PHỤC ƯNG

Đêm đó bầu trời đầy sao.

Trì Ưng đã ngủ say, Tô Miểu lại chưa chìm vào giấc ngủ.

Cô mặc áo choàng ngủ mỏng manh, một mình đi ra vườn hoa, ngồi trên ghế đá nhỏ lạnh buốt, ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

""Mẹ, thật hi vọng tất cả những gì anh ấy nói với con đều là thật, bố ở bên cạnh mẹ... là người mà mẹ thật sự thích.""

""Nhưng không sao, mẹ xinh đẹp như vậy, vì sao trên trời đều sẽ thích mẹ, mẹ sẽ không cô đơn.""

""Con rất thích chuyện cũ mà anh ấy tặng cho con.""

Tô Miểu cũng không phải là đồ ngốc, cô giống Trì Ưng, vừa thông minh lại cẩn thận.

Huống hồ hai người họ đã ăn ý nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ anh.

Kết thúc hoàn mỹ như vậy càng giống như câu chuyện mà một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như Trì Ưng tạo nên, mỗi một viên gạch đều vì muốn tạo nên một thế giới xinh đẹp cho cô.

Nhưng Tô Miểu không phải là nàng công chúa ngây thơ sống trong thế giới truyện cổ tích, cô là người lớn lên trong thế giới hiện thực, cô hiểu thế giới này không hoàn chỉnh, cũng không hoàn hảo.

Trì Ưng đã làm hết những gì anh có thể làm, thậm chí còn tốn nhiều công sức như vậy, đi về nhà cũ để sắp xếp như vậy, ngay cả bình hoa cũng ngụy tạo giống như đúc.

Lần thứ hai Tô Miểu về nhà ống còn cố ý kiểm tra bình sứ màu trắng kia, lúc này cô mới xác định được sự ngờ vực trong lòng mình là vô căn cứ.

Vì nhiều năm cắm hoa nên trong bình nhất định sẽ có một mùi chát chát của rễ cây một loại thực vật nào đó bị mục nát, đó là chuyện thông thường.

Cho dù Trì Ưng cẩn thận như thế nào thì anh cũng không quá hiểu biết về chuyện nhà cửa, vậy nên anh không để ý đến sơ hở này.

Mặc dù bình sứ trắng kia ngay cả vết nứt bị rơi cũng giống như đúc, nhưng Tô Miểu chỉ cần ngửi qua là biết, đây là bình mới cố ý làm từ mảnh vỡ cũ.

Bị bệnh là thật, nhưng... Từ Nghiêu, cũng là thật.

Cô lớn lên ở hoàn cảnh thực tế nhất, thế giới của cô không có truyện cổ tích, ngoài Trì Ưng.

Cho nên dù như thế nào, trong lòng Tô Miểu vẫn rất biết ơn.

Mà cô cũng tin rằng Tô Thanh Dao hạnh phúc, cho dù bà đã phải trải qua đau đớn về thể xác, nhưng Tô Miểu cảm nhận được tình yêu thương của bà.

Hai mẹ con ở với nhau hơn mười năm, cùng nhau ăn mì sợi, cùng nhau cãi nhau ầm ĩ, mẹ chải tóc cho cô, cô dựa vào ngực mẹ nũng nịu...

Từng chút từng chút, từng giây từng phút, tất cả đều là hạnh phúc.

Cho nên mẹ đã mang theo hạnh phúc rời đi, Tô Miểu không còn gì tiếc nuối.

Lời nói dối không phải là truyện cổ tích của cô, Trì Ưng mới là truyện.

Cô vĩnh viễn sẽ không vạch trần.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Miểu tỉnh dậy đã gần giữa trưa.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trong không khí có hạt bụi nhỏ bay lên.

Cô duỗi lưng một cái, uể oải đi ra khỏi phòng.

Trên bàn đã có bữa sáng được bày sẵn, sữa bò, trứng ốp và sandwich bánh mì nướng, tờ giấy trên bàn có chữ viết mạnh mẽ ngay ngắn của anh.

