PHÚC NỮ NHÀ NÔNG

Lưu lão nhân tức giận không nhẹ, nhìn về phía Chu lão đầu, "Thông gia, cái này không thể nói lung tung, đại lang luôn luôn thành thật."

Chu lão đầu còn chưa nói gì, cậu ba Tiền đã rú lên: "Thành thật? Rạng sáng đã đưa giấy bỏ vợ cho vợ mình, nhặt mấy bộ quần áo rách rồi đuổi vợ ra ngoài mà gọi là thành thật? Có phải con ngoài giá thú hay không, mười tháng sau sẽ biết, ta cũng không tin, nhà họ Lưu các ngươi có thể bỏ đứa bé kia đi, mười tháng sau, cứ để xem nhà họ Lưu các ngươi có thêm người hay không!"

Mặt Lưu lão nhân đen như đít nồi, tức giận đến nỗi run cả tay.

Người trong nhà biết chuyện nhà mình, vì sao ông lại gấp gáp muốn bỏ Chu Hỉ về như vậy, còn không phải là bụng của Ngô quả phụ đã không thể chờ sao?

Trên dưới nhà họ Lưu đều tức giận vô cùng, chỉ là cậu ba Tiền có tiếng là hỗn láo, mồm mép lanh lợi, hơn nữa còn có Chu nhị lang và Chu tứ lang đứng bên cạnh ầm ĩ, nhà họ Lưu căn bản là không thể cãi được bọn họ.


Lưu lão nhân không nhịn được nhìn về phía người trong tộc của ông, nhưng bọn họ thế mà đều đứng ở phía sau không nói gì, mà mấy người phụ nữ ngoài sân đang bừng bừng hứng thú vây xem kia, cũng không hát đệm cho nhà họ Lưu bọn họ.

Lại nhìn phụ nữ nhà họ Chu mang đến, tất cả đều đang vây quanh mẹ Lưu, từng người lấy lời nói chèn ép bà đến mức xanh cả mặt.

Giờ khắc này, Lưu lão nhân thật sự cảm thấy, nhiều con trai đúng là rất có lợi, cái khác không nói, chỉ mỗi cãi nhau không thôi là có thể nghiền áp đối phương rồi.

Nhà họ Chu và nhà họ Lưu cãi nhau một hồi, Chu lão đầu phân rõ phải trái, cậu ba Tiền và Chu tứ lang phụ trách quấy rối và mắng chửi người, làm cho trên phương diện có lý và không lý đều nghiền áp đối phương, trực tiếp dẫm khí thế của nhà họ Lưu xuống dưới bàn chân, lúc này mới đưa ra yêu cầu của bọn họ.


Thư bỏ vợ chắc chắn bọn họ sẽ không nhận, nhưng để Chu Hỉ lại về nhà họ Lưu thì càng không có khả năng, Chu lão đầu nói, nếu hai đứa trẻ muốn tách ra, vậy chỉ có thể hòa ly!

Hồi môn của Chu Hỉ phải trả về toàn bộ, ngoài ta còn phải đưa cho nhà họ Chu một khoản bồi thường ngang với của hồi môn.

Nhà họ Lưu, nhà họ Lưu đương nhiên là không đồng ý.

Năm đó thời điểm Chu Hỉ gả đến nhà họ Lưu, là lúc hạn hán mới vừa qua đi chưa được hai năm, cuộc sống của mọi người đều không quá tốt, nhưng nhà họ Chu chuẩn bị của hồi môn cho nàng cũng không ít.

Đương nhiên, cái không ít này là so với trong thôn thôi, lúc ấy nhà họ Chu chuẩn bị cho nàng hai hòm gỗ, hai bộ quần áo mới, hai bộ chăn mới, còn có một đôi hoa tai bạc, một cái vòng tay bạc tinh xảo, và một xâu tiền áp đáy hòm.


Bây giờ, ngoại trừ hòm gỗ trông vẫn còn tốt, thì mấy đồ vật hoặc là cũ, hoặc là không còn nữa, dù sao Chu Hỉ cũng không mang được gì về.

