PHỤC ƯNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ Nhĩ Câu là một thị trấn nhỏ suối nước nóng của huyện Lý của Xuyên Tây, rất ít người, phòng khám bệnh cũng không nhiều. Tần Tư Nguyên mang theo anh trai lái xe tìm trên trấn hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một phòng khám vẫn chưa đóng cửa.

Cơ thể Tần Tư Dương vẫn luôn quý giá, cậu có bác sĩ riêng, bình thường chút bệnh nhỏ đau nhẹ cũng sẽ phải để bác sĩ khám bệnh, cho dù là bị dao cắt đứt tay thì cũng phải bảo dưỡng vết thương cho tốt, bôi thuốc băng bó.

So với anh trai thì Tần Tư Nguyên lại tùy tiện hơn nhiều, khi còn bé té ngã bị đánh chưa bao giờ để ý tới, sinh trưởng như cỏ dại vậy.

Nhưng cô lại cực kỳ bảo vệ anh trai, nhìn thấy cậu bị thương thì còn căng thẳng hơn mình bị thương gấp mười nghìn lần, nhìn chằm chằm bác sĩ kiểm tra mũi cho cậu.

Xương mũi không bị gãy, mao mạch bị thương một chút nên mới chảy máu mũi, bác sĩ giúp cậu cầm máu.

Cô không ngừng hỏi bác sĩ xem có sao không, có tác động phản ứng nào không, bác sĩ bị cô hỏi đến mức thấy phiền, giải thích rằng không có việc gì, kê chút thuốc cho Tần Tư Dương rồi mời hai anh em ra khỏi phòng khám.

Nhiệt độ ở Xuyên Tây có sự chênh lệch ngày đêm lớn, nhất là vào đông, buổi tối nhiệt độ gần như hạ xuống âm mười độ, Tần Tư Dương thấy em gái ăn mặc mỏng manh thì cởi áo lông của mình ra rồi khoác lên cho cô, trong gió lạnh, cậu che chở cô lên xe.

Trên xe, Tần Tư Dương lo âu hỏi: “Bình thường tính tình nó cũng nóng nảy như thế, một lời không hợp là vung nắm đấm à?”

“Tính tình anh ấy không tốt lắm, có đôi khi nóng tính nữa.”

“Nó từng động tay với em à?”

“Hả! Không có!” Tần Tư Nguyên sợ anh trai hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Anh Khiên sẽ không động tay với em, anh ấy rất tôn trọng con gái, bình thường chỉ có em đánh anh ấy, anh ấy không dám đánh trả.”

Tần Tư Dương thở phào nhẹ nhõm, lái xe chạy ra ngoài.

“Anh, một lát nữa chắc chắn em sẽ dốc sức dạy dỗ anh ấy, trút giận giúp anh.”

“Không cần.”

Tần Tư Nguyên im lặng một lát rồi vẫn nói thêm: “Nhưng mà anh, anh cũng đừng nói anh Khiên của em nữa, lòng tự trọng của anh ấy rất mạnh…”

“Anh vẫn là câu nói đó.” Tần Tư Dương nhìn qua phía trước tối tăm, khuôn mặt không thay đổi nói: “Anh không quan tâm nó suy nghĩ gì, cũng không quan tâm lòng tự trọng của nó có bị tổn thương hay không, anh chỉ quan tâm em gái anh sống có tốt hay không.”

Tần Tư Nguyên liếm môi: “Anh Khiên rất tốt với em.”

“Đàn ông rất giỏi thay đổi, hôm nay tốt với em, ngày mai sẽ không tốt với em nữa, nhìn cái gì thì cũng đừng nhìn vào việc nó tốt với em.”

“Vậy thì em phải nhìn cái gì chứ?” Cô không hiểu hỏi.

“Em không cần nhìn gì cả, cho dù tương lai hai đứa chia tay thì em cũng mãi mãi là em gái anh, em sẽ mãi mãi hạnh phúc. Nhưng trong thời gian em và nó ở bên nhau, anh muốn em sống dễ chịu thoải mái, anh muốn chất lượng cuộc sống của em sẽ không giảm xuống, anh muốn em vui vẻ.”

Tần Tư Nguyên ôm lấy cánh tay anh trai: “Ồ… Em yêu anh anh ơi! Anh tốt với em quá.”

Tần Tư Dương ghét bỏ rút tay ra: “Đang lái xe.”

Tần Tư Nguyên ngoan ngoãn dựa vào bên cổ cậu, ngửi mùi hương tuyết tùng mát lạnh trên người cậu.

Anh trai là người cô yêu nhất, giống như lúc trước, anh gần như bao che khuyết điểm và nuông chiều cô vô điều kiện.