""Ngoan, bộ phận nghiên cứu có cuộc họp gấp, chiều anh về --- C""

Khóe miệng Tô Miểu nâng lên, đến kệ tiện tay lấy một cuốn sách, vừa ăn bữa sáng vừa nhàn nhã đọc sách.

Điện thoại trên bàn rung lên một cái, Tô Miểu bấm mở WeChat, thấy có thông báo kết bạn mới.

[Thuận buồm xuôi gió muốn kết bạn với bạn.]

Không có thêm thông tin nào.

Tô Miểu nhìn cái tên ""Thuận buồm xuôi gió"", hơi nhíu mày.

Không phải là thầy của cô, thầy cô là Nhàn vân dã hạc, đã kết bạn WeChat, hơn nữa tài khoản ""Thuận buồm xuôi gió"" này càng có vẻ cổ xưa hơn ""Nhàn vân dã học"".

Tô Miểu chấp nhận yêu cầu, lễ phép gửi một tin nhắn, tự giác sử dụng kính ngữ.

Miểu: ""Xin chào, xin hỏi ngài là...?""

Đối phương không gửi tin nhắn mà trực tiếp gửi voice chat.

Sau khi nghe giọng nói ở bên kia điện thoại, sự lo lắng trong lòng Tô Miểu hoàn toàn biến mất.

""Con nhóc không lễ phép ngông cuồng kia, hôm nay trong gia tộc có tiệc, cháu đến gặp người trong nhà đi, ông đã nói trợ lý đến đón cháu rồi, đừng có lề mề.""

""...""

Quả nhiên.

Tô Miểu lễ phép trả lời tin nhắn: ""Ông nội, Trì Ưng đến công ty rồi, cháu có thể chờ anh ấy về rồi đến không?""

Thuận buồm xuôi gió: ""Sao không có nó thì cháu không đi được? Nó là bố hay là mẹ cháu? Cháu là đứa nhỏ mới tốt nghiệp mầm non à?""

Miểu: ""...""

Thuận buồm xuôi gió: ""Bây giờ lập tức đến, đừng để ông nói lần hai. Cái gì cũng ỷ lại vào nói, sau này cháu quản nhà kiểu gì?""

Tô Miểu mở cánh cửa đôi của tứ hợp viện, quả nhiên thấy một chiếc xe bảo mẫu Alpha màu đen dừng trước cửa, trợ lý trẻ tuổi đẹp trai Từ Diễn đang đứng cạnh cửa xe, lễ phép nói với cô.

""Cô Tô, mời lên xe.""

""Hả, đến rồi sao, chờ một chút, tôi đi thay quần áo.""

"Không vội, cô cứ từ từ chuẩn bị.""

Tô Miểu nhanh chóng chạy về phòng, vội vàng trang điểm nhạt cho mình, sau đó lại đứng chọn đông chọn tây trước tủ quần áo, cuối cùng cô thay một bộ quần áo phù hợp để đi gặp mặt gia đình, áo cổ lọ năm phân kết hợp với chân váy màu xám đen, vừa trang trọng vừa giản dị, rất thích hợp đi gặp người lớn.

Nhưng khi cô đến biệt thự của ông cụ mới phát hiện mình nghĩ sai.

Đây không phải là cuộc gặp mặt gia đình bình thường, đây là một tiệc rượu quy mô nhỏ, đàn ông mặc âu phục đi giày da, mà đa phần phu nữ cũng mặc váy đi tiệc.

Ở đây có rất nhiều người đang cầm ly rượu trò chuyện với nhau, căn bản không giống với những gì cô tưởng tượng... Không phải hình ảnh người một nhà quây quần vây quanh bàn ăn cơm.

Tô Miểu chỉ có thể kiên trì đi bên cạnh Từ Diễn vào trong biệt thự.

""Cô đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, đây chỉ là một bữa tiệc liên hoan gia đình đơn giản.""

""Ồ...""

Nếu đây chỉ là bữa tiệc liên hoan gia đình đơn giản thì cô cũng không biết bữa tiệc phức tạp như thế nào.