Hơn nữa nhà họ Chu muốn bồi thường, bọn họ yêu cầu trả họ bốn bộ quần áo mới, bốn bộ chăn mới và hai đôi hoa tai bạc, hai cái vòng tay bạc và hai xâu tiền, còn phải làm mới hai cái hòm gỗ, mấy thứ này cũng đủ làm sính lễ cho một đứa con trai rồi.

Này là bỏ vợ hay là cưới vợ đây?

Nhà họ Lưu không đồng ý.

Chu lão đầu cũng không nói nhiều lời vô ích, đứng dậy cười lạnh nói: "Không đồng ý? Ông không đồng ý, tông tộc nhà họ Lưu các người cũng không đồng ý?"

Lúc này trưởng thôn theo tới mới ngăn Chu lão đầu lại, nhìn về phía Lưu lão nhân, hỏi: "Ông không đồng ý điểm nào, hay là tất cả các điều đều không đồng ý, cứ nói ra, chúng ta lại thương lượng một chút. Bằng không cứ cãi nhau như vậy, đến năm sau vẫn chưa giải quyết được, xuân đến mọi người còn phải xuống ruộng, mọi người không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để tới xử lý việc này cho ông đâu."
Tộc trưởng kiêm trưởng thôn bên nhà họ Lưu lúc này mới đứng ra lên tiếng, "Chu trưởng thôn nói không sai, trong lòng ông nghĩ thế nào thì nói ra, nói ra để mọi người thương nghị."

Trong lòng Lưu lão nhân như lửa đốt, ông biết, chuyện hôm nay nhà họ Lưu không chiếm lợi thế, bởi vậy mới muốn kéo dài qua hôm nay lại nói.

Chu nhị lang rất hiểu bản tính con người, sao có thể không biết ông ta đang nghĩ gì?

Thấy ông ta trầm ngâm định thoái thác, liền đạp cho Lưu đại lang một cái trước mặt mọi người, vén tay áo nói: "Sao hả, do dự à, hôm nay không muốn nói? Vậy hôm nay chúng ta đây vẫn là anh em vợ của hắn, lão tam, lão tứ, ngây ra làm gì, thằng chó này đã đuổi đại tỷ của ta ra ngoài, mọi người cứ đánh hắn một trận xả giận cho đại tỷ trước đi!"

Nói xong, hắn còn nhìn chằm chằm trưởng thôn thôn nhà họ Lưu, hỏi: "Lưu trưởng thôn, mấy anh em vợ xả giận cho đại tỷ, cái này không phạm pháp đúng không?"
Lưu trưởng thôn rất muốn nói là phạm pháp, nhưng chuyện này ở nông thôn thật đúng là không phải chuyện gì đáng bàn.

Nhà ai không có con gái, nhà ai không có tỷ muội?

Ông hàm hồ nói: "Đừng đánh người ra chuyện gì là được."

Chu nhị lang và Chu tứ lang liền xắn tay áo đi về hướng Lưu đại lang, Lưu đại lang có bóng ma tâm lý với bọn họ, sợ tới mức vội vàng đến trốn sau lưng mẹ hắn, kêu lên: "Mẹ, cứu con, cứu con với!"

Mẹ Lưu hét chói tai, "Đây nhà họ Lưu chúng ta, sao các ngươi lại dám, sao lại dám, ông nó, ông nó, ông xem nhà họ Chu bọn họ có quá đáng không, con dâu như vậy sớm nên bỏ......"

"Bà im đi!" Lưu lão nhân oán giận nhìn Chu nhị lang và Chu tứ lang một cái, biết hôm nay không thể không nói, nghĩ nghĩ, ông nhịn đau nói: "Hòa ly thì có thể, nhưng của hồi môn, lúc trước của hồi môn nhà lão đại vẫn do chính chính nàng cầm, nhà của chúng ta không quản lý, chẳng qua mấy năm nay nàng ở nhà chúng ta không có công lao cũng có khổ lao, chúng ta nguyện ý ra tiền làm lại một phần giống vậy cho nàng."
Ý tứ là muốn bồi thường thì không có khả năng.

Chu lão đầu cười lạnh không nói gì, tiểu Tiền thị tiến lên trước một bước nói: "Ông thông gia, ông có biết của hồi môn của cô cả nhà ta không thì ta không biết, nhưng bà thông gia nhất định là biết, hồi ấy nàng mang hai bộ chăn đến, ngoại trừ dùng cho giường của mình, còn có một bộ là bà thông gia ôm đi tự dùng. Ngày nào ông thông gia cũng nằm, chẳng lẽ không biết đấy là của hồi môn của cô cả nhà ta sao?"

Lưu lão nhân thấy hơi xấu hổ.

Tiểu Tiền thị tiếp tục nêu ra từng cái, thứ gì dùng như nào, không có ai rõ ràng hơn Chu Hỉ, dù sao kia cũng là của hồi môn của nàng. Nàng nhớ rành mạch từng thứ một, hai cái hòm gỗ, nàng để trong phòng tân hôn một cái, một cái còn lại cũng bị mẹ Lưu lấy đi, bây giờ đang ở trong phòng của bà ta.
Lúc ấy Chu Hỉ đã nghĩ, dù sao hai cái hòm nàng cũng không dùng được, nàng gả vào nhà người ta thì chính là người một nhà, mẹ chồng đã mở miệng, nàng cũng không thể không cho, chẳng qua tiền và mấy thứ hoa tai, vòng bạc linh tinh đều do chính nàng tự cầm, bất kể mẹ Lưu ám chỉ thế nào, nàng cũng không đưa.

Nhưng mấy thứ này, cuối cùng vẫn dùng hết cả.

Phần lớn là Chu Hỉ dùng để khám bệnh cho mình, còn có một phần là trong lúc nhà họ Lưu khó khăn, Lưu đại lang và Chu Hỉ thương lượng, Chu Hỉ lấy ra đưa cho nhà dùng khẩn cấp.

Chẳng qua lúc này, tiểu Tiền cũng chẳng quan tâm tiền có phải là dùng trên người cô cả hay không, dù sao lúc ấy cô cả cũng là con dâu nhà họ Lưu, có dùng thì cũng nên dùng tiền nhà họ Lưu, kể cả có là cho cô cả xem bệnh, thì cũng nên là nhà họ Lưu ra tiền.
Cho nên nàng cho rằng, số tiền này cũng là nhà họ Lưu mượn, đến cuối cùng đều thành nhà họ Lưu mượn của hồi môn của con dâu.

Trên dưới nhà họ Lưu tức giận không nhẹ, cảm thấy nhà họ Chu quá được một tấc lại tiến một thước, không phân phải trái chút nào.

Hai bên cãi nhau từ buổi sáng đến buổi chiều, nhà họ Chu ép sát từng bước, Lưu lão nhân miễn cưỡng bảo vệ điểm mấu chốt, không dám lui quá nhiều về phía sau.

Thật sự là, nhà bọn họ ngoại trừ lão đại, còn có lão nhị cũng chưa thành thân kia, cũng không thể vì để bỏ vợ cho lão đại, mà lấy ra tiền cưới vợ, sau này hắn cũng phải cưới tiếp nữa.

Cậu ba Tiền không kiên nhẫn kêu lên: "Nhà họ Lưu các ngươi không đồng ý cũng được, thư bỏ vợ chúng ta không nhận, thư hòa ly các ngươi tạm thời cũng đừng có nghĩ, kéo dài thêm ba năm năm năm, nha đầu nhà chúng ta cũng không vội gả, ta trái lại muốn xem đứa con hoang của nhà họ Lưu các ngươi có phải cũng có thể nằm trong bụng mẹ ba năm năm năm mới ra không!"

Bình luận

Truyện đang đọc