Trên thế giới này không dựa dẫm vào bất kỳ ai được, nhưng cô mãi mãi có thể tin tưởng anh trai của cô, không có ai thân thiết hơn hai anh em cô cả.

*

Buổi tối, nghe thấy tiếng Tần Tư Nguyên quẹt thẻ mở cửa, Quý Khiên chột dạ nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.

Tần Tư Nguyên đứng ở cửa ra vào nóng nảy kêu to: “Quý Khiên, anh đi ra đây cho em! Anh có còn là đàn ông không, trốn cái gì chứ!”

Quý Khiên dựa lưng vào cửa, nhấn vào nắm cửa khóa trái.

Tần Tư Nguyên nghe thấy anh thế mà lại khóa trái cửa, cô giận không có chỗ phát tiết, chống nạnh hai tay đứng ở cạnh cửa: “Trốn cái gì! Đồ hèn nhát!”

Giọng nói nặng nề của Quý Khiên truyền tới: “Anh xin lỗi, Sủi Cảo, anh xin lỗi.”

“Mau ra đây.”

“Anh xin lỗi, em đừng giận, đừng đánh anh.”

“Nếu như anh không mở cửa thì em sẽ ném vali của anh ra ngoài!”

Quý Khiên vẫn không mở cửa, Tần Tư Nguyên cũng là cô gái nói được làm được, cô xách theo hành lý ném thẳng ra khỏi cửa phòng: “Quý Khiên, em ném rồi đấy!”

“Anh không mang theo vali.” Quý Khiên dừng lại một chút rồi nói: “Đồ em ném… là của em đó.”

Tần Tư Nguyên quả thật bị anh làm cho giận điên lên, tức phát khóc: “Quý Khiên, em muốn chia tay với anh!”

Cô nói ra lời này, Quý Khiên cuối cùng cũng mở cửa nhà vệ sinh “Lạch cạch” một tiếng, ngượng ngùng xoa mũi: “Sủi Cảo…”

Tần Tư Nguyên tiến lên giơ tay đánh anh, anh vội vàng đưa tay đỡ lấy, nhưng cô gái cuối cùng vẫn không đánh, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

Quý Khiên vội vàng đuổi theo: “Sủi Cảo, không chia tay được không, anh biết lỗi rồi.”

Tần Tư Nguyên cũng đang trong cơn giận dữ, chỉ muốn chọc tức anh, anh đã nhận sai, cô bèn dừng lại rồi chỉ vào hành lý ở cửa: “Anh xách vào cho em!”

Quý Khiên nghe lời mà xách chiếc vali màu đỏ của cô vào phòng, lại quay đầu kéo cô gái vào, hai người ngồi bên cửa sổ, Quý Khiên an ủi cô, cố gắng nói lý với cô: “Anh quả thật không nên động tay, nhưng anh trai em… anh cũng đã nhịn anh ta lâu lắm rồi.”

“Em đã từng nói, anh không thích anh ấy thì có thể không nói chuyện với anh ấy, anh cứ phải cãi nhau với anh ấy làm gì chứ.”

Anh khó chịu nói: “Anh chưa từng bị sỉ nhục như vậy.”

“Anh cảm thấy ở bên em là một loại sỉ nhục sao?”

“Không, không phải.” Quý Khiên vội vàng nói: “Nhưng anh trai em cũng quá…”

Nói được một nửa, anh bèn dừng lại.

Loại cảm giác bị người ta xem thường này… chỉ sợ Tần Tư Nguyên cũng không có cách nào cảm nhận được.

“Tiếp tục đi, anh trai em làm sao, anh có bực dọc gì thì có thể phát tiết ra, đừng giấu trong lòng rồi cáu kỉnh với em.”

Quý Khiên suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Mẹ anh nói, người nghèo nhưng chí không nghèo, Sủi Cảo, anh chưa từng xem thường bản thân mình, anh trai em dựa vào cái gì mà xem thường anh chứ.”

“Anh ấy không có xem thường anh, tất cả những gì anh ấy làm, anh ấy nói cũng là vì lo lắng cho em mà thôi.”

Quý Khiên không còn lời nào để nói, hai người rơi vào trạng thái im lặng.

Tần Tư Nguyên cũng biết trong lòng anh chứa ngọn lửa giận, đối với cảm nhận của anh, cô thật sự rất khó đồng cảm được, bởi vì kinh nghiệm của bọn họ khác nhau một trời một vực, cô cũng chưa từng bị người ta xem thường.

Mặc dù không có cách nào hiểu được, nhưng cô biết trong lòng anh không dễ chịu.