Dù sao bây giờ ngay cả những người phục vụ mặc âu phục đi giày da... đều nhìn sang trọng hơn cả cô, càng không cần phải nói đến tiểu thư và phu nhân xung quanh.

Cô yên lặng đi đến đứng cạnh một chiếc bàn trắng, cầm một cốc nước trái cây, quyết định uống nước.

Uống xong nước lại cầm một viên hạnh nhân lên, mỗi lần chỉ ăn một phần ba, cố gắng chịu thêm một chút...

Hi vọng không ai chú ý đến cô.

Căn bệnh sợ xã hội sắp không kìm được nữa rồi.

Vì ông cụ đã dặn dò nên Từ Diễn đều ở bên cạnh cô, giới thiệu những người ở đây cho cô, cũng làm dịu cảm giác xấu hổ đến mức co cả ngón chân lại của cô.

Lúc này có một đôi mặc trang phục sang trọng, nhìn có vẻ giống vợ chồng đi về phía cô.

Trong lòng Tô Miểu lập tức hoảng hốt, cô vội vàng nuốt viên hạnh nhân đáng thương kia, đứng thẳng lưng, đón tiếp hai vợ chồng này.

Người đàn ông trung niên cao lớn, tóc đen nhánh, đẹp trai anh tuấn, đường nét khuôn mặt góc cạnh lại trẻ trung, không cần Từ Diễn giới thiệu Tô Miểu cũng nhận ra ông ấy... Siêu sao vua màn ảnh, Trì Chính Đình.

So với vị vua màn ảnh được chăm sóc kĩ lưỡng mà nói, người phụ nữ bên cạnh ông ấy có lẽ do nghiên cứu khoa học nên dấu ấn thời gian để lại trên mặt bà ấy rõ ràng hơn, nhưng quần áo của bà ấy khéo léo đoan trang, nhìn rất có khí chất.

""Hai người này là Trì Ưng...""

Từ Diễn còn chưa dứt lời, Phương Nhược Nhiên đã ngắt lời anh ấy: ""Từ Diễn, cậu đi làm việc khác đi, chúng tôi nói chuyện với cô ấy.""

Nghe vậy, Từ Diễn lễ phép gật nhẹ đầu rồi rời đi.

Tô Miểu cung kính nói: ""Chào chú, chào dì ạ.""

""Cô biết chúng tôi là ai?""

""Biết ạ."" Tô Miểu nhìn về phía Trì Chính Đình, cố gắng nhớ lại bài tập trước đó mình đã tự làm: ""Chú Trì, cháu rất thích phim của chú, trước kia thường xuyên xem.""

Tính cách Trì Chính Đình dường như rất nhã nhặn, nhìn rất bình dị gần gũi: ""Cô gái như cháu cũng thích phim võ thuật sao?""

""Con gái cũng không nhất định chỉ thích phim ngôn tình hoặc phim nghệ thuật, cháu rất thích phim hành động và phim kinh dị.""

Cô đã nghe Trì Ưng nói qua, bố của anh là một người yêu thích đóng phim, tâm trí và sức lực gần như đều đặt hết vào việc quay phum, không quá hứng thú với chuyện của người khác.

Cho nên Tô Miểu rất vui vẻ mà xem hết tất cả phim của ông ấy.

Sắc mặt Trì Chính Đình có vẻ thoải mái hơn, ông ấy lại hỏi: ""Cháu thích nhất bộ phim nào?""

""Cháu thích ""Huyền tinh"".""

""Ồ? Đó là một bộ phim trinh thám.""

""Đúng vậy, kịch bản chặt chẽ, cẩn thận đan xen, kết thúc đảo ngược cũng đặc biệt ngoài dự đoán, nhân vật phản diện chú đóng trong phim rất xuất sắc.""

Trì Chính Đình mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt hiện rõ: ""Xem ra cháu thật sự đã xem.""

""Đúng ạ, cháu đã xem ba lần rồi.""

Tô Miểu lại chuyển hướng về Phương Nhược Nhiên cạnh ông ấy: ""Dì, cháu đã đọc qua...""

Lời vừa nói ra miệng đã bị Phương Nhược Nhiên lạnh nhạt ngắt di: ""Đừng nói cô đã đọc qua luận văn khoa học của tôi.""

""Không có, cháu đọc không hiểu, nhưng cháu đã xem cuộc phỏng vấn của dì, cháu rất ngưỡng mộ dì, nghe nói dì là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, vậy nên ở phương diện khoa học dì đã có thành tích to lớn như vậy.""

Phương Nhược Nhiên hừ khẽ một tiếng, giễu cợt nói: ""Xem ra vì đến nhà chúng tôi mà cô đã tìm hiểu rất kỹ.""

""...""

Trình độ độc miệng của vị phu nhân này không kém ông cụ kia chút nào.

Người trong nhà không dễ sống chung chút nào.

Nhưng dù sao bà ấy vẫn là mẹ của Trì Ưng, Tô Miểu cố kìm chế, nói: ""Đúng là cháu đã tìm hiểu rất kỹ, nhưng những điều này đều là sau khi đăng ký kết hôn với Trì Ưng cháu mới làm, cháu hi vọng có thể sống chung hòa hợp với chú dì.""

""Đứa nhỏ kia còn không thể sống chung với chúng tôi, sao cô còn muốn chung sống hòa hợp với chúng tôi?""

Tô Miểu biết giữa Trì Ưng và bố mẹ anh có vướng mắc, cô cũng vô tình vướng vào khúc mắc này, nhưng dù sao cũng không thể để quan hệ giữa họ càng thêm khó xử được.

Vốn cô đã sợ khó xử rồi.

Cô vắt hết trí óc muốn nói thêm chút gì đó, Phương Nhược Nhiên lại lạnh lùng nói: ""Nếu không tìm được chủ đề gì để nói thì không cần nói nữa, Trì Ưng cũng không hay nói chuyện với chúng tôi.""

""Ồ, vâng.""

Tô Miểu cúi đầu, tiếp tục gặm hạnh nhân.

Đúng lúc này có một thiếu niên anh tuấn mang theo một cô gái mặc lễ phục màu trắng gạo, mái tóc uốn xoăn đi đến trước mặt họ.

""Mẹ! Bố!""

Cậu ta mang theo hơi thở tuổi trẻ, nụ cười làm khuôn mặt sáng bừng, giống như mặt trời nhỏ vậy.

Vừa nhìn thấy con trai, khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Phương Nhược Nhiên lập tức tràn đầy ý cười: ""Trì Hạo, đến đây, hôm nay con không có tiết sao?""

""Buổi tối có một tiết, không vội. Con giới thiệu một chút, đây là bạn gái con, Vân Gia, hôm nay con cố ý mang cô ấy đến gặp ông nội, cũng như đến gặp bố mẹ.""

"Đây chính là Gia Gia sao, dì thường nghe Trì Hạo nói về cháu.""

""Dạ, cháu chào dì."" Vân Gia lễ phép mỉm cười: ""Dì thật trẻ, chú cũng vậy ạ.""

""Nghe nói bố mẹ cháu đều là giáo sư đại học.""

""Vâng! Bố mẹ cháu đều công tác tại đại học Bắc Ương, nhưng là khoa luật, có lẽ dì không biết họ.""

""Cũng không tệ, có dịp thì hai bên cùng nhau ăn cơm.""

Phương Nhược Nhiên dường như vô cùng hài lòng với Vân Gia, lôi kéo cô ta hỏi han ân cần, hỏi rất nhiều chuyện, thái độ không chút lạnh nhạt hay trào phúng như khi nói chuyện với Tô Miểu, ngay cả che giấu cũng lười làm, thái độ vô cùng khác nhau.

Tô Miểu cũng không thèm để ý chuyện này, cô ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt.

Cậu ta là em trai của Trì Ưng, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.

Trì Hạo luôn cười, trong mắt như có ánh nắng, tính cách cũng vô cùng thoải mái lạc quan, trong sáng ngây thơ, là một đứa nhỏ được bố mẹ nuông chiều từ bé.

