trả hết tiền thì không biết tới khi nào, ta mới không đợi hắn đâu," Chu ngũ lang đã lên kế hoạch xong, "Chờ sang năm ta tích đủ 5000 văn tiền, ta sẽ bảo mẹ làm mai cho ta, lại qua một năm nữa là ta có thể thành thân."


"Huynh muốn cưới ai?" Mãn Bảo rất tò mò.

Chu ngũ lang liền lắc đầu nói: "Không biết, xem mẹ thích ai."

Mãn Bảo: "...... Huynh ham thích cưới vợ như vậy, ta còn tưởng huynh có người mình thích rồi chứ."

Chu ngũ lang tự có ý tưởng của mình, hắn nói: "Con gái trong thôn đều không đẹp, ta không cần, ta muốn cưới người bên ngoài, lão lục, chờ ta đón dâu, ngươi cũng nên chuẩn bị đi, đừng có mà không để trong lòng. Ta nói ngươi nghe, chỉ có cưới vợ, thì ngươi mới được coi là trưởng thành, cuộc sống mới được bảo đảm."

Chu ngũ lang nói: "Ngươi nhìn Chu lục thúc đầu thôn đông đi, hắn chính là người độc thân đấy, ngươi nhìn cuộc sống của hắn xem? Nếu ngươi không cưới vợ, về sau ngươi cũng biến thành như vậy."

Chu lục lang há to miệng, rùng mình một cái: "Ta không muốn!"

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Chu lục thúc làm sao ạ?"


"Muội còn nhỏ, muội không hiểu," Chu ngũ lang không để ý tới bé, duỗi tay về phía bé: "Nào, lấy cho ta 600 văn."

Mãn Bảo vừa lấy tiền cho hắn vừa hỏi: "Huynh lấy tiền làm gì?"

"Còn có thể làm gì, đương nhiên là mua vải dệt, mua bông cho mình." Chu ngũ lang đếm ngón tay nói: "Từ nhỏ đến giờ ta vẫn chưa được mặc quần áo mới, ta đã sắp làm mai rồi, năm nay ăn tết nói kiểu gì cũng phải làm một bộ áo mới, cả quần mới, giày mới nữa!"

Hai mắt Chu lục lang lóe sáng, kêu lên: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"

Đám Đại Đầu Đại Nha cũng thấy động lòng, bọn họ cũng có tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hẳn là cũng có thể mua một thân vải dệt đi?

Trong nhà ngoại trừ Mãn Bảo, những người khác đều là quanh năm không có quần áo mới, mà ngay cả Mãn Bảo, đa số thời điểm cũng là mặc quần áo của Tiền thị sửa bé lại.


Chu ngũ lang và Chu lục lang càng hơn thế, bởi vì hai người bọn họ nhỏ tuổi nhất, nên đều phải mặc quần áo mấy ca ca dư lại, chờ đến khi ba ca ca đầu không cao lên nữa, bọn họ liền mặc lại quần áo của tứ ca, bởi vì Chu tứ lang vẫn còn đang lớn.

Chu lục lang cũng lấy từ chỗ Mãn Bảo 600 văn.

Đại Đầu và Đại Nha cũng muốn, nhưng vừa nghĩ, ngày mai bọn họ cũng không thể lên huyện thành, liền ủ rũ hạ vai, không lấy tiền nữa.

Chu tứ lang xị mặt từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng nhiều người như vậy, liền nhíu mày hỏi, "Các ngươi làm gì thế?"

Chu ngũ lang và Chu lục lang cất tiền của mình đi, nói: "Tứ ca, bọn ta đã đồng ý với Đại Đầu và Đại Nha là ngày mai sẽ mua bánh ngọt cho bọn họ, huynh muốn ăn gì, bọn đệ đệ mời huynh."

Chu tứ lang liền phất tay nói: "Không cần, các ngươi giữ lại mua cho mình ăn đi."
Chu tứ lang nằm xuống giường, vừa hay Mãn Bảo cũng ngồi trên giường, tò mò thò lại gần nhìn mặt hắn, "Tứ ca, có phải huynh bị bệnh hay không? Vậy ngày mai có còn đi lên núi cuốc đất nữa không?"

"Đi, không chỉ mỗi ta, bọn Đại Đầu cũng phải đi theo, không phải muội nói lớp đất dưới tầng lá cây mục nát rất màu mỡ sao? Chúng ta đào hết xuống." Chu tứ lang nảy sinh ác độc nói: "Ta cũng không tin!"

Chu tứ lang không nói thêm gì nữa, nhưng mấy người Mãn Bảo lại bị dọa sợ, nhất thời không nói chuyện, cả buổi sau mới chụm đầu vào nhau nhỏ giọng thì thầm, "Tứ ca làm sao thế?"

"Thế mà lại không nghĩ trốn việc, hiếm lạ thật!"

"Có phải cha mẹ mắng hắn hay không?" Lời này vừa ra, mọi người lại lắc đầu, tứ ca nhà bọn họ chính là người không nhớ ăn, cũng chẳng nhớ đánh, chỉ mắng một chút cũng không có tác dụng, lúc đầu sửa tốt, qua một thời gian không để ý là hắn lại trở nên lười biếng hư hỏng thôi.
Mãn Bảo lịch bịch chạy về phòng mình, ừm, đương nhiên, cũng là phòng cha mẹ bé, bé chui qua bình phòng, ngẩng đầu nhỏ hỏi cha mẹ, "Cha, mẹ, tứ ca làm sao vậy?"

Tiền thị ngẩn ra, nói: "Không làm sao, ngày mai con đừng đi lên núi nữa, trên núi lạnh lắm......"

"Không được, con phải đi!"

Tiền thị bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, con muốn đi thì đi đi, chẳng qua không được cảm lạnh, sinh bệnh phải uống thuốc đắng đấy."

Mãn Bảo đồng ý.

Ngày hôm sau liền đi lên núi với Chu tứ lang, dọc theo đường đi đều quan sát sắc mặt của hắn, Chu tứ lang thấy ánh mắt của bé là lạ, liền nhịn không được vỗ đầu bé một cái, bảo bé nhìn đường, "Dưới đất có rễ cây không nhìn thấy à, cẩn thận té ngã lăn xuống núi bây giờ."

Mãn Bảo liền yên lặng thu chân lại.

Ngọn núi này đương nhiên không phải là ngọn núi mà Chu tứ lang khai hoang, mà là ngọn bên cạnh, toàn bộ núi này đều là cây, cây tùng chiếm đa số, càng đi lên, lá cây rơi rụng trên mặt đất càng nhiều, Mãn Bảo lật lá ra xem, phía dưới lá cây có lớp bùn đất ngả màu xám nâu đã mục nát.
Khoa Khoa nói, lớp đất này rất màu mỡ.

Nhưng lớp đất này cũng rất mỏng.

Chu tứ lang hiếm có lúc không chê, cùng đám cháu trai cháu trai xúc lớp đất này vào sọt tre, cứ xúc như vậy cả một mảnh lớn mới miễn cưỡng được đầy hai sọt, lúc này hắn mới vác đất xuống núi, đi đến chỗ đất hoang của hắn.

Mọi người chung tay giúp sức rải từng lớp đất xuống, cứ rải như vậy, có không ít lá cây mới cũng bị bọn họ xới ra, Mãn Bảo dùng chân nhỏ dẫm bọn nó xuống, nhìn Chu tứ lang nói: "Chờ chúng nó mục nát, thì đất sẽ màu mỡ."

Chu tứ lang đưa đất cho bọn Đại Đầu rải, còn mình thì ngồi bên bờ ruộng nghỉ ngơi, hỏi: "Mãn Bảo, trong sách có nhiều thứ như vậy, thế có viết không sinh được con thì phải làm gì bây giờ không?"

Mãn Bảo mở to mắt nhìn, "Tứ ca, huynh không sinh được con à?"
Chu tứ lang xấu hổ bực bội nói: "Ta vốn dĩ cũng không sinh được con, con đều do phụ nữ sinh, ta là đàn ông, là đàn ông!"

Mãn Bảo gãi gãi đầu, đầu nhỏ vô cùng tỉnh táo, "Nếu phụ nữ có thể tự mình sinh được con, thì cần gì phải gả cho người ta? Không phải nói sau khi thành thân mới có thể sinh trẻ con sao?"

Chu tứ lang nghẹn lời, hắn cũng không biết nói như thế nào, hắn đương nhiên không hiểu về sinh vật học, ngay cả trẻ con có được kiểu gì cũng không biết, cho nên trừng mắt nhìn muội muội hắn, không biết nên nói thế nào.

Khoa Khoa nhìn hai anh em này mắt to trừng mắt nhỏ, liền không nhịn được phổ cập khoa học cho Mãn Bảo biết mấy loại kiến thức như tinh trùng, trứng, trứng chờ thụ tinh.

Nó biết chuyện xảy ra trong phòng hôm qua, vì thế nói với Mãn Bảo: "Không sinh con được không nhất định là do vấn đề của nữ giới, cũng có thể là do nam giới, ví dụ như nhà trai bị suy tinh hoặc chết tinh, chẳng qua hiện tại vẫn luôn cho rằng không sinh con được là trách nhiệm của nữ giới."
Mãn Bảo nhạy bén hỏi Khoa Khoa, "Ai không sinh con được?"

Bình luận

Truyện đang đọc