Vốn dĩ chỉ muốn cãi nhau vài câu rồi làm hòa, Tần Tư Nguyên cũng sẽ không tức giận ghim thù mãi, cơn giận đó qua rồi là qua luôn, cô là một cô gái rất dễ dỗ.

Có điều với cái tính xấu này, Quý Khiên cũng không đặc biệt chủ động cầu hòa xin lỗi.

Hai người chiến tranh lạnh trong chốc lát, Tần Tư Nguyên đi tắm rửa, sau đó một mình rầu rĩ nằm trên giường, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.

Quý Khiên ngồi trên ghế xem trận bóng một lúc, sau đó lại nhìn thời gian, đã mười giờ tối rồi.

“Không phải ngày mai muốn đi trượt tuyết à?”

Tần Tư Nguyên không để ý đến anh.

Anh vẫn lấy hương xông từ trong vali ra, đốt lên rồi đặt ở đầu giường, Tần Tư Nguyên ngửi thấy mùi phật thủ ngọt thơm ngát, quay đầu nhìn anh.

Anh thậm chí còn mang theo đèn ngôi sao, đặt ở một bên tủ giường, tắt đèn rồi mở đèn ngôi sao lên, trong nháy mắt trong phòng là một mảng ánh sáng nhu hòa màu xanh lam, bầu trời sao chiếu trên trần nhà.

Sau khi xây dựng xong bầu không khí lãng mạn, anh đi vào nhà vệ sinh đánh răng súc miệng cạo râu, bận rộn hồi lâu, anh còn dùng nước hoa Chanel của cô xịt lên người mình.

Đương nhiên Tần Tư Nguyên biết anh làm những việc này… là vì điều gì.

Quý Khiên rất tiết chế, số lần rất ít, nhưng mỗi lần muốn làm thì đều tràn đầy cảm giác nghi thức, cực kỳ nhiều chuyện.

Cô vẫn không để ý tới anh, mặc cho anh lại gần hôn cô, đè tay cô trên giường, rất nhiệt tình hòa tan cô, chậm rãi tiến hành vận động.

Tần Tư Nguyên không hề có ý nghênh hợp, anh nhận ra được thái độ lạnh nhạt của cô thì dừng lại, hỏi: “Không muốn à?”

Cô nhìn qua đôi mắt đen nhánh của chàng trai trong khoảng cách gần: “Anh đánh anh trai, còn muốn làm em gái, anh là đồ đểu gì vậy/”

Gương mặt Quý Khiên bỗng dưng đỏ lên: “Em đừng nói… thô lỗ thế, anh không có.”

“Vậy anh đang làm gì đây?”

Anh kéo tay cô, hôn một cái vào cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn: “Thân mật.”

Tần Tư Nguyên khẽ hừ một tiếng, lật người không để ý đến anh.

Người đàn ông không sợ làm phiền người khác mà hôn tấm lưng trơn bóng và sau gáy bên tai cô, anh biết nơi nhạy cảm nhất của cô nằm ở đâu, chọc cho cô ngứa ngáy, nhịn không được mà cười khanh khách.

“Sủi Cảo, vừa rồi anh đã nhắn tin xin lỗi anh trai rồi.” Anh ghé vào trên lưng cô, dịu dàng nói vào tai cô: “Em đừng tức giận, anh không làm nữa,”

Tần Tư Nguyên quay người ôm lấy eo người đàn ông, tức giận nói: “Thật ra anh trai em cũng không đúng, không nên nói anh như vậy, em cũng thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”

“Không sao, người một nhà.”

“Vậy thì anh phải xem anh ấy là người một nhà chứ.” Cô hôn vào yết hầu của anh: “Anh làm thế nào thì cũng không nên ra tay với anh ấy, anh có thể mắng anh ấy nhưng không thể động tay được. Anh trai em thật sự không biết đánh nhau, khi còn bé anh ấy vì bảo vệ em mà còn bị người ta đánh, anh ấy đánh nhau gà lắm.”

Quý Khiên im lặng thật lâu, sau đó trịnh trọng cam đoan với cô: “Sau này anh sẽ bảo vệ hai người.”

Cô nở nụ cười, ngồi lên người Quý Khiên.



Hai người làm từ mười giờ mãi cho đến một giờ sáng mới dừng, sau khi kết thúc, Quý Khiên cực kỳ thỏa mãn, đến mức bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, nhìn thấy ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ, anh nói muốn dẫn cô lên núi ngắm trăng.

Tần Tư Nguyên ban đầu cho rằng người đàn ông này nói đùa, không nghĩ tới anh thế mà lại thay quần áo, còn mặc áo lông thật dày và choàng khăn cho cô, thoạt trông như thật sự muốn đạp ánh trăng leo núi.