Trên người Trì Ưng không có ánh nắng và sự trong sáng này giống như cậu ấy, từ nhỏ anh đã lớn lên ở bệnh viện, gặp quá nhiều cực khổ, ánh mắt anh dường như lúc nào cũng mang theo chút u tối không rõ.

Từ thái độ hoàn toàn trái lập của Phương Nhược Nhiên dành cho Tô Miểu và Vân Gia cũng có thể thấy được thái độ như ngày với đêm của bà ấy đối với hai đứa con trai này.

Trước kia cô đã nghe Tần Tư Dương và Tưởng Hi Lâm nói qua, vì khi sinh ra Trì Ưng rất yếu, thậm chí còn có một ngón tay bị dị dạng, người mẹ theo chủ nghĩa hoàn hảo này không thể chấp nhận được ""thất bại"" như vậy nên đã né tránh anh, không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh.

Sau này có Trì Hạo, một đứa nhỏ xinh xắn lại thông minh, bà ấy mới dần dần đi ra khỏi bóng ma, dồn hết tình yêu thương của người mẹ lên đứa bé thứ hai.

Trì Ưng đã làm sai gì chứ, anh không làm sai gì cả, nhưng thế giới này vốn không công bằng như vậy, ngay cả tình thương của mẹ.

Tô Miểu không hề quan tâm đến thái độ của Phương Nhược Nhiên đối với mình khác với Vân Gia.

Nhưng cô xót xa cho Trì Ưng, cho nên cũng không muốn chịu thua, cô không muốn người khác coi thường cô, vì như vậy là họ cảm thấy Trì Ưng không tốt, cảm thấy anh kém với người em Trì Hạo của mình.

Vân Gia và Phương Nhược Nhiên trò chuyện một lúc, cô ta chú ý đến Tô Miểu xinh đẹp yên lặng đứng một mình ở bên cạnh, Vân Gia cầm ly rượu đi đến trước mặt cô, đánh giá cô một chút.

Làn da của cô rất trắng, dưới ánh đèn dường như đang phát sáng, đôi mắt trong sạch, ngũ quan xinh đẹp, là người đẹp nhất trong số những cô gái ở đây. Nhưng cô đang giấu ánh sáng của bản thân đi, giấu mình vào trong đám người, làm người khác có cảm giác... cô đơn lẻ loi.

""Nghe nói chị cũng học ở đại học Bắc Ương?""

""Ừm.""

"Vì sao chị không tiếp tục học thạc sĩ ở đó vậy, đại học Bắc Ương rất tốt mà.""

Tô Miểu nói đúng sự thật: ""Chị muốn về nhà.""

""Hóa ra là như vậy, em cũng có cảm giác không quen thuộc khi học ở nơi khác, thật ra em cũng không phải người địa phương đâu, bố mẹ em là người phương Nam, sau được điều đến đó công tác, nhưng em chưa từng đến thành phố C.""

""Có cơ hội hoan nghênh em đến chơi.""

""Nghe nói ở chỗ đó của các chị có rất nhiều núi.""

""Ừm, lúc học trung học, tan học đều phải lên núi xuống núi.""

""Vậy chẳng phải ven đường đều là đồng ruộng sao?" Vân Gia hồn nhiên hỏi: ""Người ở nơi chị về là sẽ đi làm ruộng ạ?""

""...""

Tô Miểu hơi im lặng, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Vân Gia, giải thích: ""Nếu như em từng xem qua địa lý quốc gia thì sẽ biết đó là một thành phố.""

""Kiến thức địa lý của em rất kém, thật sự xin lỗi, em không có ý xúc phạm chị.""

""Không sao, chị hiểu mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, chị tha thứ cho sự kiêu căng và thiếu tri thức của em.""

""...""

Sắc mặt Vân Gia thay đổi, trong cuộc sống công chúa của mình, cô ta chưa từng bị ai nói thẳng như vậy.

Nhưng Trì Hạo bên cạnh cô ta lại phá lên cười: ""Đúng là chị dâu em, tính cách này của chị... giống anh trai như đúc ha ha ha.""

Bình luận

Truyện đang đọc