Anh hiếm có thời điểm bị điên như vậy.

Người đàn ông này bình thường rất kìm nén, rất kiềm chế, cho nên Tần Tư Nguyên dù đã mệt muốn chết nhưng lại không muốn quấy nhiễu đến sự hăng hái của anh.

Nếu anh muốn điên, cô sẽ điên cùng anh.

Cô đi theo Quý Khiên lên núi, tối nay trăng rất sáng, đường núi được chiếu rọi đến mức sáng sủa rộng rãi, ven đường chợt có tuyết đọng, nhưng bởi vì đường dốc cho nên cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

“Sắp đến rồi, Sủi Cảo, cố lên.”

Tần Tư Nguyên thở dồn dập, nhìn người đàn ông sải bước lưu loát, thái độ nhẹ nhàng ở phía trước, trong lòng cô tự nhủ quả nhiên là sinh viên thể thao…

“Anh Khiên, em không thở nổi nữa.”

Quý Khiên biết vận động ở nơi cao sẽ có cảm giác thiếu oxy, anh nhanh chóng quay lại, vững vàng cõng Tần Tư Nguyên lên.

Tần Tư Nguyên thấy anh chưa từng thở mạnh lấy một hơi, dưới chân đi như bay, hoàn toàn không giống như người đàn ông vừa rồi đã làm mấy lần.

Rất nhanh, bọn họ đã tới đỉnh núi.

Đây chỉ là một sườn núi nhỏ, từ đỉnh núi có thể xa xa nhìn thấy núi tuyết ở đối diện, dưới ánh trăng trong veo, màu tuyết và ánh trăng đan xen, đẹp đến mức quả thật làm cho người ta ngạt thở.

“Đẹp quá!” Tần Tư Nguyên từ trước tới nay chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình.

Khóe miệng Quý Khiên nở nụ cười nhạt, nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô gái, đó mới là cảnh đẹp thứ ba trong mắt anh, là cảnh đẹp trong nhân gian.

“Sủi Cảo, trước kia anh chưa từng tặng em gì cả.”

Quý Khiên lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen từ trong túi: “Cảm thấy em không thiếu gì cả, trang sức cũng có rất nhiều, nhưng… lần này được phát tiền thưởng, anh vẫn mua một sợi dây chuyền, em cầm lấy đeo chơi, không thích cũng có thể không đeo… không đáng tiền lắm.”

Tần Tư Nguyên mở hộp ra, dưới ánh trăng, sợi dây chuyền với hai chiếc nhẫn đính kim cương lồng vào nhau màu vàng hồng[2], tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

[2]



Dây chuyền của Cartier, mặc dù không đắt đỏ như mấy món đồ trang sức trước kia của Tần Tư Nguyên, nhưng đối với Quý Khiên mà nói, nó lại là món quà đắt nhất mà anh có thể mua được trong khả năng của mình.

Tần Tư Nguyên nhìn sợi dây chuyền, trong lồng ngực phun trào cảm xúc mãnh liệt, suýt nữa khóc lên, cô đỏ mắt nhìn anh, khẽ oán trách: “Không phải anh đang tích góp tiền đặt cọc sao, mua cái này làm gì, em lại không thiếu mấy thứ này.”

“Biết là em không thiếu, nhưng anh thích sợi dây chuyền này, em sinh đôi mà, cái này đúng lúc có hai sợi, rất hợp.”

Lời nói chất phác và biểu cảm nghiêm túc của anh làm Tần Tư Nguyên cực kỳ cảm động, cô có nhiều đồ trang sức như vậy, nhưng không có một món nào… có ý nghĩa hơn sợi dây chuyền này.

Bởi vì trong này có tâm ý và tình yêu trĩu nặng.

“Sau này không được tốn tiền lung tung như vậy nữa.”

“Mua cho em mà, không phải là tốn tiền lung tung.”

Quý Khiên lấy dây chuyền ra, Tần Tư Nguyên lập tức vén tóc mình lên, để anh giúp cô đeo lên cổ.

Cô gái vuốt ve hai chiếc vòng trên cổ, quay người lại cười một cái xinh đẹp với anh: “Anh Khiên, đẹp không?”

Quý Khiên ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng đáng yêu của cô gái, cô tắm trong ánh trăng mềm mại, đẹp đến mức không giống người thường.

“Sủi Cảo nhà chúng ta, thật là đẹp tuyệt trần.”

“Buồn nôn!

Khóe miệng Tần Tư Nguyên cười đến nỗi không khép lại được.

Có anh trai nuông chiều, còn có Quý Khiên yêu thương, giờ phút này cô cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới.

Vô cùng thỏa mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc